Chương 810: QUYẾT ĐỊNH
Bác Dịch nhíu chặt mày, vẻ mặt cổ quái nhìn Trang Ngải Lâm, thậm chí hơi nhấc mí mắt, nhìn cả người cô từ trên xuống dưới một lần. . . . . .
Trang Ngải Lâm biết ánh mắt ngạc nhiên kia, liền nhàn nhạt liếc anh một cái, lại không tình nguyện ôm vai đi tới, ầm một tiếng, tiếng đóng cửa rung chuyển trời đất! !
Hai trợ lý lập tức đỏ mặt đứng ở ngoài cửa, cũng không dám đi vào ngăn cản hay chặn lại.
Bác Dịch im lặng không lên tiếng, để bút máy xuống, thuận tiện khép lại nội dung bài thi về chuyên gia hầu rượu, cũng tựa vào ghế vị, ôm vai trầm ngâm nhìn Trang Ngải Lâm, nhìn không ra bất kỳ ý tưởng nào trên mặt anh! !
Trang Ngải Lâm im lặng không lên tiếng ngồi trên ghế khách ở trước bàn làm việc, vươn tay hất nhẹ tóc dài hấp dẫn một cái, hơi nhắc tới chân dài, ngửa mặt nhìn tới trước, không lên tiếng.
Bác Dịch thở dài một cái, mới nhìn Trang Ngải Lâm hơi lộ ra nụ cười, nói: “Khó được Trang đại tiểu thư ghé thăm phòng làm việc nhỏ của tôi, vô cùng vinh hạnh !”
Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, trên mặt không chút khách khí, tận lực đè nén, đôi mắt xinh đẹp xoay tròn, vẫn lạnh lùng nghiêng nhìn phòng làm việc một chút, thấy một pano vườn nho, mới sâu kín nói: “Mẹ của tôi nghe nói anh trở lại, bảo tôi tới thăm anh một chút! Xem anh chết chưa?”
“Nhờ phúc của cô, tôi vẫn còn sống.” Bác Dịch quen lạnh lùng, mặt không lộ vẻ gì.
Lúc này Trang Ngải Lâm mới chậm rãi quay mặt sang, nhìn anh.
Bác Dịch vẫn im lặng nhìn cô.
“Tôi thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc mẹ tôi thích anh cái gì?” Trang Ngải Lâm quen sỉ nhục từng người trên thế giới này!
“Tôi cũng không nghĩ ra. . . . . .” Ngược lại Bác Dịch có mấy phần tự giễu, cười nói.
“Nhưng bà ấy cứ thích anh!” Trang Ngải Lâm nhìn anh, có chút bất đắc dĩ nói.
“Cô đừng nghe bà ấy nói. Nghe lời mẹ, đều không phải là đứa bé ngoan.” Bác Dịch lạnh nhạt nói.
Trang Ngải Lâm nhất thời đè nén tức giận trào lên, vươn tay chống nhẹ trước trán, mặc cho lửa giận sôi trào ở trong bụng, nghĩ tới lời của mẹ, cùng bạt tai của Điệp Y không chút nương tay, cô mới tiếp tục chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Bác Dịch, khi dễ, lại thật lòng nói: “Tôi nói. . . . . . Đàn ông tôi thấy quá nhiều, hẹp hòi giống như anh, tôi thật đúng là ít thấy! Tôi cũng chỉ cùng một đàn ông khiêu vũ, đứng hơi gần một chút! Anh tức giận như vậy sao?”.
Bác Dịch nghe nói như vậy, cũng cười lạnh lùng nhìn cô, hỏi: “Nếu như. . . . . . Tôi cùng một phụ nữ khiêu vũ như vậy, tay không ngừng sờ tới sờ lui ở sau lưng cô ấy. . . . . . Cô đồng ý?”
“Anh ta không có sờ tới sờ lui!” Trang Ngải Lâm nói tới chỗ này, cơn giận lại muốn nổ tung, tức giận nói: “Đó là cử chỉ giao tiếp, rất hợp lễ phép! Bản tiểu thư bản lĩnh như vậy, có ai dám giở trò ở trên người của tôi? Chỉ đơn giản khiêu vũ! ! Anh là nhà quê! !”
Bác Dịch nghe nói như vậy, ánh mắt chợt lóe, nhìn cô lạnh lùng nói: “Cho nên! ! Tôi và cô cũng không thích hợp! Nhìn cô khiêu vũ cùng người khác, tôi biết ngay rồi !”
“Có phải bản tiểu thư không nhớ rõ tình yêu đầu tiên, anh cảm thấy tôi không kiêu ngạo hay không?” Trang Ngải Lâm nói xong, rốt cuộc một đốm lửa bay lên, lập tức đứng dậy, lạnh lùng tức giận nhìn người đàn ông này, nói: “Tôi nói cho anh biết! ! Trang Ngải Lâm tôi cho tới bây giờ cũng không có ăn nói khép nép đối với một người đàn ông như vậy! ! Tôi . . . . . Tôi còn mặc T-shirt trắng, quần jean đáng chết, đứng ở trước mặt anh, vì mẹ tôi mà phải đi lấy lòng anh! Tôi thật sự là quá chịu đựng rồi! !”
Sắc mặt của Bác Dịch cũng chợt cứng rắn ngẩng đầu, nhìn Trang Ngải Lâm nói: “Không có cần miễn cưỡng mình như vậy, làm chuyện cô thích đi! Chúng ta không thích hợp!”
Anh nói xong, nhanh chóng cúi đầu, cầm bút lên, lại chuẩn bị đề thi rượu đỏ. . . . . .
Trang Ngải Lâm nổi giận, thở hổn hển, nóng mắt nhìn người đàn ông này, mấy tháng không gặp mặt, anh giống như không biết mình, cô cảm thấy tức giận, lập tức nhấc chân, đạp mạnh về phía này bàn làm việc! !
“Ầm . . . . . .” Nguyên cái bàn làm việc, kể cả Bác Dịch, rầm một tiếng, toàn bộ xông thẳng quá vào mặt tường!
Tất cả tài liệu, lập tức bay khắp nơi! !
“Cái người phụ nữ này!” Thiếu chút nữa Bác Dịch bị cái bàn làm việc kẹp lại, hai tay anh chống dán cái bàn ép vào ngực, vẻ mặt lộ ra khổ sở bị va chạm, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Trang Ngải Lâm! !
Cả người Trang Ngải Lâm tức giận, nhất thời nói không ra lời, đầu tiên vươn tay chống trán của mình, nghĩ tới hôm nay mình có thể mặc quần áo đơn giản đáng chết như vậy, em trai lái xe đưa mình đi mua quần áo, toàn tâm toàn ý cầu hòa, định tới tìm tên đầu gỗ này, nhưng có người cho rằng anh là chúa tể sơn lâm? Cô lập tức bước nhanh tới trước cái bàn gần như bị nghiêng ra, rầm một tiếng, đôi tay nện mạnh ở trên bàn làm việc, nóng mắt nhìn Bác Dịch, tức giận đến phổi cũng muốn nổ tung hét lên: “Tôi nói cho anh biết! ! Đừng tưởng rằng anh coi chừng mấy mảnh rừng nho, là rất giỏi? So với chị đây, một mảnh đất cũng chưa tới con số lẻ chị thường đánh một ván bài! ! Nếu không phải mẹ tôi thích anh, anh cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh? Tôi và anh mấy tháng không gặp mặt! Ăn mặc như vậy tới gặp anh! ! Ba phần màu sắc, anh liền lên mặt? Anh là thứ gì?”
Bác Dịch thở dốc, hai mắt lóe lên nhìn cô! !
“Hắc…! !” Trang Ngải Lâm nhất thời càng nhìn người này, tại sao càng nhìn thấy anh rất buồn nôn như vậy! ! Cô hơi xoay mặt chỗ khác, thanh lọc ánh mắt của mình một chút, quay đầu lại, tức giận nhìn Bác Dịch, kêu lên: “Nói! ! Có phải thật muốn chia tay hay không!”
Bác Dịch im lặng nhìn cô.
“Nói! !” Trong đầu Trang Ngải Lâm thoáng qua hình ảnh cùng Bác Dịch nằm một giường lớn, anh cởi trần nửa người trên, cúi xuống nhìn mình, hai mắt nóng bỏng và cố chấp! !
“Chúng ta không thích hợp! !” Bác Dịch lại cắn răng chịu đựng đau đớn cạnh bàn đè lồng ngực mình. . . . . .
“. . . . . .” Trái tim Trang Ngải Lâm chợt đau nhói, nhìn chằm chằm người đàn ông này, nhưng vẫn híp mắt, đè nén cảm xúc trào dâng, hỏi: “Chia tay đúng không? Thật chứ?”
“. . . . . .” Hai mắt Bác Dịch hơi lóe lên, nhớ tới lần này trở về vườn nho, xảy ra hàng loạt sự cố, nặng nề thở gấp mấy hơi, nói: “Đúng vậy! ! Chia tay! !”
Trang Ngải Lâm cắn chặt răng, trừng mắt về phía anh! !
Bác Dịch hơi lộ ra chút bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Trang Ngải Lâm hôm nay mát mẻ xinh đẹp như vậy, nhất là khuôn mặt tuyệt mỹ, càng không cho phép có chút bụi bặm làm hoen ố, liền tiếp tục đưa ra quyết định nói: “Giữa chúng ta thật sự không thích hợp! Cô nói đúng, tôi là một tên nhà quê, không xứng với cô! Cô là đại tiểu thư nhà họ Trang, xứng đáng có người đàn ông tốt hơn, thích hợp với cô !”
Trang Ngải Lâm lập tức buông hai tay ra, đứng thẳng người, im lặng nhìn anh.
“Chúng ta ở chung một chỗ, chính là một sai lầm. . . . . .” Bác Dịch lại cúi đầu, kiên trì ý nghĩ của mình, nói.
“Đừng nói cho tôi nhiều lý do như vậy! Chia tay còn cần lý do gì! ! Kiểu cách!” Trang Ngải Lâm nói xong, sắc mặt cứng rắn, muốn xoay người đi khỏi. . . . . .
“Bác Dịch tiên sinh, anh tìm tôi?” Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen Phòng kinh doanh rượu, quen không gõ cửa, liền xông vào, không ngờ nhìn thấy cả phòng làm việc giống như cuộc chiến tranh giữa các vì sao, Bác Dịch bị cái bàn làm việc to lớn đè dính ở trên tường, mồ hôi lạnh chảy ra, đang cắn răng nhịn đau, khổ sở thở dốc, toàn bộ tài liệu và đề thi rơi đầy sàn. . . . . . Ánh mắt của cô trừng to, hoảng sợ!
Trang Ngải Lâm lập tức lạnh lùng đi về phía cô, hơi ngửa mặt hỏi: “cô nhìn thấy gì?”
Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ lắc đầu mà nói: “Em không nhìn thấy gì hết !”
Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền tóc dài phất phới, hết sức tự nhiên xinh đẹp đi ra ngoài, đi tới cửa thì mới quẳng xuống một câu: tôi nói cho anh biết! Sau này không nên xuất hiện ở trước mặt tôi trong vòng trăm mét, nếu không! Gặp anh một lần, đánh anh một lần! Tàn phế mới thôi!”
Cô nói xong, liền phịch một tiếng đóng cửa lại, đi khỏi! !
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến cả người ngã xuống, vỡ mật nhìn Bác Dịch!
Bác Dịch cau mày thật chặt, hơi đẩy bàn làm việc ra, khó khăn đi ra, ngồi ở trên ghế sa lon, ngẩng đầu lên, hơi lộ ra mấy phần phiền não, thở dốc. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, nhanh chóng đi tới, rất quan tâm hỏi: “Bác Dịch tiên sinh, các người có chuyện gì?”
“Không có việc gì. . . . . .” Bác Dịch nhớ tới Trang Ngải Lâm mới vừa đi khỏi, rất tự nhiên và dứt khóat, hai mắt của anh nhanh chóng xoay tròn.
Đường Khả Hinh liếc anh một cái, không dám lên tiếng, mà chậm rãi khom người xuống, muốn giúp anh nhặt tài liệu lên, lại thấy một tờ bài thi phía trên. . . . . . Cô ngẩn ra, theo bản năng muốn nhìn lại một cái. . . . . .
Bác Dịch lập tức khom người, nhặt tờ bài thi, híp mắt nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng nhìn Bác Dịch, nở nụ cười.
“Cô đừng nghĩ tới ở chỗ này của tôi, có thể chiếm được tiện nghi gì? Nếu như tôi cho cô một đề thi, tôi phải bồi thường ba triệu tiền vi phạm hợp đồng! Cô cho tôi à?” Bác Dịch tức giận nhìn cô.
“Không có đâu!” Đường Khả Hinh lập tức cười nói: “Chỉ có chút tò mò. . . . . .”
“Đừng nằm mơ !” Bác Dịch nói xong, vẫn lạnh lùng đứng lên, đi tới trước bàn, lật lên một phần tài liệu đóng sách xong, đưa cho cô nói: “Tôi chỉ ra một phần mười đề thi, cho nên cô trông cậy vào tôi cũng không dùng được! Nhưng quyển lịch sử phát triển rượu đỏ này là tài liệu tổng kết lịch sử đầy đủ hơn so với trước kia. Tôi có dự cảm, chắc chắn những giám khảo khác sẽ ra đề ở trong quyển sách này!”
“Vậy còn anh?” Đường Khả Hinh có chút tinh nghịch nhìn anh, cười hỏi.
Bác Dịch cầm bài thi, gõ mạnh đầu của cô một cái.
“Ôi chao!” Cả người Đường Khả Hinh rụt lại.
“Cầm tài liệu đi đi! Một tuần lễ sau, chính là vòng thi viết đầu tiên! Phải cố gắng lên! !” Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh, nói.
“Biết rồi!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, đáp lời.
“Đi ra ngoài đi!” Bác Dịch nói xong, cũng đã ngồi trở lại trước bàn làm việc, dọn dẹp tài liệu lộn xộn lung tung.
Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn anh một cái, vốn muốn nói gì đó, cũng không dám nói, chỉ im lặng xoay người, mở cửa đi khỏi.
Cửa nhẹ nhàng đóng.
Lúc này Bác Dịch mới dừng lại động tác, lại nhớ tới Trang Ngải Lâm mới vừa đi khỏi, bộ dáng tức giận lửa giận ngút trời, hai mắt anh nhấp nháy, xoay người, tay vén nhẹ mành cửa sổ, liếc về phía con đường cổng chính của Hoàn Cầu, vừa lúc nhìn thấy Trang Ngải Lâm lái chiếc xe thể thao màu vàng, rất kiêu ngạo thô bạo lao tới phía trước, anh canh chừng cô đi khỏi, thở dài một cái. . . .
“Bác Dịch tiên sinh!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy mạnh cửa ra, nhìn anh! !
Trong lúc nhất thời, Bác Dịch có chút lúng túng, đỏ mặt hỏi: “Chuyện gì?”
“Ồ! Không có việc gì, quên nói với anh, hẹn gặp lại. . . . . .” Đường Khả Hinh chăm chú nhìn ánh mắt anh, đột nhiên mỉm cười, mới tinh nghịch đóng cửa đi khỏi.
Bác Dịch thật sự hết sức bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, nghĩ tới bộ dạng kém cỏi của Bác Dịch mới vừa rồi, không nhịn được ôm tài liệu mỉm cười, lại thấy phía trước có nhân viên, đang cầm tờ giấy nhỏ, điền con số vé số hôm nay, cô ah một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi! ! Lúc làm việc thì làm việc đi! ! Loại vé số này, rất hư ảo! Càng mong đợi, càng thất vọng! !”
“Chỉ có hai đồng. . . . . .” Một thư ký nhỏ nói xong, liền không nhịn được cười.
“Hai đồng. . . . . .” Đường Khả Hinh nhớ tới hôm nay bị cái tên khốn kiếp, chết tiệt Trang Hạo Nhiên, xé nát tờ vé số ba mươi triệu, cô cắn răng nghiến lợi tức giận bất bình nói: “Cũng là bởi vì hai đồng đổi ba mươi triệu! Mới gọi là thất vọng!”
Cô hừ một tiếng, tiếp tục tức giận đi về phía trước. . . . . .
Lúc này Điện thoại di động vang lên.
Đường Khả Hinh giật mình dừng bước lại, lấy điện thoại di động ra nhận máy đáp lời: “A lô?”