Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 955: VA CHẠM

Ban đêm!

Bệnh viện! !

“Vào lúc đó! !” Tô Lạc Hoành lập tức đứng ở trước mặt Lãnh Mặc Hàn, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt còn có Trần Mạn Hồng cùng các y tá, cũng không kịp thay quần áo bẩn, trên mặt vẫn còn bụi than lúc máy bay trực thăng bốc cháy, cứ rất ư thần kỳ, lắc đầu híp mắt, giơ tay nói: “Tôi vừa phát hiện máy bay trực thăng xuất hiện vấn đề, lập tức mạnh mẽ nói với phòng lái, cho dù xảy ra chuyện gì, mọi người nhất định phải thuận lợi tới nhà lão đại cho tôi! ! Lúc đó tôi ôm quyết tâm chết, mang bầu nhiệt huyết, trong ánh mắt, trong lòng, chỉ có. . . . . . lão đại tôi yêu nhất! !”.

Anh nói xong, đẹp trai giơ tay lên, nhìn về phía bầu trời tối đen!

Phốc! !

Mọi người không nhịn được cúi đầu nở nụ cười!

“Có thật không ?” Trần Mạn Hồng dựa sát vào bên cạnh chồng, không nhịn được bật cười nói: “Anh không nhanh chân nhảy dù cũng coi là hay rồi! !”

“Đi, đi, đi!” Tô Lạc Hoành trực tiếp trừng mắt, biết hai tá nhỏ vẫn còn đang cầm khay thuốc, đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đang hết sức chăm chú lắng nghe lời của mình, cô gái nhỏ dễ dụ nhất, anh lập tức lại nhảy đến một bên phòng bệnh, trừng mắt, vẻ mặt rất khoa trương nói: “Tôi không lừa mọi người! ! Khi đó, phía trước mặt hai máy bay đang rơi xuống, tôi kêu to hai tiếng! ! Sở Nhai! ! Anh Kiệt . . . . . . mọi người đừng bỏ lại tôi !”

Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt lập tức kích động, sôi nổi nhìn Tô Lạc Hoành, cảm động đến hai mắt cũng muốn rơi lệ, đôi môi run rẩy hỏi: “Thật. . . . . . Thật sao?”

“Khi đó! !” Tô Lạc Hoành giống như thật sự là một anh hùng, thở hổn hển, nóng mắt nhìn hai người anh em trước mặt, rất kích động, trọng tình trọng nghĩa nói: “Tôi hận không thể lập tức nhảy xuống máy bay chết chung với mọi người. . . . . .”

Hai y tá nhỏ nghe xong lời này, vẻ mặt lập tức lộ ra cảm động, ánh mắt lộ ra sùng bái, nhìn Tô Lạc Hoành giống như nhìn anh hùng! !

Lãnh Mặc Hàn bị thương nặng, nửa nằm ở trên giường bệnh, vừa nghe Tô Lạc Hoành nói xằng nói bậy, vừa nghiêng người nhìn ngoài phòng bệnh, y tá và thuộc hạ bị thương đi tới đi lui, thậm chí thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy Lâm Bạch Bạch nhanh chóng mang cây thuốc hái từ trên núi xuống, chuẩn bị để cho Khả Hinh châm cứu, cũng không có nhìn thấy bóng dáng khác. . . . . .

“Khi đó! ! Đột nhiên xảy ra một chuyện lớn! !” Tô Lạc Hoành lập tức lại giống như con mèo, nhảy đến bên cửa phòng bệnh, vẻ mặt khoa trương nói: “Máy bay của chúng tôi cũng bị bắn trúng! ! Ầm một tiếng, đuôi máy bay lập tức nổ tung! ! Toàn bộ lửa lao thẳng về hướng tôi! !”

Hai Y tá nhỏ nghe vậy, lập tức kinh ngạc há hốc miệng, thật căng thẳng nhìn anh, thậm chí đã quên thay thuốc cho Lãnh Mặc Hàn, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lãnh Mặc Hàn mới vừa muốn nhìn ra ngoài cửa, lại bị Tô Lạc Hoành che lại, liền không thể làm gì khác,dừng lại, bất đắc dĩ nhìn anh. . . . . .

“Sau đó! !” Vẻ mặt Tô Lạc Hoành đột nhiên lộ ra khoa trương, híp mắt, cố làm ra vẻ thần bí và căng thẳng nói: “Khi đó, tôi dũng cảm nhào tới trước mặt hai người điều khiển, xô ngã bọn họ xuống, kêu to: “Cẩn thận! Tôi bảo vệ các người! !”

