Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 832: TÔI ĐỂ CHO ANH CÂM

Bên ngoài nhà giam! !

Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, vẻ mặt kích động đi ra ngoài, nhìn bầu trời xanh thẳm tự do, hiểu được cuộc sống bị trói buộc cũng không phải là bức tường rào kia, mà là tâm hồn bị trói buộc, cho dù như thế nào, cô cũng không bao giờ muốn bị một cuộc sống không biết, trói buộc tâm linh và hạnh phúc. . . . . . Mình như thế, cha cũng là như thế. . . . . . Cô nghĩ tới đây, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại nhà của mẹ, giống như có chút vội vàng nói: “Mẹ! ! Buổi trưa mẹ có thời gian rãnh không? Con có chuyện muốn tìm mẹ. . . . . .”

“Được. . . . . . Ông ấy không có ở nhà, mẹ ở nhà chuẩn bị một chút gì cho con ăn . . . . . .”

“Không cần, chúng ta đi ra ngoài ăn đi. . . . . . Thời gian của con không nhiều lắm. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, liền nắm chặt điện thoại di động, tựa vào chỗ ngồi sau xe, ngửa mặt nhìn phía trước, hai mắt lộ ra kiên định và quyết tâm.

***

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, hai tay áo xắn lên, cầm điện thoại di động, lại nghe: số điện thoại quý khách vừa gọi, đang khóa máy, anh cảm thấy phiền não  nện điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên nhìn mấy tên cầm thú trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Mọi người nói cô đang bận rộn chuyện gì vậy? Cả buổi sáng không nghe điện thoại, sắp gần buổi trưa vẫn không nghe điện thoại! Điện thoại là chị gái hay anh trai của cô ấy, nghe lời như vậy! !”

Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt ngồi ở trước mặt, nhìn anh bật cười nói: “Ôi, cô ấy có ngày hôm nay, còn không phải anh nâng đỡ sao? Bây giờ người ta là quản lý, đương nhiên phải bận rồi.”

“Lúc ấy tôi biết cô ấy là vợ của tôi, tôi sớm bao nuôi!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên mất hứng, không thoải mái, không vui tựa vào trên ghế da, nghĩ tới lời của Đường Khả Hinh sáng nay, càng nghĩ càng tức giận, lập tức xoay người, không phục nhìn bọn họ, nói: “Tôi hỏi mọi người! Tôi không cao sao? Tôi không đẹp trai sao? Tôi không có tiền sao? Gia đình của tôi không tốt sao? Tôi đây rất hoàn mỹ, có người muốn cất giấu bao nuôi tôi ! ! Lý do là sợ phụ nữ trên thế giới hận chết cô ấy !”

Lãnh Mặc Hàn đang cầm bật lửa, suy nghĩ chuyện, nghe nói như vậy, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Người nào có tiền như vậy, muốn cất giấu bao nuôi anh?”

“Ôi, anh không có nghe được à?” Tô Lạc Hoành nhạo báng anh nói: “Chính là Tiểu Đường đấy !”

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiếp nhận lời nói, nhìn đám người Lãnh Mặc Hàn, lại tức giận bất bình nói: “Lúc trước cô ấy và Tưởng Thiên Lỗi yêu nhau, hận không được cho toàn thế giới biết rõ! ! Tại sao lúc ở bên tôi, muốn chơi tình bí mật chứ ? Tôi cũng không phải là minh tinh điện ảnh, mặc dù tôi biết rõ tôi đẹp trai hơn bọn họ! Tôi còn đẹp trai hơn Dennis Joseph O’neil! !”

Phốc!

Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt không nhịn được cười rộ lên ! !

“Tôi không phục! !” Trang Hạo Nhiên lại tựa vào trên ghế da, chân dài người mẫu phịch một tiếng, duỗi trên bàn làm việc, bắt chước ngồi như Obama ! !

“Anh thông cảm cho cô ấy, cô mới vừa thăng chức, dĩ nhiên không muốn bị làm đầu đề câu chuyện cho đồng nghiệp. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.

“Tôi không thông cảm cô ấy sao?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Nếu như tôi không thông cảm cho cô ấy, hiện tại tôi đã sớm treo biển quảng cáo, cầu hôn với cô ấy rồi ! Tôi sớm có được hạnh phúc, mặc sức tưởng tượng tương lai, cô ấy vừa ra tay, dập tắt ngọn lửa nhỏ mới vừa cháy lên trong tôi ! Tôi dễ dàng sao? Tôi kém hơn Thiên Lỗi sao? Năm đó, anh ấy làm chú rễ, tôi làm cô dâu rất uất ức, mọi người biết không? Hiện tại cũng không có việc gì, cha tôi liền mang anh ấy ra nói chuyện, thật giống như tôi không phải do ông ấy sinh ra! !”

“Anh thật không phải do ông ấy sinh ra, anh do dì trang sinh ra!” Tô Lạc Hoành nhìn anh, bật cười nói.

“Phi! !” Hôm nay Trang Hạo Nhiên tức giận thật, nghĩ tới anh là người đàn ông vàng, có rất nhiều phụ nữ vây quanh anh, làm sao chịu đựng loại uất ức này?

“Được rồi! Xin bớt giận, tục ngữ nói, lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển mà! Anh dụ dỗ cô ấy, nói không chừng sẽ đồng ý kết hôn với anh, tổ chức hôn lễ thật lớn. . . . . .” Tô Lạc Hoành cười nói.

“Khó đấy!” Tào Anh Kiệt hết sức khách quan, chơi bài xì phé, cười nói: “Hiện tại cô ấy là Quản lý, qua một thời gian nữa, là Tổng quản lý Bộ phận kinh doanh rượu, không chừng càng lên cao, càng bận rộn. . . . . . Nào có thời gian kết hôn sinh con chứ.”

“Ôi! Anh có dùng biện pháp an toàn chứ?” Tô Lạc Hoành nhớ ra cái gì đó, nhìn Trang Hạo Nhiên thật cẩn thận hỏi.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt không để ý tới bọn họ, tức giận nói: “Tôi là một người đàn ông chín chắn được không? Tôi biết rõ cô ấy sắp thi đấu!”.

“Vậy anh không phải đáng đời sao? Là bản thân anh không nắm bắt cơ hội! !” Tô Lạc Hoành nhạo báng anh.

Trang Hạo Nhiên muốn cầm tài liệu ném anh! !

“Hiện tại Tiểu Đường không thích hợp mang thai. . . . . . Lúc tranh tài, cô ấy phải uống rất nhiều rượu đỏ, mang thai đứa bé, đối với thân thể cũng không tiện, lần trước là tình cờ, lần này theo tính tình của Hạo Nhiên, là không thể nào. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn hiểu rõ, nói.

“Ôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên tựa vào ghế, ánh mắt rất khát vọng lóe lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng một chú chim nhỏ bay qua, anh cũng rất khát vọng, thật đáng thương nói: “Công chúa nhỏ của tôi lúc nào mới đến đây. . . . . . Hiện tại tôi vừa nhìn thấy đứa bé gái, liền muốn ôm về nhà nuôi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Mấy người đàn ông không nhịn được cười, nhìn anh.

Lúc này, Trang Hạo Nhiên lập tức đứng dậy, nghĩ tới người nghĩ kế giỏi nhất, hôm nay anh đi đâu?

Anh cảm giác tức giận hỏi: “Lâm Sở Nhai đâu?”

“Dường như. . . . . . Vẫn chưa thức dậy. . . . . .” Tô Lạc Hoành nói đến đây, cười đến phát run nói: “Có thể tối hôm qua quá mệt mỏi, phóng túng quá độ. . . . . .”

“Tôi đã giúp cậu ta một lần rồi, cậu ta còn dám kiểu cách với tôi ! !” Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận, bắt chước chị nói chuyện, mới vừa muốn cầm điện thoại di động, gọi điện thoại cho Lâm Sở Nhai, lại thấy điện thoại của Bác Dịch, anh hơi sửng sốt, nhận máy, hỏi: “Thế nào? Truy Phong của tôi không có sao chứ?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức nhắc mí mắt, nhìn anh.

Trường đua ngựa Khách sạn Á Châu.

Bác Dịch mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quần tây màu đen, đứng trên sân cỏ xanh, quan sát “Truy Phong” được người huấn luyện ngựa mới vừa đưa tới, vừa nhìn bắp đùi của nó sưng đen một mảng, anh cầm kính lúp rọi ngay vết thương phân tích, vừa nói: “Tôi thật sự thiếu nợ nhà các người, người cũng muốn tôi trị, ngựa cũng muốn tôi trị! ! Nhiều tiền như vậy, dùng để làm gì?”

“Đừng nói như vậy mà!” Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng của Bác Dịch, không nhịn được bật cười: “Truy Phong của tôi thích anh nhất.”

Bác Dịch nghe nói như vậy, lạnh nhạt nói: “Lúc cậu sai người làm việc, không phải là con ngựa của cậu thích tôi, chính là chuột thích tôi, nếu không, chính là con gián nhà cậu thích tôi!”

“Làm sao có thể? Con gián không phải là nhà của tôi!” Trang Hạo Nhiên lại cười nói.

Lãnh Mặc Hàn nhắc mí mắt, nhìn anh.

“Hãy chấm dứt việc đó! !” Bác Dịch lạnh lùng nhìn vết thương đùi ngựa, phân tích xong, mới nói: “Cùng giống nọc ong Khả Hinh bị lần trước ! Nói cách khác, gần nhà của các người nếu không phải là tình cờ, thì chính là bị ác ý thả ong độc!”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngưng mặt ngồi thẳng người.

Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh.

“Trước tiên không nên gấp gáp, để tôi rút máu, sau khi phân tích chính xác sẽ nói cho cậu biết. . . . . .” Bác Dịch nói xong, liền đứng ở bên cạnh Truy Phong, mở một cái hộp nhỏ, cầm một ống kim, sau đó đón mãnh liệt mặt trời, nhắm ngay vị trí chảy máu trên đùi ngựa, nhẹ nhàng đâm vào, chậm rãi kéo ống kim. . . . . .

Phía trước có tiếng cười hết sức quen thuộc.

Bác Dịch vừa rút máu cho ngựa, vừa nghi ngờ ngẩng đầu lên. . . . . .

Trang Ngải Lâm mặc trang phục kỵ sĩ màu đen, buộc tóc, đội mũ kỵ sĩ, cùng một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai mắt xanh, cưỡi một con ngựa trắng, nắm chặt dây cương chạy như bay đến bên này. . . . . .

Bác Dịch yên lặng, tay cầm ống tiêm, nhìn chăm chú Trang Ngải Lâm mặc trang phục kỵ sĩ, bộ dáng hiên ngang tư thế oai vệ, xinh đẹp tuyệt diễm, nhất là giục ngựa chạy chồm dưới ánh mặt trời, nở nụ cười rực rỡ giống như đóa hoa mẫu đơn tuyệt thế, Trang Ngải Lâm hoàn toàn được di truyền nét đẹp của cha và mẹ, rất xinh đẹp làm người ta hít thở không thông, nhất là vóc người, càng thêm chọc giận, bao nhiêu hoàng gia, quý tộc quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô. . . . . .

Trang Ngải Lâm tạm dừng ngựa đang dùng tiếng anh trò chuyện với người đàn ông người anh đi cùng, nghe được phía trước có tiếng hí, cô liền không nhịn được kéo dây cương nhìn tới trước. . . .

Truy Phong nhận được Trang Ngải Lâm, hí lên một tiếng.

Bác Dịch đã quay mặt sang đi, cố ý không nhìn người đàn ông ngoại quốc đó, cầm ống tiêm rút máu, như nông dân, ngồi xổm trên mặt đất, bỏ vào trong hộp giữa lạnh nhỏ, người đáng thương này là người có ơn cứu mạng của nhà họ Trang, nhưng vẫn làm việc giống như đầy tớ, còn chịu mệt nhọc, cũng không biết là vì cái gì.

Trang Ngải Lâm lạnh lùng nhìn anh.

Bác Dịch hết sức cẩn thận đậy nắp hộp, sau đó mở một cái hộp khác, chuẩn bị làm điều trị bước đầu cho Truy Phong. . . . . .

“What’s hap¬pen?” Người đàn ông người anh ở bên cạnh, nhìn Trang Ngải Lâm, nghi ngờ hỏi.

Trang Ngải Lâm không có lên tiếng, chỉ lạnh lùng nắm chặt dây cương, để cho người đàn ông người anh ở bên cạnh đi khỏi trước, cô cởi bỏ mũ kỵ sĩ của mình, phong cách xinh đẹp tung người xuống ngựa, đạp sân cỏ xanh xanh, đè nén lửa giận, cất bước đi tới trước mặt của Bác Dịch, giơ roi trong tay, nói: “Lần trước có phải tôi đã nói với anh, bảo anh cách xa tôi một trăm mét hay không, nếu không, tôi thấy anh một lần, đánh anh một lần! !”

Bác Dịch giống như không có nghe được lời của cô…, tiếp tục giữ vẻ mặt nhàn nhạt, điều trị vết thương cho Truy Phong.

Mẹ nó, tên đầu gỗ này thật đáng chết!

Trang Ngải Lâm thở dốc, nhìn chằm chằm tên đàn ông xấu xa, kể từ sau khi mẹ biết mình và anh chia tay, ngay cả nhà cũng không cho về, cô vung roi trong tay lên, gõ ở trên người Truy Phong.

Bác Dịch giật mình, có chút cố kỵ ngẩng đầu nhìn cô, lần trước bị cô đá cái bàn xong, ngực vẫn còn đau.

Trang Ngải Lâm nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Anh còn dám ngẩng đầu lên nhìn tôi? Thấy bản tiểu thư, còn không cút xa xa cho tôi! ! Anh cho lời nói của tôi là gió bên tai?”

Bác Dịch không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt tiếp tục cúi đầu, cầm nước sát trùng trừ độc cho Truy Phong, bộ dáng sét đánh cũng không động, không có biện pháp nào với anh.

Bình sinh, Trang Ngải Lâm căm ghét nhất loại đàn ông này, tức giận đến hàm răng cũng ngứa, thật muốn nâng chân đạp anh, nhưng trong đầu nhớ tới lời của mẹ, nếu như con còn động tới một sợi tóc của Bác Dịch, mẹ sẽ treo con lên trên cây phơi nắng! ! Cô cắn răng nghiến lợi nhớ tới lời của mẹ, hận đến hàm răng cũng đau, xoay người, không muốn nhìn lại anh một cái, tay kéo cái kẹp tóc xuống, để cho mái tóc dài quyến rũ xõa vai. . . . . .

Lúc này Bác Dịch mới dừng động tác, nhìn bóng lưng hấp dẫn, tư thế oai vệ của Trang Ngải Lâm một cái, hai mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, không nói gì, tiếp tục cúi đầu trừ độc cho Truy Phong. . . . .

Trang Ngải Lâm vẫn tức giận đi về phía trước, nghĩ tới thái độ lạnh lùng của Bác Dịch mới vừa nhìn mình, tức giận đến trái tim vặn vẹo, mới vừa bước nhanh qua chuồng ngựa đi về khách sạn, nhưng lập tức nhìn mấy chục con ngựa ở bên trong chuồng ngựa, tất cả đều là loại ngựa quý nhất, dũng mãnh nhất, tốc độ nhất của khách sạn Á Châu, trong đầu cô đột nhiên nổi lên có một chút ác ý, lại quay mặt, lạnh lùng nhìn Bác Dịch vẫn giống như đầu gỗ, đứng ở trước thớt ngựa, tiếp tục điều trị, cô cắn răng nghiến lợi, thở dốc, xoay người nhìn chuồng ngựa trước mặt, nhìn một cánh cửa chuồng ngựa, nhíu mày, cười lạnh nói: “Tôi để cho anh câm! Chết cũng không nói được! ! !”

Cô không nói hai lời, liền nâng chân lên, hướng cửa chuồng ngựa đá một cái! !

Rầm một tiếng, cửa chuồng ngựa bị đá văng! !

Truy Phong chớp mắt ngựa, rất ngoan ngoãn để cho Bác Dịch điều trị cho mình, lại không khỏi nghe được phía trước truyền đến từng trận âm thanh lồng lộng hùng dũng, nó hơi ngưỡng đầu ngựa nhìn tới trước, trong nháy mắt tính cách giống như chủ của nó, vèo một phát, rút chân bỏ chạy . . . . .

Bác Dịch còn cầm băng gạc trong tay, đang muốn băng bó cho nó, nhìn con vật nổi thú tính, giống như tia chớp chạy ra, anh đang ngạc nhiên quay đầu nhìn tới trước. . . . . .

“Ầm ầm ầm. . . . .” Mấy chục con ngựa thế như chẻ tre, trùng trùng điệp điệp xông thẳng tới! !

Ánh mắt của Bác Dịch trừng to, băng gạc trong tay rơi mất, còn không kịp co chân bỏ chạy, mấy chục con ngựa, rầm một tiếng, nhanh chóng nâng chân phủ xuống bóng dáng của anh, anh cũng không còn kịp giãy giụa, đoán chừng chết ở hiện trường rồi. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK