Chương 1160: NÁN LẠI THÊM MỘT PHÚT NÀO
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn cất bước đi ra phòng khách quý, đang cùng Cục Trưởng Cục cảnh sát đứng chung một chỗ, bàn về tình huống cụ thể Thụy Toa làm vỡ ngọc bích, Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một lát, liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thụy Toa đang run rẩy đáng thương đứng ở nơi đó, cúi đầu, nước mắt chảy ròng… Anh đứng yên nhìn cô một lúc lâu, mới rốt cuộc lạnh nhạt nói: “Thật ra làm người muốn thẳng thắn vô tư, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ. Dù sao người không phải là cỏ cây, ở trước lợi ích, quả thật rất thử thách phẩm chất con người, rất khó lựa chọn. Cô ấy cũng không tính là chính thức tội phạm. Chỉ là nếu như chuyện này, không cẩn thận giá họa cho người khác, đây mới khiến người ta lo lắng.”
“Vậy… . . .” Cục Trưởng Cục cảnh sát nghe Trang Hạo Nhiên nói như vậy, cảm giác anh có ý tha thứ, liền hỏi thăm anh: “Ý của ngài là… Lập án sao?”
Lúc này Chu Lịch Bình mới vừa căn dặn xong cấp dưới, chuẩn bị rút quân, cũng đang đi ra phòng khách quý, nghe được đối thoại của Trang Hạo Nhiên và Cục Trưởng Cục cảnh sát, vẻ mặt hơi lộ ra thâm trầm nhìn bọn họ.
Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Thụy Toa đứng ở một bên, vẻ mặt lộ ra tuyệt vọng và khóc thút thít, có lẽ anh hiểu chị gái, liền chậm rãi nói: “Quên đi. Dù sao bây giờ, cô ấy đã bị trừng phạt xứng đáng.”
“Tốt.” Cục Trưởng Cục cảnh sát cảm thán Trang Hạo Nhiên tha thứ, gật đầu nở nụ cười.
“Hôm nay thật vất vả cho ông rồi, cục trưởng Lưu. Làm cho ông bận rộn một chuyến vô ích.” Trang Hạo Nhiên nhìn Cục Trưởng Cục cảnh sát, vươn tay, khẽ mỉm cười nói.
“Không cần khách sáo, đây là chuyện chúng tôi phải làm, vậy chúng tôi mang trợ lý của Trang tiểu thư về, lấy một chút khẩu cung, nói rõ một chút tình huống đơn giản, nói người trong cuộc hủy bỏ bản án, để cho cô ấy đi thôi…” Cục Trưởng Cục cảnh sát nói xong, liền xoay người căn dặn cấp dưới, lấy một chút khẩu cung đơn giản của Thụy Toa rồi để cho cô đi khỏi, mà vừa vặn vào lúc này, mình có chuyện phải làm, liền đi khỏi trước.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn liền mỉm cười hơi gật đầu, tiễn Cục Trưởng Cục cảnh sát đi khỏi sảnh tiệc, hai người bọn họ mới vừa muốn xoay người đi khỏi…
“Tổng Giám đốc Trang!” Một giọng nói thâm trầm vang lên.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn cùng nghi ngờ xoay người, nhìn người trước mặt…
Chu Lịch Bình cầm bản ghi chép, đứng ở nơi u ám trong hội trường hình chữ T, chưa có ánh đèn, chăm chú nhìn Trang Hạo Nhiên, mới vừa nghe anh nói câu dù Dù sao người không phải là cỏ cây, ở trước lợi ích, quả thật rất thử thách phẩm chất con người, ông ta liền từng bước đến gần anh, vẻ mặt lộ ra trầm trầm, từng chữ từng câu nói: “Ở lợi ích trước mặt, quả thật người giàu có một phương có thể tha thứ và bỏ qua hành vi phạm tội của một số người!”
Trang Hạo Nhiên hơi ngưng mặt, hai mắt thâm thúy nhìn Chu Lịch Bình.
Lãnh Mặc Hàn cũng hơi nghiêng mặt, nhìn ông ta.
