Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 215: VẾT THƯƠNG CŨ 1

Đúng 12 giờ 30 phút!

Phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng cầm bút máy lên phê trên tài liệu, thấy dự án khách sạn dưới nước của Tưởng Thiên Lỗi, ngày trước lại tiến hành thử nghiệm bảo vệ môi trường lần thứ ba, anh chau mày, nhìn tên của Kỹ Sư thử nghiệm bảo vệ môi trường ở bên trong tài liệu, anh xem từng mục, thấy là tên của Tưởng Văn Phong, anh đột nhiên chằm chằm nhìn cái tên này, hai mắt xoay tròn, im lặng mở máy vi tính ra, dùng mật mã của mình, nhanh chóng tiến vào cơ sở dữ liệu, nhìn ba chữ Tưởng Văn Phong xuất hiện từng đoạn tư liệu: Tưởng Văn Phong, năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp năm 2007 ở URE. . . . . .

Trang Hạo Nhiên thấy tên trường này, anh nhất thời kinh ngạc khẽ đọc: “Học viện kiến trúc Anh quốc?”

Nhẹ nhàng nhấn con chuột một cái, giới thiệu vắn tắt cá nhân hiện lên một bức ảnh.

Ở bên trong bức ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc ngắn, trán cao hơi nhô lên, da trắng, mặt mũi sáng rỡ, hai mắt thâm thúy chứa đựng bí ẩn và ưu thương, lỗ mũi cao thẳng và đôi môi mỏng dính mím thật chặt, người mặc áo sơ mi cổ tròn theo phong cách England, com lê màu đen, quần thường màu đen, đứng ở trên sân cỏ, ngưng mắt nhìn phương xa, dáng vẻ của người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo lạnh lùng, giống như thế giới này, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm người đàn ông này, mới mở các tác phẩm thiết kế của anh, từng hình ảnh các quốc gia trên thế giới, mới mẽ và độc đáo hiện ra trước mắt mình, hấp dẫn người nhất chính là khách sạn ở sa mạc Sahara, anh chỉ dùng phong cách không chính thống vẽ Thiên Nga Trắng, kéo mở gian phòng ăn, trên mỗi cánh chim cũng khắc lên một ít văn tự kì lạ, nghe nói người nào đọc đã hiểu những văn tự này, người đó chính là chú ngữ của một ác ma.

Mặc dù anh trong thế giới, tràn ngập truyền thuyết bí ẩn đen tối, mặc dù phong cách cách tác phẩm của anh không có chút ấm áp, lại hấp dẫn quá nhiều người theo đuổi, dường như đây là một loại từ trường kì lạ.

Trang Hạo Nhiên xem các tác phẩm của anh, rốt cuộc nhìn thấy tác phẩm cuối cùng ba năm trước đây, chính là căn phòng Thủy Mặc hiên của Khách sạn Á Châu! Sắc mặt của anh ngưng tụ, nhấp nhẹ con trỏ, mở thiết kế Thủy Mặc hiên, thấy con đường uốn lượn sâu thẳm mất hút ở trong rừng trúc, từng chiếc đèn lồng màu đỏ nho nhỏ lộ ra không khí thâm u, lại nhìn trên sân thượng màu trắng, có người mặc đồ trắng, ngồi xếp bằng, bày ra tư thế yoga đẹp đẽ.

Một loại cảm giác không rõ dâng trào, kiến trúc của anh luôn muốn nhìn rõ lòng người, mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Trang Hạo Nhiên nhìn kiến trúc này, giống như có thể nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm nghị ngồi ở đèn bàn, không tranh quyền thế, cầm bút máy, phác họa đường nét mình muốn, mỗi một nét cũng lộ ra chủ nghĩa cá nhân mãnh liệt, bậc thầy chân chính, không quan tâm người khác cần gì, mà tôi có thể đưa cho anh cái gì.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Bắt đầu là gõ nhẹ nhàng, sau đó ầm ầm ầm ầm! !

Lúc này Trang Hạo Nhiên tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa chính phòng làm việc đóng chặt, lên tiếng: “Vào đi!”

Tiêu Đồng lập tức đẩy cửa chính phòng làm việc, sải bước đi tới! !

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, nhướng mày nói: “Cô dứt khoát đừng gõ nữa, đâm đầu gỗ vào đây đi!”

Tiêu Đồng mỉm cười đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói: “Tôi cũng đã sắp chết đói rồi, đang đợi anh ăn cơm đây. Tôi ở bên ngoài gõ mười lăm phút rồi ! Lần sau lúc anh đang xem tài liệu, có thể sửa đổi thói quen xấu này hay không?”

“Lần sau lúc tôi không xem tài liệu, cô đi vào không được sao?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục xem tài liệu của Tưởng Văn Phong.

“Lúc nào anh không xem tài liệu?” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía anh.

“Đừng nói nhảm!” Trang Hạo Nhiên nói xong lại nhìn tài liệu của Tưởng Văn Phong, hỏi: “Tiêu Đồng, Văn Phong hiện ở đâu?”

Tiêu Đồng ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Anh nói là. . . . . . em họ của Tổng Giám đốc Tưởng sao?”

“Ừ.” Trang Hạo Nhiên đáp.

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, ngay lập tức nói: “Hiện đang ở Hàn Quốc, mới vừa hoàn thành học vị tiến sĩ, đang du lịch thư giản, tháng sau muốn về Khách sạn Á Châu, tham gia dự án khách sạn dưới nước, chuẩn bị phô bày sở trường, thường ngày, Tổng Giám đốc Tưởng cũng không có quá tán thành thiên phú kiến trúc của anh ta, cho nên lần này bảo anh ta trở về nước, giống như phụ trách một bộ phận ‘phòng tổng thống’.”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.

Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Anh cảm thấy anh có vấn đề gì không?”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, mới tắt máy vi tính nói: “Nói đi, cô vào tìm tôi có chuyện gì?”

Tiêu Đồng nhìn anh, thật sự không nói nên lời, nói: “Còn có thể có chuyện gì? Cũng đã đến giờ nghỉ trưa, ăn cơm á! Hôm nay Lâm phó tổng mời ăn cơm ở phòng ăn biển nhà khách Đại Dương, không biết anh ấy từ nơi nào hỏi thăm biết phòng ăn biển mới chuyển tới hai con Mỹ Nhân Ngư Russia, người kia rất nhiệt tình, sáng sớm liền sờ ngực Tào Phó tổng, la hét nói muốn ăn kem lửa!”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, khép tài liệu lại, mới nói: “Đám quỷ kia đâu!”

“Chắc là bọn họ đã lên đường rồi, anh có thể đi được sao” Tiêu Đồng cũng cười hỏi.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nắm tây trang mặc vào, vừa cài cúc áo tây trang, vừa đi ra ngoài phòng làm việc, sau đó thấy cả phòng thư kí, mọi người cũng tay trong tay cùng đi tới phòng ăn, anh liền hỏi: “Đường Khả Hinh đâu?”

Tiêu Đồng nhìn về phía anh mỉm cười nói: “Còn có thể ở chỗ nào? Đang bị Khúc tiểu thư huấn luyện mà! Anh muốn đi xem cô ấy hay không? Cô ấy rất đáng thương, bị phạt đứng khóc oa oa.”

“Có gì đáng thương?” Trang Hạo Nhiên vừa đi về phía thang máy, vừa cười nói: “Phạt đứng cũng khóc, đồ vô dụng! Bụng của tôi đói chết rồi, đi ăn cơm.”

“Thật không đi xem à? Để cho Khúc tiểu thư vẫn ái mộ anh xuống tay lưu tình một chút.” Tiêu Đồng cười nói.

“Không đi! !” Trang Hạo Nhiên đi thẳng vào thang máy, đè xuống nút đóng cửa.

Nhà khách Đại Dương, phòng ăn biển!

Nhã Tuệ căng thẳng bày kem lửa cho ba vị Phó tổng, còn phải cầm bộ đàm bỏ túi, căn dặn công chúa Mỹ Nhân Ngư dưới nước chuẩn bị biểu diễn.

Lâm Sở Nhai vừa rúc vào trong ngực Tào Anh Kiệt vừa nhìn bộ dáng bận rộn của Nhã Tuệ liền hỏi: “Đúng rồi, Nhã Tuệ, hôm nay tại sao chỉ có một mình cô bận rộng?”

Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Bởi vì Quản lý Từ bị phái đến Câu lạc bộ bên kia, cho nên phòng ăn biển chỉ có một mình tôi lo.”

“Tôi nói anh đừng dựa vào tôi !” Tào Anh Kiệt tức giận nói: “Hôm nay tôi đi làm, mọi người nhìn tôi rất kì lạ đấy!”

Tô Lạc Hoành ngồi ở đối diện, lập tức nhạo báng nói: “Cậu thôi đi! Tối hôm qua anh ấy đưa Nhã Tuệ về xong, liền cùng một cô Hàn Quốc trở về phòng.”

Hai mắt Nhã Tuệ  chớp một cái, ngay lập tức đeo bao tay trắng, đánh cái bật lửa, thắp sáng phía trên kem lửa, phụt một tiếng, ngọn lửa màu xanh lam từ phía trên ly kem lửa cháy lên hừng hực, lập tức ngửi thấy một mùi kem sữa, mấy người bọn họ cùng nhìn về phía Nhã Tuệ vỗ tay khen ngợi một phen.

Nhã Tuệ hơi gật đầu, liền tự mình nhận lấy thực đơn, đặt xuống ở trước mặt các vị Phó Tổng, nói: “Mời các vị Phó tổng chọn món ăn, Mỹ Nhân Ngư sẽ bắt đầu biểu diễn.”

Lâm Sở Nhai nhận lấy thực đơn trong tay Nhã Tuệ, thu hồi thái độ đùa cợt, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Quản lý Lưu đã ăn cơm trưa rồi sao?”

Nhã Tuệ mỉm cười nói: “Không có, định hẹn Khả Hinh cùng đi ăn.”

“Cô cũng đừng đợi, Khả Hinh đang học bổ túc theo lệnh Tổng Giám đốc!” Giọng nói của Tiêu Đồng truyền đến từ đàng xa.

Nhã Tuệ lập tức quay đầu lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới phía này, đi theo phía sau là Tiêu Đồng và Thái Hiền, cô lập tức căng thẳng khom lưng chào hỏi Trang Hạo Nhiên, nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK