“Đường Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên quát cô! !
“Anh buông tay ra! ! Anh cũng sai rồi! ! Tất cả mọi người nói với em đều sai! ! Toàn tâm yêu một người là sai! ! Hiền lành cũng là sai! ! Tất cả đều sai! !” Cô bi phẫn gào to! ! !
Chương 496: NƯỚC MẮT LẠNH LẼO
“Đường Khả Hinh! ! Em bình tĩnh một chút! !” Trang Hạo Nhiên lại nghiêng người tới trước, mặc cho nước lạnh vẩy vào trên mặt mình, lại gào lớn với cô: “Em đừng nói mê sảng!”
“Em không có! !” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn Trang Hạo Nhiên khóc rống gào to: “Em không có! ! Tất cả mọi thứ em trải qua, tất cả đều là sai! ! Sai! ! Em nhìn hai người bọn họ hạnh phúc! Em thật hận! ! Em thật hận! Bọn họ nên chết đi ! !”
Trang Hạo Nhiên nắm chặt thân thể cô kích động run rẩy, nhìn hai mắt cô rất đáng sợ, hai mắt của anh hiện lên một chút đau lòng, nói: “Thật sự yêu đến như vậy sao?”
“Đừng nói tình yêu với em! !” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi hét: “Trên thế giới này, bất kỳ tình yêu đều là sai! ! Trên thế giới này, căn bản cũng không có tình yêu chân thật! Tình yêu chân thật đều bị người có lòng lang dạ sói ăn hết rồi! ! Ăn hết tất cả! ! Em cũng không tin tưởng trên thế giới này có tình yêu! Em không tin! Hiện tại em chỉ có hận! Em muốn trả thù! Em muốn giết bọn họ! Em nhất định phải giết anh ấy !”
Cô nói xong, người nằm ở trong nước lạnh lẽo, hai mắt nổ tung! !
Trang Hạo Nhiên bất động nhìn nét mặt cô khổ sở lệ rơi, đột nhiên sắc mặt cứng rắn, chợt đứng dậy đi ra ngoài! !
Đường Khả Hinh vẫn ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, nhớ tới tất cả mọi chuyện hôm nay, nhất thời co quắp một trận, lại đau khổ bật khóc.
Trang Hạo Nhiên nắm một con dao nhọn gọt trái cây, lạnh lùng đi tới trước bồn tắm, ném vào trong nước.
Đường Khả Hinh kích động rơi lệ run rẩy cúi đầu, nhìn con dao nhọn trong nước, phát ra ánh sáng đầy sát khí và tàn nhẫn!
“Nếu em muốn giết anh ấy thì giết anh ấy ngay bây giờ! ! Sauk hi giết anh ấy rồi, xem em có thể thoải mái một chút hay không!” Trang Hạo Nhiên đứng lên, thất vọng nhìn cô, lạnh lung vô tình nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cả người ngâm ở trong nước lạnh, run rẩy.
“Đi giết anh ấy đi! Xem nổi hận trong thân thể em có thể bởi vì em giết bọn họ mà biến mất hay không!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại lạnh lùng nói.
Đường Khả Hinh kích động ngồi ở trong bồn tắm, không lên tiếng, mặc cho nước lạnh lẽo vẩy vào trên mặt mình, hòa tan một chút ấm áp cuối cùng.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô khổ sở uất ức phẫn hận, hai mắt hiện lên một chút đau, thật lòng nói: “Tại sao anh. . . . . . có thể quen biết với loại người như em vậy? quá khứ của anh rất rõ ràng! Yêu là yêu, không yêu là không yêu! Nhưng tại sao anh có thể quen biết với loại người như em? Em nhìn em đi, bây giờ giống thứ gì? Lúc ấy là em muốn yêu anh ấy! Anh đã ngăn cản nhiều lần, là em muốn yêu anh ấy! ! Có ai ép buộc em hả ? Có ai cầm dao cứa trên cổ của em hả? Là ai ? Là thiên sứ hay là ma quỷ? Là do chính em ! !”
Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống.
“Hôm nay rốt cuộc anh ấy nói gì để cho em tức giận như vậy? Để cho em cảm thấy cái gì cũng không có thể tha thứ? ! Để cho em cảm thấy mọi thứ trong quá khứ đều sai! Anh cho em biết, Đường Khả Hinh! Nếu như thời gian trong quá khứ và lịch sử có để đảo ngược! ! Có thể anh sẽ không đuổi tới bệnh viện cứu em! ! Em đã có dũng khí yêu thì em cũng đừng sợ bị thương! ! Lúc em làm không có nghĩ tới sao? Trên thế giới này, không có bất kỳ chuyện gì có thể hạnh phúc đến cùng! ! Hạnh phúc chỉ là một chút cảm xúc mà thôi! ! Nhưng không ngờ em có thể chối bỏ quá khứ của cuộc đời em như vậy! Chối bỏ trí khôn và sự dạy dỗ của cha em, chối bỏ sự thương yêu của chúng tôi dành cho em! Anh cho em biết, nếu như không có những thứ này, không chừng em không sống được đến bây giờ! !” Trang Hạo Nhiên lại tức giận quở mắng cô! !
Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, im lặng không lên tiếng, thân thể từ lạnh lẽo đã dần dần cứng ngắc!
“Anh mặc kệ tình yêu giữa các người có khắc cốt ghi tâm như thế nào! Nhưng em không hiểu câu nói: cái gì gọi là đã từng có được? Những lời này chỉ dành cho những người chưa từng trải qua! ! Anh không muốn nói đến tình yêu của hai người! Thử hỏi trong đoạn tình cảm này, thật chỉ một mình anh ấy có lỗi sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, đau lòng hỏi.
“. . . . . . . . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên chảy xuống.
“Khi mình không hạnh phúc, liền đem oán hận đổ cho người khác, đó là hành động ngu xuẩn! Đó là hành động dốt nát! Đó là hành động ích kỷ! Anh nói thật cho em biết, em có biết tại sao từ trước tới nay, anh đều ngăn cản em ở bên Tưởng Thiên Lỗi không?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, tức giận nói.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, nước mắt lại rơi xuống.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên một chút đau lòng nói: “Đường Khả Hinh! Anh đã cố gắng thử tìm hiểu tình yêu của hai người! Anh đã khuyên Như Mạt! Anh muốn cô ấy đi theo anh, bởi vì anh biết, cuộc sống của cô ấy mềm yếu, trái tim của cô ấy là số mệnh, giống như sợi dây mây đáng sợ quấn thật chặt thân thể Tưởng Thiên Lỗi! Cô ấy là một người phụ nữ đáng sợ! Trên thế giới này, người ác độc, người âm hiểm, người tâm cơ, đều không đáng sợ! ! Bởi vì những người này, chúng ta đều có thể đối phó! ! Nhưng chỉ có kẻ mềm yếu, là đáng sợ nhất! Bởi vì chúng ta không có cách nào đối phó! ! Phàm là người rơi vào trong thế giới của cô ấy đều sẽ bị ao đầm cuộc đời cô ấy làm mất sức, không thở nổi! ! Anh không lo lắng cho Tử Hiền, bởi vì Tử Hiền sẽ không bị cô ấy làm mất sức, nhưng em thì sẽ! !”
Nước mắt Đường Khả Hinh khổ sở rơi xuống. (đáng đời).
Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, một lúc sau mới nói: “Em oán hận cái gì? Muốn hận thì hận bản thân mình! Hận mình vô dụng, tiến vào trong thế giới của cô ấy! ! Ngay cả em cũng không khỏi rơi vào, huống chi là Tưởng Thiên Lỗi? Yêu một người, không phải hi vọng anh ấy sẽ hạnh phúc sao? Em thù hận, cũng chỉ chứng minh em yêu không đủ! ! Nếu như em yêu không đủ, có tư cách gì mắng anh ấy, hận anh ấy?”
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng.
“Anh không thích bộ dáng em như vậy!” Trang Hạo Nhiên thật lòng nói: “Mặc dù anh thay em ngăn cản anh ấy, nhưng anh không thích bộ dáng em hôm nay! Thù hận, tàn nhẫn, buông thả mình! Quả thật so với quá khứ của em tưởng như hai người! Người như vậy, không có tư cách ở trước mặt của anh đàm luận rượu đỏ với anh! !”
Đường Khả Hinh rơi lệ, nhìn tới trước.
Trang Hạo Nhiên lại cắn răng nhìn cô, nói: “Kế tiếp em muốn làm gì thì làm, tùy bản thân em! Muốn giết anh ấy thì đi giết anh ấy! Sau đó xem em dùng máu tươi có thể rửa sạch sẽ linh hồn không tì vết của em hay không! !”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, mặc cho nước mắt nóng hổi chảy xuống.
“Sẽ không ai chịu trách nhiệm cuộc sống của em! Đây là tình yêu tự em lựa chọn! Bản thân khổ sở thì tự mình chịu đựng! ! Bắt đầu từ hôm nay, tự bản thân em sống tốt cuộc sống của mình! Anh quá thất vọng em rồi! Tạm thời, chúng ta không cần liên lạc, tự em giải quyết cho tốt! !” Trang Hạo Nhiên tức giận xoay người đi khỏi, phịch một tiếng, đóng cửa lại! !
Đường Khả Hinh một mình ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, cả người mất hồn chán nản run rẩy nhìn tới trước, nhưng cũng không thấy rõ cái gì.
Sau giữa trưa.
Hôn lễ bên bờ biển dần dần kết thúc! !
Tiệc cưới lập tức bắt đầu.
Chúng tân khách dời bước đến sảnh tiệc khách sạn, Như Mạt đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, liền sai người đưa về phòng nghỉ ngơi ở khách sạn trước.
Phòng khách VIP.
Tưởng Thiên Lỗi thật cẩn thận đỡ Như Mạt nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, sau đó có chút đau lòng nhìn cô.
Như Mạt nằm ở trên giường, dịu dàng vươn tay nắm nhẹ tay của anh, mỉm cười nói: “Em không sao, anh yên tâm.”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn không yên lòng nhìn cô.
“Thật không có chuyện gì. . . . . .” Như Mạt lại khẽ mỉm cười.
“Được rồi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, anh giúp xong, sẽ trở lại với em, hôm nay khách khứa thật sự quá nhiều.”
Như Mạt gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chăm chú sắc mặt cô tái nhợt, biết cô bởi vì mình luống cuống lúc nảy, liền có chút đau lòng vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng nói: “Yên tâm, anh nhất định sẽ trở về. . . . . .”
“Ừm. . . . . . Mau đi đi. . . . . .” Như Mạt nhìn anh, mỉm cười gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, lại kéo chăn cho cô, mới đứng dậy, đi ra ngoài.
Khi anh xoay người trong thoáng chốc, hai mắt Như Mạt lập tức lộ ra lo sợ và buồn bã.
Tưởng Thiên Lỗi không có quay đầu lại như thường ngày, tinh thần có chút không tập trung đi ra ngoài.
Đông Anh im lặng không lên tiếng, đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, đi ra ngoài.
“Tân khách hiện tại thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
“6 giờ bắt đầu bữa tiệc, 9 giờ tối bắt đầu dạ vũ, 11 giờ bắn pháo hoa.” Đông Anh nói nhanh.
“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi đáp lời, tiếp tục lạnh lùng đi về phía trước, suy nghĩ một chút, mới hỏi nữa: “Tuyết Nhi đâu?”
“Đi chơi với chị Lý. . . . . .” Đông Anh dịu dàng nói.
Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền không có hỏi nữa.
Hành lang thật dài, chỉ còn lại tiếng bước chân dần dần thưa.
Như Mạt tựa nhẹ vào cạnh cửa, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai tay nắm chặt khung cửa, thật sự sợ hãi.
Đêm huyễn hoặc, đêm đáng sợ, bắt đầu.
‘Phòng tổng thống’.
Đường Khả Hinh vẫn một mình ngồi ở trong bồn tắm lạnh lẽo, run rẩy, nước mắt dần dần chảy xuống, ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào ánh sáng ấm áp, rơi vào trong bồn tắm yên tĩnh, cô vẫn không thể bình tĩnh, hai mắt cũng không tức giận run rẩy nữa, vừa muốn chống mặt bồn tắm lạnh lẽo, đứng dậy, không ngờ tay bị trợt, lòng bàn tay bị vòi xả dưới đáy nước cắt đứt, cô đau đớn kêu một tiếng, đưa lên tay, thấy lòng bàn tay rách một miệng nhỏ, máu tràn ra, cô cau mày vừa muốn đè chặt vết thương, trong đầu lại chợt lóe lên hình ảnh trong đêm mưa lạnh lẽo, mình đứng ở rừng cây nhỏ, nhìn người đàn ông kia nói, Như Mạt là của tôi! !
Trái tim của cô bị đâm đau nhói, hai mắt nhất thời trừng lên!
Một thanh đao nhọn vô tình cắm vào bả vai của mình! ! Trí mạng cắm vào trong bả vai! Máu tươi chảy đầm đìa! Tất cả xung quanh đều là mùi máu tươi, khoảnh khắc đó khứu giác phát huy đến cực điểm, tất cả đều là mùi máu tươi, tất cả đều là mùi vị ma quỷ ! ! !
Đường Khả Hinh ngồi ở trong bồn tắm, nhìn máu tươi trong lòng bàn tay nhỏ xuống, từng giọt rơi vào trong bồn tắm trong veo, sắc mặt của cô tái nhợt, hai mắt lại phát ra ánh sáng tức giận, nhớ tới Nhã Tuệ quỳ dưới đất khóc rống, người kia im lặng, muốn moi tim của mình, muốn moi tim của mình, trái tim chợt bị chấn động, kế hoạch trả thù mãnh liệt làm cho cô tiêu mất lý trí, hai mắt lạnh lùng đông cứng, nhìn tới trước. . . . . .
Chỉ có một ý niệm! Tôi muốn trả thù! Tôi muốn trả thù! ! Tối nay tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho mình! ! Tôi không tin hiền lành! ! Tôi không tin! ! Tôi phải làm một người âm hiểm độc ác! ! Tôi muốn để cho anh nếm thử mùi vị đau khổ này ! ! Tôi nhất định muốn anh nếm thử mùi vị đau khổ này ! !
Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi nắm chặt quả đấm, hai mắt rơi xuống nước mắt trả thù lạnh lẽo! !