Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 507: KHIẾP SỢ

“Nếu là bạn chán ghét Luân Đôn, đó chính là chán ghét cuộc sống.”

Samuel john¬son, một nhà lô-gích học người anh đã trình bày trên cuốn sách du lịch!

Bầu trời dần dần sang trở lại.

Đường Khả Hinh chống hai tay ở trước lan can thành xe buýt hai tầng, thật tò mò ghé đầu nhìn xuống, hai bên đường phố lấp lánh, vô số xe taxi màu đen, màu hồng, màu nâu đang ngược xuôi, kiến trúc cổ kính chiếm hết ánh mắt du khách, phần lớn nhà cửa có năm tháng lịch sử lâu đời, nhưng tu sửa vô cùng phù hợp, kiến trúc mới ít nhất có hơn mười tầng, tất cả nằm ở trong kiến trúc cổ kính, kết hợp hết sức hài hòa, nhất định không có ảnh hưởng đến phong cách kiến trúc cổ điển, vô số đàn ông người Anh ăn mặc thân sĩ đẹp trai, hoặc phụ nữ thanh lịch, cùng du khách đến từ các nơi trên thế giới, đi trên đường phố quyến rũ, bầu không khí mát mẻ, thỉnh thoảng cô có thể nhìn thấy một nam sĩ mặc trang phục kỵ sĩ, trong tay cầm roi ngựa, vung nhẹ roi để cho hai con ngựa nhẹ nhàng chạy đi phía trước. . . . . .

“Nhìn đi! ! Có xe ngựa! ! Có xe ngựa!” Đường Khả Hinh vui vẻ đến không nhịn được, vỗ hai rương hành lý bên cạnh, kêu to: “Mau nhìn đi! !”

Hai rương hành lý bên cạnh, yên lặng tựa vào một vị trí nào đó.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại kích động nhìn xe buýt màu đỏ, chậm rãi chạy tới trước, một cơn gió mát mẻ thổi tới, mang đến không khí đặc biệt, cô sững sờ, quay sang, lập tức ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy tòa nhà quốc hội phong cách Gothic nổi tiếng thế giới, vô cùng hung vĩ huy hoàng nằm ở giữa trời đất, vào lúc này tiếng chuông đồng hồ Big Ben vang lên thật to, dường như muốn gõ đến Thiên cung, Thần điện. . . . . .

Hai mắt của cô trừng to, lại kích động đứng lên, thấy được tòa nhà quốc hội cách xa “London Eye”, đó là một bánh xe khổng lồ, đặt bên cạnh chiếc cầu bắt qua dòng sông Thames, đang theo thời gian, chậm rãi xoay tròn, dòng sông tĩnh chảy xuôi, vô số du khách ngồi ở trên thuyền, ngắm nhìn kiến trúc cổ xưa lẫn hiện đại hai bên bờ song dài đối lập nhau, đã từng có người nghi ngờ thay đổi kiến trúc cổ kính “London Eye” làm chủ thành phố mê người này, trở thành Luân Đôn “Đường chân trời”, thế nhưng tòa thành này lấy thái độ bao dung trước nay chưa có, đem bánh xe xinh đẹp kì ảo kết hợp với cảnh sắc hữu tình hiện tại ! !

Đường Khả Hinh kích động dang rộng hai tay ra, nâng chặt khuôn mặt, hai mắt ửng hồng, nhìn kiến trúc khổng lồ mà mê người, trong đầu lập tức rõ ràng, nhớ tới Tiêu Đồng đã nói về Luân Đôn, cung điện Buckingham, viện bảo tàng Anh, bảo tàng Teresa Wax, phong cảnh như tranh vẽ, cảnh quan đếm cũng đếm không xuể, có lẽ chúng ta may mắn, có thể ở bên ngoài hoàng cung, nhìn thấy bóng dáng Nữ Hoàng, cô không nhịn được nhớ lại người kia, anh có liên quan với người hoàng gia cao nhất ở địa phương mê người này, anh là đề tài mà Quý tộc, công chúa, danh viện thường xuyên nói nhất, anh là người đàn ông phương Đông được hoan nghênh nhất nơi này, có lẽ hiện tại anh đang ngồi ở một góc khách sạn mới, cẩn thận làm việc, hoặc uống rượu đỏ.

Em bước lên đất nước của anh, lại cách anh rất xa.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi tối tăm nhưng ngồi tại chỗ, đột nhiên mới phát hiện, bước lên quê hương của anh, mới hiểu được thân phận chênh lệch cách xa, quen biết trước kia giống như chỉ là một giấc mộng, ở mấy ngày trước, hai người đứng dưới bóng cây nhìn nhau mỉm cười, có lẽ đã thành dĩ vãng, đã lạc mất ở mảnh đất vĩ đại mê người này, chui vào trong khe hở thời gian.

Một tiếng chuông vang lên, nhắc nhở Đường Khả Hinh phải xuống xe, cô lập tức thật vui vẻ hào hứng kéo hành lý nặng nề, đi xuống xe, cô muốn dùng hai mắt của mình, đi xem đồng hồ Big Ben nổi tiếng thế giới một chút, muốn nhìn cảnh tượng rực rỡ và hùng vĩ của nó, muốn lao lên phía trước, nghe tiếng đồng hồ vang dội nhất trên thế giới. . . . . .

Cô cảm giác hưng phấn nhảy xuống xe, hả hê kéo hành lý, vừa ngẩng đầu lên nhìn bốn hướng  đồng hồ Big Ben đang ở trước mắt, cô vui vẻ kéo hành lý, đang muốn đi về phía trước thì lại nhìn thấy người đàn ông cụng ly với mình hôm nay, đang lộ ra sắc mặt âm trầm, đứng ở trong đám người, nhìn trái phải, ánh mắt của cô trừng to, lui ra sau hai bước, đột nhiên kêu to: “Tại sao? Không phải là 100 pound sao?”

Giọng nói trong trẻo này hấp dẫn người đàn ông cầm đầu nhìn sang, anh ta nhìn thấy Đường Khả Hinh đang kéo cái rương, thật sợ hãi bước đi, anh ta lập tức nhớ tới cô chính là cô gái cụng ly với mình, không nghĩ tới có thể gặp cô ở chỗ này, không biết anh ta dung tiếng anh nói một câu gì, chỉ theo hướng Đường Khả Hinh kêu to! !

Mấy người đàn ông vừa nghe, lập tức vọt vào đám người, đuổi theo Đường Khả Hinh! !

“A! ! Mẹ ơi! Thiên hạ thật sự không có cơm trưa miễn phí! Thật vất vả đi tới nơi này, anh cho tôi nhìn một cái chứ ! !” Đường Khả Hinh vừa kéo rương hành lý, vừa kêu to ầm ĩ, vọt vào đám người, tránh trái, núp phải, kêu to: “Help! Help!”

Vô số du khách, tụ tập bên cạnh trạm xe buýt, nghe được tiếng kêu, liền tò mò nhìn sang.

Đường Khả Hinh liều mạng kéo cái rương, nhìn dáo dác, chạy thật nhanh về phía trước, chỉ một chút nữa là sắp nhào tới rừng cây phía trước, không ngờ sau lưng bị người kéo mạnh, cô hoảng sợ đến vỡ mật, vừa muốn la to một tiếng, không ngờ miệng bị người bịt kín! !

“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh trừng mắt, liều mạng giãy giụa! !

Người đàn ông bên cạnh, cắn răng một tay che miệng Đường Khả Hinh, nhìn bờ sông bên này lưu lượng khách không nhiều lắm, liền kéo cả người cô đi về phía nơi kín đáo ! !

Mấy người đàn ông cũng lộ sắc mặt âm trầm, đi về phía trước! !

“Cứu. . . . . . Ưmh. . . . . .”

Phía trước một đám người, giống như một nhóm bước nhanh về phía trước, hai cái rương màu xanh dương và màu hồng cũng bị cứng rắn lôi đi! !.

Địa phương xinh đẹp cũng có nguy cơ, vô luận chúng ta học sinh tồn như thế nào, trước hết vẫn phải biết bảo vệ tốt cho mình.

Không đến bao lâu, mấy người đàn ông, liền đi dọc theo bờ sông, hả hê cười đi khỏi.

Đường Khả Hinh một mình bị ném dưới tàng cây nào đấy, trên mặt sưng đỏ, cái mũ bị kéo lệch ra một bên, tóc bị xé kéo ngổn ngang, khóe miệng tràn đầy máu, áo khoác đã bị giật ra, toàn bộ tiền bị lấy đi, còn cho người đạp một cái ở trên bụng, cái rương bên cạnh bị mở ra, quần áo, hộ chiếu đều bị lật rối loạn, không có tiền, không có tiền. . . . . . Những người đó còn không hả hận, tát một bạt tai trên mặt của cô, bị đánh đến lỗ tai kêu ông ông.

Cả người, vừa sợ, vừa run rẩy, lại lòng chua xót, lại uất ức, lại khổ sở.

Cả người Đường Khả Hinh đau đớn ngồi dưới đất, muốn chống thân thể đứng lên, lại đau đến nói không ra lời, mặt vo thành một nắm, khóe miệng chảy máu, nhỏ giọt, sắc mặt cô tái nhợt, kiên cường đưa tay lau máu ở khóe miệng, tự nói với mình không được phép khóc, không được phép khóc, liều mạng nuốt nước mắt trở về, cứng rắn chống cái rương, lúc đứng lên, mới phát hiện áo khoác ngoài cũng bị xé rách, tiền không có, chính thức mất tất cả. . . . . .

Cô sững sờ, mờ mịt nhìn “London Eye” xinh đẹp xoay tròn ở trước mắt, cô đột nhiên cười khổ một tiếng, trong mắt có lệ, nhưng không nhỏ xuống, đau đớn chỉ muốn cười, phủ trên cái rương, cười! !

“Nôn bia hết rồi ! Sớm biết tiền bị cướp đoạt hết, cũng không nôn bia!” Cô chống mạnh thân thể, quỳ trên mặt đất, thu nhặt tất cả hành lý vào trong rương, vừa thu vừa hút lỗ mũi đỏ bừng, thu nhặt hết tất cả, mới phát hiện, thì ra trong rương còn có ba củ khoai tây nấu chín Tiểu Nhu giữ cho mình, quấn ở trong một cái hộp giữ tươi, cô mở đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, nhìn ba củ khoai tây bên trong hộp giữ tươi, nhớ tới ánh mắt dịu dàng, khéo léo của Tiểu Nhu, cô đột nhiên trở nên kích động nở nụ cười.

Ở trong thời khắc tuyệt vọng như vậy, mỗi một phút trong quá khứ đều rất quý trọng.

Đường Khả Hinh hít mũi một cái, run rẩy cầm hộp giữ tươi, kéo hành lý, tựa vào một thân cây, mở hộp giữ tươi, từ bên trong lấy ra một củ khoai tây thơm ngon, lột vỏ, vừa nhìn “London Eye” dưới ánh trời chiều, rực rỡ xinh đẹp như thế, vừa ăn khoai tây thơm ngát, mất tất cả rồi, mất tất cả rồi, cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, lại cắn củ khoai tây. . . . . .

Đã không sợ nữa.

Cái gì cũng đã trải qua, đã không còn sợ, cô cầm khoai tây, lại cắn ăn từng ngụm từng ngụm, nuốt vào.

Ở một đất nước xa lạ, lập tức có thể xóa tan bi thương trong quá khứ của bạn ! nhưng bi thương mới sẽ đến ! !

Cô gái cô đơn bất lực, vừa kéo hành lý vừa dầy vừa nặng, vừa chậm rãi bước đi.

Đường Khả Hinh, không sợ, không sợ, cuộc sống này, không phải mùi vị gì cũng nên nếm thử một chút sao? Cũng không phải ai cũng có thể nếm mùi vị kinh hiểm và kích thích như thế, giống mọi chuyện cô và anh từng trải qua trên du thuyền, sinh mạng còn sống, chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh chúng ta dũng cảm. Không có gì phải sợ.

Cô gái này lại kéo hành lý đi về phía trước, từng bước từng bước đi về phía trước.

Bóng dáng cô đơn hiện rõ trên đường phố cổ kính, tạo thành mãnh liệt chênh lệch.

Đã từng vô số nghệ thuật gia đi tới tòa thành này, bởi vì nó đã trải qua quá nhiều truyền thuyết, hoàng tộc giết chóc, mạo hiểm cải cách, còn có thay đổi thời đại công nghiệp, hỏa hoạn cũng từng thiêu đốt ở trong thành phố này, nhưng bằng tinh thần im lặng quyến rũ, hết lần này đến lần khác nó chữa trị lịch sử buồn bã, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên nó có vô số màu sắc bí ẩn.

Dù đối với cô thế nào cũng không đáng kể, cô vẫn yêu tòa thành này, bởi vì người đó ở tòa trong thành này.

Màn đêm buông xuống, bầu trời vẫn bất đắc dĩ trút xuống cơn mưa phùn rất nhỏ, Luân Đôn ơi, ánh đèn mê người, lung linh giống như từng trái tim cô gái, tràn đầy mập mờ, mê ly, mông lung, mộng ảo.

Đầu đường ướt đẫm, giống như linh hồn dịu dàng của cô.

Xe cộ trong Thành phố, chạy khắp nơi.

Đi không biết bao lâu rồi.

Cả người Đường Khả Hinh mệt mỏi, kéo rương hành lý, đi về phía con đường phố uốn lượn, chẳng có mục đích, trong tay ôm hộp giữ tươi, bên trong còn có hai củ khoai tây, cô vừa đi về phía trước, hai mắt mênh mông vừa nhìn đường phố xinh đẹp xung quanh, ở trong ánh đèn màu xanh dương, hồng, xanh lá, vàng, mê người đang chiếu rọi, chiếu rọi kiến trúc cổ kính ở trong mưa như tranh vẽ, phía trước một tiệm đồ cổ dựng một chiếc đèn màu đen khổng lồ, bên trong lại đặt một con hổ và con mèo, ở trong tiệm đồ cổ thắp ánh đèn vàng quyến rũ, bạn có thể nhìn thấy rất nhiều hàng mỹ nghệ cổ xưa, đang được bài biện tao nhã ở trong tiệm, phát ra ánh sáng vô cùng bí ẩn cao quý.

Càng ngày càng có cảm giác mãnh liệt, chỗ hấp dẫn nhất của thành phố này chính là ôm ấp tình cảm sâu sắc.

Địa phương như mộng, địa phương như tranh vẽ, vào ban đêm càng biểu lộ không bỏ sót.

Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, đạp mặt đất ướt át, từng bước từng bước đi về phía trước, rốt cuộc đã tới một cua quẹo hình trụ khổng lồ, cô buông hành lý xuống, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đã rơi xuống cơn mưa, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Trong cuộc đời, lúc cô đơn có thể để cho mình mỉm cười, đây là quà tặng tốt nhất cho mình.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Cô gái này ngồi ở địa phương này, ngây người thật lâu thật lâu, rốt cuộc mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ mê.

Cô không biết nói gì, tòa nhà khổng lồ thắp sáng hàng chữ tiếng anh màu xanh da trời thật to, theo như trình độ tiếng anh của cô, hiển nhiên không hiểu được mấy chữ tiếng anh này, nhưng có một chữ, cô nhất định biết, đó chính là: Hotel. . . . . . .

Một chiếc xe thể thao Lamborghini thắng gấp ở trước khách sạn, nhân viên tiếp tân lập tức cung kính, nở nụ cười đi lên trước, nhìn người trong xe khẽ mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen kiểu England, áo sơ mi màu đen, nơ đen, bên ngoài khoác áo khoác màu đen hai hàng nút, ôm một mỹ nữ tóc vàng khêu gợi, nở nụ cười đi xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân ở bên cạnh, mới vừa muốn đi vào đại sảnh khách sạn.

“Hi! Hi?” Tiếng của hai nhân viên khách sạn, từ bên hông đại sảnh truyền đến.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười quay đầu, thấy nhân viên mặc đồng phục màu đen, đứng ở trước mặt một bóng dáng nho nhỏ, khẽ đẩy thân thể của cô, vẫn hết sức lễ phép, cung kính gọi: “Hi! ?”

Cái cái rương màu xanh dương đó. . . . . .

Trang Hạo Nhiên hơi cau mày, theo bản năng còn muốn nhìn vào bóng tối, cái rương màu xanh da trời.

“Let’s go!” Bên cạnh, mỹ nữ tóc vàng, lại làm nũng với anh.

Trang Hạo Nhiên mập mờ nhìn cô một cái, liền ôm cô đi về phía trước.

“À? Cứu mạng? Cô muốn làm gì?” Một giọng nói truyền đến.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên chợt biến, dừng bước lại, đột nhiên xoay người, cau mày nhìn một bóng dáng quá quen thuộc, chớp mắt cho rằng đã xuyên không, cảm thấy loại ý nghĩ này, thật sự không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức núp ở góc tường, hai mắt hiện lệ, ngẩng đầu lên nhìn hai người này, hoảng sợ đến run rẩy.

Giọng nói này. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cau mày buông mỹ nữ tóc vàng ở bên cạnh, theo giọng nói này, chậm rãi đi về phía bóng dáng nho nhỏ màu đỏ trong góc tối.

Đường Khả Hinh cũng nghe loạt tiếng bước chân, bỗng hoảng sợ ngẩng đầu lên, thấy Trang Hạo Nhiên xuất hiện trước mặt của mình, cô kinh hãi, hai mắt lăn xuống nước mắt, cảm giác đang nằm mơ. . . . . .

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lập tức sáng lên, trong đầu bừng tỉnh, khiếp sợ đến nói không ra lời! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK