Chương 245: KHÔNG CÓ ÂM THANH
Buổi tiệc xong, tiếp theo thời gian khiêu vũ, lúc này, Thủ tướng và ông bà Tô cùng một số người lớn tuổi mỉm cười dời bước đi lên một phòng khách trang nhã ở trên lầu, để cho người trẻ tuổi ở chung một chỗ vui chơi tự nhiên thoải mái . . . . . .
Ricky tự mình cùng Đường Khả Hinh đỡ ông nội đi về phía cầu thang xoắn ốc sảnh tiệc.
Lúc này sắc mặt Tô Linh trong trẻo lạnh lùng nâng ly, thay một bộ váy dài thắt lưng màu tím nhạt, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang đỡ ông nội, vẻ mặt lộ ra rất khéo léo, cũng không giống như Tiệp Dư đã từng làm, Nhậm Tử Hiền cầm một ly cocktail màu đen sậm, hớp một ngụm nhỏ, mới ngẩng đầu lên nhìn trang phục Đường Khả Hinh mặc tối nay, cô chắt lưỡi một tiếng, hơi chế giễu, nói: “Chị xem, tối nay cô ấy rất xinh đẹp, nhưng cha đang chịu khổ trong tù, mẹ vẫn còn ở chỗ nào đó trên quảng trường quét đường phố, vừa rồi cô ấy nhìn thấy cả nhà chị hoà thuận vui vẻ, không biết nghĩ thế nào. Em càng ngày càng không thích cô ấy. . . . . .” .
Tô Linh quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tử Hiền nói: “Từ trước đến nay cô cũng không có thích qua người nào. . . . . . cho dù là nam hay nữ. . . . . .”
Tử Hiền nâng ly nhịn cười nhìn bộ dáng Tô Linh hơi cười chúm chím, biết cô có chút tức giận, ngay lập tức nói: “Chị. . . . . .”
“Tối nay tôi rất vui vẻ, cô không thể nói cho tôi biết chuyện này sau một ngày sao? Khó trách Thiên Lỗi luôn trốn tránh cô, đây cũng là một nguyên nhân, một phụ nữ luôn nói chuyện sát phong cảnh như thế, người nào yêu thích chứ? Không giữ cho mình một chút vui vẻ, tặng cho người khác và cho chính mình, như vậy cuộc sống của cô làm sao sống thoải mái?” Tô Linh lấy thái độ của một người chị nhìn về phía Tử Hiền nói.
Tử Hiền im lặng không lên tiếng, cầm rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ.
“Tôi luôn tin tưởng, lúc ấy Thiên Lỗi lựa chọn cô không phải vì nguyên nhân dòng họ, tôi có chút hiểu rõ anh ấy, đối với những gì không thích, sẽ biểu hiện hết sức rõ ràng, cô đừng bỏ lỡ cơ hội làm cho anh ấy động lòng.” Tô Linh tốt bụng nhắc nhở cô.
Tử Hiền hơi nghiêng mặt nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn phong độ nghiêm nghị ngồi tại chỗ trò chuyện cùng một tân khách, trò chuyện một chút, anh giống như cảm thấy có người nhìn mình, anh nhàn nhạt quay đầu, thấy vợ chưa cưới đang nhìn mình, anh hơi sững sờ nhìn về phía cô.
Tử Hiền không lên tiếng quay đầu đi, tiếp tục uống rượu đỏ.
Tô Linh tiếp tục dạy dỗ cô: “Sau này, tôi hi vọng cô cẩn thận mở miệng nói chuyện, nhất là đối với Đường Khả Hinh, một người rất nhạy cảm, nói chuyện lưu một con đường sống, nếu không, cô sẽ làm cho ba người đàn ông chán ghét cô. Về chuyện của cô ấy, tôi tự điều tra, cho dù cô không cho Ricky mặt mũi, vẫn phải cho Thiên Lỗi mặt mũi, nói chuyện với cô ấy cũng khách khí một chút, bởi vì cô cũng biết cá tính của em trai tôi, mặc dù cậu ấy khéo hiểu lòng người, nhưng đối với người mình luôn luôn bảo vệ, vô cùng coi trọng, nếu cô không muốn mất đi tình bạn cuối cùng.”
Từ trước đến giờ Tử Hiền rất kính trọng Tô Linh, ngay lập tức lấy lòng cười nói: “Ôi chao, chị, chị cũng không phải không biết cá tính của em, từ trước đến giờ thích nói thật, nhưng em. . . . . .”
“Vậy cô có thể tiếp nhận lời nói thật của người khác sao?” Tô Linh hỏi cô.
Tử Hiền lập tức không lên tiếng.
“Cô làm tổn thương sau lưng cô ấy, tôi có chút cảm giác không giống cô. Giữ cho tốt phong cách tiểu thư cao quý của cô đi, một cô gái không phải dựa vào chinh phục cô gái khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình đi chinh phục đàn ông của mình.” Tô Linh nói xong, cũng đã lạnh lùng nâng ly đi khỏi, vừa đi về phía trước, vừa mỉm cười nâng ly cùng với tất cả tân khách, lại căn dặn người giúp việc ở sau lưng, nói: “Lập tức đem tài liệu của Đường Khả Hinh truyền tới di động của tôi, tôi muốn xem ngay!”
“Vâng!” Người giúp việc lập tức trả lời, sau đó liền lui xuống.
Tử Hiền cầm ly đứng ở trong đám người, nghĩ tới câu nói sau cùng của Tô Linh: một cô gái không phải dựa vào chinh phục cô gái khác để chinh phục người đàn ông của mình, mà dựa vào bản thân mình đi chinh phục đàn ông của mình. Lòng của cô lại đau, rất đau, nâng rượu đỏ uống xuống, rồi uyển chuyển cất bước đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, cô vừa nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn về phía Như Mạt đang ngồi ở đó với chồng, đang đắm đuối đưa tình nhìn chồng chưa cưới của mình, cô đột nhiên kích động, cười khổ, loạng choạng ngã nhào ở bên cạnh chồng chưa cưới, đầu gối ở trên bả vai của anh. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên quay mặt sang, nhìn bộ dáng vợ chưa cưới, sau đó xin lỗi nhìn về phía vị khách ở bên cạnh, anh lập tức nâng ly, lễ phép cười một tiếng, rồi đứng lên bước đi.
“Em làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn Tử Hiền luống cuống, liền hỏi.
Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: “Tưởng Thiên Lỗi! Cuối cùng anh cũng sẽ kết hôn chứ? Anh vẫn sống chứ?”
“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, có chút phiền não nói: “Em nổi điên làm gì?”
“Rốt cuộc em phải làm thế nào mới có thể chinh phục được anh?” Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng đột nhiên đau nhói nói: “Anh dạy em có được không? Anh nói cho em biết, phải làm thế nào em sẽ làm thế đó, được không? Trừ cai thuốc, cái gì em cũng đồng ý với anh! Em không muốn cô gái khác đến chinh phục anh, em chỉ muốn một mình anh là đủ rồi.”
“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Tưởng Thiên Lỗi vô cùng thiếu kiên nhẫn hỏi.
Hai mắt Nhậm Tử Hiền rưng rưng nhìn về phía anh, nghẹn ngào nói: “Cho dù em và anh chia tay, về sau anh sẽ kết hôn chứ? Dù sao sau này cũng phải có con chứ? Anh tính cả đời không thương mẹ đứa bé chỉ thích sự nghiệp của anh, con của anh, còn người yêu của anh sao? Có thể cả đời anh cũng không chiếm được cô ấy, đối với em công bằng sao?”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía cô, lạnh nhạt nói: “Em say rồi.”
Nhậm Tử Hiền thở dài một hơi, cảm giác rất ngột ngạt, hai mắt của cô rưng rưng, tối nay rất khổ sở nói: “Được rồi! Em không nói nữa ! Chỉ cần em nói với anh một chút chuyện của em thì anh nhất định nói. . . . . . Em uống say rồi, em nổi điên làm gì! Anh định giam mình bao lâu, nhốt em bao lâu? Em cảm thấy em không nên trở lại, chỉ cần em trở lại, em sẽ cảm thấy hít thở không thông. Em trở nên không giống chính mình, em trở thành một kẻ rất đáng sợ. Em đột nhiên có cảm giác thì ra tình yêu sai lầm sẽ làm cho một phụ nữ điên cuồng!”
“Tử Hiền. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên vươn tay ôm nhẹ cô.
“Em không có chút đáng yêu nào sao?” Tử Hiền rơi lệ nghẹn ngào nhìn anh, tối nay có thể hơi bị say, làm nũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Không có chút đáng yêu nào sao?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vợ chưa cưới bình thường rất kiêu ngạo, lúc này như đứa bé, nước mắt lăn xuống, anh đột nhiên bất đắc dĩ cười cười nói: “Đáng yêu. . . . . .”
Tử Hiền rất đau lòng tựa vào trong ngực chồng chưa cưới, nghẹn ngào nói: “Em thừa nhận lời nói của em hơi độc, em sai rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vợ chưa cưới nói vậy, cười nói: “Anh lại cảm thấy em không sai.”
Tử Hiền lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười xoay người, dịu dàng lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, Tử Hiền vì sự dịu dàng của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên thật vui vẻ nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn ánh mắt đố kỵ của Như Mạt, hai mắt của cô lập tức lộ ra ánh sáng hung hăng!
“Chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô hỏi.
“Không có. . . . . .” Nhậm Tử Hiền không lên tiếng, chỉ giống như đứa bé hít mũi một cái, tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn Như Mạt chằm chằm, lại quên mất lời của Tô Linh!
Hội trường nhất thời tối xuống, hai luồng ánh đèn lập tức sáng lên ở trên sàn nhảy, dưới bục sân khấu màu trắng, chậm rãi bay lên một con Thiên Nga Trắng khổng lồ bằng thủy tinh, theo ánh đèn từ bên trong tới bên ngoài, phun ra bọt nước màu hồng xinh đẹp lấp lánh, hết sức mộng ảo. . . . . . các thiên kim cẩn thận chú ý mới giật mình kinh ngạc cười nói: “Đài phun nước màu hồng này không phải hiệu ứng ánh sáng, mà là đài phun nước hoa thật sự. . . . . . Trời ạ. . . . . .”
Tô Linh ngồi ở giữa ghế sa lon, mỉm cười nhìn về phía tất cả thiên kim nói: “Các vị tiểu thư đến tham gia tiệc sinh nhật, tất nhiên tôi sẽ đưa lên quà tặng sau cùng tối nay, cám ơn mọi người tham dự tiệc sinh nhật của em trai tôi làm cho bữa tiệc tối hôm nay thêm nhiều màu sắc. . . . . . Cám ơn mọi người. . . . . . Cạn ly. . . . . .”
“Cạn ly. . . . . .” Tất cả thiên kim cũng vô cùng vui vẻ nâng ly.
Tô Thụy Kỳ mới vừa trò chuyện với ông nội trên lầu một lúc, nhiều năm qua, lần đầu tiên anh vui vẻ trò chuyện với ông nội như thế, có Khả Hinh ở bên cạnh nhắc nhở, muốn mình ở lại một lúc, cô đi thay quần áo sẽ tới ngay, nhưng anh trò chuyện với ông nội thật lâu cũng không nhìn thấy cô, trong lòng của anh gấp gáp, liền xuống lầu tìm người, lúc này đã phát hiện bắt đầu khiêu vũ, không ít thiên kim đã thay quần áo, hấp dẫn hơn xuất hiện tại sàn nhảy, khắp nơi bóng hình xinh đẹp diễm lệ, anh đứng ở trên lầu, càng không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Đường Khả Hinh, nhưng nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng cô, trong lòng của anh có chút nóng nảy, đang lúc này, ánh đèn giống như biết tâm tư mình, đuổi theo bóng hình xinh đẹp!
