Chương 1140: CON ĐƯỜNG NỐI THẲNG ĐẾN NHA
Không có một câu nói nào để cho cha vợ yên tâm hơn như vậy! !
“Lãnh Phó tổng! !” Chu Trường Dũng đứng ở giữa phòng khách, sắc mặt căng thẳng, hai tròng mắt nóng bỏng sắc bén lóe lên, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, xem ra cũng có ngàn vạn khí thế, ông lộ ra khí thế hơi nghiêm túc, cao giọng nói: “Cậu phải có trách nhiệm với lời mình đã nói! ! Câu nói mới vừa rồi! Tôi có hiểu lầm cậu hay không?”
Lời này vừa nói ra! Toàn bộ người nhà họ Chu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, Tiểu Nhu càng căng thẳng được đứng ở bên cạnh cha, hai mắt vội vàng nhìn anh! !
Lãnh Mặc Hàn hết sức kiên định đứng ở trước mặt người nhà họ Chu, nắm chặt quả đấm, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt, lại khẳng định gật đầu nói: “Chú không có hiểu lầm! ! Tôi đã nói, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm! ! Tôi muốn cưới con gái của chú! Tôi cũng không cần bất kì cái gì ! ! Chỉ cần cô ấy! Nếu như chú chấp nhận để cho cô ấy gả cho tôi…tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc! Tôi bảo đảm! !”
Tiểu Nhu ngây ngốc đứng ở bên cạnh cha, nghe Lãnh Mặc Hàn nói như vậy, hai tròng mắt của cô nhanh chóng đỏ bừng, nhưng bởi vì xấu hổ, vội vàng cúi đầu, hút lỗ mũi đỏ bừng, không dám lên tiếng.
Người nhà họ Chu nghe nói như vậy, tất cả đều hết sức cảm động nhìn Lãnh Mặc Hàn, Chu Trường Dũng càng cắn chặt hàm răng, nét mặt vẫn căng thẳng, hai tròng mắt sâu thẳm ngưng chặt, nhìn người trẻ tuổi này, từng chữ từng chữ hỏi: “Mặc dù Chu Trường Dũng tôi muốn con rể, nhưng tôi không tùy tiện lựa chọn con rể! Mặc dù tôi rất hài lòng cậu ! Nhưng tôi muốn biết lý do! Tại sao cậu muốn kết hôn với con gái của tôi?”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu hôm nay mặc váy ngắn màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xanh dương, buộc bím tóc nhỏ, đơn giản hiền lành tựa vào bên cạnh cha, yên tĩnh phải giống như đóa hoa xuân nhỏ, hai tròng mắt anh hơi lóe lên, sâu kín nói: “Từ nhỏ tôi đã không có cha không mẹ, được cha nuôi một tay nuôi dưỡng lớn lên, nhưng vẫn luôn tự mình gánh vách tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cho đến khi gặp được mấy người anh em của tôi !”
Đám người Lâm Sở Nhai nghe nói như vậy, tất cả đều im lặng ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn cũng hiện lên mấy phần cảm xúc, từng chữ từng chữ lạnh nhạt nói: “Từ khi biết bọn họ, cuộc đời của tôi lại bắt đầu có theo đuổi, có lý tưởng, còn có mục tiêu! Không còn giống như quá khứ nữa, ở trong thời gian tối tăm mờ mịt, vượt qua những ngày máu tanh giấc mộng đáng sợ. Tôi quen cô đơn, quen lạnh lùng, nhưng khó được anh em không chê tôi, vẫn làm bạn ở xung quanh của tôi. Anh em luôn có thể hiểu ý nghĩ của tôi với lời nói đơn giản nhất, mỗi một chuyện đi làm tôi cũng cần bọn họ đi làm. Cho nên cuộc đời của tôi cũng không có cô đơn, cũng không có quá cần thứ gì.”
Chu Trường Dũng yên lặng lắng nghe Lãnh Mặc Hàn nói.
Lãnh Mặc Hàn thẳng thắn ngẩng đầu lên, nhìn Chu Trường Dũng nói: “Chú Chu! Tôi cưới Tiểu Nhu, cũng không phải bởi vì cô xuất hiện bù đắp thiếu sót cuộc đời tôi như thế nào! Cũng không phải bởi vì tôi cô đơn cần tìm một người làm bạn! Mà cô ấy có trái tim đơn giản, hiền lành, săn sóc lay động được tôi.”
Tiểu Nhu nghe nói như thế, hai mắt lập tức hiện lên nước mắt.
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn Chu Trường Dũng, lại thật lòng nói: “Tôi làm Phó tổng Hoàn Cầu tới nay, bên cạnh đã trải qua không ít người khác phái, nhưng lúc tôi cô đơn lạnh lẽo, chỉ có Tiểu Nhu vẫn dùng tấm lòng nhiệt tình làm bạn với tôi, thậm chí hết lòng bỏ ra tất cả! Càng khó hơn chính là chú Chu có cách dạy con gái, cô ấy vô cùng đơn giản đáng yêu, lúc đối mặt với tình cảm, cô ấy giống như ngốc nghếch, lại hết sức dè dặt và kiên cường! Lúc đối mặt với khó khăn sợ hãi, cô ấy tình nguyện ôm một thanh sắt lạnh băng cũng không chịu nhào vào một vòng tay ấm áp.”
Tiểu Nhu mở to đôi mắt đẫm lệ, nghe nói như vậy, cảm giác trong lòng chua xót, vội vàng cúi đầu…
Đường Khả Hinh không hiểu vì sao, bởi vì Tiểu Nhu là bạn thân, hơn nữa lúc mình mới vừa vào Khách sạn Á Châu, Tiểu Nhu là người đầu tiên cho mình ấm áp và nụ cười, nghĩ tới đây, trong lòng cô không nhịn được đau xót, hai mắt hiện lê giọt lệ…
Chu Trường Dũng nghe Lãnh Mặc Hàn nói như vậy, ánh mắt ông hơi lóe lên, cũng không có nhìn con gái.
Lãnh Mặc Hàn lại nhìn Chu Trường Dũng, sâu sắc nói: “Chú Chu! Cả đời tôi quanh quẩn rất nhiều lần ở trước cửa Diêm La Vương, nhiều lần tỉnh lại, rồi nhiều lần ngủ say, nằm ở trên giường lạnh băng, nhắm mắt lại, cũng sẽ theo bản năng tính toán tánh mạng của mình còn thừa lại bao nhiêu thời gian. . . . . Liều mạng sống sót, nhưng vẫn không có nghĩ qua, nếu như có một ngày, mình chết thật rồi, có thể để lại cái gì cho ai, ai có thể làm cái gì cho tôi. Cho đến một ngày, mọi người gần như khẳng định tôi đã ra đi, lúc mọi người đều đang khóc rống thảm thiết, có một cô gái ở trong khu rừng tràn ngập màu xanh, vì tôi đã phủ lên vòng hoa cam màu trắng, đó là vòng hoa chiêu hồn về nhà, một con đường thật dài nối thẳng đến cửa nhà. . . . . Cô ấy hiểu tôi. . . . . Cô ấy hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng tôi. . . . .”
Một giọt nước mắt chảy xuống.
Tiểu Nhu chỉ ngây ngốc cúi đầu, rơi nước mắt…
Đám người Chu Trường Dũng và Lâm Phượng Kiều lại nặng nề yên lặng nhìn anh.
Trên mặt Lãnh Mặc Hàn hơi lộ ra nụ cười khổ, lại nói tiếp: “Tôi vẫn có một nguyện vọng, chính là sau khi tôi chết, có thể trở lại ngôi nhà của tôi có đủ loại hoa phượng tím, gặp lại cha mẹ của tôi ở thiên đường… Cho nên, nhà đối với tôi… có ý nghĩa sâu sắc so với người bình thường…”
Nghe đến đó, Tiêu Đồng đã không nhịn được cúi đầu, tay run rẩy bưng chặt đôi môi, mặc cho nước mắt chảy ròng ròng…
Chu Tiểu Tình nghe nói như vậy, giống như có chút hiểu ra, lập tức nhìn em gái! Tiểu Nhu không lên tiếng, chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu, từng giọt chảy xuống.
“Một ngôi nhà không có cái gì, là bởi vì tôi muốn sau khi chết, không còn lại tưởng niệm… Nhưng cô ấy lại trồng rất nhiều rất nhiều loại rau quả không biết tên ở trước sân nhà tôi, bây giờ lúc tôi đi làm về, cũng sẽ liếc mắt nhìn những loại thực vật màu xanh tràn đầy sức sống, nghĩ xem chúng nó sống đến bao lâu, sống đến khi nào, có đôi lúc nhìn một gốc cây màu xanh đến cây cà chua màu đỏ,
cũng sẽ cảm giác cuộc sống rất thần kỳ… sau đó sẽ nhớ đến cô gái đáng yêu đó… lần đầu tiên trong cuộc đời, ngoài mấy người anh em ra, cô ấy làm cho tôi lo lắng…” Lãnh Mặc Hàn nói tới chỗ này, hai mắt không nhịn được tràn ra một chút nước mắt, chăm chú nhìn cô gái trước mặt…
Đám người Trang Hạo Nhiên và Tô Lạc Hoành, toàn bộ không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe…
“Chú Chu!” Lãnh Mặc Hàn càng khẳng định ngẩng đầu lên nhìn Chu Trường Dũng, thật chắc chắn cam kết, nói: “Tôi không sợ chết, tôi cũng không e ngại cuộc sống gian nan thế nào! Tôi có nghị lực, tôi còn có dũng khí và lòng tin đi hết con đường tương lai cuộc đời! Nếu như chú chấp nhận gả Tiểu Nhu cho một người có cuộc chưa từng trọn vẹn, tôi sẽ dùng hết cố gắng cả đời, trí tuệ cả đời, thâm tình cả đời, để cho cô ấy được hạnh phúc! !”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cũng chợt cảm thấy tâm trạng trào dâng xúc động nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Trang Hạo Nhiên càng xúc động nhìn người anh em chung hoạn nạn nhiều năm, trên mặt nổi lên xúc động và nụ cười an ủi.
Chu Trường Dũng càng chăm chú nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhìn người trẻ tuổi này, mặc dù lạnh lùng kín kẽ, nhưng ánh mắt sắc bén quyết đoán, ông cũng trở nên kích động nở nụ cười, lập tức quay đầu nhìn con gái mình… Tiểu Nhu chỉ một mình đứng ở bên cạnh cha, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại im lặng cúi đầu không nói lời nào…
“Tiểu Nhu!” Chu Trường Dũng nhìn con gái khóc như vậy, liền cười nhìn con gái: “Con có muốn gả cho Lãnh Phó tổng không? Nếu con thích, cha mẹ có thể lập tức làm chủ cho con !”
Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt thoáng qua mô ôt chút căng thẳng nhìn Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu vẫn đứng ở một bên, chỉ lặng lẽ cúi đầu chảy nước mắt, lau nước mắt…
Chu Trường Dũng không nhìn ra suy nghĩ, Lâm Phượng Kiều nhìn con gái vẫn cúi đầu, rơi nước mắt, thỉnh thoảng hút mũi đỏ, lại lau nước mắt, bà liền đi qua, im lặng vươn tay nắm tay của con gái, muốn kéo cô vào trong nhà trò chuyện. . . .
. . Tiểu Nhu lại nới lỏng tay của mẹ, vẫn đứng ở nơi đó cũng không đi, cúi đầu, lau nước mắt…
“Em gái! Cô thích hay không thích hả? Nếu như thích, cũng đừng xấu hổ, nói ra đi !” Chu Tiểu Tình nhìn em gái, cũng có chút căng thẳng nói.
Tiểu Nhu vẫn không nói lời nào, chỉ đứng ở nơi đó, hút lỗ mũi đỏ, mặc cho nước mắt lớn chừng bằng hạt đậu, từ khóe mắt lăn xuống…
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn cô như vậy cũng không khỏi gấp gáp, Lãnh Mặc Hàn càng nắm chặt quả đấm, trái tim đập thình thịch, hai tròng mắt lộ ra một chút kích động nhìn cô gái trước mặt, nhớ tới từ tối hôm qua tới sáng hôm nay cô từ chối, không dám nghĩ tới kết quả, chỉ chờ đợi…
Lúc này Đường Khả Hinh nhìn dáng vẻ Lãnh Mặc Hàn như vậy, cô hơi thở dài, một mình đi qua, đau lòng đi tới trước mặt của Tiểu Nhu, nhìn cô cúi đầu thật thấp lau nước mắt, liền đưa hai tay ra đỡ nhẹ cánh tay của cô, thật lòng nói: “Tiểu
Nhu… Cuộc sống khó được gặp được một người mình thích, có lẽ có rất nhiều chuyện chúng ta cũng còn không thể hiểu rõ được 100%, nhưng động lòng đã rất khó… Cô… Có muốn cho mình, cho Lãnh Phó tổng một cơ hội hay không?”
Tiểu Nhu vẫn rơi lệ cúi đầu, vẫn không muốn lên tiếng.
Lãnh Mặc Hàn sắp không có chủ ý, lại nhìn thấy đám người Lâm Sở Nhai và Trang Hạo Nhiên nhìn mình chớp mắt, anh lập tức thở dốc, bước nhanh đi đến trước mặt của Tiểu Nhu, hai mắt lóe ra ánh sáng nóng bỏng mà vội vàng, rõ ràng mang theo vài phần xúc động, nhìn cô gái trước mặt, thật chân thành nói: “Tiểu Nhu! ! Em chấp nhận gả cho tôi không? Chấp nhận không?”
Mọi người nín thở yên lặng nhìn cô, cũng không khỏi căng thẳng, khó được hôm nay thổ lộ như thế, vừa chân thành lại thật tế. . . . .
Lúc Lãnh Mặc Hàn nói xong câu nói kia, sau khi đôi mắt to tràn lệ của Tiểu Nhu lóe lên mấy phần bi thương và khổ sở, cuối cùng trong lúc nước mắt đang chảy xuống, chậm rãi lắc đầu một cái…
Lãnh Mặc Hàn hoảng sợ! !