Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1038: QUAN TRỌNG

Bệnh viện! !

Giữa trưa, ánh mặt trời cuối thu chiếu vào vườn hoa phía sau, trong sân cỏ xanh xanh hiện đầy cúc tuyết, từng đóa hoa đón gió, tùy ý đong đưa.

Bên trong phòng bệnh, rèm cửa sổ bằng ren trắng như tuyết, đón gió bay bay, vén lên ánh mặt trời chiếu rọi bóng râm trên mặt đất, bình hoa thủy tinh ở cạnh cửa sổ phát ra tia sáng chói mắt như kim cương, cây hoa thạch lựu màu đỏ thẫm có vẻ đặc biệt cứng rắn và tao nhã, tình yêu chín chắn giống như ngôn ngữ của hoa. . . . . .

Gió thổi rèm cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, cũng không có ảnh hưởng bóng dáng dịu dàng ở mép giường.

Cô vẫn nhìn chăm chú vào người trên giường thật sâu, hai mắt thỉnh thoảng lóe lên một chút xúc động dịu dàng, đẹp như hoa, mềm mại như mây.

Một tiếng thở dốc, rốt cuộc khẽ vang lên.

Lãnh Mặc Hàn mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, mặt lộ vẻ tái nhợt tiều tụy nằm ở trên giường bệnh, một ống nhỏ màu xanh từ nơi lồng ngực anh dẫn ra ngoài người, cùng dụng cụ ở mép giường đụng vào nhau, anh giống như vẫn còn đang trầm trầm trong giấc mộng, khuôn mặt theo thói quen ngưng chặt, vẫn lộ ra khí thế không thể phá vỡ, chỉ là mây đen giữa lông mày không có chỗ phát tiết, cho thấy anh giống như có tâm sự, hơi thở cũng cảm giác nặng nề, lồng ngực phập phồng không quy luật, sau một hồi thở phì phò, rốt cuộc mí mắt anh hơi di động, bị một chút gió lạnh, nhẹ nhàng thức tỉnh, hơi  mở mắt ra, lộ ra một chút ánh sáng mệt mỏi. . . . . .

Vẫn giống như lần trước, toàn bộ thế giới bị ánh mặt trời chói mắt, chiếu vào một mảnh xám trắng, chỉ có bóng dáng màu xanh lại mơ hồ xuất hiện. . . . . .

Anh có chút không thể tin được, hai mắt tiều tụy mệt mỏi, khẽ chớp, phát ra một chút ánh sáng, muốn theo bản năng nhìn rõ người phía trước. . . . . .

Toàn bộ thế giới hoàn toàn mơ hồ, giống như chỉ có rất nhiều đốm nhỏ, tùy ý bay bay trên không trung rất khoái trá, sau đó không lâu, rốt cuộc tan đi, bóng dáng màu xanh từ từ rõ ràng, Trương Thục Dao mặc áo sơ mi xanh và cùng quần dài màu trắng bó sát người, dịu dàng ngồi ở bên giường, sau khi cô lưu loát vén tóc ngắn bên tai, cúi mặt dịu dàng nhìn mình, lộ ra nụ cười như hoa lan động lòng người, nghiêng mặt, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, khuôn mặt dịu dàng của cô vẫn dừng ở giữa ánh nắng chói mắt mơ hồ, có vẻ hơi không chân thật.

Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, mí mắt khẽ di động, mang theo một chút nghi ngờ, lại ý thức mở mắt ra, rốt cuộc chính xác nhìn thấy Trương Thục Dao nở nụ cười, vô cùng chân thật, rất an ủi nhìn mình, rốt cuộc anh khôi phục tất cả lý trí, thở dài một cái, cảm giác thân thể của mình lại cực nhanh đau đớn, anh lại thở dốc một cái, nhưng vẫn vui vẻ khẽ mỉm cười, đôi tay chống nhẹ giường nệm, muốn ngồi dậy, vừa ngồi dậy, âm thanh khàn khàn vừa hỏi: “Trở về lúc nào?”

“Ngày anh hôn mê nhập viện!” Trương Thục Dao nhìn Lãnh Mặc Hàn, muốn khổ sở chống người ngồi dậy, cô vội vã vươn đôi tay nắm nhẹ cánh tay của anh, quan tâm nói: “Anh không cần dậy ! Thân thể còn chưa lành, vẫn nằm thôi. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn im lặng đau đớn đẩy nhẹ tay cô ra, bản tính cố chấp làm cho anh ngưng chặt khuôn mặt, chống mạnh thân thể ngồi dậy, cúi đầu nhìn một cái ống nhỏ cắm nơi lồng ngực, liền có chút không thoải mái cau mày, tiện tay giật nhẹ, trực tiếp tháo nó ra. . . . . .

“Ôi ! !” Y tá nhỏ mới vừa đẩy xe đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn mới vừa tỉnh lại, liền tháo cái ống ra, cô vội kêu lên: “Tại sao anh tháo cái ống ra? Vậy không được! !”

Lãnh Mặc Hàn trầm mặt, giống như không có nghe được lời của cô…, chỉ cảm thấy mệt mỏi ngồi tựa vào trên giường, nhắm mắt lại, làm sơ nghỉ ngơi!

“Này. . . . . .” Y tá nhỏ lại cảm thấy gấp gáp nhìn anh.

Trương Thục Dao thấu hiểu, ngồi ở bên giường, mặt không nhịn được nở nụ cười, nhìn thái độ lạnh nhạt nguội lạnh của Lãnh Mặc Hàn, chỉ đành lắc đầu một cái, mới hơi xoay người, nhìn y tá nhỏ nói: “Cô thông cảm, anh ấy chính là như vậy, làm phiền cô đi thông báo cho bác sĩ, đã nói bệnh nhân tỉnh, nói bọn họ 15 phút sau tới đây. . . . . .”

“Chuyện này. . . . . .” Y tá nhỏ nhìn Lãnh Mặc Hàn nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết nên làm sao mới phải.

“Đi đi!” Trương Thục Dao mỉm cười gật đầu một cái.

“Được. . . . . .” Y tá nhỏ nghe xong, đành phải đặt thuốc trong xe xuống, mới xoay người đi ra ngoài.

Trương Thục Dao nhìn thấy y tá nhỏ đi ra ngoài, đóng cửa lại, mới dịu dàng quay mặt sang nhìn Lãnh Mặc Hàn mới vừa tỉnh lại, chống cả người dựa vào trên giường bệnh, hơi nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào ý thức của mình, khôi phục thể lực. . . . . . Cô liền im lặng cầm một gối dựa màu trắng, khẽ mỉm cười đưa nó tựa vào ngang lưng Lãnh Mặc Hàn, để cho anh dựa thoải mái một chút, mới nhắc mí mắt, nhìn anh một cái, dịu dàng nói: “Đã lâu không gặp, anh vẫn như vậy!”

Lãnh Mặc Hàn thở một cái, mới hơi mở mắt ra, liếc mắt nhìn Trương Thục Dao, giọng vẫn khàn khàn hỏi: “Mới có bao lâu không thấy?”

Trương Thục Dao không thể làm gì khác hơn, im lặng cúi đầu mỉm cười.

Lãnh Mặc Hàn bình tĩnh nhìn cô một cái, ánh mắt không nhịn được quét hoa thạch lựu bên cửa sổ, ở trong ánh nắng chói mắt, đặc biệt xinh đẹp. . . . . .

Trương Thục Dao cũng quay mặt sang, mỉm cười liếc mắt nhìn Hoa thạch lựu này, mới dịu dàng nói: “Lúc tôi mới vừa đi tra hỏi Như Mạt, thấy khe hở vách đá, mọc một bụi hoa thạch lựu, em nhớ được, trước kia anh thích cùng Tổng Giám đốc Trang leo núi, vẫn thi đấu xem ai có thể hái được Hoa thạch lựu, thường không phải anh thắng, chính là anh ấy thắng! Nhưng mặc kệ như thế nào, hai người thi đấu hái hoa về, nó đã sớm khô héo, khó coi!”

Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn hốc hác, từ từ lộ một chút nụ cười, hai mắt hơi xoay tròn, liền khôi phục thái độ nghiêm túc hỏi: “Tra hỏi Như Mạt như thế nào?”

Trương Thục Dao ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi lộ ra một chút nụ cười tự tin, nói: “Nên hỏi cũng đã hỏi, nên biết cũng đã biết! ! Chỉ là danh sách những quan chức tham nhũng còn cần một chút thời gian! Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, chủ tịch Khách sạn Duy Hi Thịnh lại có lá gan lớn như vậy, khiêu chiến Hoàn Cầu! Thì ra ông ta cùng với Như Mạt bắt tay mở ra mười ba công ty ma, dùng để chuẩn bị rửa tiền!”

Lãnh Mặc Hàn nhìn Trương Thục Dao, hai mắt nhíu lại, hơi có chút không tin nói: “Chủ tịch Khách sạn Duy Hi Thịnh?”

“Đúng vậy !” Trương Thục Dao gật đầu! !

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, phản ứng theo bản năng nghĩ tới Đường Chí Long từng xảy ra vụ cháy tại Khách sạn Duy Hi Thịnh!

Trương Thục Dao rót cho anh một ly nước ấm, ánh mắt cũng hơi lộ ánh sáng nghiêm túc, nói: “Mấy ngày nay tôi bắt tay điều tra mật mã và chuyện công ty ma trong miệng Như Mạt! Chỉ là giao dịch chợ đen còn cần anh chỉ điểm một chút! Không bằng! Tôi cũng đến ở bên cạnh phòng bệnh của anh, cần gì việc gì, rất thuận tiện!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như thế, hơi giật mình, nét mặt lộ ra kì quái, nhìn cô nói: “Cô ngã bệnh sao?”

“Không có!” Trương Thục Dao không nhịn được bật cười nói.

“Vậy cô ở phòng bệnh làm gì?” Lãnh Mặc Hàn hơi nhắc mí mắt, có chút trách móc nhìn cô một cái.

Trương Thục Dao vẫn đang rót nước ấm, nhịn cười đưa đến bên miệng của anh, nói: “Dễ dàng chăm sóc anh!”

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn đưa tay nhẹ nhàng đẩy ly nước Trương Thục Dao đưa tới, vẻ mặt lộ ra mấy phần tiều tụy, lạnh nhạt, không muốn uống nước, không khỏi hơi nhớ nhân sâm ngàn năm. . . . . .

Trương Thục Dao cố ý giận trách cầm ly nước, nhìn anh!

Lãnh Mặc Hàn khẽ chớp hai mắt, hơi quay mặt đi, thở dốc một hơi, mới nhìn khung cảnh yên tĩnh bốn phía một vòng, có chút bất mãn nói: “Anh em đều là dùng để nặn bùn! Tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, thậm chí bóng dáng cũng không thấy!”

Phốc!

Trương Thục Dao không nhịn được cúi đầu phì cười, mới vừa muốn giải thích. . . . .

“Mặc Hàn . . . . . . . . . ”

Đột nhiên một tiếng gọi thâm tình, động lòng người, hết sức tình cảm từ bên kia hành lang thật dài truyền đến, hai người bên trong phòng bệnh còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy bóng đen in trên tường thủy tinh, Tô Lạc Hoành mặc áo sơ mi đen và quần tây màu đen, dáng vẻ kích động đẩy cửa ra xông tới, không thể tin trợn to hai mắt, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn quả nhiên đã tỉnh lại, đang nửa nằm ở trước giường bệnh, anh hic một tiếng bật khóc, không nói hai lời, giống như một quán quân nhảy cầu, phóng người một cái, lao thẳng tới giường bệnh, kêu to: “Rốt cuộc anh tỉnh rồi! ! Bảo bối ! ! !”

Lãnh Mặc Hàn cảm thấy bóng đen trước mắt, còn chưa kịp ngăn cản, liền bị một vật thể mạnh mẽ nện mạnh ở trên người của mình, đầu còn đâm thẳng vào lồng ngực mình, anh ah một tiếng, nhăn mặt một cái kêu đau . . . . . .

“Oa oa oa! ! Tôi cho rằng anh sẽ không bao giờ tỉnh nữa! Hù chết tôi rồi!” Tô Lạc Hoành vừa nhào vào trên người của Lãnh Mặc Hàn, lại sờ lồng ngực hấp dẫn của anh, khóc như chết đi sống lại!

Lồng ngực Lãnh Mặc Hàn đau đến không thở nổi, muốn ngẩng mặt kêu thành tiếng, cũng không có hơi sức!

“Mặc Hàn . . . . . . . . . . ” Tiếng thứ hai lại truyền ! !

Lâm Sở Nhai và Tào Anh Kiệt lập tức kích động vọt vào phòng, cũng trừng to mắt nhìn Lãnh Mặc Hàn quả nhiên tỉnh lại, bọn họ cũng kích động vui mừng lập tức quát to một tiếng, sau đó cũng giống như hai quán quân nhảy cầu, lao thẳng về phía Lãnh Mặc Hàn, kêu to: “Mặc Hàn! ! Rốt cuộc anh tỉnh rồi! !”

“Ầm! !”  Một tiếng! ! Giường vang lên một tiếng ! !

Lãnh Mặc Hàn lại bị đau đến nói không ra lời, sắc mặt lập tức tái nhợt, đổ mồ hôi hột, cảm giác lồng ngực mình đau như bị xé rách, anh muốn nói chuyện, lại nói không được, tay nắm chặt một góc tây trang Lâm Sở Nhai, muốn cho anh . . . . . .

“Mặc Hàn, anh thật làm tôi lo chết rồi! !” Lâm Sở Nhai xoạt một tiếng, nhảy dựng lên, rất vội vã, rất khẩn cấp, thở dốc cúi đầu vươn tay, phát cuồng cởi bỏ cúc áo tây trang của mình, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác của mình, lại mặc áo sơ mi trắng, kêu một tiếng, nhào mạnh xuống, liều mạng ôm lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, vuốt đầu của anh! !

Lãnh Mặc Hàn triệt để không chịu nổi, ngẩng mặt lên, đổ mồ hôi hột thở hổn hển. . . . . .

Phốc!

Trương Thục Dao đứng ở bên giường, không nhịn được bật cười.

Lúc này, Trang Hạo Nhiên mới nhanh chóng dẫn Tiêu Đồng đi vào phòng bệnh, vẻ mặt kích động vui mừng nhìn Lãnh Mặc Hàn quả thật tỉnh lại, lại bị mấy súc sinh ép tới không thở nổi, anh còn chưa kịp nở nụ cười, đã đi qua tức giận gọi: “Mấy súc sinh, đứng lên cho tôi ! Đè anh ấy chết rồi, các người gấp thành La Hán biến thành tượng Phật trả lại cho tôi, tôi cũng không muốn! !”

Tiêu Đồng đi nhanh qua, níu mấy một tên khốn kiếp lên, nhất là Tô Lạc Hoành, trực tiếp túm lỗ tai anh, vặn tức giận nói: “Anh ấy bị thương như vậy, mới vừa tốt một chút! Anh lại muốn tới dọa anh ấy! !”

Tô Lạc Hoành kích động đứng lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn thật không có chết, lại nghĩ tới sau khi đầu anh trúng quyền, dáng vẻ hôn mê điên cuồng đập xuống đất, lại muốn nhào qua!

“Được rồi!” Tiêu Đồng lại níu chặt ống tay áo của anh, lại nghi ngờ nhìn Trương Thục Dao nói: “Đúng rồi, trong lúc đó chúng tôi cũng nhận được tin tức nói Mặc Hàn tỉnh lại, cô làm sao đến đây nhanh vậy! ?”

“Tôi ngồi máy bay trực thăng, dĩ nhiên nhanh rồi! ! Không cần chờ đèn xanh đèn đỏ!” Trương Thục Dao nói xong, lại dịu dàng nhìn Lãnh Mặc Hàn, thật lòng mỉm cười nói: “Trên thế giới bất cứ chuyện gì, cũng không có quan trọng bằng anh !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không nhịn được nhắc mí mắt nhìn cô một cái. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK