Chương 561: CÔNG BẰNG
“Tại sao có thể như vậy?” Nhã Tuệ nhất thời căng thẳng nhìn phụ đề trong màn hình lớn, kêu lên: “Lẻ? Làm sao có thể ? Không phải Khả Hinh giành được hạng nhất, cho nên mới lên cấp sao?”
Vitas bình tĩnh ngồi tại chỗ, im lặng không lên tiếng.
Laurence cũng bất đắc dĩ, thở dài một hơi.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, cả đại não hỗn loạn tưng bừng, nhìn con số 0 trong màn hình lớn, hai mắt lập tức hiện lên nước mắt, nghĩ tới những tháng ngày gian khổ, hoàn toàn không thể tiếp nhận kết quả như thế, không thể nào! ! Không thể nào! ! Cô chợt lắc đầu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt cầu cứu, hỏi: “Có chuyện gì?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn vẻ mặt cô, bình tĩnh nhìn Ban Giám khảo cuộc thi rượu đỏ, hỏi: “Theo tôi được biết, vòng thi đấu thứ nhất tuyển thủ Đường Khả Hinh đã giành được vị trí hạng nhất, tại sao là con số 0 này? Ai giải thích cho tôi một chút?”
Vẻ mặt của Đường Khả Hinh cũng căng thẳng nhìn sang Ban Giám khảo cuộc thi!
Laurence đứng đầu, im lặng một lúc mới chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người nói: “Ở vòng thi đấu thứ nhất, tuyển thủ Đường Khả Hinh vốn đạt được đơn rượu đỏ cao nhất, 370.001 đồng nhân dân tệ, lúc ấy được Ban Giám khảo chúng tôi nhất trí kết quả cuối cùng, nhưng trước khi công bố kết quả, liên quan đến Ban tổ chức cuộc thi rượu đỏ của Hoàn Cầu phía bên nước Anh, Johnson tiên sinh có nghi ngờ đối với kết quả cuộc thi này, ông ta cho rằng trong cuộc thi đấu rượu đỏ thần thánh, không phải là đầu cơ trục lợi, càng không phải là một trò chơi kỹ năng, cũng không phải là một trò chơi trí lực, trong quá trình này, mỗi tuyển thủ cẩn thận vì rượu đỏ vì phòng ăn vì Hoàn Cầu, vì lý tưởng mà phục vụ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện không tôn trọng nguyên tắc cuộc thi đấu như thế, 3 giờ chiều ngày hôm qua, ông ta gửi điện tín, kháng nghị với Ban Tổ chức rượu đỏ Hoàn Cầu, kháng nghị tuyển thủ Đường Khả Hinh, ở trong vòng thi đấu thứ nhất, dùng biện pháp không đứng đắn, để giành được vị trí hạng nhất, xin huỷ bỏ tất cả thành tích của cô ấy lập nên lúc ấy !”
Toàn trường cảm thấy khiếp sợ xôn xao.
Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần cũng lộ ra nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngồi yên tại chỗ, cả người giống như bị số phận đánh một đòn thật nặng, làm cho cả cuộc đời mình đều tan nát, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng không có ở trước mặt người mất mát và đánh mất tôn nghiêm như vậy, đau lòng đến không nói được lời nào, nước mắt từng viên chảy xuống.
Ở trong màn hình lớn đầu kia, Trang Tĩnh Vũ ảm đạm tiếc nuối nhìn Đường Khả Hinh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, không có thành tích vòng thi đấu thứ nhất, thì đồng nghĩa với buông bỏ cuộc tranh tài rượu đỏ.
Trong lòng của Nhã Tuệ cảm giác đau, nhìn Đường Khả Hinh, nước mắt chảy xuống.
Bọn Lâm Sở Nhai càng gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh, cũng không thể tưởng tượng nổi suy nghĩ: tại sao có thể như vậy?
Tô Lạc Hoành đứng lên đầu tiên, kháng nghị hành động của Johnson, nói: “Ở trong cuộc thi đấu trang nghiêm, tôi tin tưởng mỗi vị tuyển thủ đều khát vọng nổ lực tốt nhất, đạt được thành tích tốt nhất, mỗi người bọn họ đều hướng tới cảm xúc mà đến tham gia thi đấu, nếu lúc ấy Ban Tổ chức rượu đỏ nói nội dung thi đấu vòng thứ nhất lấy đơn rượu đỏ làm chủ, cũng chứng tỏ ở trong cuộc tranh tài này có thể tận lực phát huy trí tuệ của bọn họ, sự linh hoạt của bọn họ, thực lực của bọn họ, mà theo tôi biết, lúc ấy tuyển thủ Đường Khả Hinh đề cử chai Laffey năm 1982 với Chủ tịch Trang đề đáng kính của chúng ta, nói lời Chí Tình Chí Nghĩa, trong lòng tràn đầy xúc động biết ơn, tại sao ở một đất nước tôn trọng tình cảm như thế, có thể mang một cuộc tranh tài đặc sắc, chia nhỏ ra như vậy? Hơn nữa, ở trong tình huống tất cả đều chưa biết, ngay trước đông đảo tuyển thủ, cùng trước mặt nhân viên Hoàn Cầu và truyền thông, công bố kết quả thi đấu như thế, có thể quá không tôn trọng người khác hay không?”
“Đúng vậy! !” Tào Anh Kiệt cũng lập tức đứng lên, giọng tức tối nói: “Hoàn Á tôi kháng nghị! !”
Đường Khả Hinh đã khóc không thành tiếng, đau lòng nói không ra lời, mím chặt đôi môi, mặc cho nước mắt từng viên chảy xuống.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.
Cả hội trường, tất cả mọi người đều vì kết quả cuộc thi đấu lần này, nêu lên ý kiến trái chiều, nhưng phần đông đều không tán thành cách làm của Đường Khả Hinh.
Lúc này Vitas vẫn lạnh lùng ngồi tại chỗ, im lặng không lên tiếng.
Laurence bình tĩnh nhìn bọn Tô Lạc Hoành, nói: “Quyết nghị cuối cùng này, là lúc rạng sáng ngày hôm qua, Ban Giám sát và Ban Tổ chức, bao gồm hai vị chủ tịch đã thông qua và nhất trí quyết định!”
Vitas cũng chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói: “Tôi lấy thân phận của quản lý Bộ rượu làm chứng, kết quả thi đấu của Đường Khả Hinh trong cuộc tranh tài lần này không có hiệu quả! Mà tôi là một người thầy của cô ấy, trong hai lần bỏ phiếu, tôi bỏ phiếu phản đối! Tổng kết quả bỏ phiếu gồm 127 phiếu chống đối và ba phiếu tán thành! Cho nên. . . . . . Gần như không có bất kỳ sai sót nào, cô ấy thua!”
Bọn Tô Lạc Hoành nhất thời đau lòng nhìn Vitas.
Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên kích động, run rẩy, suy nghĩ ý muốn cười, còn nghĩ hôm nay công bố kết quả, phải làm bánh ngọt cha thích ăn, đưa đến cho ông ăn, thuận tiện nói tin tức tốt của mình, đây là món quà lớn nhất con gái muốn dành cho cha, an ủi tốt nhất. . . . . . Cô càng cúi đầu, run rẩy nở nụ cười, nước mắt từng viên chảy xuống, buồn bã trái tim như bị xé rách. . . . . . Cha. . . . . . Con gái vô dụng. . . . . .
Cô đột nhiên không cách nào khống chế, đưa hai tay che mặt đau lòng nức nở.
“Tại sao muốn đối với cô ấy như vậy? Cô mới khổ cực từ nước Anh trở về, không thể để cho cô ấy lấy hơi sao?” Nhã Tuệ đau lòng cúi mặt khóc: “Khả Hinh của tôi. . . . . . Tối hôm qua còn nói, hôm nay có kết quả, phải đi tìm cha. . . . . . Khả Hinh của tôi. . . . . .”
