Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1166: CHỈ LÀ

Bác Dịch nói đúng, may mắn không có đến nhanh như vậy! !

Bóng đêm càng lúc càng sâu, không khí rét lạnh 0 độ, giống như theo thời gian chợt phủ xuống, bởi vì lúc ban ngày quả nho được ánh sáng chiếu rọi quá lớn, vào ban đêm thả ra nhiệt lượng, thực vật dưới mặt đất và không khí tạo thành khá nhiều nhiệt độ chênh lệch trong ngày, nếu không có áp dụng các biện pháp, tế bào trong cơ thể thực vật vô cùng có thể bốc hơi nước kết băng! Thực vật bên ngoài vườn nho, nhất là hoa cỏ dại, lập tức giống như sinh mạng chết già, phủ lên một tầng sương trắng xóa tuyệt vọng, cành rũ xuống, thậm chí có một số ở trong núi rừng từ từ trắng xóa, nghe được âm thanh “răng rắc” gảy lìa ! !

Ở trong vườn nho, rất nhiều người làm vườn quần áo mong manh, theo không khí lạnh giá chợt phủ xuống, miệng thổi ra sương mù trắng giá rét, cũng không để ý tới giá lạnh như mùa đông, rối rít nhanh chóng đẩy rất nhiều chiếc quạt bươm bướm trắng, vỗ đôi cánh lụa mỏng trắng như tuyết, bước từng chút từng chút, di chuyển khắp vườn nho, quạt ánh lửa trong tháp sưởi ấm vẫn hừng hực phun ra hơi ấm đến từng cây nho ở bên cạnh…

Có một số người làm vườn, vì sợ chiếc quạt bươm bướm quá lớn, không thể quạt hơi nóng, chăm sóc đến mỗi quả nho, có vài người nhanh chóng đeo cánh bươm bướm trắng như tuyết vào sau lưng, vừa phe phẩy cánh, vừa di chuyển giữa từng cây nho, tạo thành từng đám bươm bướm trắng tinh, chập chờn trong vườn nho xanh biếc, giống như sứ giả Thượng Đế phái tới…

Trang Ngải Lâm đứng yên ở bên ngoài ruộng bậc thang vườn nho, nét mặt căng thẳng, hai mắt nóng bỏng xoay tròn, nhìn mọi người trong thôn, đeo cánh bươm bướm lụa mỏng, di chuyển giữa khắp cây nho, phe phẩy đôi cánh nhẹ nhàng, nguyên thủy và thô kệch, có một loại cảm động khó hiểu không nói ra được… Nhất là khi bọn họ phe phẩy đôi cánh, đi qua bên mình, cô được hưởng thụ một chút hơi ấm, ấm đến trái tim và khuôn mặt cũng nóng hừng hực…

Tiểu Lỵ nhìn thấy đêm càng lúc càng sâu, hơn nữa thời tiết càng ngày càng rét lạnh, cô lập tức ôm chặt một cái áo lông thú màu đen ấm dày khác, đi lên trước, hơi cung kính gật đầu, nói: “Cô chủ… Đã đến lúc chúng ta nên lên đường, thời tiết càng lúc càng lạnh rồi, cô còn mặc quần short đấy.”

Đúng vậy, Trang Ngải Lâm cũng đã quên, cô chỉ tiếp tục khoác áo lông thú, đứng ở ruộng bậc thang, chuyển mắt nhìn Bác Dịch ở bên kia, anh đang kích động, căng thẳng, sương giá chợt giảm xuống, nhanh chóng cất bước đến mỗi cây nho, lựa chọn hái một quả nho, đặt ở trong lòng bàn tay vò nát ra, nghe được mùi thơm, dường như có thể cảm thấy quả nho này vẫn kiên trì, anh cảm thấy nặng trĩu, mỉm cười, lại tiếp tục cất bước đi vào trong bóng đêm, chọn lựa những quả khác, thật cẩn thận theo dõi nhiệt độ thay đổi của quả nho…

Quả thật, trong cuộc đời của anh, chỉ có vườn nho, chỉ có về tới đây, thế giới của anh mới hấp dẫn và chân thật như vậy.

Trang Ngải Lâm chăm chú nhìn bóng lưng anh dần dần biến mất, nghĩ tới mình kiên trì sự nghiệp và mơ ước đã lâu, vẻ mặt cô vô cùng trầm lặng, không nhìn ra một chút thay đổi, giống như muốn cất bước, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dõi theo người kia…

Rốt cuộc Bác Dịch lại từ nơi nào đó trong bóng đêm đi ra, khuôn mặt anh nghiêm túc, hơi có chút gấp gáp, tay cầm một quả nho, căn dặn nhà vườn dẫn người đến khu Riesling, bởi vì anh đã phát hiện, có một số trái cây ít nhiều gì cũng vẫn bị tổn hại, mọi người cùng nhau phe phẩy đôi cánh vội vàng đi tới phía trước, riêng anh tay cầm quả nho này, giơ trong lòng bàn tay, hết sức căng thẳng ngửi mùi thơm này. . . .

Cho dù, cho dù người thành công như thế nào, mọi người mãi mãi cũng sẽ không nhìn thấy được một số mặt chân thật mà bọn họ thành công, rốt cuộc là vì cảm xúc, tín ngưỡng, chuyên tâm… Hay một chút cô đơn…

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm thật trầm lặng, vẫn nhìn bóng dáng của Bác Dịch, sau đó xoay người biến mất ở vườn nho, anh biết mình phải đi, thậm chí cũng không có thời gian liếc nhìn mình một cái, bởi vì cơn giá rét chợt phủ xuống… Cô cứ như vậy, hai tròng mắt xoay tròn suy nghĩ thật lâu thật lâu, do dự thật lâu thật lâu, cô biết, vườn nho mới là tình yêu chính thức của anh… Thứ anh thích nhất… lúc này đây vì vườn nho, ngay cả anh có thể vứt bỏ tánh mạng của mình. . . . .

Không khỏi, nhớ tới khối lục ngọc bảo vỡ đôi!

Ánh mắt Trang Ngải Lâm nhanh chóng lóe lên một cái, hơi nghiêng mặt, vô thức nghĩ đến khối lục ngọc bảo còn giấu ở túi xách của mình, phải nói như thế nào đây? Nói thế nào, cũng đau lòng… Thậm chí sẽ rất đau lòng. . . .

“Tiểu thư? Chúng ta thật phải đi…” Tiểu Lỵ nhìn Trang Ngải Lâm, lại lo lắng thúc giục cô.

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, thở dài một cái, nhắc mí mắt nhìn vườn nho mênh mông vô tận, dấy lên nhiều ánh lửa, còn có rất nhiều ” bươm bướm trắng” vẫn liên tục vỗ cánh, trong trái tim có thứ gì đó, ầm ầm vỡ vụn, cô ngưng mặt, không nói lời nào, nhàn nhạt xoay người, đi vào bên trong biệt thự nhỏ…

Ba người giúp việc nhanh chóng đi theo bóng lưng của cô đi vào trong. . .

Không tới một lát, ở trong không khí rét lạnh, Trang Ngải Lâm mặc váy dài len màu đen cổ chữ V thật sâu, bên ngoài khoác lông thú dày rất ấm dài đến gối, vén mái tóc đến eo đến ngực trái, lúc này mới đeo bao tay, vẻ mặt lộ ra lạnh băng, lạnh nhạt chậm rãi đi ra ngoài, mới vừa cất bước ra biệt thự, cũng đã nhìn thấy Bác Dịch mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen mong manh đi tới, lúc anh ngưng mắt nhìn về phía mình, ánh mắt sáng lên, lại không biết vì sao…

Trang Ngải Lâm cũng chờ đợi nhìn anh, trên mặt không lộ ra vẻ gì…

Tiểu Lỵ và ba người giúp việc cùng nhau đứng ở giữa bọn họ, liếc nhìn nhau, lúc này mới im lặng đi khỏi một chút, đứng ở bên cạn đó, cũng rất kinh ngạc nhìn những người làm vườn trong vườn nho, đang đập cánh xô ra hơi ấm, di chuyển khắp nơi…

Bác Dịch đang đứng ở trong thế giới vườn nho kéo dài vô tận, mặc cho ánh lửa và cánh bướm bồng bềnh, anh cứ như vậy chăm chú nhìn Trang Ngải Lâm, trên khuôn mặt căng thẳng gần như không có bất kỳ biểu hiện gì, đã là người quá chín chắn, giống như cũng không cần giải thích điều gì…

Trang Ngải Lâm nhìn anh như vậy, mới vừa muốn cất bước đi về phía anh, nói chuyện…

“Đợi một chút…” Bác Dịch biết cô muốn đi, cũng không tiện giữ lại, chỉ dựa vào thời gian buông lỏng tạm thời, xoay người, nhấc một cái giỏ nhỏ nhỏ, vừa đi về phía khu đất hoang, vừa nói: “Khả Hinh thích ăn rau dại ở chỗ chúng tôi, vẫn làm ầm ĩ thật lâu, tôi hái cho cô ấy một chút đem trở về, cô giúp tôi mang cho cô ấy, ngọt ngọt mặn mặn, mùi vị không tệ.”

Anh nói xong, liền một mình xách theo giỏ trúc, ngồi xổm ở bên ruộng hoang, khuôn mặt kiên nghị căng thẳng, hết sức bình tĩnh, nương theo từng ánh lửa, hái từng bụi rau dại ở giữa đồng ruộng, bỏ vào trong giỏ, thậm chí còn đem một chút hoa nhỏ màu tím có tác dụng như thuốc chữa bệnh, cũng hái bỏ vào trong giỏ, có thể cùng trộn chung với rau ở trong nước, mùi vị hết sức không tệ! ! Anh vừa hái, vừa ngẩng đầu lên, thấy bên kia còn nữa, liền tiếp tục đi tới, im lặng hái…

Trang Ngải Lâm cứ im lặng đứng ở một bên như vậy, nhìn Bác Dịch một mình khom người ngồi ở giữa đồng ruộng hái rau dại, ánh mắt cô lóe lên, nhớ tới hôm nay mới vừa đi tới vườn nho, anh nói, nơi này ngoài thời gian ngắn ngủi chưng cất rượu và thu hoạch, cần một số người ở bên ngoài, thời gian còn lại, đều là một mình anh… Một mình anh…

Cô cứ như vậy nhàn nhạt suy nghĩ những lời này, nhìn bóng lưng người đàn ông này cô đơn khom người, dường như cô không có phát hiện, cuộc sống của anh bởi vì rất cô đơn mà thiếu sót điều gì đó, thế giới của anh vẫn rất hấp dẫn và đầy đặn.

Bác Dịch hái hết rau dại, xách giỏ lên, lúc này mới hài lòng đứng dậy, đi về phía Trang Ngải Lâm, nhìn khuôn mặt cô vô cùng im lặng, anh liền nở nụ cười ôn hòa, nhìn cô dặn dò: “Cô đưa rau cho cô ấy thích ăn, mình cũng nên ăn một chút… Lúc trở về cẩn thận chút… Dọc theo đường có thể sẽ hơi trơn, căn dặn tài xế cẩn thận một chút…”

Trang Ngải Lâm không có nhận giỏ rau, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn anh, không chút khách khí nói: “Cái đầu của anh thật sự giống như củ sắn dây hôm nay tôi ăn!”

“… . . . . .” Bác Dịch tay cầm giỏ rau dại, không nói nhìn cô, hiện tại giây phút chia tay, cũng không muốn giải thích đó không phải là củ sắn dây…

Trang Ngải Lâm không nói nhìn anh, lập tức hơi lộ ra tức giận nói: “Thời tiết lạnh như vậy, còn không mặc thêm quần áo? tại sao tất cả rau dại này đều cho cô ấy ăn hết? ! Tôi muốn nếm thử đây là mùi vị gì! Nếu như ăn ngon, sẽ mang cho cô ấy một chút! Mặc dù con bé này là em dâu của tôi, nhưng ngay cả tôi cũng phát hiện, gần đây eo của cô ấy bị thô rồi ! Tôi không chịu nổi phụ nữ eo thô! Nhất là em dâu của tôi!”

Ánh mắt Bác Dịch sáng lên, cho rằng mình nghe lầm, cầm giỏ rau dại, vẻ mặt căng thẳng, có chút không dám tin tưởng nhìn Trang Ngải Lâm.

“Nhìn cái gì?” Trang Ngải Lâm rũ mí mắt, hung ác trừng anh, mới nói: “Hối hận? Hối hận trước đó nói mời tôi ăn rau dại?”

Lúc này Bác Dịch nghe nói như vậy, vẻ mặt mới lộ rõ một chút kích động, khuôn mặt căng thẳng của anh chợt hiện lên thay đổi, chăm chú nhìn Trang Ngải Lâm, nuốt cổ họng khô khốc, mới nói: “À… Không có hối hận… Chỉ là… Tôi muốn mời cô ăn thứ này, có thể phải chờ một chút, tôi phải bận rộn một chút nữa…”

“Vậy thì chờ một chút ! Tôi chỉ lạnh, vào trong nhà mặc thêm quần áo!” Khuôn mặt Trang Ngải Lâm lạnh lẽo, cúi đầu, đeo bao tay !

Khuôn mặt Bác Dịch không nhịn được tràn ra một chút vẻ cảm động. . . . .

“Anh đừng suy nghĩ nhiều! Tôi chỉ muốn. . . .” Trang Ngải Lâm nhớ lại khối lục ngọc bảo bị vỡ, mới sâu kín nói: “Muốn ăn rau dại! !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK