Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 806: THỔI LÊN

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đi xuống cầu thang phòng ăn, cùng nhìn đám trẻ ở trong phòng ăn, tất cả đều thật vui vẻ náo nhiệt ăn kem, cũng không nhịn được mỉm cười.

Kỳ Gia Minh và Phó Quản lý nhanh chóng đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Đường tiểu thư. . . . . . Hoan nghênh ghé thăm phòng ăn biển!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hơi lộ nụ cười nhìn Kỳ Gia Minh, chậm rãi nói: “Hôm nay tất cả chi phí của các bạn nhỏ ở phòng ăn biển, toàn bộ ký vào tài khoản của tôi, để cho các bạn chơi.  vui vẻ một chút. . . . .”

“Vâng!” Kỳ Gia Minh nghe vậy, lập tức mỉm cười đáp.

Đường Khả Hinh biết ơn quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Cám ơn anh, Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .”

Tổng Giám đốc Tưởng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, tay hơi đỡ eo của cô, nói với cô: “Đi vào ngồi đi. . . . . .”

Kỳ Gia Minh lập tức dẫn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đi về phía chỗ ngồi ở giữa, cách đám trẻ một khoảng, hai Phó quản lý đứng ở giữa, mỉm cười muốn kéo ghế ra.

Tưởng Thiên Lỗi hơi giơ tay, đích thân đi tới trước chỗ ngồi, mỉm cười phong độ thân sĩ kéo ghế ra. . . . . .

Đường Khả Hinh dừng ở trước bàn ăn, có chút ngượng ngùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, hiểu suy nghĩ trong lòng cô, chỉ mỉm cười đi tới, đỡ nhẹ hông của cô, nói: “Ngồi đi, ăn mặc xinh đẹp như vậy. . . . phải nên có thân sĩ chăm sóc mới đúng. . . .”

Đường Khả Hinh không nhịn được cười, chỉ đành phải kéo nhẹ đuôi váy, đi tới nói tiếng cám ơn, liền ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, mới vòng qua phía sau cô, đi tới trước chỗ ngồi của mình, liền thấy Như Mạt nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới, anh dừng bước chân, liếc nhìn cô một cái, mới hỏi: “Như Mạt? Sao em lại tới đây?”

Đường Khả Hinh cũng có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Như Mạt cười gọi: “Như Mạt tiểu thư. . . . . .”

Như Mạt mỉm cười gật đầu với cô, mới nhìn sang Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Bởi vì hai ngày nay bọn trẻ biểu diễn, cho nên em vẫn luôn ở tại Viện mồ côi, hôm nay lúc đi qua mới phát hiện bọn trẻ không có mặt, sau khi hỏi mới biết bọn trẻ tới khách sạn. . . . . . Nên tới đây. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, khẽ gật đầu.

“Như Mạt tiểu thư! Ngồi chung chứ?” Đường Khả Hinh nhìn cô, mỉm cười gọi.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.

Như Mạt nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, liền mỉm cười nói: “Không được. Một chút nữa tôi còn phải trao đổi chuyện diễn xuất với giáo viên. . . . . . Mọi người từ từ dùng. . . . . .”

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới nhìn cô, nói: “Thân thể của em không khỏe, không nên đi thu xếp khắp nơi, có một số việc thật phải làm, thì giao cho người dưới làm đi.”

“Vâng, anh yên tâm” Như Mạt nói xong, liền mỉm cười xoay người, đi về phía vị trí ban đầu.

“Ngồi đi. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi giơ tay, mời Đường Khả Hinh ngồi xuống lần nữa, mình cởi bỏ cúc áo, cởi tây trang xuống, nhẹ nhàng khoác nó ở sau ghế ngồi, mặc áo sơ mi đen, quần tây dài đen, tay vịn cà vạt màu bạc dán vào bụng, hết sức tao nhã ngồi xuống, cá tính quen lạnh lùng cẩn thận, vĩnh viễn cũng giữ vững phong độ và khí chất Tổng Giám đốc cần có. . . . .