Y tá nhỏ nghe xong lời này, vẻ mặt lộ ra sùng bái, giống như muốn khóc nhìn Tô Lạc Hoành! !

Lúc này Tiêu Đồng mới bưng chung hầm cách thủy Tiểu Nhu mới vừa hầm xong theo lời dặn của Bác Phúc, đi tới, trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, mới nói móc anh: “Phi! ! Tôi cũng không tin anh có thể làm như vậy ! ! Lúc đó vọt vào rừng trúc cứu tôi, nghe được tiếng súng của tài xế, trèo lên cành trúc giống như con khỉ! ! Liều sống liều chết lắc lắc, nói với tôi, Tiêu Đồng, tôi là người tốt, cũng không thể chết! ! Cho đến khi chúng tôi thiếu chút nữa rung gãy cây trúc, mới hoảng sợ đến tụt xuống ! Còn chạy nhanh kêu cứu! Cái thứ không biết xấu hổ! Anh nhìn Mặc Hàn người ta đi? Trên người mấy viên đạn, cũng không có rên một tiếng !”

“Này!” Lúc Tô Lạc Hoành trả lời, vừa trừng mắt về phía cô, vừa không khỏi liếc về phía hai y tá có chút nghi ngờ, lập tức nói: “Cô đừng nói như vậy! Lời của tôi nói đều là thật! Tính chất chuyện này khác với chuyện của cô! ! Tên tài xế rách kia, nhìn thấy tôi liền nổ súng, là người nào. . . . . Cũng. . . . . . Cũng sẽ hơi sợ chứ! Nhưng khi đó ở trên máy bay trực thăng, tôi thật sự xô ngã bọn họ! Thậm chí kéo bao ghế dựa dập lửa, kéo dù ra, để cho bọn họ trước nhảy! Tôi mới nhảy sau! Nếu không, khuôn mặt đẹp trai của tôi làm sao bẩn như thế này? Chẳng lẽ sau khi tôi nhảy dù xuống đất, tự mình thoa bùn?”

“Chậc! !” Tiêu Đồng vừa cầm sâm hầm, đi tới trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, vừa đặt xuống, vừa không nhịn được bật cười nói: “Đoán chừng tôi lửa cháy bắt đùi anh, tự mình chà xát, lau chùi đấy! !”

Phốc! !

Trần Mạn Hồng lại không nhịn được che miệng cười lớn! !

“Tôi nói Tiêu Đồng! !” Tô Lạc Hoành có chút tức giận nhìn Tiêu Đồng, nói: “Có phải cô thấy tôi leo lên cây trúc, nhìn tôi không vừa mắt hay không? Từ lúc đó đến bây giờ, vẫn không ngừng mất hứng nhìn tôi! Có chuyện gì, mấy anh em nói cho rõ ràng! ! Tôi thật vất vả sống sót đấy. . . . . .”.

“Mặc Hàn người ta mới là thật vất vả sống sót! !” Tiêu Đồng vừa mở chung hầm cách thủy, vừa hung hăng trừng anh, mới nói tiếp: “Anh ở lại đây một chút xem? Đông Anh lập tức yêu cầu xe thức ăn khách sạn, tới đây hầu hạ mấy ông nội các anh đấy ! !”

Lãnh Mặc Hàn lại nhìn thấy canh thuốc hết sức thơm nồng, canh bay mùi nhân sâm nồng nặc, liền nói: “Lại uống canh?”

Tiêu Đồng vừa cười nhìn Lãnh Mặc Hàn, vừa cầm cái muỗng, thật cẩn thận khuấy canh thuốc, mới nói: “Đúng vậy! Đây chính là nhân sâm mấy trăm năm cha của Tiểu Nhu để cho người đưa tới, nghe Tiểu Nhu nói, đây là thứ quý giá của nhà họ Chu bọn họ, gọi là lão yêu ngàn năm, trông giống như một hình người, lúc tôi nhìn thấy, giật nảy mình, cũng biết nhân sâm quý rồi ! Trừ ba củ nhân sâm ngàn năm của nhà Chủ tịch, đây là củ nhân sâm thứ tư tôi gặp qua! ! Tiểu Nhu thật cam lòng! Nửa củ cho anh, nửa củ cho Uyển Thanh, đến lúc đó có chuyện gì, dùng cứu để mạng!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, nhìn Tiêu Đồng, hai mắt khẽ hiện lên một chút dịu dàng, hỏi: “Tiểu Nhu đâu?”

Tiêu Đồng cầm một chén sứ nhỏ, vừa múc canh cho anh, vừa nói: “Cô ấy và Lâm Bạch Bạch nghe theo lời Bác Phúc, ở trong phòng bếp nhỏ tạm thời phía sau vườn hoa, vừa nấu vừa sấy khô, chế biến thuốc bột trị rắn, đang bận đến đầu đầy mồ hôi, vừa bận bên này, vừa bận bên kia, còn phải nấu canh cho anh, mắt cũng hoa lên rồi !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, không nhịn được nói: “Bận rộn ngay cả qua tới nơi này, cũng không có thời gian liếc mắt nhìn? Từ xế chiều đến bây giờ vẫn chưa đi đến phòng bệnh này rồi. . . . . . Buổi sáng còn khóc bù lu bù loa. . . . . .”

Tiêu Đồng hơi giật mình, cầm cái muỗng, nhìn chằm chằm vào anh.

Lãnh Mặc Hàn không nói gì, vẻ mặt chỉ lộ ra mấy phần ẩn nhẫn, chớp một cái!

“. . . . . . .” Tiêu Đồng lặng yên trợn mắt nhìn anh một lúc, cuối cùng mặt nở nụ cười hơi hiểu ý, chậm rãi ngồi ở bên giường, cầm cái muỗng, múc nhẹ một chút nước canh, thổi thổi, đưa đến trên môi anh, mới nói: “Uống đi. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn nhất thời giật mình và lộ ra một chút không vui, ngồi ở trên giường, cởi trần nửa người trên, quấn mấy phần băng gạc, bị thương thật nặng, thật sự mất hứng! !

Tiêu Đồng nhìn dáng vẻ của anh, không nhịn được cười nói: “Không muốn uống, đây chính là canh lão yêu ngàn năm. . . . . . Tiểu Nhu người ta nói rồi, nhân sâm ngàn năm này người ta chỉ cho con gái và con rể ăn! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, quay mặt sang nhìn cô, hai mắt nhíu lại.

Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt anh, liền không thể làm gì khác, cười bỏ cái muỗng vào trong chén, lại đặt chén canh sang một bên nói: “Được rồi, được rồi! Anh không muốn uống…, tôi đi tìm người cho anh uống….. được chưa?”

Lãnh Mặc Hàn luôn rất ăn ý với Tiêu Đồng, không thể làm gì khác hơn, im lặng nhìn cô.

Tiêu Đồng vừa nhìn anh vừa cười đứng lên, mới vừa muốn đi ra ngoài. . . . . .

“Này! !” Lãnh Mặc Hàn đột nhiên gọi cô lại.

“Chuyện gì?” Tiêu Đồng nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn nhìn Tiêu Đồng, hai mắt lóe lên một chút do dự, cuối cùng nghe tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ, biết bên kia vườn hoa đến phòng bếp tạm thời bên này, phải có một khoảng cách, liền nói: “Cầm cây dù. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Tiêu Đồng có chút kinh ngạc nhìn Lãnh Mặc Hàn, cố ý đùa anh nói: “Anh sợ tôi ướt, hay sợ người đó ướt?”

Lãnh Mặc Hàn lại không có để ý tới cô.

Tiêu Đồng không nhịn được cười, cầm một cây dù màu xanh đen bên cạnh giường bệnh, lúc đi qua bên cạnh Tô Lạc Hoành vẫn còn thì thầm ở đằng kia, đá anh một cái mới đi ra khỏi, vừa vặn nhìn thấy Tô Thụy Kỳ và đám bác sĩ, đang xem bệnh cho tất cả bệnh nhân bị thương, anh vừa lo lắng cho những người đó, vừa quan tâm hỏi y tá nhỏ mới tới về tình hình của Uyển Thanh. . . . . .