Chu Lịch Bình một mình đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhìn chằm chằm vào anh, nhớ tới lúc ấy ở khách sạn Westin, Tổng Giám đốc hiển hách một phương, vì truy tìm vụ án phóng hỏa mười mấy năm trước, ẩn nhẫn và che giấu một bầu lửa giận ở đáy lòng, ông ta lại lộ ra một chút cẩn thận và không thỏa hiệp nói: “Nhưng mặc kệ mọi người giàu có và có thể một tay che trời như thế nào! Phạm pháp chính là phạm pháp! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai! Chuyện làm vỡ ngọc bích, nhìn như nhỏ, thật ra rất lớn! ! Nếu như chuyện này, không để cho người điều tra được, như vậy rất có thể, sẽ có người vô tội bị liên luỵ! Cho nên, tôi sẽ không nghĩ như vậy, coi như mọi người hủy bỏ bản án, cảnh sát chúng tôi vẫn sẽ lấy tội trộm cắp và hủy hoại xin lệnh bắt cô ấy !”
Lãnh Mặc Hàn chợt nhíu mày, hai mắt hơi chiếu vào Chu Lịch Bình! !
Trang Hạo Nhiên khẽ di động mí mắt, trên mặt lộ ra một chút nụ cười gần như không nhìn thấy, nhìn Chu Lịch Bình.
Chu Lịch Bình nhìn chăm chú Trang Hạo Nhiên, tay cầm bản ghi chép, lại chậm rãi nói: “Đoạn thời gian trước, hệ thống cameras nội bộ cảnh sát chúng tôi bị phá hư, thậm chí tài liệu bí mật vụ án bị hacker nhập nhập, lúc ấy tôi còn đang ngạc nhiên, người này rốt cuộc là ai? Tại sao đi vào một nửa, liền lui ra! Đây là trùng hợp sao? Hay có chuyện khác xảy ra! ! Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu người này bị tôi điều tra được là ai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua anh ta! ! Tôi vẫn nói câu nói kia, phạm pháp chính là phạm pháp! ! Đường Chí Long hại nhiều mạng người như vậy, nên ngồi tù cả đời, một phần giây cũng sẽ không thiếu ! ! Lúc ấy tôi nghe xử án, còn cảm thấy xử nhẹ!”
Nụ cười trên mặt Trang Hạo Nhiên dần dần biến mất, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Chu Lịch Bình, nhàn nhạt nhàn nhạt, không nhìn ra ý tứ khác.
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, cũng lạnh lùng mỉm cười.
Chu Lịch Bình khẽ đảo mắt, nhìn chăm chú về phía Lãnh Mặc Hàn, dừng ở trên nửa khuôn mặt lạnh như đao cắt của anh, nhớ tới anh mới vừa phá án thần tốc, cũng khinh bỉ hơi mỉm cười nói: “Vị Lãnh Phó tổng này quả thật trí lực hơn người, suy luận vụ án số một. Thật có một số chuyện, đen chính là đen, trắng chính là trắng! Giết người cũng không thể xem xét anh ta cứu người! !
Lãnh Mặc Hàn hơi nhíu mày, đổi một chút nét mặt cười như không cười, nhìn Chu Lịch Bình.
“Hi vọng chuyện xâm nhập hệ thống cục cảnh sát lúc trước, không có liên quan đến hai vị! ! Tạm biệt !” Chu Lịch Bình nói xong, liền xoay người trầm mặt đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên và Lãnh Mặc Hàn im lặng nghiêng mặt, nhìn ông ta từng bước đi khỏi…
“Người này trong đầu chứa nước bùn! Rất ngu xuẩn cứng ngắc !” Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nhìn bóng lưng Chu Lịch Bình, hơi lộ ra không vui nói.
Trang Hạo Nhiên lại hơi lộ ra nụ cười, cảm giác một chút hứng thú nhìn bóng lưng vững vàng, cẩn thận của ông ta, nói: “Ngược lại tôi thật có chút thưởng thức ôn gta, ít nhất so với rất nhiều người e ngại quyền quý, ông ta vẫn có mấy phần chính trực!”
“Chính trực cũng không thay đổi được sự thông minh của ông ta!” Lãnh Mặc Hàn nói xong, liền lặng lẽ rút điện thoại di động, gọi điện thoại của Tô Lạc Hoành, trực tiếp căn dặn: “Lần trước tôi nói cậu xâm nhập cục cảnh sát, muốn tài liệu vụ án phóng hỏa, bây giờ cậu nhanh chóng xâm nhập một lần nữa cho tôi, lấy hết toàn bộ! Tôi có việc cần ! Xem tối nay hoặc ngày mai có thể đưa tôi hay không?”
“Tốt!” Tô Lạc Hoành cũng không có nói nhiều.
Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, nhịn cười nhìn Lãnh Mặc Hàn.
“Nhìn cái gì?” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp nhìn anh.
“Xem ra làm con rể của người ta, quả thật hiệu suất làm việc hơi cao! !” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, nói đùa.
Quả nhiên hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, cũng không nhịn được nhìn anh, mỉm cười nói: “Theo lời này. Tôi làm sao bì kịp con rể nhà họ Đường như anh chứ, vì cha vợ liều sống liều chết?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi chớp mí mắt, nụ cười trên mặt lại biến mất, lộ ra mấy phần sắc bén ý vị sâu xa, nhìn Chu Lịch Bình mới vừa biến mất ở lối vào, từng chữ từng chữ nói: “Chuyện này phải điều tra nhanh một chút! ! Nhìn thấy Chu Lịch Bình, tôi càng thêm một phần cũng không muốn Chú Đường ở trong tù !”
“Yên tâm đi!” Lãnh Mặc Hàn gật đầu cam kết, lại suy nghĩ một chút, mới nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Đúng rồi! Chị của anh đâu? Từ lúc nảy đến giờ cũng vẫn không có nhìn thấy chị ấy. Không có sao chứ?”
Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên, xoay người nhìn chăm chú hoàn cảnh xung quanh, cũng lo lắng nói: “Đúng vậy, chị ấy đi đâu rồi?”
Anh nói xong, liền cầm điện thoại gọi điện thoại cho chị gái, ngay sau đó nghe được tiếng của Trang Ngải Lâm, anh nhất thời giật bắn cả người, không nhịn được kêu lên: “Cái gì? Bác Dịch lại dám ngồi xe của chị trở về vườn nho, anh ấy không muốn sống nữa sao?”
***
Một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm mở mui, lao như tên bắn hướng con đường đồng quê quanh co thật dài chạy tới …
Bác Dịch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nóng mắt căng thẳng nhìn phong cảnh phía trước rừng núi, còn không nhìn thấy rõ cũng đã thoáng qua, chỉ cảm giác bên mặt quét qua từng trận gió gào thét, cho tới bây giờ cũng không có lĩnh giáo qua tài lái xe của Trang Ngải Lâm, nhưng lúc nảy ở trong thành phố, nhìn thấy cô chạy như bay giống như con giun, vọt bên trái vọt bên phải, đường vòng tránh đèn xanh đèn đỏ, đến mức làm cho cả thành phố vang lên tiếng còi xe rung trời ! ! Mười mấy chiếc xe cảnh sát giao thông thậm chí đuổi theo như bay, cô đạp ba hai cái liền bỏ rơi người ta, cuối cùng xông thẳng lên đường cao tốc, còn vô cùng bá đạo vọt qua một đèn xanh đèn đỏ, thiếu chút nữa đã làm cho mười mấy chiếc xe đụng liên hoàn, bị mười người tài xế nhảy ra xe hung ác mắng cho một trận! !
Trái tim, nhảy thình thịch… thình thịch… thình thịch! !
Vẻ mặt Bác Dịch cứng ngắc, thậm đã chí quên lau mồ hôi trên trán, chỉ nắm chặt dây nịt an toàn, nhìn Trang Ngải Lâm nắm chặt tay lái, cho xe lao nhanh qua chín cua mười ba quẹo ở trong đường núi trùng điệp, cuối cùng anh nghe được nơi đường núi quanh co đột nhiên thay đổi, truyền đến tiếng còi xe hàng thật lớn, lá gan cũng rét lạnh anh lập tức vươn tay, nắm chặt dây nịt an toàn, vẻ mặt lộ ra căng thẳng, quay đầu nhìn Trang Ngải Lâm vẫn nhàn nhạt yên lặng ngồi ở trước chỗ tài xế ngồi, nắm chặt tay lái, dậm chân ga cho xe lao nhanh, anh lập tức cao giọng lo lắng gọi: “Ngải Lâm! Phía trước có xe hàng lớn, cô chậm một chút, tôi….tôi không gấp !”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, vẻ mặt hơi lộ ra cười như không cười, cầm tay lái đạp hết chân ga 240 km/h, để Ferrari lại tia chớp lao thẳng đi phía trước, còn một tay nắm lên mắt kính màu nâu đeo lên, che một chút ánh mặt trời, mặt lộ ra lạnh nhạt nói: “Tôi biết rõ anh không gấp !”