Khác xa với tên chết tiệt Trang Hạo Nhiên kia! ! Động một chút là trêu chọc người khác! !

Đường Khả Hinh chăm chú nhìn anh.

“Thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi phát hiện ánh mắt cô, liền ngạc nhiên cười hỏi.

“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh chỉ nở nụ cười nâng ly nước, cũng uống một hớp nước ấm!

Như Mạt ngồi ở phương xa, ngưng mặt nhìn sang, nhìn bọn họ hai người thân mật ăn ý như thế, bèn nhìn nhau cười, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, trên bàn tay chậm rãi buộc chặt váy . . . . . .

“Oa! Kem lửa này thật xinh đẹp nha!” Tất cả đứa trẻ, nhìn kem lửa trước mặt mình, rốt cuộc sau khi ánh lửa màu xanh tắt đi, lộ ra kem màu hồng hồng trắng trắng ngọt mềm, có pha trộn trái cây màu sắc càng thêm tươi đẹp làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.

Tưởng Thiên Lỗi nghe nhiều tiếng kêu như thế, liền không nhịn được xoay mặt, mỉm cười nhìn đám trẻ trước mặt.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, lập tức nở nụ cười, nhìn đám trẻ trước mặt, lớn tiếng nói: “Các em! ! Ăn kem ngon hay không ?

“Ăn ngon! !” Đám trẻ đều cầm muỗng vui vẻ gật đầu, vừa ăn vừa cười nói.

“Vậy ai mời các em ăn kem vậy?” Đường Khả Hinh lại cười ngọt ngào hỏi đám trẻ.

“Chị! !” Đám trẻ lập tức ngẩng đầu cười kêu lên.

“Sai rồi ! !” Đường Khả Hinh cố ý nở nụ cười bí ẩn, lập tức giơ đôi tay về phía Tưởng Thiên Lỗi, kêu lên: “Là chú đẹp trai này! ! Mau cám ơn chú! ! Nếu không có chú, mọi người sẽ không ăn được kem ngon như vậy!”

“Cám ơn chú! !” Đám trẻ nghe xong, lập tức vui vẻ cười kêu lên! !

“Phái một bảo bối xinh đẹp nhất ra đây hôn chú một chút! Là ai đây?” Đường Khả Hinh mỉm cười nghiêng đầu, nhìn mấy đứa nhỏ, trong trẻo ngọt ngào hỏi.

Thầy giáo Trần lập tức nhìn bên kia, gọi: “Tình Tình? Tới đây hôn chú một chút! Cám ơn chú mời mọi người ăn kem.”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Đừng làm rộn.”

Tình Tình nghe thầy giáo gọi, từ trước đến giờ cô bé khéo léo, lập tức để thìa nhỏ xuống, hai mắt thật to lóe lên, từ trên mặt ghế nhón chân liền nhảy xuống, đi qua rất nhiều bạn nhỏ, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, bước chân nhỏ đi tới trước mặt chú, có chút xấu hổ, lại có chút không sợ nhìn anh. . . . .

Đường Khả Hinh nở nụ cười nhìn Tình Tình đã đi tới trước mặt, lập tức nhìn Tưởng Thiên Lỗi, thúc giục: “Tổng Giám đốc Tưởng, nhanh lên một chút! !”

Tưởng Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ đưa tay, hơi chống trán, liếc rất nhiều nhân viên và quản lý đang cười nhìn mình, anh không thể làm gì khác hơn, thở dài một hơi, hơi nghiêng người vươn tay, vuốt nhẹ đầu của cô bé, xới tóc của cô bé, hỏi nhỏ: “Cháu tên là Tình Tình?”

