Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 961: CHIẾC NHẪN NHỎ

Ngoài cửa sổ gió mưa bay bay, rất nhiều cây cối đang kịch liệt đong đưa! !

Bên trong gian phòng, vẫn một vùng tăm tối, cửa phòng tắm đã nhẹ nhàng khép lại, cô gái trước mặt giống như biến mất ở trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trong suốt sáng ngời, nhìn người đàn ông trước mặt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên vẫn còn ngẩn ngơ nhìn Đường Khả Hinh, cảm thấy gió ngoài cửa sổ thổi vào thật to, lướt nhẹ lay động đuôi váy mỏng manh của cô gái trước mặt, phất lên mái tóc dài xỏa vai của cô, trong bóng tối, cũng có thể cảm thấy cô khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, hai mắt Oánh sáng ánh sáng, còn có vui vẻ kia Hoa anh đào cánh môi, anh không nhịn được nặng chảy nơi cổ họng, mới có chút không nhưng tin kêu nhỏ: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng tối, khẽ mỉm cười, chân trần nhẹ nhàng cất bước chậm rãi đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh, dịu dàng nói: “Trước kia anh đã từng có một đoạn tình yêu chết cũng muốn yêu, thậm chí vì yêu, cầm một bó hoa hồng, đứng ở rạp chiếu phim chờ anh ấy. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở trong bóng tối, kích động nhìn cô gái trước mặt.

Đường Khả Hinh không nhịn được lộ ra vẻ mặt hơi dịu dàng, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt đỏ thắm lóe lên nước mắt, thật lòng nói: “Em vẫn cảm thấy, không còn biện pháp tìm được tình yêu mơ mộng giống như lúc ấy, nhưng cho đến khi gặp anh, em mới chính thức hiểu rõ, ý nghĩa của sự theo đuổi. . . . . . Nó sẽ làm cho em càng ngày càng trở nên hạnh phúc! Em vẫn luôn suy nghĩ, phải bày tỏ tình yêu như thế nào, mới có thể vượt qua tình yêu trong quá khứ?”

Trang Hạo Nhiên dừng lại, lại không nhịn được mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được, mỉm cười nói: “Em suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nghĩ tới biện pháp làm không ra hồn thế này! Nhưng là tình yêu chân thật nhất trong lòng em! ! Mời anh tiếp nhận!”

Cô nói xong, đột nhiên mở đôi tay, ngón tay gõ mạnh một cái! !

Hai ngọn lửa màu xanh lam chậm rãi ở bên trong gian phòng u ám sáng lên, thậm chí chiếu sáng hai biển hoa hồng trắng tại một góc nào đó, thậm chí từng cánh hoa lóe ánh sáng, mộng ảo giống như trong chuyện cổ tích!

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc có chút kinh ngạc! !

Đường Khả Hinh lại khẽ cười ngọt ngào, nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt không nhịn được tràn đầy nước mắt, lại vươn tay, ngón tay búng liên tục, âm thanh tách tách tách vang lên không ngừng, cả căn phòng như có rất nhiều đôm đốm, nổi lên từng ngọn lửa màu xanh lam, tung bay ở giữa không trung, thắp sáng biển hoa hồng trắng, rất nhiều ánh đèn giấu ở trong biển hoa, lấp lánh ánh sáng trong suốt. . . . . .

“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút ngây người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng lập tức nhìn thấy rõ Đường Khả Hinh mặc váy yếm lụa cột dây dài màu xanh rất hấp dẫn, phơi bày bả vai và xương quai xanh, mái tóc dài chạm vai, đeo hoa tai bằng ngọc trai, rất thuần khiết lại lộ ra hấp dẫn thật sâu, ngọt ngào dịu dàng giống như đóa hoa, nhìn thẳng vào mình. . . . . . Trong lòng của anh trào dâng kích động nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lại khẽ nở nụ cười dịu dàng, tay dắt nhẹ tay Trang Hạo Nhiên đi tới mặt một đoàn hoa hồng hình trái tim, ở giữa có một cái hộp nhung màu xanh đen!

Trang Hạo Nhiên giật mình đứng ở trước đoàn hoa hồng hình trái tim, khẽ ngồi xổm xuống, nhìn cái hộp nhung màu xanh đen này. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn cái hộp nhung màu xanh đen, nặng nề thở dốc một hơi, rốt cuộc cầm cái hộp nhung lên, giữ trong lòng bàn tay, mới ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra rất nhiều dịu dàng và thương yêu, dịu dàng nói: “Trang Hạo Nhiên tiên sinh thân ái, cảm ơn anh đã cho em một cam kết tốt nhất trong cuộc đời trong lứa tuổi thanh xuân đẹp nhất cuộc đời em, dẫn em đi tới cuộc hành trình rượu đỏ kỳ diệu, cũng cảm ơn anh, ở trong năm tháng của quá khứ, che gió che mưa cho em, thậm chí đi qua mỗi thị trấn nhỏ của Pháp, vì em đặt xuống từng đóa hoa hồng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được, hai mắt ươn ướt nhìn cô.

Đường Khả Hinh thở dốc, nắm chặt cái cái hộp nhung, thật lòng nói: “Em hướng tới anh, bày tỏ tình yêu lớn nhất của em . . . . . Tối nay, ở trong đêm đặc biệt trải qua sống chết gặp lại, em muốn dùng hoa hồng cả phòng, cầu hôn anh. . . . . . Anh có chấp nhận lấy em làm vợ lúc em đạt được giải giải nhất cuộc thi đấu rượu đỏ hay không?”

Trang Hạo Nhiên lập tức khiếp sợ nhìn Đường Khả Hinh, trong lúc nhất thời giật mình không thốt nên lời.

“Anh chấp nhận lấy em không?” Đường Khả Hinh rất thuần khiết động lòng người nhìn anh, hai mắt tràn đầy nước mắt.

Trang Hạo Nhiên lập tức không nói ra lời, lồng ngực nặng nề thở gấp, kích động nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng thật kích động nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh có chấp nhận cho dù nghèo khó, đau khổ, hoạn nạn và ngọt ngào, đều cùng em vượt qua, đời đời kiếp kiếp, hẹn ước ở bên nhau, mãi mãi không chia cách! Không bao giờ thay đổi hay không!”

Trên mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần kích động, nhìn cô gái trước mặt, dừng lại thật lâu, mới rốt cuộc nghẹn ngào nở nụ cười cảm động nói: “Anh chấp nhận. . . . . .”

Đường Khả Hinh rơi nước mắt, lại không nhịn được nở nụ cười, nhìn anh nghẹn ngào nói: “Trong tương lai, Đường Khả Hinh, cho dù nghèo khó, đau khổ, hoạn nạn và ngọt ngào, đều chấp nhận cùng Trang Hạo Nhiên tiên sinh vượt qua, hẹn ước mãi mãi ở bên nhau, không chia cách, không thay đổi! !”

Cô nói xong, rốt cuộc mở hộp nhung màu xanh đen ra, lập tức xuất hiện một cặp nhẫn đính hôn, một cặp nhẫn bạch kim thật đơn giản, trên nhẫn có khắc một đóa hoa Phong Tín Tử không chính thống, giống như kéo dài mở rộng tới phương xa, cô dường như cảm thấy có chút kích động, nhẹ nhàng cầm một chiếc nhẫn, nâng tay Trang Hạo Nhiên, hơi có chút căng thẳng đeo vào ngón giữa cho anh, quả thật kích thước không sai, cô không nhịn được rơi lệ, nở nụ cười. . . . . .

Trang Hạo Nhiên trở nên kích động, nghẹn ngào hơi giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa, hai mắt của anh lại tràn nước mắt, cũng nở nụ cười hạnh phúc . . . . . . Dừng lại thật lâu, rốt cuộc cầm chiếc nhẫn trong tay Đường Khả Hinh, nâng bàn tay nhỏ bé thon dài trắng như tuyết của cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, kích thước không sai. . . . . . Anh lại kích động nở nụ cười, không nhịn được, kích động run rẩy, khóe mắt chảy xuống nước mắt. . . . . .

Đường Khả Hinh thật kích động giơ tay phải của mình, nhìn ngón giữa của mình đeo chiếc nhẫn đính hôn bạch kim nho nhỏ, lại ngẩng đầu, tràn lệ nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là chồng hứa hôn của em! Em chính là vợ hứa hôn của anh! ! Đêm nay, em hoàn thành mơ ước lúc em còn nhỏ, muốn gả cho anh trai lớn của em! Em yêu anh, anh trai lớn!”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng, mãnh liệt lóe ra ánh sáng thâm tình, nhìn cô gái trước mặt, không nhịn được nhớ tới hôn lễ thời bé thơ của hai người, khắp nơi cánh hoa hồng trắng bay múa, cô bé kia xoay người lại nở cười ngọt ngào, ngượng ngùng, đến nay khó quên. . . . . . Trọn đời mãn kiếp sẽ không quên. . . . . . Anh không nhịn được nhẹ nhàng nghiêng người tới trước, dùng tay trái mang nhẫn đính hôn, nắm nhẹ cái ót cô, nghiêng tới trước, hôn nhẹ lên môi cô, thâm tình, nỉ non nói: “Nụ hôn này, dâng tặng cho người vợ anh yêu nhất!”

Đường Khả Hinh nở nụ cười, cũng hơi lộ ra một chút ngượng ngùng đón nhận nụ hôn của anh, nhẹ nhàng mở môi mỏng, cùng anh quấn lấy nhau!

Hộp nhung trong tay dần dần rơi xuống sàn, lăn đến một đầu khác.

Hai bóng người ở giữa hoa hồng, rất đồng cảm và mập mờ quấn lấy nhau, ôm nhau và hôn nhau, thậm chí phát ra từng trận sắp hơi thở nặng nề mập mờ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được đau đớn, ôm Đường Khả Hinh, đi về phía giường nệm trắng như tuyết, vừa đè cô xuống giường, vừa hôn lên môi của cô, tay không nhịn được xoa mạnh bộ ngực khêu gợi của cô, nhưng lòng bàn tay dùng sức thì trên bả vai cảm thấy đau đớn, anh vừa hôn vừa nhíu chặt mày. . . . . .

Đường Khả Hinh nằm ngửa ở trên giường, hai mắt mê ly nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh. . . . . . Vẫn rất không thoải mái!”

“Không có việc gì!” Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lại muốn cúi xuống hôn nhẹ cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lại giả vờ đẩy nhẹ anh ra. . . . . .

Trái tim Trang Hạo Nhiên đập loạn nhịp, ở trong bóng tối cúi xuống nhìn cô, xúc động du dương, nói: “Không có việc gì, anh có thể. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại nở nụ cười dịu dàng và mập mờ, hơi di động thân thể dịu dàng, khêu gợi,  nhấc nhẹ Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, mình nhẹ nhàng di động thân thể, rất dịu dàng nhẹ nhàng tách mở hai chân, ngồi ở giữa hai chân của anh, cúi đầu, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng mập mờ nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, nhìn Đường Khả Hinh trước mặt, rất mập mờ và hấp dẫn, anh có chút chống đỡ không được, hai mắt kịch liệt nhìn cô. . . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK