Chương 985: NÓNG BỎNG
Bệnh viện! !
Một chiếc Ferrari màu đen như mũi tên chạy tới, lập tức dừng ở trước bệnh viện.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi ra Ferrari, đè nén vết thương đau đớn, đi tới đại sảnh bệnh viện, nhận được điện thoại của Mỹ Linh và Thanh Bình, nói Uyển Thanh gặp nguy hiểm, anh lập tức trở về trước Trang Hạo Nhiên, nhìn vẻ mặt của anh cứng lại, hai mắt run rẩy ánh sáng kịch liệt và căng thẳng, nhớ tới em gái, tim của anh vặn thật chặt, thật chặt, bước chân không tự chủ tăng nhanh, rốt cuộc đã đi đến khu phòng bệnh VIP, từ hành lang xa xa nhìn thấy Thanh Bình và Mỹ Linh, anh lập tức căng thẳng hỏi: “Tình trạng của Uyển Thanh như thế nào rồi?”
Mỹ Linh lập tức trước ngẩng đầu lên nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn, thở phào một cái, mới bước tới hai bước nhìn anh, căng thẳng nói: “Cậu chủ Tô mới vừa từ phòng cấp cứu ra ngoài, nói tình trạng của Uyển Thanh đã vượt qua nguy hiểm, nói đây là triệu chứng rất không bình thường!”
“Tại sao có loại tình trạng này?” Lãnh Mặc Hàn cau mày, đau lòng nghĩ tới mấy ngày này em gái nghỉ ngơi, nói ngay: “Hai ngày nay, không phải tình trạng của cô ấy đã ổn định rồi sao?”
Thanh Bình lập tức nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Lúc nảy chị ấy đột nhiên giãy giụa tỉnh lại, giống như có rất nhiều lời quan trọng muốn nói, thậm chí còn nói cho chúng tôi biết về dẫn truyền xương! !”
“Dẫn truyền xương!” Lãnh Mặc Hàn nghe xong, hai mắt chợt lóe, lập tức hiểu nói: “Đây là thứ mà người câm điếc, không nghe được, nên lợi dụng âm thanh dao động điện từ thứ hai để đạt tới hiệu quả thính lực!”
“Đúng vậy! !” Thanh Bình lập tức gật đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn căng thẳng nói: “Lúc nảy tôi và Mỹ Linh tra hỏi y tá nhỏ đó, cô ấy cũng nói ở trong tổ chức dạ hành nhân có một người huấn luyện thú như vậy, là một người câm điếc, anh ta không chỉ có thể ở trong im lặng nghe được và hiểu được ý tứ của người nói, còn có thể giao tiếp với động vật ! ! Chúng tôi liền suy nghĩ, một người như vậy, sẽ tồn tại ở nơi nào! ! Không thể nào ở vườn thú, hoặc là ở bên cạnh dạ hành nhân, hoặc là đang ở gần chúng ta! ! Uyển Thanh liều mạng nói cho chúng tôi biết điều này, có phải chị ấy nghĩ tới chuyện gì hay không?”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe lên, suy nghĩ chuyện này, lại lặng lẽ nói nghi ngờ trong lòng: “Gần đây khách sạn Á Châu vẫn đồn có kẻ gian, tôi cũng cảm thấy những người này vô cùng có khả năng sẽ núp ở bên trong khách sạn Á Châu! ! Nhưng rốt cuộc là ai, chúng ta tạm thời vẫn không có biện pháp tìm ra, nhưng khách sạn Á Châu lớn như vậy, tuyển dụng một người câm điếc, điều tra ra cũng có vẻ đơn giản!”
“Nếu như anh ta nghe hiểu tiếng người, lúc im lặng, người khác cũng không nhất định cảm thấy anh ta là người câm điếc!” Mỹ Linh nhanh chóng nhìn anh nói.
Lãnh Mặc Hàn nghe xong, sau đó nhàn nhạt phân tích, nói: “Như vậy nhất định sẽ có người tiếp ứng anh ta, anh ta có thể che giấu thật tốt! Uyển Thanh nhất định biết thân phận của anh ta! ! Mà thân phận của anh ta ở trong tổ chức dạ hành nhân nhất định không đơn giản!”
“Vậy sẽ là ai?” Thanh Bình và Mỹ Linh hai mắt lóe lên, vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn Thanh Bình nói: “Ở khách sạn Á Châu, có bao nhiêu bộ phận cần người huấn luyện thú?”
Nói xong lời này, Thanh Bình và Mỹ Linh có chút gian nan, nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Có lẽ không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, đầu tiên là phòng ăn biển, rồi đến khu hổ trắng lầu phụ Á Châu, còn có phòng ăn chủ đề động vật đều có chim thú, càng không kể tới trường đua ngựa! ! Nhưng tôi cảm thấy, bọn họ không duỗi tới trường đua ngựa được ! !”
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn cực nhanh lóe lên, lập tức gọi điện thoại của Lâm Sở Nhai, bình thường anh phụ trách quản lý tài liệu nhân sự của Hoàn Á, dùng để thao túng gián điệp thương mại những công ty khác! !
“A lô?” Đoán chừng Lâm Sở Nhai đang ở bữa tiệc, bên kia điện thoại có mấy phần ồn ào! !
Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động, lập tức xoay người, nói nhanh với Lâm Sở Nhai: “Sở Nhai! ! Cậu lập tức giúp tôi tìm tài liệu liên quan đến tất cả người huấn luyện thú của khách sạn Á Châu! ! Tôi nghi ngờ có dạ hành nhân nằm vùng tại Khách sạn Á Châu.”
Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, cầm điện thoại di động, nghe nói như thế, lập tức căng thẳng nói: “Thiệt không?”
“Có thể! !” Lãnh Mặc Hàn nói nhanh.
“Vậy tôi lập tức giúp anh tra tìm một chút!” Lâm Sở Nhai có chút nặng nề thở gấp, mới cúp điện thoại, hiển nhiên cảm xúc không tốt lắm.
“Cậu làm sao vậy?” Mặc dù Lãnh Mặc Hàn có chuyện khẩn cấp, nhưng vẫn hỏi thêm một câu!
“Không có việc gì! Còn không phải do Nhã Tuệ sao, kể từ ngày tôi rơi máy bay, cũng không gặp qua cô ấy! ! Đành rằng hai chúng tôi đã đi đến nước này rồi, hai ngày nay không thấy cô ấy tới quan tâm tôi một chút, mới vừa thật vất vả chờ được cơ hội, muốn trò chuyện với cô ấy, lại nghe nói một đồng nghiệp của cô ấy thiếu chút nữa bị cá mập cắn! ! Cô ấy vội vàng xoay người không biết tán gẫu chuyện gì với cái tên Kỳ Gia Minh, trong đôi mắt không nhìn thấy tôi !” Lâm Sở Nhai có chút tức giận nói.
Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mày, cầm điện thoại di động, hai mắt nghi ngờ nhìn chăm chú phía trước, không nhịn được nói: “Một đồng nghiệp của cô ấy thiếu chút nữa bị cá mập cắn? Điều này sao có thể? Là đồng nghiệp phòng ăn biển?”
“Đúng vậy! Tổ trưởng!” Lâm Sở Nhai cầm điện thoại di động, có chút bất đắc dĩ đáp xong, hai mắt của anh trừng to, lập tức ngồi dậy, căng thẳng nói: “Chẳng lẽ. . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn lập tức nói nhanh: “Lập tức đem tài liệu mấy người huấn luyện thú của phòng ăn biển và đám người Kỳ Gia Minh cho tôi !”
“Có ngay! !” Lâm Sở Nhai lập tức tắt điện thoại, dùng ipad của mình, nhanh chóng dùng mật mã điều động cơ sở dữ liệu khách sạn Á Châu, nhanh chóng truyền tài liệu của tất cả nhân viên phòng ăn biển cho Lãnh Mặc Hàn. . . . . . . . . .
Hiện trường bữa tiệc, chúng tân khách đang hăng hái hào hứng ! !
Đông Anh đang ngồi bên Tưởng Thiên Lỗi, đồng thời ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Lâm Sở Nhai, nhìn thấy anh giống như có chuyện bận rộn, đang cúi đầu xử lý công việc trong ipad, ánh mắt cô cũng không nhịn được trở nên dịu dàng, thậm chí lộ ra một chút nụ cười khẽ. . . . . .
Nhã Tuệ đang đứng thu xếp ở bên này, vừa lúc nhìn sang phía Đông Anh, phát hiện cô đứng ở sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt có chút kì lạ, liền cũng theo phương hướng của cô, quả nhiên nhìn thấy Lâm Sở Nhai đang cúi đầu, khẩn cấp xử lý công việc, trong lòng của cô khẽ căng thẳng, đau lòng nói không ra lời, nhưng không biết nên làm thế nào mới tốt, liền muốn xoay người đi tới phía trước, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn một đĩa bánh ngọt ở trước mặt, mặt hơi đỏ bừng, nở nụ cười có chút băn khoăn, cô liền có chút ít ngạc nhiên đi tới, quan tâm cúi xuống, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhã Tuệ, liền mỉm cười vươn tay, nắm nhẹ cổ tay của cô, hỏi: “Chuyện gì ?”
Nhã Tuệ cúi xuống, ánh mắt mang theo ngạc nhiên và dò xét, nhìn Đường Khả Hinh, có chút quan tâm nói: “Tối nay không phải cô uống hơi nhiều, tình trạng giống như không tốt.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, cũng mỉm cười gật đầu thừa nhận, tay chống nhẹ trán, thở ra một hơi, nói: “Đúng vậy. . . . . Dường như uống hơi nhiều.”
“Vậy nhanh đi nghỉ ngơi đi! Đừng uống nữa!” Nhã Tuệ lập tức lo lắng nói.
“Chờ một chút nữa em trở về. . . . . .Chị yên tâm, mau đi đi!” Đường Khả Hinh nhìn cô cười nói.
Hai mắt Nhã Tuệ vẫn nhấp nháy, nhìn Đường Khả Hinh.
“Đi đi. . . . . . Không có việc gì!” Đường Khả Hinh lại gật đầu, tay đỡ nhẹ cánh tay của cô, muốn đẩy, để cho cô đi khỏi.
Nhã Tuệ nghe vậy cũng đành phải gật đầu, nhưng vẫn hết sức quan tâm nhìn cô nói: “Vậy cô phải chăm sóc kỹ lưỡng thân thể, nếu như cảm thấy đầu váng mắt hoa thì đi về nghỉ ngơi, tôi đang bận rộn. . . . . . Khuya về nhà nấu canh uống giải rượu cho cô. . . . . .”
“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, dịu dàng cười nhìn Nhã Tuệ cũng thật sự bận rộn, xoay người đi khỏi, đi làm, hai tròng mắt của cô lúc đầu di động ánh sáng dịu dàng, đến cuối cùng, có chút không kịp chờ đợi khẽ chớp, cảm giác lồng ngực của mình như bị người nện một búa, theo bản năng muốn dùng lý trí ổn định lại nhưng cảm thấy càng lúc càng hoa mắt, ý thức giống như bị thôi miên, đang gọi mình: đi đi, đi đi. . . . . . Vì cha, khổ sở lớn hơn nữa cũng phải chịu đựng, chỉ cần cô đến gian phòng đó, cô có thể cứu cha của cô ra. . . . . .
Âm thanh mê hoặc lòng người như đang gấp gáp thúc giục cô! !
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh càng ngày càng kịch liệt chớp lóe, giống như cảm thấy máu cả người mình đều đang chuyển động, giống như một loại cảm giác si mê cũng đang thúc giục mình phải đến phòng cảnh biển đó, hơi thở của cô càng lúc càng nặng nề, lý trí lập tức bị đánh vỡ, máu lập tức xông tới, để cho cô không khỏi nắm chặt ly rượu, lập tức rót ly rượu trái cây vào trong cổ của mình! !
Cảm giác bi thương dần dần tràn lên não, trước khi cha ở tù, ánh mắt nhìn mình không nở, đau lòng khó nhịn, khi ở trong tù ánh mắt già nua thê lương nhìn mình, nổi lên nước mắt, còn có khuôn mặt ốm đau tuyệt vọng và tiều tụy, khiến cho cô kịch liệt thở gấp, trái tim càng lúc càng mềm, càng lúc càng mềm, đến cuối cùng, tình cha con đã phá vỡ một chút lý trí cuối cùng của mình.
Rốt cuộc hé mở đôi môi, gọi nhỏ: “Thơ Ngữ. . . . . .”
“Vâng, Đường tiểu thư!” Thơ Ngữ lập tức đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, cung kính cúi người hỏi: “Cô có căn dặn gì?”
“Tôi có chút không thoải mái. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Thơ Ngữ, mang theo một chút dịu dàng khát vọng và khẩn cầu nói: “Đột nhiên. . . . . . Muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.”
“Như vậy chúng ta lập tức trở về?” Thơ Ngữ nhìn Đường Khả Hinh, lập tức quan tâm hỏi.
Đường Khả Hinh khẽ lắc đầu, nhìn đám người náo nhiệt phía trước, dịu dàng nói: “Đột nhiên muốn nghe một chút tiếng sóng biển. . . . . .”
Thơ Ngữ hơi dừng lại, lại nhìn Đường Khả Hinh, trưng cầu ý kiến của cô nói: “Vậy cô muốn đi chỗ nào?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại một chút, hơi mở hai mắt hồng hồng như mơ màng, nhìn Thơ Ngữ, dịu dàng nói: “Tòa nhà 25 tầng có một phòng cảnh biển, tôi hơi thích. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Thơ Ngữ im lặng suy nghĩ trong chốc lát, liền mỉm cười gật đầu, nói: “Được, tôi lập tức sắp xếp cho cô! Mời cô chờ một chút!”
“Không!” Đường Khả Hinh trực tiếp chống nhẹ mặt bàn đứng lên, nhìn cô thở nhẹ một hơi, nói: “Chúng ta cùng đi, ở chỗ này có lẽ hơi ồn ào, càng lúc càng cảm thấy nóng bức. . . . . .” .
“Vâng!” Thơ Ngữ nói xong, liền vẫy gọi Lạp Lạp và Tiên Nhi cùng với cô bước đi.
Bên kia bàn tiệc, ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi không khỏi đuổi theo bóng lưng Đường Khả Hinh, nhìn sang, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng nóng bỏng. . .