“Vậy cô còn lái nhanh như vậy?” Bác Dịch nhất thời không chịu nổi, quay mặt sang, nhìn cô kích động kêu lên! !
Trang Ngải Lâm đeo mắt kính màu nâu, một tay cầm tay lái, vẻ mặt lộ ra rất nhàn nhã, nhìn anh lạnh lùng nói: “Đây là tốc độ lái bình thường, tôi không thích! Vì thông cảm cho anh, tôi còn không có chạy đến 300 km/h !”
“… . .” Bác Dịch không thể tin nổi, trợn to hai mắt, đón gió thổi như bay qua, nhìn người phụ nữ này mặc váy dài hấp dẫn, tóc dài tùy ý bay trên không trung, hết sức bình tĩnh ngồi ở ghế lái, giống như mình không có lái xe, dáng vẻ như nữ vương hấp dẫn tiêu hồn! ! Loại người như thế thật sự là thiên hạ ít có! ! Trái tim của anh giống như bị một khối đá lớn chặn lại, nhất thời bất đắc dĩ kinh sợ quay mặt đi, nhưng lập tức nhìn thấy nơi cua quẹo đường núi phía trước mặt, lái tới một chiếc xe hàng lớn, anh nhất thời trợn to hai mắt, thân thể ngửa ra sau, kích động sụp đổ kêu to: “Ngải Lâm! ! Xe hàng … . ”
Trang Ngải Lâm nghe Bác Dịch kêu, lúc này mới chậm rãi quay mặt sang, nhìn chiếc xe hàng trước mặt sắp đụng vào, thậm chí cô nhìn thấy rõ dáng vẻ tài xế kia nắm chặt tay lái sợ hãi kêu lên, hai tròng mắt sắc bén của cô lóe lên, hai tay nắm chặt tay lái, chân hơi đạp chân ga, chuyển thân xe đang lúc sắp va chạm trước mặt, để cho chiếc Ferrari đỏ thẫm lướt qua cách thân xe hàng lớn khoảng hai centimét, thậm chí bánh xe đã trượt đến ven đường đá vụn bên vách đá, cuối cùng lại thuận lợi vòng qua cua quẹo đường núi nhỏ hẹp, tránh chiếc xe hàng lớn khẩn cấp dừng lại, lại lao đi phía trước như tên bắn! !
“Cô bệnh thần kinh hả! ! Lái xe như vậy! !” Tài xế xe hàng nhất thời quay cửa xe xuống, chỉ vào chiếc Ferrari đã lao đi rất xa, hoảng sợ đến gan mật đều vỡ quát to!
Trang Ngải Lâm giống như có thể nghe được tiếng của tài xế xe hàng kia, lại nhìn thấy con đường cái phía trước coi như thông thuận, cô trực tiếp cầm tay lái, cho xe chạy nhanh qua giữa làn đường trống, một mình chiếm cả làn đường, không để cho xe tới, cũng không để cho xe đi! Cô lái thoải mái, cô sảng khoái, thậm chí mỉm cười đắc ý.
Lúc này Bác Dịch hoảng sợ đến ngũ tạng lục phủ muốn vỡ ra, thở dốc từng hồi, quay mặt sang nhìn dáng vẻ Trang Ngải Lâm, vừa lo lắng vừa bị dọa sợ, thậm chí có chút tức giận kêu lên: “Cô điên rồi! ! Lái xe như vậy! Quả thật không muốn sống nữa!”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, vẻ mặt giống như nữ vương, mang mắt kính màu nâu, lạnh lẽo liếc nhìn dáng vẻ căng thẳng của Bác Dịch, cô cũng sảng khoái, cười lạnh nói: “Căng thẳng cái gì? Dựa vào tốc độ này, tối nay chúng ta có thể đi sớm về sớm! ! Tôi tuyệt đối! Nhất định! ! Không muốn nán lại ở nơi thối cứt trâu một phút nào ! !”