“Vâng, chú, cám ơn chú mời chúng cháu ăn kem. . . . . .” Tình Tình lập tức rất khéo léo tiến lên, nhón chân lên, ôm cổ của Tưởng Thiên Lỗi, hôn nhẹ ở trên mặt anh.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức hơi lộ vẻ cảm động, cảm giác cô bé tỉ mỉ dịu dàng, mang theo nụ hôn có chút ấp áp, chạm nhẹ khuôn mặt của mình, lại giống như chạm vào trái tim, một chút rung động, để cho anh không tự chủ được nở nụ cười.

“Oa, Tình Tình thật giỏi ! !” Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ vỗ tay, hỏi cô bé: “Chú có đẹp trai hay không ?”

“Đẹp trai!” Tình Tình lập tức có chút xấu hổ đứng tại chỗ, cúi đầu, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào đáp.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bưng ly nước, cười uống một hớp nước ấm. . . . . .

“Tương lai còn dài, gả cho chú có được hay không?” Đường Khả Hinh lại cười hỏi.

“Phốc!” Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được, phun một ngụm nước, tự mình thuận tiện dùng khăn tay che lại, vừa ho khan, vừa không nhịn được cười. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Tình Tình do dự một lát, mới có hơi xấu hổ gật đầu.

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được bật cười.

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười thật to, lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của Tình Tình, hai mắt lại hồng hồng, liền quan tâm hỏi: “Tình Tình, em làm sao vậy? Tại sao mắt đỏ rồi? Khóc hả?”

“Bạn ấy lại nhớ cha mẹ rồi !”

Có một bạn nhỏ kêu lên.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn cô bé trước mặt, yên lặng đứng ở bên cạnh bàn, đôi mắt to giống như viên kim cương, bộ dáng hơi lộ ra chút vô tội, có chút cô đơn, cô đứng lên, đứng ở trước mặt Tình Tình, vươn tay vuốt nẹ hđầu nhỏ của cô bé, dịu dàng hỏi: “Tình Tình! Nhớ cha mẹ à?”

Tình Tình im lặng gật đầu một cái.

Đường Khả Hinh lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào quan tâm, nhìn cô bécười hỏi: “Vậy em muốn tìm cha mẹ không?”

Tình Tình lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, liền vội vàng gật đầu, gấp gáp nói: “Muốn!”

“Tốt!” Đường Khả Hinh đáp to một tiếng, đột nhiên giơ ngón tay lên, tại trước mặt của Tình Tình, búng mạnh, một ngọn lửa nho nhỏ màu xanh lam, sáng trên không trung.

“Oa. . . . . .” Tất cả đứa trẻ lập tức kinh ngạc kêu lên.

Tưởng Thiên Lỗi cũng chăm chú nhìn cô.

“. . . . . . . . . . . .” Tình Tình càng cảm thấy thần kỳ, mắt to giống như kim cương nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh lam trước mặt.

Đường Khả Hinh giơ tay chống ngọn lửa màu xanh lam, mỉm cười nhìn Tình Tình, dịu dàng nói: “Chị cũng giống như Tình Tình, lúc còn rất nhỏ, đã mất đi cha mẹ, bởi vì bọn họ đều có một chút lý do đi đến nơi rất xa. . . . . . bắt đầu từ khi đó, chị chỉ sống một mình. . . . . . Nhưng chị tin tưởng, chỉ cần chị cố gắng sống, cuối cùng có một ngày sẽ tìm được cha mẹ. . . . . .”

Tình Tình nghe nói như thế, hai mắt lập tức rưng rưng nhìn chị, hỏi: “Chị tìm được cha mẹ rồi sao?”

“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nhìn cô mỉm cười nói: “Bởi vì chị còn chưa đủ cố gắng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.

Tình Tình nhất thời kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh lại giơ ngọn lửa màu xanh lam, mỉm cười nói: “Bây giờ vì gặp được cha, chị vẫn đang cố gắng, cho nên mỗi một ngày, đều học tập, đọc sách rất vất vả. . . . . . Càng phải tự học để cho mình trở nên kiên cường, dũng cảm. . . . . . Mặc kệ có bao nhiêu bạn nhỏ nói chị là một đứa bé không có cha mẹ, chị cũng không sợ! Bởi vì chị biết, chỉ có cố gắng và càng cố gắng, chị nhất định có thể nhìn thấy cha mẹ! Tình Tình và chị cùng nhau cố gắng có được hay không! ? Chúng ta cùng nhau thi đua, xem ai ngoan, người đó có thể tìm được cha mẹ nhanh hơn! Hả?”

Tình Tình nghe nói như vậy, liền nhìn chị lớn hiền lành này, gật đầu một cái.

“Tình Tình thật biết nghe lời ! ! Vì thưởng cho Tình Tình khéo léo nghe lời, chị tặng cho Tình Tình một phần quà. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, mặt lập tức lộ ra nụ cười thần bí, giống như nhà ảo thuật, thu hồi quả cầu lửa trong lòng bàn tay, lại mở ra trong chớp mắt, trong tay nhất thời trượt xuống một dây chuyền vỏ ốc nhỏ. . . . . .

“Oa. . . . . .” Tất cả các bạn nhỏ đều kinh ngạc kêu lên.

Hai mắt Tình Tình cũng chợt lóe, nhìn trên không trung, một dây chuyền vỏ ốc nhỏ xinh đẹp. . . .

“Dây chuyền vỏ ốc nhỏ là dây chuyền chị quý nhất, nghe nói thổi nó một cái, hạnh phúc sẽ tới. . . . . . hiện tại chị tặng cho Tình Tình. . . . . . Hi vọng sau này Tình Tình có thể hạnh phúc vui vẻ ! Nhưng em phải hứa với chị, không nên tùy tiện thổi nó lên, bởi vì hạnh phúc, là phải dựa vào chính bản thân mình tranh thủ. . . . Cố gắng lên! !” Đường Khả Hinh nói xong, liền mỉm cười cầm dây chuyền vỏ ốc nhỏ trong tay mình, nghiêng người tới trước, nhẹ nhàng đeo cho cô bé. . . . . .

Tình Tình cúi đầu, hai mắt trợn to, nhìn dây chuyền vỏ ốc nhỏ đeo trên cổ mình, lỗ mũi đỏ lên, con ngươi nhỏ giọt, nhìn chị khóc nói: “Cám ơn chị! Em nhất định sẽ rất cố gắng lớn lên, sau đó tìm được cha mẹ! Sau này em cũng nghe lời, nếu như tìm được bọn họ, tuyệt đối không thể hỏi bọn họ, tại sao không quan tâm em? Bởi vì bọn họ không quan tâm em, nhất định bọn họ có lý do của mình! Cô giáo nói, không thể trách cha mẹ!”

Hai mắt Đường Khả Hinh cũng rưng rưng nở nụ cười, vươn tay, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, lau đi nước mắt trên mặt cho cô bé, nghẹn ngào nói: “Tình Tình thật biết nghe lời ! ! như vậy ngoan ngoãn! Bọn họ yêu em, chúng tôi cũng yêu em! Phải cố gắng lên!”

Tình Tình nức nở, nghiêng người tới trước, cổ của Đường Khả Hinh, hiểu chuyện nói: “Cám ơn chị, chị gái.”

Đường Khả Hinh nở nụ cười xúc động ôm cô bé trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, im lặng nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh vui vẻ, lúc mỉm cười cặp mắt lóe ra ánh sáng hiền lành và động lòng người. . . . . . Tim của anh chợt ấm lên, cũng mỉm cười thật sâu. . . . . .

Như Mạt ngồi ở một bên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười cảm động, trong lòng của cô chợt cứng rắn, nóng mắt Tình Tình mình nhận nuôi, cắn chặt răng, vặn chặt túi xách ngọc trai! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK