Chương 979: THAM GIA
Chu Lịch Bình nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói ngay: “Lúc ấy chúng tôi cũng chú ý đến bóng trắng kia, tiến hành điều tra, thậm chí dùng kỹ thuật máy tính, muốn khôi phục bóng trắng này, nhưng bởi vì ngay lúc đó màn hình giám sát bị khói mù phòng bếp làm cho mơ hồ, cũng không khôi phục hoàn toàn! Chỉ biết rằng có bóng trắng xuất hiện qua hiện trường, nhưng nó cũng không có tiến vào phòng đầu bếp chính, mà ở bên ngoài cửa phòng bếp ! ! (phòng bếp có hai lớp cửa, một lớp cửa là sảnh nhỏ, dùng để trưng bày bàn ăn lớn, bình thường dùng làm nơi thử món ăn hoặc thảo luận món ăn, bên trong cửa kính trong suốt mới là phòng bếp, nhưng để cho lãnh đạo cấp cao giám sát tình huống các đầu bếp).”
Lãnh Mặc Hàn cau mày nhìn Chu Lịch Bình, nói: “Trong vụ án phóng hỏa có bóng trắng đáng nghi, tại sao lúc ấy không điều tra rõ ràng?”
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhìn Chu Lịch Bình! !
Chu Lịch Bình nghe vậy, liền im lặng từ túi giấy trong tay mình, lấy ra vài tờ giấy A4 photocopy trắng đen, đặt ở trên mặt bàn thép phòng bếp, ngón tay chỉ bóng trắng này, nói: “Chúng tôi đã xác định tài liệu rõ ràng, bóng trắng này cũng không có tiến vào bên trong phòng bếp, bởi vì lúc nó xuất hiện, là lúc cửa chính đã đóng chặt! Nó muốn vào cũng vào không được! !”
Trái tim Trang Hạo Nhiên giống như bị người nện một búa, chậm rãi vươn tay, vẻ mặt lộ ra kích động lại đè nén, cầm tờ giấy A4 này, nhìn một mảng đen ở bên trong, chỉ thấy một bóng trắng mơ hồ, cũng không thấy rõ cái gì, một cảm giác bi thương bộc phát, anh vẫn hết sức không tin sự thật và đau lòng, lắc đầu, nói: “Không thể nào. . . . . . Không thể nào như vậy! Không thể nào! ! Chú Đường tuyệt đối không thể nào phạm sai lầm như vậy! ! Không thể nào!”
“Nếu như ông ta cố ý giết người, như vậy ông ta cũng không chỉ ngồi tù suốt đời! !” Chu Lịch Bình bi phẫn nói: “Ông ta phải chết mấy chục lần ! !”
Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng kích động tức giận, nhìn Chu Lịch Bình, tay chậm rãi nắm chặt tờ giấy A4, biến thành một cục.
Lãnh Mặc Hàn cảm thấy chuyện này, còn phải hỏi lại Chu Lịch Bình, lại lập tức nhanh chóng đi tới trước mặt của ông ta, ngăn ánh mắt ông ta và Trang Hạo Nhiên nhìn nhau, ánh mắt lộ ra khẩn cầu và vội vàng, nhìn ông ta nói: “Cảnh sát Chu, tôi tin lúc ấy hiện trường xảy ra vụ án, mọi người nhất định sẽ chụp hình làm chứng cứ! Tôi có thể xem một chút hình ngay lúc đó hay không! ?”
“Không thể!” Chu Lịch Bình ngẩng mặt, vô cùng lạnh lùng nói: “Đây là vụ án cơ mật trong cục cảnh sát, cũng không tiết lộ ra ngoài, hôm nay tôi tới đây, chỉ bán cho Cục Trưởng Cục cảnh sát một nhân tình, nếu không, tôi thật không muốn bước tới khách sạn này một bước, chỉ cần tôi nhớ tới đám người kia bị thiêu sống, còn có thân nhân quỳ xuống đất khóc rống, tôi liền hận không được đem người này băm vằm trăm mảnh! Ông ta hại chết mười mấy mạng người, trong đó có ba gia đình, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan!”
Trang Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, trên mặt căng thẳng, sắp tức giận co rúm, nắm chặt tờ giấy A4, mu bàn tay gân xanh nổi lên, run rẩy giống như muốn giết người!
Tiêu Đồng đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên như vậy, cô căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ chuyện này. . . . . .
Lúc này Chu Lịch Bình ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn và những người khác, hỏi nhanh: “Tại sao chuyện này cách vài chục năm mới điều tra lại? Chẳng lẽ mọi người không tin cảnh sát chúng tôi xử lý vụ án? Ông ta đã nhận tội, ông ta đã sám hối rồi, mọi người còn chưa tin?”
Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, hai mắt run rẩy ánh sáng kích động, không nói lời nào.
Lúc này Lãnh Mặc Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lịch Bình, nói: “Cảnh quan, ông phá án nhiều năm như vậy, tôi tin trực giác còn chuẩn hơn suy luận, đúng không?”
Chu Lịch Bình im lặng nhìn anh, không đồng ý cũng không bác bỏ những lời này.
Lãnh Mặc Hàn nhìn ông ta, lại nhàn nhạt mỉm cười nói: “Mỗi người chúng ta sống đến thời gian nhất định, năm tháng nhất định, luôn có thể có một chút trực giác, cảm thấy một người, anh ta là người tốt hay người xấu, trên người bọn họ tản mát ra mùi vị cũng sẽ không giống nhau! Nhưng người bị ông tự mình bắt đưa vào nhà giam, trước mặc kệ ông ấy có là thủ phạm trong vụ án phóng hỏa này hay không, nhưng cả đời của ông ấy đều dâng tặng hương hoa cho người đời. . . . . Nhưng lại không có để lại một chút dư hương cho mình. . . . . .”.
Chu Lịch Bình nghe những lời này, im lặng nhìn anh.
Lúc này Trang Hạo Nhiên không muốn nhiều lời, chỉ thở dốc một hơi, hai tròng mắt đã dằn nén nước mắt, rất bình tĩnh xoay người bước ra phòng bếp, đi qua hai lớp cửa, chậm rãi mất mát đi ra ngoài. . . . .
“Lão đại! ! Anh muốn đi đâu?” Tiêu Đồng nhanh chóng đi về phía Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ di chuyển bước chân, chậm rãi đi về phía trước, bóng dáng kia từ từ biến mất ở trong hành lang u ám. . . . . .
Bệnh viện! !
Màn đêm buông xuống phòng giam, bệnh viện, tòa nhà màu trắng đứng ở dưới trời sao, có vẻ rất nặng nề, cho dù có chút ánh đèn màu trắng lập lòe chiếu sáng, cũng không thể trút hết đau xót nơi đây.
Bên trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt, máy điều hòa không khí đang chậm rãi phun ra hơi nước màu trắng, bên cạnh một bó hoa bách hợp đang nở rộ rất tươi đẹp.
Đường Chí Long mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, tóc trắng, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn, mí mắt rũ xuống, đôi môi tái, ông vẫn hốc hác nằm ở trên giường bệnh, giống như ngủ không được tốt lắm, mày nhíu chặt, đôi môi hé mở, lồng ngực phập phòng hết sức nặng nề. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cứ lặng yên đứng ở bên giường của ông, sắc mặt bình tĩnh, cúi xuống, nhìn khuôn mặt Đường Chí Long hốc hác và tràn đầy nếp nhăn như vậy, mái tóc trắng thưa thớt rối loạn, lộ ra buồn bã sinh mạng sắp biến mất. . . . . . Cảm giác chua tràn lên, hai mắt anh lập tức chớp lóe, giống như không đành lòng nhìn lại, chỉ yên lặng chậm rãi ngồi ở bên giường, nhìn bàn tay đặt ở trên giường bệnh tràn đầy nếp nhăn và tổn thương, vết chai sạn rất dày, có nhiều chỗ đã bị đâm rách, nghe nói chỗ nhà giam, mỗi ngày phải đập đá và đục đá. . . . . .
Anh nặng nề thở gấp mấy hơi, hai mắt hiện lên một chút nước mắt, đè nén cảm giác từng cơn đau lòng và chua xót, chậm rãi đưa hai tay ra, rất kính trọng và yêu quý nắm tay Đường Chí Long, tiếp xúc được lòng bàn tay thô ráp của ông, anh lập tức nữa đau lòng, cúi xuống, trán dán nhẹ vào bàn tay già nua, nhắm mắt lại, trên trán cọ xát mu bàn tay đầy vết nhăn, nước mắt run rẩy từ khóe mắt tràn ra, dọc theo cánh mũi chảy xuống. . . . . .
Có lẽ, cảm nhận được cái vuốt nhẹ đau lòng, có lẽ cảm nhận được một chút đau thương. . . . . .
Đường Chí Long hốc hác nằm ở trên giường, mí mắt hơi di động, hé mở một đường may, lộ ra một chút ánh sáng, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã ngồi ở bên giường mình, đang cúi đầu rất đau lòng và bi thương xoa nhẹ tay của mình, mí mắt ông khẽ di động, cuối cùng hai mắt mở ra một chút, nhìn đứa con trai cả đời mình thương yêu, âm thanh khàn khàn gọi: “Hạo Nhiên. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt bi thương đau lòng nhìn Đường Chí Long, anh lập tức giống như đứa bé, đè nén khổ sở, nhưng vẫn đau lòng khó khăn chống đỡ, nước mắt chảy xuống, cúi đầu, nghẹn ngào khàn khàn nói: “Cha nuôi. . . . . . Mười hai năm trước, con cho rằng cha đã chết rồi, con khóc mấy ngày mấy đêm, lần đầu tiên trong đời muốn nói với ông trời, chỉ cần cha sống lại, con có thể lấy tất cả mọi thứ của con để đổi lại! Nhưng. . . . . . Lúc con phát hiện cha còn sống, con còn chưa kịp mừng rỡ như điên, lòng của con lại rất đau đớn! Phải làm sao, cha mới có thể an hưởng tuổi già. . . . . . Phải làm sao, cha mới có thể được con cái hầu hạ dưới gối, giống như tất cả người già khác, lúc gần hoàng hôn trong cuộc đời, được hưởng thụ tháng năm còn lại. . . . . . Con chỉ cần nghĩ đến cha ở trong nhà giam, một ngày bằng một năm, con đã đau đớn không nói nên lời! Nếu có thể đổi cho cha một chút tháng năm tự do, con thật sự tình nguyện, người ngồi tù là con.”
Người đàn ông này nói xong, lại nắm chặt bàn tay của ông già kính yêu, cúi xuống, xoa tay của ông, nước mắt lại chậm rãi chảy xuống. . . . . .
Đường Chí Long lập tức trở nên kích động mênh mông, hai mắt tràn đầy nước mắt, trên mặt lại lộ ra rất mất mát và bi thương, nhìn đứa bé này.
“Lúc con mới vừa ở đến đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi xuống, lại kích động co quắp đau lòng, nghẹn ngào nói: “Đang suy nghĩ, cha ở bệnh viện này có tốt một chút hay không, nhưng cha ở trong phòng bệnh này, cũng chỉ có thể nhìn thấy bốn góc trời, như vậy trước kia cha đã từng oai phong lướt sóng, mưu lược vĩ đại, nhìn xa trông rộng làm kích động lòng người ở đâu? Cha không nên như vậy! ! Cha không thể như vậy! Con không tin, con tuyệt đối không tin cha là thủ phạm vụ án phóng hỏa! Con không tin! ! Con tuyệt đối không tin !”
“Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Chí Long kích động nghẹn ngào gọi anh.
“Con không tin. . . . . . Con. . . . . Không tin. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu, nắm tay của ông, đau lòng khóc thút thít, nước mắt kích động lăn xuống, rất khát vọng khổ sở nói: “Thật hy vọng có thể ở bên cha suốt cuộc đời! Vẫn luôn ở bên cha. . . . . .”
Hai mắt Đường Chí Long nhanh chóng nổi lên hơi nước, ngẩng mặt nhìn trần nhà trắng xám, mặc cho đứa bé này kích động run rẩy nắm tay của mình, lồng ngực của ông đè nén trăm núi nghìn biển, nhưng vẫn không oán trách không hối tiếc, kiên quyết cố chấp.
Ánh sao vẫn chiếu lấp lánh, nghe nói, hôm nay chúng ta nhìn thấy ánh sao, thật ra đã qua hơn ba mươi ngàn năm, bởi vì cách khá xa, cho nên lúc này mới truyền đến nơi chúng ta. . . . . . Thì ra. . . . . . Vì sao kia trên thực tế có thể đã biến mất rồi. . . . . . Nhưng ánh sáng của nó đang lúc biến mất, cũng có thể vẫn. . . . . . Vẫn tồn tại. . . . . . hoặc có lẽ nội dung cuộc sống không thay đổi.
Khách sạn Á Châu! !
Bữa tiệc ngoài trời, khung cảnh khắp nơi lãng mạn xa hoa, từng ngọn nến trắng trên bàn tiệc thắp sáng lãng mạn, từng đóa hoa sen tươi đẹp thơm ngát gấp thành khăn ăn, trong ánh đèn nhấp nháy, ánh sáng tinh khiết nhưng lại làm cho người khác muốn ngừng mong muốn mà không được, ly rượu cao hơn 1m5 rực rỡ thơm ngát, từng đóa hoa bách hợp được dạ minh châu tôn lên, lóe ánh sáng cao nhã, thanh khiết xinh đẹp, rượu trái cây bắt đầu giống như đài phun nước, chậm rãi bay ra mùi thơm thịt quả, ở dưới ánh đèn xanh nhạt, thơm ngát tươi ngon.
Đám phục vụ mặc đồng phục màu đen, mọi người đều nghiêm chỉnh huấn luyện, di động ở giữa các bàn tiệc, đặt xuống các loại ly rượu, bên kia 70 ly thủy tinh đang dùng cách đặc biệt, chiếu sáng lấp lánh.
Rất nhiều đĩa trái cây ướp lạnh, bốc lên hơi lạnh từ từ được đưa tới, bức màn mỏng màu tím đậm theo gió bay bay, gió biển mát mẻ, kéo theo từng làn dịu êm, quả nhiên mê người.
Tân khách dần dần sắp đến, Nhã Tuệ căng thẳng lo trong lo ngoài, một chút lại xác định chỗ ngồi, một chút lại căn dặn nhân viên, đem danh sách bartender đưa lên, xác định là mười hai người, sau đó phải tổ chức biểu diễn Cocktail, cô lại bận rộn chạy ra ngoài thì đã nhìn thấy tân khách, mọi người mặc quần áo lộng lẫy, trò chuyện cười nói đi về phía bên này, cô nhất thời nhớ tới Đường Khả Hinh, bối rối nghĩ: Khả Hinh, tối nay sẽ đến tham gia bữa tiệc sao?
Nữ nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen, vừa cầm hoa cầu đi về phía trước, vừa nghiêng mặt nhìn Nhã Tuệ, hai mắt lộ ra tàn nhẫn, hài lòng.