Anh cùng với người toàn trường nhất thời nhìn về phía trước.
Trong hội trường xuất hiện một cô gái xinh đẹp, tạo hình mái tóc như cổ xưa, hơi cuốn về bên trái, 13 đóa hoa nhỏ bằng ren trắng nhẹ quấn búi tóc của cô, tinh khiết giống như giọt sương sớm đọng trên đóa hoa nhỏ, cô nở nụ cười say lòng người, mặc váy lụa cổ yếm màu trắng, thêu hoa văn Tiên Hạc, những chiếc lông vũ nhỏ bé nhẹ nhàng tung bay như chim Tiên Hạc giương cánh, để cho cô trở nên rất mộng ảo. . . . . .
Cô từng bước từng bước tao nhã uyển chuyển bước về phía Tô Thụy Kỳ, kiểu váy yếm làm cho người ta nhìn thấy đôi vai trần và bóng lưng hấp dẫn của cô, bước đi tới phía trước, cái mông ngúng nguẩy, vóc người chữ S lộ ra không bỏ sót, mỗi bước cô đi về phía trước, chúng tân khách nhìn thấy tấm lưng trơn mềm trắng nõn của cô, lấp lánh một hình xăm ngọn lửa màu đỏ thẫm, sau đó nhìn thấy một đôi cánh rất sống động như thật ở trong ngọn lửa, tạo hình của cô giống như nàng tiên nữ, mọi người lại bắt xôn xao thì thầm to nhỏ. . . . . .
“Rốt cuộc cô ấy là thiên kim nhà nào?”
“Là thư ký của Tổng Giám đốc Trang”
“Một người thư kí, xuất sắc thế này sao?”
Hai mắt Đường Khả Hinh ẩn chứa một chút mông lung buổi sớm, ảo mộng đi về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn hai mắt Đường Khả Hinh lấp lánh, lộ ra nụ cười trong vắt, rất xinh đẹp đi về phía Tô Thụy Kỳ, hai mắt của anh khẽ chớp, nhìn chằm chằm cô đi qua bên ghế sa lon, quét tới một mùi hoa hồng thơm ngát, vóc người uyển chuyển làm cho cô nhẹ ngàng vặn người như rắn nước, bầu ngực sữa chắc nịch cũng hấp dẫn trí mạng, ánh mắt anh không có cách nào rời khỏi trên người của cô, cho đến khi anh nhìn thấy ngọn lửa đỏ thẫm như muốn bốc cháy lên trên bả vai cô, ánh mắt anh đột nhiên ngưng tụ, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía cô. . . . . .
Nhưng Đường Khả Hinh đi qua bên cạnh anh, không quay đầu lại mà từng bước từng bước đi về phía Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở trên cầu thang, chăm chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng.
Đường Khả Hinh cười nhẹ, ngẩng đầu lên, hơi có chút tinh nghịch nhưng vẫn vô cùng hấp dẫn mỉm cười, khẽ luồn tay ra, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, dịu dàng nói: “Hoàng tử vô cùng đẹp trai của em, tối nay, có chấp nhận nhảy một bản với em không?”
Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu, đột nhiên cười một tiếng, dọc theo cầu thang từng bước từng bước đi xuống, đi về phía Đường Khả Hinh, nắm nhẹ tay của cô. . . . . .
Trong sàn nhảy, vang lên tiếng nhạc du dương.
Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng dắt Đường Khả Hinh đi về phía trung tâm sàn nhảy, trong từng làn hương thơm nước hoa từ đài phun nước, hai người ôm nhau, bước theo điệu nhạc, một trước một sau, phối hợp rất ăn ý. . . . . .
Tất cả tân khách toàn trường đều trầm ngâm nhìn cảnh tượng này, phát hiện đây là câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem xinh đẹp nhất trên thế giới.
Tưởng Thiên Lỗi ở phía dưới nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hai mắt chợt lóe lên, nhớ tới điệu tanggo kích tình đêm đó, anh thở dài một hơi.
Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh nhìn nhau, nhẹ nhàng khiêu vũ. . . . . .
“Anh. . . . .” Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên mỉm cười, nắm nhẹ tay Khả Hinh, ôm vòng eo rất mềm mại của cô, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ hỏi: “Anh giống như nhớ, em không. . . . . . biết khiêu vũ chứ?”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, theo anh kéo đi, nhẹ bước tới, cố gắng mỉm cười dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, che giấu trong lòng mình không bình tĩnh, nói: “Trước đó em không biết khiêu vũ, nhưng tối hôm qua, em được cô giáo ép buộc luyện tập ba giờ, rốt cuộc học xong. . . . . .nhưng chưa được. . . . . . . . . . . . Thành thạo!”
“Ép buộc luyện tập?” Tô Thụy Kỳ có chút ngạc nhiên cười nhìn cô nói: “Cái gì gọi là ép buộc luyện tập. . . . . .”
“Chính là. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ chớp tròng mắt, dịu dàng nói: “Chính là nếu em nhảy sai, cô ấy sẽ cầm cây roi vừa dài vừa to, quất mạnh trên chân của em. . . . . .”
Lúc cô nói câu này, tròng mắt lộ ra dí dỏm, khẽ cắn môi, làm cho mình cười vô cùng đáng yêu và thông minh biết bao nhiêu, trên thực tế lại là vừa đáng thương vừa uất ức, vừa tức giận!
Tô Thụy Kỳ ngưng lại bước chân, kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh một cái.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, chớp chớp mắt to.
Anh nhớ tới chuyện hai ngày trước mình gọi điện thoại cho cô, mới biết cô chịu uất ức, anh đột nhiên cười to, đau lòng vươn tay ôm nhẹ thân thể của cô vào trong ngực, nói: “Thật xin lỗi, em đã chịu khổ. . . . . . Người nào quất em, anh sẽ hung hăng quất lại cô ấy!”
Phốc! ! Khúc Uyển Đình ở trước máy giám sát phía sau sàn nhảy, nghe nói như thế, phun ra cà phê ra phía trước, máy vi tính đột nhiên xèo một tiếng bốc cháy, tách một tiếng, tắt ngấm!
“Soẹt . . . . . .. . . . . . ” Trong lỗ tai Đường Khả Hinh vang lên tiết rít bén nhọn, cô cau mày ah một tiếng, tay đè lỗ tai, khó chịu kêu nhỏ.
“Thế nào?” Tô Thụy Kỳ nhìn cô, lo lắng hỏi.
Đường Khả Hinh mỉm cười lắc đầu, không có việc gì, lại nhăn mày, hơi nghiêng mặt muốn nghe âm thanh trong tai . . . . . .
Nhưng không có chút âm thanh.
Cô nhíu mày, trợn to hai mắt nhìn Tô Thụy Kỳ.
Anh cũng đang nhìn mình, cười dịu dàng.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, cắn răng nói nhỏ một câu chỉ có mình nghe hiểu: “Khúc tiểu thư, cô không có sao chứ. . . . . . cô vẫn còn đó chứ?”
Vẫn không có chút âm thanh nào, cô có chút tuyệt vọng thở ra một hơi, lại ngẩng đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, cùng anh vui vẻ khiêu vũ.
Trang Hạo Nhiên mới vừa tán gẫu với Thủ tướng xong, đi xuống lầu, lại nhìn thấy nét mặt của Đường Khả Hinh, anh cũng kì lạ nhìn về phía cô.