Chương 712: ÂM THẦM YÊU ANH
Cô chủ quán dẫn Phỉ Phỉ và Mộng Mộng ở sau lưng đứng ở trước mặt của bảo vệ, tức giận nói: “Tôi nói lại với anh một lần! Là Tổng Giám đốc Trang của các người nói muốn ăn kem tươi của chị Lục tôi ! ! Anh ấy nói, muốn tôi đưa qua cho anh ấy! !”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Phỉ Phỉ và Mộng Mộng lập tức mang theo một cái tủ lạnh di động nhỏ nhỏ, gật đầu một cái! !
“Tổng Giám đốc chúng tôi có lệnh, bất cứ ai cũng không được đi vào quấy rầy! !” Đội trưởng bảo vệ lập tức nghiêm túc nói.
“Nhưng Tổng Giám đốc của các người cũng có lệnh! ! Muốn tôi đưa kem cho anh ấy! ! Anh nhìn chị một chút !” Cô chủ quán mặc váy ngắn màu tím rất xinh đẹp, lập tức để lộ ra đùi đẹp khêu gợi, còn đặc biệt chỉnh sửa tóc dài quăn của mình một chút, dáng vẻ mặt nghiêm trang nói: “Hiện tại quần áo của tôi giống như không ngay ngắn sao?”
Phỉ Phỉ và Mộng Mộng cũng mặc váy lễ màu đen ngày mai chuẩn bị đãi kem, cũng đứng ở một bên, ngẩng mặt lên nói: “Đúng vậy! ! Bây giờ quần áo của chúng tôi không có không ngay ngắn chứ? Rất xinh đẹp mà!”
Vẻ mặt đội trưởng bất đắc dĩ nhìn họ, mới vừa muốn lên tiếng ngăn cản, cửa chính sảnh tiệc ở sau lưng, cạch một tiếng mở ra, Trang Hạo Nhiên bình tĩnh đi ra, nhìn người phía trước hỏi: “Chuyện gì?”
“Tổng Giám đốc Trang! !” Chị Lục, Phỉ Phỉ, Mộng Mộng đều nhìn Trang Hạo Nhiên, ngọt ngào gọi! !
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn bọn họ một cái, lập tức phì cười nói: “Thì ra là mọi người à? Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi?”
“Không phải gọi tôi pha kem cho anh sao? Tôi đã pha xong rồi! ! Anh quên à nha?” Chị Lục lập tức có chút mất hứng, hơi uốn éo vóc người xinh đẹp của mình.
Lúc này Đường Khả Hinh mới đi ra, nhìn chị Lục họ, cũng không nhịn được cười.
“Ồ! !” Trang Hạo Nhiên nhớ tới, lập tức xin lỗi cười nói: “Không có quên, không có quên! Cám ơn mọi người còn nhớ tới, làm sao lại dám phiền như vậy chứ?”
“Không có phiền! ! Tôi cố ý làm cho một mình anh ăn! !” Chị Lục nhìn thấy Đường Khả Hinh, vẫn rất không khách khí, giương mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt bốc lên trái tim màu hồng nói: “Hiện tại anh muốn ăn chưa? Tôi đưa cho anh ăn?”
“À. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút ngượng ngùng cười nói: “Không cần, không làm phiền cô.”
“Không có chút nào phiền toái! ! Phỉ Phỉ, Mộng Mộng! Lấy kem ra!” Chị Lục lập tức nói.
“Vâng! !” Phỉ Phỉ và Mộng Mộng lập tức đặt tủ lạnh nhỏ để dưới đất, từ bên trong bưng ra một ly kem tươi từng viên nhỏ rất nhiều màu sắc, chị Lục nhanh chóng nhận lấy, cầm một cái cái muỗng nhỏ bên cạnh, liền muốn tiến lên đút cho Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Chờ một chút . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười hơi giơ tay, ngăn lại, mới nhìn cô nói: “À, tôi tự mình ăn, cám ơn mọi người.”
“Tự anh ăn sao. . . . . .” Chị Lục có chút mất mát.
“Đúng vậy, tôi tự ăn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải vươn tay, nhận lấy ly kem, nhìn chị Lục cười nói: “Đã trễ thế này, các cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi bảo quản lý sắp xếp cho các cô ngày mai ăn uống. Cám ơn các cô.”
“Vậy anh tự ăn nhé! Không thể cho người khác ăn đâu!” Chị Lục lập tức liếc nhìn Đường Khả Hinh, nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, im lặng cúi đầu, khẽ mỉm cười.
“Được.” Trang Hạo Nhiên bật cười.
“Vậy chúng tôi đi đây. . . . . .” Chị Lục vẫn có chút không nở. . . . . .
“Được . . . . . Đi thong thả. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nở nụ cười nói.
“Được rồi. . . . . .” Chị Lục không có cách nào, chỉ đành phải dẫn Phỉ Phỉ và Mộng Mộng đi khỏi, trước khi đi còn rất lưu luyến.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt bọn họ, đột nhiên mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên đang cầm kem, nhìn ba người các cô đi khỏi, nở nụ cười, xoay người nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, dịu dàng nở nụ cười nói: “Em hiểu, một mình anh ăn đi, em không quấy rầy anh. . . .”
Cô nói xong, liền muốn xoay người đi ra sảnh tiệc.
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi nắm cánh tay của cô, nhìn cô nói: “Cùng nhau ăn đi, không phải em nói hoài niệm mùi vị kia sao?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh dịu dàng cười nói: “Mời em ăn đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói: “Mời em ăn. . . . . .”
Cửa sảnh tiệc chậm rãi đóng lại.
Hoa hồng sâm banh màu trắng yếu ớt lóe ra ánh đèn trắng tinh.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người ngồi trên bàn ăn ở dưới ánh đèn, có chút ngượng ngùng cùng nở nụ cười.
“Ăn đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cầm cái muỗng màu hồng, múc một chút kem, nhẹ nhàng đưa đến miệng Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới hơi nghiêng người tới trước, há miệng ra ăn muỗng kem, quả nhiên tan vào miệng, mềm mại, rất ngọt, giống như nụ hôn người tình, trong lòng của cô khẽ ngọt ngào, cúi đầu có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, lại cầm nhẹ cái muỗng, múc một chút kem, đưa đến bên miệng của cô.
“Anh cũng ăn đi. . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh lộ ra mấy phần tình ý, mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên liền cười ăn một chút kem, khẽ mím môi, cảm giác ngọt ngào này, giống như ở vườn nho, khi đó, hai người giống như đặt mình vào trong thế giới thần tiên, không có những điều phàm tục, chỉ có trái tim dựa sát vào nhau, ngọt ngào hôn môi, hai mắt anh lóe lên, thở nhẹ ra một hơi.
“Ăn ngon không?” Đường Khả Hinh khẽ nhìn anh, có chút kích động và mong đợi, hỏi.
“Ừ. . . . . .” Trong lòng Trang Hạo Nhiên hơi có chút mất mát, lại múc kem, đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, cười nói: “Đây . . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới há miệng ra, ăn muỗng kem, cũng nhấp nhẹ, cảm thấy trơn mềm.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ xoay tròn, nhớ lại quá khứ ngọt ngào cùng Khả Hinh, mới vừa cảm thán, lại phát hiện đầu óc hơi choáng váng, cả người anh chấn động, nhớ tới Tiêu Hào Oánh bỏ thuốc, anh lập tức cứng rắn dùng ý chí đè xuống, nhìn Đường Khả Hinh vội nói: “Khả Hinh! Kem này em tự ăn đi! Anh . . . . . Anh có chút chuyện, phải đi rồi. Một lát, bảo tài xế đưa em về cẩn thận một chút.”
“À?” Đường Khả Hinh có chút mất mát ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác cả người mình nóng lên, lập tức nuốt cổ họng, cắn chặt răng, để cho ảo giác nhanh chóng biến mất, sắc mặt nặng nề, muốn đứng dậy đi khỏi.
“Anh đừng giận em, em không phải cố ý tổn thương anh!” Đường Khả Hinh nhìn sắc mặt Trang Hạo Nhiên chợt thay đổi, cô lập tức sốt ruột, rơi lệ nói: “Đừng đi. . . . . . Tha thứ cho em . . . . . Anh trai lớn. . . . . . Em là. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức giơ tay, ngăn cô nói tiếp, dùng sức bóp trên trán, nặng nề thở gấp mấy hơi, khó chịu, nói: “Không có việc gì, anh đột nhiên có chút không thoải mái. Muốn trở về nghỉ ngơi một chút.”
“À? Anh không thoải mái ở chỗ nào?” Đường Khả Hinh lập tức đi tới, đỡ Trang Hạo Nhiên lo lắng hỏi.
“Không có việc gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên muốn đẩy cô ra.
“Em đưa anh về. . . . . .” Đường Khả Hinh lo lắng níu chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, dùng sức chịu đựng sức nặng của anh, gấp gáp nói: “Đi thôi. . . . . .”
Lúc này Trang Hạo Nhiên đã mất khống chế, không có cách nào, chỉ đành phải để cho Đường Khả Hinh dắt díu về nhà.
Mưa đêm mờ mịt.
Cửa ‘phòng tổng thống’ chợt mở ra, Đường Khả Hinh cố hết sức đỡ Trang Hạo Nhiên đã có chút mơ hồ không rõ đi vào trong nhà, quan tâm nhìn anh một cái, mới cắn răng kéo thân thể của anh, nhanh chóng đóng cửa lại! !
Trang Hạo Nhiên lại choáng váng, liền ngã xuống bên cạnh Đường Khả Hinh.
“Này!” Đường Khả Hinh lập tức ôm anh.
“Xin lỗi. . . . . . Em về đi, anh tự đi lên nghỉ ngơi!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng muốn đẩy Đường Khả Hinh ra, đè nén cả người nóng ran, muốn đi lên lầu. . . . . .
“Không được! !” Đường Khả Hinh lại tiến lên, đỡ chặt thân thể của anh, cùng với anh loạng choạng trên lầu một lúc, đi tới phòng ngủ kiểu mở, mới đi chưa được mấy bước, bởi vì chống đỡ hết nổi sức nặng, hai người cùng ngã xuống giường! !
“A . . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngã xuống giường, cắn chặt răng, đè xuống trận trận ảo giác xuất hiện trong đầu, đẩy Đường Khả Hinh ra, nói: “Đi mau! ! ! Tiêu Hào Oánh bỏ thuốc vào rượu! Đi mau! !”
“À?” Lúc này Đường Khả Hinh ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh nói: “Anh nói cái gì? Bỏ thuốc? ? Thuốc gì?”
“Đi mau! ! Anh sợ anh không cầm được! ! Mau! !” Cả người Trang Hạo Nhiên nằm ngửa ở trên giường, thở dốc, mặc cho mồ hôi nóng tuôn ra, nhưng vẫn cực lực đẩy Đường Khả Hinh ra, nuốt cổ họng khô khốc, nói: “Đi! ! !”
Đường Khả Hinh vẫn rất lo lắng ngồi ở bên giường, nhìn anh.
“Đi đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, muốn đẩy cô ra.
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, đột nhiên khẽ cắn môi dưới, nói: “Không được! Anh như vậy em lo lắng. Nhanh, em quạt gió cho anh, giải nhiệt. . . . . .”
Cô nói xong, đột nhiên đưa hai tay ra, muốn cởi bỏ cúc áo sơ mi cho anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức kéo cổ tay Đường Khả Hinh, làm cho cả người cô ngã tại trên giường, lật ngược đè ở trên người của cô, hai mắt nóng bỏng, trên trán rơi mồ hôi nhìn cô, thở hổn hển nặng nề nói: “Anh bảo em đi em không đi, em có ý gì?”
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, hai mắt đột nhiên mê ly, trái tim nhảy thình thịch nhìn anh.
“Là em không đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức cúi xuống, hôn lên môi của cô, cuồng nhiệt thoát đầu lưỡi của mình, mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh bị anh mạnh mẽ đè ở trên người, hơi thở nóng bỏng làm cho tim đập nhanh, tai đỏ lên, nương theo một chút không tỉnh táo, trái tim đập thình thịch, mở môi mỏng đón nhận nụ hôn của anh, thậm chí chủ động đưa đầu lưỡi để cho anh mút. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thở dốc một hơi, quá hưởng thụ môi hôn của cô, bàn tay vô thức duỗi tới đèn bàn bên cạnh, lập tức tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh đèn ngủ nho nhỏ trước giường, phản chiếu hai người triền miên dán chung với nhau . . . . . . Anh lập tức ôm lấy thân thể của cô, để cho cô nửa nằm ở bên giường, vừa nửa quỳ cúi đầu cưng chiều cảm tính hôn môi của cô, vừa nhanh chóng buông cúc áo bỏ áo sơ mi của mình, nhanh chóng cởi ra, lộ ra cơ ngực to lớn, bắp thịt hấp dẫn rõ ràng. . . . . .
Đường Khả Hinh đỏ mặt nhìn anh một cái, cuộn hai chân, khẽ cắn môi dưới.
ĐOẠN (H) THỨ 2 QUÁ XỊT MÁU MŨI BỊ CHE LẠI!
Sau khi cao trào đi qua, Đường Khả Hinh thở hổn hển, nặng nề, nằm nghiêng ở trên giường, trên mặt tràn đầy mồ hôi, nhìn khuôn mặt Trang Hạo Nhiên dính vào gối trắng tinh, hai mắt nhắm lại, vài sợi tóc rũ vào mi mắt, anh thật đẹp trai hoàn mỹ giống như điêu khắc. . . . . . . . . Cô thâm tình rưng rưng nhìn anh, chậm rãi cúi người xuống, nép ở bên cạnh anh, rất lưu luyến nhìn khuôn mặt anh ngủ say . . . . . . Cô lại thở nhẹ một hơi, mới nghiêng mặt hôn ở trên môi anh, nước mắt chảy xuống, trong lòng chua xót nghẹn ngào nói: “Em yêu anh. . . . . .”.