Lâm Sở Nhai đau lòng khẽ thở dài một cái, vươn tay kéo nhẹ Nhã Tuệ, bất đắc dĩ thở dốc một hơi, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên chết tiệt kia chết nơi nào rồi? Đã chết rồi sao?
“Tôi vẫn không phục! !” Lúc này Tiêu Đồng cũng đứng lên, nhìn Johnson đau lòng nói: “Theo chúng tôi thấy, một chai rượu đỏ cảm xúc là vô giá, tại sao chuyên gia hầu rượu của chúng tôi không thể bán ra một chai rượu đỏ giá 370 ngàn?”
Johnson lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, cho cô đáp án cuối cùng, nói: “Một chuyên gia hầu rượu hợp cách, có thể mang một chai Laffey năm 1982, bán cho khách lấy 370 ngàn đồng sao? Cô ấy dùng cảm xúc, đổi cơ hội! Cách làm này là đê hèn! !”
Tiêu Đồng sửng sốt.
Trong lòng của Đường Khả Hinh như tro tàn, ngồi tại chỗ, mặc cho nước mắt chảy xuống.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở phía trước, đau lòng nhìn Đường Khả Hinh một cái, nhìn bộ dáng cô khổ sở mất mát, hai mắt khẽ lóe lên, nói: “Được rồi, trận này thi đấu bởi vì kết quả bất ngờ, làm cho tất cả mọi người không kịp tiếp nhận, tạm thời ngừng lại cuộc thi vài phút, để cho mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhã Tuệ lập tức muốn đứng lên, chạy tới Đường Khả Hinh. . . . . .
“Không cần. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, hư mềm không còn hơi sức, sâu kín nói.
Mọi người đều nhìn cô, ánh mắt Vitas lộ ra đau lòng, đưa mắt nhìn phía trước, cũng không có nhìn học trò.
Đường Khả Hinh sâu kín nhìn tới trước, hai mắt chảy xuống từng viên nước mắt bi thương mất mát, nói: “Một mình tôi ở nước Anh, khổ sở chống lên một phòng ăn, mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, luyện tiếng anh, rửa che nđĩa, giặt khăn trải bàn, lau chùi bàn, ghi sổ, lúc đêm khuya, còn phải đi kiểm tra rượu đỏ, chỉ sợ bọn chúng lạnh hoặc nóng, khách uống không ngon, rốt cuộc hiểu rõ, cuộc sống đáng quý nhất, không phải thời gian, mà là thời gian để cho mình học được gánh vác cuộc sống, rốt cuộc hiểu rõ, có vài người trong quá khứ, nên được tha thứ, bởi vì bọn họ. . . . . . Rất có trách nhiệm. . . . . . Phải gánh vác rất nhiều việc, bao gồm hạnh phúc, cùng bất đắc dĩ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt đẫm lệ, nước mắt chảy xuống, mới u uất nghẹn ngào, cười khổ nói: “Ở nước Anh, tôi nhìn thấy tôi mình cực khổ bỏ ra, hiểu một chai rượu muốn bán đi, thật rất không dễ dàng, rất không dễ dàng. . . . . . Cho nên, đây chính là một cuộc thi đấu không công bằng, tôi tình nguyện chịu thua, tôi sai rồi.”
Nhã Tuệ đau lòng tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, nức nở khóc rống.
Thiên Thiên và Giang Dĩ Thần cùng chúng tuyển thủ, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
“Tôi tiếp nhận xử phạt của cuộc thi này, tôi thối lui khỏi cuộc thi. . . . . .” Đường Khả Hinh chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người khẽ khom lưng, rơi lệ xin lỗi!
“Khả Hinh. . . . . .” Tiểu Nhu ngồi ở phía sau, mếu máo bật khóc ô ô ô!
“Cô khóc cái gì à? Đồ vô dụng! ! Làm người không chịu được một chút sóng gió cò sống làm gì? Cô chỉ biết rõ thu hoạch khoai tây của cô! !” Trần Mạn Hồng đau lòng, véo lỗ tai Tiểu Nhu, nghẹn ngào nói.
Tâm trạng Tưởng Thiên Lỗi nặng nề cũng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, mới vừa muốn Đông Anh đưa cô đi ra ngoài. . . . . .
“Chờ một chút. . . . . .” Vitas đột nhiên chậm rãi lên tiếng: “Đây là cuộc thi của cô, cho dù thua cuộc, cũng phải ngồi xuống, cho đến khi kết thúc, nhớ lấy dạy dỗ lần này, nhớ vất vả lần này, hiểu mất mát hôm nay, tương lai cô mới có thể nắm giữ cuộc sống của cô tốt hơn, kiểm điểm lại cuộc sống của cô.”
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn Thầy giáo.
“Ngồi xuống! Tôi không có học trò không chịu đựng được thua cuộc!” Vitas lạnh lùng ra lệnh!
Đường Khả Hinh do dự một lúc, nhưng vẫn muốn cắn răng rơi lệ ngồi xuống.
Không khí nhất thời nặng nề, hai người thư ký nhìn tất cả mọi người đều im lặng không lên tiếng, chỉ đành phải nói tiếp: “Bây giờ bắt đầu tiếp tục công bố thành tích vòng thi đấu thứ hai. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, sắc mặt như tro tàn, nước mắt từng viên chảy xuống, trong đầu cảm thấy cuộc tranh tài đang tiếp tục diễn ra, nhưng không có quan hệ tới mình. . . . . .
“Vòng thứ hai cuộc thi đấu, Nhậm Thiên Thiên, đơn rượu đỏ được 140 ngàn, cộng vòng thi đấu thứ nhất 320 ngàn, tổng cộng đạt được 460 ngàn đơn rượu đỏ! Giang Dĩ Thần 150 ngàn đơn rượu đỏ, cộng thêm vòng thi đấu thứ nhất 370 ngàn, tổng cộng đạt được 520 ngàn, Đường Khả Hinh, bởi vì thi đấu thứ nhất là 0, cho nên đơn rượu đỏ của cô ấy là: 178 ngàn . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế chủ trì, đau lòng nhìn cô gái này, thở dài một cái.
“Vòng thi đấu thứ ba, Nhậm Thiên Thiên đạt được 190 ngàn đơn rượu đỏ, tổng cộng tất cả vòng thi đấu đạt được 650 ngàn đơn rượu đỏ, vòng thứ ba Giang Dĩ Thần đạt 150 ngàn đơn rượu đỏ, tổng cộng đơn rượu đỏ đạt được 670 ngàn!” Thư ký tiếp tục đọc.
Vẻ mặt của Giang Dĩ Thần lộ ra nụ cười vui sướng.
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, trong đầu trống rỗng, thân thể giống như trôi nổi, hoàn toàn không có linh hồn. . . . . .
Thư ký tiếp tục đứng trên khán đài, cầm lên hộp điều khiển từ xa, mở thành tích của vị tuyển thủ cuối cùng, bình tĩnh nói: “Một vị tuyển thủ cuối cùng, Đường Khả Hinh! Mời cô đứng dậy!”.
Đường Khả Hinh thất thần, cũng không nhúc nhích.
Thiên Thiên nhìn cô như vậy, có chút đau lòng nhắc nhở cô, nói: “Khả Hinh? Đứng dậy . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt tiếp nhận tất cả. . . . . .
Thư ký cúi đầu nhìn phiếu điểm trong máy vi tính mới vừa công bố, nói: “Vị tuyển thủ cuối cùng, Đường Khả Hinh, ở vòng thi đấu thứ ba, đơn rượu đỏ là. . . . . . 10 triệu!”
Rầm! ! Cả hội trường đột nhiên nổ tung! ! !
Đường Khả Hinh sững sờ quay mặt sang, nhìn thư ký, nước mắt chảy xuống, vẫn không nói nên lời, đơn rượu đỏ của mình không phải 180 ngàn sao? Tại sao có thể là 10 triệu, cô đang thất thần, vẫn không rõ xảy ra chuyện gì?
“Có chuyện gì?” Nhã Tuệ vừa sợ vừa khóc vừa cười.
Bọn Lâm Sở Nhai rối rít không thể tin nổi kêu lên, nói: “10 triệu? Trời ạ! ! Làm sao có thể?”
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi cau mày tâm, suy nghĩ có chuyện gì?
“Mười. . . . . . Mười. . . . . Mười. . . . . . triệu?” Đường Khả Hinh cũng trợn tròn mắt, mới vừa bị kinh sợ vẫn chưa hết, hiện tại cảm giác này, giống bị sét đánh, cô vẫn không thể tin được nói: “Một triệu? Làm sao có thể ? Không có nhiều như vậy đâu?”
Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn đứa bé đơn thuần đó, rốt cuộc chậm rãi nói: “Trên thế giới này, có phạt, nhất định có thưởng, cháu vừa tiếp nhận không công bằng, bây giờ chúng tôi trả lại cho cháu một công bằng, Lạc Hoành nói thật đúng, một cuộc tranh tài rượu đỏ, có thể tận lực phát huy trí tuệ của mọi người, sự linh hoạt của mọi người, thực lực của mọi người, nhưng còn có một chút, vẫn là lời tôi nói lúc ban đầu, tất cả mọi thứ cũng không sánh bằng một điểm cảm xúc vô giá, các vị nhìn màn hình lớn một chút. . . . . .”.
Mọi người kinh ngạc nhìn vào giữa màn hình lớn.
Thư ký mỉm cười nhấn remode màn hình lớn một cái, bên trong đột nhiên xuất hiện hình ảnh Phòng ăn Bách Hợp ở Cambridge, thậm chí còn nhìn thấy Bruce, Niky và Mick vui vẻ nhìn về phía ống kính, trên mặt nở nụ cười chào hỏi: “Khả Hinh . . . . . .”
Đường Khả Hinh mờ mịt rơi lệ nhìn bọn họ, nhất thời tâm trạng kích động đến nói không ra lời, nhưng vẫn không hiểu.
Trang Tĩnh Vũ mỉm cười giơ tay về phía màn hình lớn, nói: “Các vị có nhìn thấy đứa bé trai trong màn hình lớn hay không?”
Mọi người rối rít ngẩng đầu lên, nhìn trong màn hình lớn có một tên nhóc rất đẹp trai mấy tuổi, mặc áo ghi lê màu đen thật đẹp, hướng về phía ống kính trên mặt nở nụ cười. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn bé Mick, có chút ngạc nhiên, bởi vì bình thường mình mặc quần áo cho nó, luôn là T-shirt và quần jeans …, hôm nay tại sao nó mặc quần áo nghiêm trang như vậy?
Trang Tĩnh Vũ nhìn mọi người cười nói: “Đứa bé trai này, thì ra cũng không phải là cháu trai của Bruce, quản lý Phòng ăn Bách Hợp, mà là cháu trai còn trong tã lót của Công Tước York bị ôm đi trước kia, nhiều năm qua, Công Tước York vẫn khổ sở tìm kiếm cháu trai, nhưng không có kết quả gì, cuối cùng ngày Khả Hinh kết thúc cuộc hành trình ở nước Anh trở về nước, mới tìm đến Phòng ăn Bách Hợp, trải qua hai ngày xét nghiệm AND, đã xác nhận kết quả này, khi Công Tước York biết cháu trai bởi vì lúc sinh ra bị kinh sợ nghiêm trọng, vẫn không thể mở miệng nói chuyện, mà Đường Khả Hinh quan tâm chăm sóc bằng trái tim, lại một lần nữa tìm lại được âm thanh vui vẻ, vì cảm ơn Bruce và mọi người, cố ý tổ chức một bửa tiệc tối Quý tộc long trọng chưa từng có ở Phòng ăn Bách Hợp, vào rạng sáng đêm qua, đã đưa đơn rượu đỏ đến trong tay Johnson tiên sinh, ông ấy tự mình nhận đơn rượu, cũng nhìn thấy khách ghi rõ đơn rượu đỏ này được mua là vì ba tháng của cô gái Trung Quốc đáng yêu đó. . . . . .”
Đường Khả Hinh khiếp sợ nghe lời này, lập tức rơi lệ nhìn Bruce, cô khóc, biết ông ta đang giúp mình.
“Khả Hinh! !” Bruce và Niky vui vẻ hướng về phía ống kính, kêu to: “I love you!” (Chúng tôi yêu cô, Khả Hinh, chúng tôi yêu cô).
Đường Khả Hinh đột nhiên nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, vừa buồn vừa vui, thật sự là không chịu nổi!
Trang Tĩnh Vũ lại mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Có lẽ các vị có thể nói, đơn rượu đỏ này được lập sau khi Đường Khả Hinh hầu rượu hoàn thành, cũng không phù hợp quy định cuộc thi đấu, nhưng tôi muốn nói, chuyên gia hầu rượu và tặng thức ăn ngon cho người, đều là vì người, một chút tình cảm trân quý trong cuộc sống là suy nghĩ xuất phát từ trong đáy lòng, chỉ cần suy nghĩ của cô ấy luôn duy trì, tinh thần của cô ấy cũng luôn duy trì! Trong cuộc tranh tài rượu đỏ lần này, kể từ lúc cô ấy bắt đầu đi vào Phòng ăn Bách Hợp, cô ấy đã nói không bỏ cuộc, tinh thần ấm áp, truyền đến mỗi một góc phòng ăn, bao gồm đồng nghiệp và thực khách trong phòng ăn, nếu không có cô ấy không xem thường buông tha, sẽ không có doanh thu kinh người hôm nay. . . . . . đêm qua chúng tôi mở cuộc họp thảo luận, xem xét đơn rượu đỏ gần tám trăm ngàn này có đưa vào trong quá trình cô ấy thi đấu hay không, chúng tôi quyết định bỏ phiếu lựa chọn, cuối cùng lấy 130 phiếu thông qua toàn bộ! ! Chúc mừng Đường Khả Hinh! Giành được vị trí vô địch lần này, bằng tinh thần ngựa ô, tiến vào vòng tranh tài kế tiếp! Cố gắng lên! !”
Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười vỗ tay.
Cả hội trường gần ngàn người, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nở nụ cười, vỗ tay bày tỏ chúc mừng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy tự hào nhìn cô, cho cô tiếng vỗ tay kiêu hãnh.
Nhã Tuệ cùng bọn Lâm Sở Nhai thật rất vui vẻ muốn phát điên kêu lên: “Trời ơi! ! Đây mới thật là quá kinh hiểm! !”
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu ngẩng đầu vui vẻ đứng lên, vỗ tay.
Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mọi người, kinh ngạc nhìn mọi người vỗ tay cho mình, cô đột nhiên kích động vừa khóc vừa cười, nước mắt từng viên chảy xuống, nhưng vẫn mơ hồ suy nghĩ tới tất cả chuyện bất ngờ này, rốt cuộc là sao?
Khả Hinh, cô còn nhớ rõ Jenny không? Cô còn nhớ rõ, cô ấy có một mái tóc màu đỏ thẫm không? Còn nhớ rõ vị hoàng tử kia có mái tóc màu vàng kim không? Tóc của Bruce cũng không vàng, nhưng tóc của Mick màu vàng kim rất đẹp. . . . . . Đó là tóc của Quý tộc, chuyện này đưa tới chú ý của một đàn ông, tên của anh ấy gọi là Trang Hạo Nhiên. . . . . .