Cô khẽ mỉm cười, thở dài một hơi, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đi ra khu phòng bệnh VIP, vòng qua hành lang thật dài, lập tức nhìn thấy cơn mưa to ào ào hắt vào, bên kia vườn hoa có một phòng bệnh VIP bỏ hoang, dụng cụ tương đối đầy đủ, có phòng bếp, cũng không gian, Tiểu Nhu và Bạch Bạch, bao gồm Nhã Tuệ đều ở nơi đó phụ giúp một tay, cô vội vã vòng qua hòn núi giả, bước qua mặt cỏ xanh xanh, đội mưa to gió lớn, đi về phía đối diện, không ngờ đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Tiểu Nhu hôm nay mặc áo sơ mi cổ lá sen và quần trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trên lưng vác một túi lớn, hai bên tay còn xách gói thuốc, cũng muốn đi về phía bên kia phòng bệnh, nhưng bởi vì mưa quá lớn, cô không còn kịp liền nấp tránh mưa dưới một cây chuối tây. . . . . .

“Tiểu Nhu?” Tiêu Đồng nhìn cả người Tiểu Nhu ướt đẫm, trên mặt vẫn còn nước mưa, cô vội vã đi tới, che dù, căng thẳng nói: “Cô đi ra ngoài? Tại sao cũng không mang dù?”

Tiểu Nhu quay đầu, nhìn Tiêu Đồng, nhất thời không nhịn được mệt mỏi, thở hổn hển, nhưng vẫn nở nụ cười thật thà ngọt ngào, ngây ngốc đáng yêu nói: “Tôi đi lấy thuốc ! Bạch Bạch nói còn sót lại ba bao thuốc ở hiệu thuốc !”

“Ồ!” Tiêu Đồng che dù, nhìn Tiểu Nhu khéo léo hiểu chuyện, cô không nhịn được bật cười, thật lòng nói: “Vất vả rồi! Cô mau đưa thuốc cho tôi, tôi giúp cô đưa vào. . . . . . Cô về phòng bệnh của Mặc Hàn nghỉ ngơi trước một chút! Thuận tiện đi thăm anh ấy một chút, anh ấy vừa nhắc tới cô đấy!”

Tiểu Nhu lại ngây ngốc giật mình đứng ở dưới cây dù, xách theo hai bao thuốc, hai mắt trợn to nhìn Tiêu Đồng. . . . . .

Tiêu Đồng nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu như vậy, liền không nhịn được bật cười nói: “Chuyện gì vậy? Mau đi đi! Đi thăm anh ấy một chút!”

“À. . . . . .” Tiểu Nhu nhớ tới xế chiều hôm nay, Lãnh Mặc Hàn thật căng thẳng rất gấp gáp quan tâm chuyện của Khả Hinh, thậm chí còn vì nguyên nhân đó, trách phạt hai thuộc hạ, trái tim của cô ầm một tiếng, giống như có thứ gì đó va chạm vào hơi đau, vội vàng xách thuốc, liên tiếp lui về phía sau, chỉ ngây ngốc đứng ở trong mưa, nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi có việc. . . . . . Tôi . . . . . Tôi không đi! Chị nhất định phải dặn dò anh ấy uống canh! !”

Cô nói xong, liên tiếp lui về phía sau! !

“Này! !” Tiêu Đồng nhất thời bối rối, che dù đứng ở trong mưa, trợn tròn mắt.

***

Phòng bệnh! !

Tô Lạc Hoành, cùng Lâm Sở Nhai, còn có Trần Mạn Hồng cùng đi thăm bệnh đám người kia, đều ở nơi đó nói chuyện kinh hiểm máy bay trực thăng bị rơi, Trang Hạo Nhiên nén đau đi làm chút gì cho mọi người ăn, biết khẩu vị của Lãnh Mặc Hàn bị nhạt, cho nên tự mình xuống bếp, lúc này Tiêu Đồng xách theo cây dù ướt đẫm đi vào phòng bệnh, nhìn Tô Lạc Hoành vẫn còn đang quấn lấy hai y tá nhỏ, cô liền không nhịn được nói: “Vẫn chưa nói hết à?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức ngẩng đầu lên, mang theo một chút vui mừng và kích động, lại thấy Tiêu Đồng một mình trở lại, anh nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô. . . . . .

Tiêu Đồng cũng có chút áy náy, xách theo cây dù, nhìn Lãnh Mặc Hàn cười gượng mấy cái, mới nói: “Cô ấy. . . . Cô ấy. . . . . Cô ấy nói cô ấy hơi bận. . . . . Có thể không có thời gian tới. . . . . .”

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, lập tức nhìn chăm chú một góc nào đó trước mặt, ngực bị người nện mạnh một cái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK