Chương 744: ĐƯƠNG NHIÊN ĐỀU LÀ CỦA CÔ
“Ô ô ô ô ô ô! !” Bên trong nhà truyền đến tiếng kêu khóc! !
Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, trên mặt, trên đỉnh đầu còn cắm hai chiếc lá thông, hai tay giơ cao một quyển “Rượu đỏ toàn tập” nặng mười hai cân, quỳ trên mặt đất, mếu máo khóc nói: “Thầy ! ! Con sai rồi, con thật sự sai rồi ! Thầy tha cho con, con sai rồi! Sau này con không dám!”
Bình thường Vitas là người rất lạnh lùng trầm tĩnh, hiện tại, sáng sớm trơ mắt nhìn chậu bonsai của mình thích nhất, cứ từng bồn từng bồn rơi xuống vách núi, tiếng vỡ vụn này giống như búa tạ đập vào tim của mình, ông thở dốc, cắn răng nghiến lợi nhìn học trò, vô cùng đau đớn nói: “Cô so với con khỉ đột 72 phép biến hóa của đất nước cô thật sự còn tệ hơn ! ! Con khỉ kia còn biết Tôn Sư Trọng Đạo, cô ngay cả con khỉ đột cũng không bằng! ! !”
Đường Khả Hinh lại hoảng sợ đến vỡ mật, quỳ trên mặt đất khóc rống.
Trang Hạo Nhiên cũng vỡ mật ngẩng đầu, nhìn Thầy giáo, từ trước đến bây giờ đều vô cùng bình tĩnh, hôm nay lại tức giận đến như vậy, anh vội vã tiến lên, mỉm cười muốn trấn an nói: “Thầy. . . . . . Thầy ơi. . . . . . Thầy không nên nổi giận. . . . . .”
“Cậu câm miệng cho tôi !” Vẻ mặt Vitas cứng ngắc, nhìn học trò, vẻ mặt vẫn tức giận, nói: “Cậu cũng chẳng tốt hơn là bao! ! Năm năm trước trộm Conti của tôi, cậu cho rằng trí nhớ Thầy không tốt?”
“A. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt nhìn Thầy giáo.
“Hai người các người thật sự là một đôi trời đất tạo nên! !” Vitas tức giận đến ngũ tạng lục phủ, vặn thành một khối, lại nghiêng mặt nhìn vẻ mặt căng cứng của Đường Khả Hinh, lửa giận ngút trời nói: “Nhờ cô, người Trung Quốc mới có một câu châm ngôn, thật sự là nghiệp chướng kiếp trước, mới trêu chọc phải hai đứa súc sinh cô cậu kiếp này! ! Đứa này mới vừa trộm rượu đỏ xong, đứa kia lại đập cửa tủ của tôi, trộm chai rượu còn lại ! Cũng bán cho Laurence! ! Khác nhau là một đứa bán một triệu, một đứa mới bán 600 ngàn! ! Chọc cho Laurence sáng sớm hôm nay, vui vẻ gọi điện thoại tới hỏi thăm sức khỏe thân thể tôi ! !”
“À?” Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên nghe được một chút manh mối, không thể tin nổi nhìn cô! !
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, cúi đầu, nức nở.
Vitas nói tới chỗ này, lại nhớ tới vẻ mặt của Chủ tịch Lưu lúc mới vừa đi khỏi, lắc đầu gào khóc, cảm thán nói: người Pháp vẫn không có cách nào quý trọng và hiểu hết văn hóa lâu đời của chúng tôi . . . . . Ông nghĩ tới những lời này, ông chỉ cảm giác muốn hôn mê, lạnh lùng thở dốc nói: “Tôi không hiểu, khổ tâm dạy dỗ hai đứa học trò Trung Quốc các người, ngược lại làm cho tôi mất hết mặt mũi. Hôm nay Chủ tịch Lưu cũng chỉ muốn xem chậu bonsai của tôu, tôi mới để cho ông ấy tới, nhưng ông ấy nói thi từ ca phú, tôi nghe không hiểu một câu nào ! Trung Quốc các người luôn phiền toái và phức tạp như vậy! ! Nói một câu có thể nói rõ chuyện, cần gì dùng một bài thơ để giải quyết! !”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, lúng túng không biết nên nói cái gì.
Đường Khả Hinh càng hoảng sợ đến trái tim vỡ tan, ngay cả thở cũng không dám thở gấp, chỉ giơ cao 12 cân sách, đôi tay run rẩy, run lẩy, mồ hôi lạnh chảy xuống.
“Nói cho tôi biết! !” Từ trước đến giờ Vitas là người Pháp kiêu ngạo nhất, đối với sỉ nhục hôm nay, hết sức để ý, lạnh lùng hỏi: “Cái gì gọi là: Một đôi mắt lạnh nhìn người đời, tràn ngập nhiệt huyết nâng ly vì tri kỹ! !”
“Ý tứ là . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chỉ đành phải cười trả lời nói: “Ý tứ là. . . . . . Biển người mênh mông, nếu có thể gặp được một người đồng cảm với mình, đó là may mắn trong cuộc sống . . . . . .”
“Cậu có cảm giác rượu gặp tri kỹ hay không?” Vitas đột nhiên bình tĩnh hỏi học trò.
“À. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghe lời này, có chút không hiểu nhìn Vitas.
Vitas chỉ vào Đường Khả Hinh, lại nhìn anh hận hận nói: “Cậu làm cái gì, cô ấy làm cái đó! ! Thời gian trước, cậu mới vừa từ trên cây té xuống, cô ấy lập tức từ cành cây của tôi rớt xuống! ! Còn thiếu không có lấy tiền thưởng của tôi, đi mua quà sinh nhật thôi !”
Đường Khả Hinh mở to mắt kinh hoảng chớp mắt.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, nhìn Vitas có chút miễn cưỡng, hoảng hốt cười theo.
Lúc này Tứ đại cầm thú mới bừng tỉnh, nhất thời nhớ lại đồng hồ đeo tay đắt giá của Trang Hạo Nhiên chính là Đường Khả Hinh đưa, Tào Anh Kiệt không nhịn được nói: “Đồng hồ đeo tay kia. . . . . .”
Tô Lạc Hoành lập tức bưng chặt miệng của anh, chớp mắt! !
Vitas lập tức nhìn bọn họ, phát hiện vẻ mặt không đúng, lập tức cúi xuống nhìn cổ tay Trang Hạo Nhiên, nhất thời hiểu ra, nhìn Đường Khả Hinh, lại vung cây roi bạc tay, nghiêm nghị hỏi: “Nói! ! Ngày hôm qua bán chai rượu của tôi, tiêu tiền ở chỗ nào !”
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, nghĩ tới, xong rồi! !
“. . . . .” Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ giơ cao quyển sách, mặt sung huyết đỏ bừng, im lặng.
“Nói!” Vitas không nói hai lời, muốn vung roi lên. . . . . .
“A! !” Đường Khả Hinh giơ sách, hoảng sợ đến quay đầu đi! !
“Thầy!” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cây roi trong tay Vitas , vội vàng cười nói: “Thầy, thầy, thầy xin bớt giận, chuyện này. . . . . . Đều là lỗi của con ! Lỗi của con !”
Vitas cắn chặt răng, nhìn học trò.
Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng nhìn Thầy giáo, cười nói: “Con . . . . . Con . . . . . ngày hôm qua không phải sinh nhật con sao. . . . . . Khả Hinh tới nhà của con, con liền. . . . . . trêu chọc cô ấy . . . . . . Nói. . . . . . Nói. . . . . . Hỏi cô ấy muốn quà sinh nhật. . . . . . Có thể cô ấy cảm thấy, phải tặng quà cho cấp trên, ít ra có thể diện một chút. . . . . . hơn nữa, tiền lương lại không cao, con cũng tạo cho cô ấy một chút áp lực, mới. . . . . . Mới như vậy !”
Vitas lập tức nín thở, híp mắt mang theo vài phần nghi ngờ cúi đầu, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng thẳng thắn thừa nhận cúi đầu, cô hối hận, cô đáng thương, cô ảo não! !
“Tôi biết ngay là thế này!” Vitas thật sự là cảm thấy trong nhà không có phước, nuôi dạy ra hai đứa học trò, mất hết mặt mũi, ông nhất thời tức giận lại muốn vung lên roi, muốn đánh mạnh dạy dỗ Đường Khả Hinh: “Cô học cái gì tốt của cậu ta không học! ! Cô cố tình học thói xấu của cậu ta! ! Là tôi dạy dỗ không tốt hay cô không học tập trung! ?”
“Thầy !” Trang Hạo Nhiên lại cảm thấy gấp gáp nắm chặt cổ tay thầy giáo, mới khuyên nhủ: “Thầy không nên tức giận, chuyện này đều lỗi của con, là lỗi của con, thầy muốn phạt, thì phạt con đi! Con chịu phạt! !”
“Tự nhiên phải phạt cậu ! ! Cầm roi quất cậu thật sự là quá nhẹ rồi!” Vitas không nói hai lời, liền ném cây roi nhỏ trong tay, lập tức mở cái hộp dài trên bàn trà trước mặt, chỉ nghe cạch một tiếng, một sợi dây nho già mười mấy năm, đột nhiên xuất hiện trước mắt! !
Trang Hạo Nhiên mở mắt nhìn sợi roi trong hộp, nó mà đánh một cái liền không sống nổi. . . . . . Anh lập tức có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Thầy giáo đang muốn cười theo. . . . . .
Vitas cắn răng từ bên trong rút ra sợi dây dài, lạnh lùng nói: “Năm đó cha của cậu giao cậu cho tôi học tập rượu đỏ, đặc biệt tặng một phần quà này cho tôi, nói sớm muộn gì có một ngày tôi sẽ phải dùng tới! Xem ra chủ tịch Trang thật sự có dự kiến trước !”
“. . . . . . . .” Đường Khả Hinh cũng trợn to hai mắt, nhìn sợi roi mây trong tay Thầy giáo, miệng của cô cũng lập tức há to.
“Có phải cậu chấp nhận chịu phạt thay cô ấy hay không ?” Vitas lại lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lập tức có chút căng thẳng cười nói: “Dĩ nhiên! Đây đều là lỗi của con! Thầy phạt con đi, cô ấy còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện lắm. . . . . . Bướng bỉnh là khó tránh khỏi. Thầy đừng trách cô ấy.”
“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng căng thẳng.
“Nhà họ Trang cậu thanh danh hiển hách, tôi hiểu rõ dưới đầu gối cậu có dát vàng, cũng không bảo cậu quỳ!” Vitas không nói hai lời, liền vung dây nho trong tay, hướng quất mạnh bên hông Trang Hạo Nhiên ! !
Chát một tiếng, áo sơ mi tung lên hạ xuống, giống như lập tức đoán được bên trong sưng đỏ.
Trang Hạo Nhiên cau chặt lông mày, hơi thở dốc một cái.
Tứ đại cầm thú cảm thấy khiếp sợ nhìn anh.
Đường Khả Hinh cũng lo lắng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Vitas không còn có lưu tình, lại cắn răng vung dây roi dài trong tay, quất mạnh ngang hông Trang Hạo Nhiên !
“Chát” Một tiếng, Trang Hạo Nhiên chợt cảm thấy ngang lưng mình đau đến trầy da thịt nát, cảm giác từng trận nóng hừng hực, bốc cháy, khuôn mặt anh căng cứng, thở dốc một hơi, vẫn cắn răng chịu đựng, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh giơ cuốn sách, lại cảm thấy gấp gáp nhìn Trang Hạo Nhiên, không ngờ trái tim đang cảm thấy đau đớn, hai mắt tràn lệ.
Vitas không nói gì thêm, lại vung dây roi dài trong tay, sắp rơi xuống. . . . . . Lại nhìn Trang Hạo Nhiên khép chặt mắt, cắn răng mặc cho mồ hôi trên trán chảy xuống. . . . . . Tay của ông chậm ngừng lại, lạnh lùng, đau lòng nhìn học trò nói: “Một người mất trí nhớ, hai người mất trí nhớ, đều quên Thầy giáo! ! Quá khứ tận tình dạy dỗ cho cô cậu, lúc xảy ra chuyện, trước tiên quên mất người quan trọng nhất! Xem ra tôi thật sự bi ai, dạy ra hai đứa học trò như cô cậu !”
Vitas nói xong, liền không muốn nói thêm gì nữa, vứt bỏ dây roi, mới quay người đi lên lầu, để lại một câu nói: “Thầy giáo không có con cái, không ngờ lại có duyên phát triển tại Trung Quốc, nếu như cô khôn khéo, tương lai rượu đỏ đương nhiên là của cô! Tùng 12 tháng đương nhiên cũng là đồ cưới của cô !”
Đường Khả Hinh lập tức trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Thầy giáo.
Trong lòng Trang Hạo Nhiên ấm áp, cũng ngẩng đầu lên nhìn Thầy giáo.