Chương 1208: THUẦN KHIẾT
“Vitas tiên sinh!” Mọi người căng thẳng gọi ông !
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở một bên, vẻ mặt hơi lộ ra căng thẳng, nhìn Vitas! !
Vitas lại lạnh lùng, hai tròng mắt thâm thúy nhìn chòng chọc học trò, cả người nặng nề thở gấp, không thể tưởng tượng nổi, tức giận, vẫn không thể tin được tất cả mọi chuyện mình mới vừa nghe được! ! Lại nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt học trò, nhìn chòng chọc vẻ mặt ẩn nhẫn của anh, lại tức giận hỏi: “Cậu nói cho tôi biết! ! Chuyện các cậu mới vừa thảo luận có thật hay không? Lần này Khả Hinh thi đấu. . .Còn có điều bí mật khác !”
Trang Hạo Nhiên biết thầy giáo nhìn mình chằm chằm, hai tròng mắt anh lóe lên, sau khi do dự một chút, biết không cách nào che giấu nữa liền chậm rãi nắm chặt quả đấm, giấu máu nhỏ giọt vào trong lòng bàn tay, mới chậm rãi bất đắc dĩ nhìn về phía thầy giáo nói rõ bí mật của Hoàn Cầu và nhà họ Tưởng, bao gồm những thôn dân chết oan cùng sự kiện chai rượu vang thế kỷ. . .
Khuôn mặt Vitas lộ ra vẻ kinh ngạc và đau lòng, nghe Trang Hạo Nhiên nặng nề nói ra tất cả bí mật, còn có lần này Đường Khả Hinh dự thi gánh vác trách nhiệm khổng lồ vân vân. . ., đến cuối cùng, học trò chịu đựng nguy hiểm và khổ sở, dẫn đến bả vai trúng đạn, gọt xương cắt thịt. . .Ông nghe xong trái tim đau đớn từng cơn, trên mặt lộ ra một chút vẻ khổ sở, chợt cảm nhận mùi máu tươi muốn tràn lên cổ họng, ông lập tức đưa tay đè chặt nơi lồng ngực, hai tròng mắt run rẩy nước mắt, lúc muốn cắn chặt răng kiềm chế nhưng sắc mặt lại lộ ra thống khổ, miệng phun mạnh một ngụm máu tươi, người cứ như vậy ngã xuống. . .
“Vitas tiên sinh! !” Mọi người nhào về phía thân thể hôn mê trong mặt cỏ, đau lòng kêu lên!
***
Buổi trưa!
Phòng nghỉ ngơi VIP chuyên gia hầu rượu.
Màn cửa sổ nhung màu tím nhẹ nhàng rũ xuống, trong bếp lò cổ nhẹ nhàng bay lên mùi thuốc, Thơ Ngữ và Nhã Tuệ cùng mọi người đang bận rộn trong ngoài ở phòng khách, bên trong gian phòng cũng có vẻ yên tĩnh, giống như bên trong không có truyền đến một chút tiếng thở nào, lúc này, Lạp Lạp đang bưng chén thuốc đã nấu xong theo căn dặn của bác Phúc, căng thẳng đi vào phòng, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đã gắp viên đạn ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, giống như cánh hoa rơi nằm ở trên giường nệm màu tím đậm. . .
Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế nơi mép giường, từ đêm qua đến giờ, anh đều trầm mặt chờ đợi như vậy, thỉnh thoảng nghĩ tới đêm qua cô rất đau đớn nói câu: ai nói không có người thân yêu nhất ở bên cạnh, không phải anh đang ở bên cạnh em sao? Nghĩ tới đây, anh đột nhiên cảm thấy đau đớn nhưng nở nụ cười cảm động, thở dốc, hơi lộ ra mệt mỏi, đổi tư thế ngồi, cái ghế vang lên cạch một tiếng. . .
Đường Khả Hinh khẽ di động hai mí mắt, rốt cuộc khuôn mặt tái nhợt hơi run động, đôi môi khô tái, giống như đã chết trút ra một chút hơi thở như tơ, dần dần. . .dần dần. . .Đầu óc của cô nhanh chóng khôi phục một chút ý thức, hai tròng mắt chưa mở ra, lập tức cảm thấy thân thể mình bồng bềnh bị cực hạn đau đớn lẻn qua mỗi mạch máu, cơn đau đớn cực hạn vẫn giống như một ác mộng, kích thích ý thức của mình nhanh chóng khôi phục, rốt cuộc lồng ngực nặng nề phập phồng. . .
Tô Thụy Kỳ nghe được tiếng thở dốc, hai tròng mắt của anh lập tức mở ra, vui mừng nhìn Đường Khả Hinh cuối cùng từ ngủ say và trong đau đớn tỉnh lại, anh thở phào nhẹ nhõm nở nụ cười, lập tức hơi nghiêng người tới trước, cúi mặt nhìn cô gái này, đau lòng gọi: “Khả Hinh. . .Em tỉnh rồi?”
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường nệm mềm mại, khẽ chớp hai tròng mắt, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt Tô Thụy Kỳ đang quan tâm lo lắng, khuôn mặt tiều tụy của cô lập tức hơi nở nụ cười như hoa, giọng khàn khàn nói: “Em . . . Có phải sống lại hay không. . .”
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn gật đầu thật sâu, nói: “Ừm! Em rất kiên cường. . .”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ vẻ tái nhợt lại cười cười, chậm rãi lắc đầu một cái, nói: “Như vậy không có gì. . .Không đau. . .”
“. . .” Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, hai tròng mắt không khỏi ươn ướt.
Đường Khả Hinh khẽ thở dài, lại nhìn vẻ mặt khổ sở của Tô Thụy Kỳ, cô thở nhẹ một hơi yếu ớt, vươn tay nắm nhẹ tay của anh, sâu kín nói: “Anh biết không? Em mới vừa nằm mơ. . .Mơ thấy thầy giáo đứng ở dưới cây phong, rất đau lòng nhìn em, thầy giáo chưa từng nhìn em như vậy. . . Ông ấy vẫn muốn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với em, dáng vẻ nhìn em như muốn khóc. . .”
“. . .” Tô Thụy Kỳ hơi giật mình nhìn Đường Khả Hinh.
Hai tròng mắt Đường Khả Hinh hiện lệ, nuốt mạnh cổ họng, cảm thấy bi thương khó hiểu, càng lúc càng xông tới làm cho mình giống như còn khổ sở hơn ngày hôm qua. . .
“Em đừng suy nghĩ nhiều. . .Có thể bởi vì ngày hôm qua phẫu thuật, quả thật rất đau đớn, lúc đau đớn con người sinh ra suy nghĩ bi quan. . .” Tô Thụy Kỳ vội vàng đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, quan tâm kéo chăn cho cô xong, lại đưa tay ra vén nhẹ sợi tóc trên trán cô, mới dịu dàng nói: “Trước hết em nghỉ ngơi một chút, chờ bác Phúc trị cánh tay của em phục hồi, nhớ kỹ tâm trạng phải bình tĩnh, ngày mai sẽ phải thi đấu! ! Mặc kệ là vì mình hay vì người em yêu, nhất định phải cố gắng !”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh nở nụ cười kiên định tiều tụy, hai tròng mắt rốt cuộc chiếu ra một chút ánh sáng, ép buộc mình đè nén khổ sở, mới vừa nhắm mắt lại. . . .
Bên ngoài phòng khách, trong ti vi LCD truyền đến giọng của người dẫn chương trình dồn dập thông báo tin tức: “Các vị khán giả thân mến ! ! Hiện tại thông báo tin tức vô cùng khẩn cấp! ! Cách cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu quốc tế còn không tới 24h, nhưng Giám khảo chính, chuyên gia phê bình quan trọng nhất cuộc thi, cựu thành viên giới rượu vang Pháp, Vitas tiên sinh bởi vì phát bệnh sưng cơ tim đã được khẩn cấp đưa đến bệnh viện hàng đầu trong thành phố để cấp cứu! Mà theo quy định và nội dung của cuộc thi đấu chuyên gia hầu rượu bởi vì có một cựu thành viên giới rượu vang rút lui, vô cùng có khả năng phải điều chỉnh một lần nữa! !”
Đường Khả Hinh chậm rãi mở hai tròng mắt, nước mắt trong suốt, rất khiếp sợ và không thể tin nổi chảy xuống. . .
Tô Thụy Kỳ cũng lập tức khiếp sợ đứng lên, nhanh chóng đi ra phòng khách, cùng đám người Nhã Tuệ không thể tin nổi nhìn một mẩu tin tức. . .
Thân thể Đường Khả Hinh chợt tràn lên cơn đau đớn mới, sắc mặt của cô tái nhợt, vẻ mặt run rẩy gấp rút đưa bàn tay đã giải phẫu xong, cắn chặt răng, nhanh chóng nhấc tấm chăn vừa dầy vừa nặng, chân trần đi xuống giường, đạp mặt sàn lạnh lẽo, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, cả người cảm thấy choáng váng ngã quỵ ở trên mặt sàn, chống ngã chén thuốc trên mặt bàn. . .
“Khả Hinh!” Nhã Tuệ và Tô Thụy Kỳ gấp rút nhào vào, đi về phía Đường Khả Hinh, đau lòng gọi !
“Buông tay ra! Đừng đỡ em, em tự mình đi. . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh run rẩy, mặc cho nước mắt chảy xuống, lại chợt chỏi người lên, muốn nhịn đau loạng choạng xông ra bên ngoài phòng, người gần như kích động sụp đổ gọi: “Em muốn đi tìm thầy giáo. . .Em muốn đi tìm thầy giáo. . .”
“Khả Hinh! ! Hiện tại dáng vẻ của em như vậy, đi làm sao?” Tô Thụy Kỳ đau lòng đỡ Đường Khả Hinh, nói to! !
Cả người Đường Khả Hinh giống như quay về năm ấy cha bị ngồi tù, đau đến khàn giọng nói không ra lời, cô kích động sụp đổ xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ khàn khàn rơi lệ kêu lên: “Thầy giáo nhất định đang chờ em ! Ông ấy nhất định đang chờ em, em nhất định phải đi gặp ông ấy ! ! Ông ấy đang chờ em. . . . Em biết rõ ông ấy đang chờ em, em mới vừa nằm mơ thấy ông ấy, em biết ngay đã xảy ra chuyện! !”
“Khả Hinh! !” Tô Thụy Kỳ đau lòng gọi Đường Khả Hinh! !
“Tin tưởng em, ông ấy nhất định đang chờ em, ông ấy có lời muốn nói với em, em biết rõ ông ấy có lời muốn nói với em, em muốn đi gặp thầy giáo! ! Em muốn đi gặp thầy giáo . . .” Đường Khả Hinh lại nắm chặt áo Tô Thụy Kỳ khóc năn nỉ! !
Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh gần như ngất đi, dáng vẻ điên cuồng, tim của anh chợt đau nhói, liền không thể làm gì khác hơn, nhanh chóng đỡ thân thể của cô đi ra ngoài . . .
Xe cứu thương mở đèn hú còi báo động chạy trên đường không bị cản trở lao về phía trước! !
“Thầy ! !” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên kích động ngồi ở trong xe cứu thương, cúi người nắm chặt tay Vitas đang thoi thóp mang mặt nạ dưỡng khí, nhìn vẻ mặt ông lộ ra khổ sở, đôi mắt lại rất không tình nguyện nhắm lại, thật khổ sở nhấp nháy, trong miệng càng không ngừng thở dốc, giống như có lời muốn nói. . .
Hàn Văn Kiệt cũng đang trong chớp nhoáng này, ngăn cản trước mặt Trang Hạo Nhiên, vạch mặt nạ dưỡng khí, để cho ông dùng ý thức và lời chưa nói xong chống đỡ một đoạn thời gian, anh nhanh chóng rút cây kim dài, khẩn cấp châm vào tất cả huyệt vị trên người Vitas, để cho thân thể ông tạm thời giảm bớt khổ sở. . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Kiệt! !
Xe cứu thương nhanh chóng theo con đường trống chạy thẳng vào tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, rất nhiều giáo sư và nhân viên y tá, nhanh chóng ra đón. . . . Cửa xe cứu thương lập tức mở ra!
Đám bác sĩ và y tá, cùng Hàn Văn Kiệt và đám người Trang Hạo Nhiên nhanh chóng hỗ trợ nhân viên y tế mang thân thể Vitas ra xe cấp cứu, nhanh chóng đẩy thân thể ông đi vào trong, khi lối đi thật dài vang lên tiếng xe đẩy và tiếng bước chân của rất nhiều nhân viên y tế thì ánh đèn phòng cấp cứu chợt sáng lên, giáo sư cấp cao nhất của cả bệnh viên rối rít mặc đồng phục giải phẫu, sắp đi đến gần phòng bệnh của Vitas. . .
Một bàn tay run rẩy bắt được cánh tay Trang Hạo Nhiên. . .
Lúc xe sắp đẩy mạnh vào trong thoáng chốc, Trang Hạo Nhiên dừng lại, nhìn thầy giáo từ từ hôn mê, hai tròng mắt nhấp nháy, tràn đầy một chút ánh sáng đau đớn, dùng hết ý thức trong thân thể, chậm rãi lắc đầu một cái, giống như không muốn vào phòng giải phẫu. . .
“Thầy, có chuyện gì giải phẫu xong rồi nói!” Trang Hạo Nhiên đau lòng lại muốn đẩy Vitas vào phòng giải phẫu! !
Vitas khổ sở lắc lắc đầu, thân thể gần như run rẩy giống như muốn phản kháng, lắc đầu một cái. . .
“Thầy! !” Trang Hạo Nhiên không có cách nào, chỉ đành phải hơi lấy mặt nạ dưỡng khí của ông ra, nghiêng mặt đau lòng lắng nghe. . .” Thầy có lời gì muốn nói. . .”
Hai tròng mắt Vitas vẫn nhấp nháy, dùng hết tất cả hơi sức trong thân thể, dùng đôi môi khô khốc, chậm rãi mở miệng.. . . .”Khả.. . . . Khả. . . Khả Hinh. . .”
“Thầy !” Trong lòng Trang Hạo Nhiên chợt cảm thấy đau đớn, nhìn dáng vẻ lo lắng của ông, hai tròng mắt anh không nhịn được đỏ bừng, sốt ruột trực tiếp nói: “Thầy có lời gì muốn nói với Khả Hinh! ! Giải phẫu xong rồi nói. . .Được không?”
Sắc mặt Vitas tái nhợt lắc đầu một cái, khóe mắt nhỏ nước mắt, giống như cho dù như thế nào cũng phải chờ học trò . . .
“Trước hết đừng bận tâm chuyện này! !” Viện trưởng căng thẳng nhanh chóng nói: “Lập tức đưa vào phòng cấp cứu! ! Bệnh nhân gặp nguy hiểm!”
Nói xong, mọi người lập tức muốn đẩy Vitas vào phòng giải phẫu . . .
“Thầy ! ! !” Một tiếng khóc hư mềm từ hành lang thật dài đột ngột truyền đến.
Mọi người kích động xoay người, không ngờ nhìn thấy Đường Khả Hinh được Tô Thụy Kỳ và Nhã Tuệ nâng đỡ, sắc mặt tái nhợt, bị thương rơi lệ nhào tới. . .
“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ Đường Khả Hinh, lập tức đau lòng gọi! !
“Thầy! ! Thầy ơi. . .” Đường Khả Hinh cố đè nén vết thương đau dữ dội, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi ẩn nhẫn khổ sở, nuốt mạnh cổ họng, hai tròng mắt chảy nước mắt, chạy tới giường của Vitas, lập tức run rẩy đau lòng nắm tay của ông, giọng khàn khàn nghẹn ngào gọi: “Thầy! ! Con tới đây! Con là Khả Hinh, con tới đây.”
Vitas nhìn thấy học trò đau lòng chạy tới, ông an ủi gật đầu, khóe mắt lại nhỏ xuống nước mắt, tay run rẩy nắm nhẹ tay học trò, giống như muốn kéo học trò xuống trước mặt. . .
Đường Khả Hinh lập tức đau lòng cúi xuống, để cho khuôn mặt dán nhẹ vào bên môi thầy giáo, nước mắt từng viên chảy xuống, khóc nói: “Thầy, thầy có lời gì muốn nói với con . . .”
Vitas nặng nề thở gấp mấy hơi khổ sở, giống như có thể cảm nhận được học trò vì sự thật đáng sợ kia mà dốc hết tất cả, bỏ ra tất cả. . .Trái tim của ông chợt đau nhói. . .Cuối cùng giọng khàn khàn thâm trầm sâu kín nói: “. . .Thầy. . . . Thầy giáo. . .Hi vọng con. . .Có thể để cho linh hồn của mình. . .thuần khiết một chút tham gia thi đấu. . .Mới không uổng công con đã từng. . .rất thuần khiết vì rượu vang. . .Nỗ lực tất cả. . .Đây là kiêu ngạo duy nhất. . .cuộc đời của con. . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trái tim chợt đau nhói, hai tròng mắt khổ sở nhấp nháy, nước mắt lăn xuống. . .Cô cảm thấy khổ sở, áy náy xin lỗi ôm chặt người thầy giáo, khóc nói: “Thầy ! Con biết rồi! Con biết rồi . . .Con sẽ hết lòng thuần khiết thi đấu! ! ! Thầy yên tâm! Thật ra cho tới bây giờ con cũng không có quên lời dạy của thầy! ! Cho dù có sự thật đó hay không! Thật ra con vẫn luôn yêu thích! ! Vẫn luôn dùng tấm lòng yêu thích! ! Con sẽ không để cho bản thân mình chôn dưới vực sâu !”
Vitas nghe nói như vậy, rốt cuộc yên lòng nhắm mắt lại, trên mặt co quắp và khổ sở giống như đang từ từ giảm bớt. . .
Mọi người lại bắt đầu nhanh chóng đẩy Vitas vào phòng cấp cứu. . .
“Thầy ! !” Đường Khả Hinh lại vội vàng khổ sở và không nở nắm chặt tay Vitas, muốn đi theo vào phòng giải phẫu, Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Khả Hinh! Thật may đưa thầy tới kịp, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy! Hiện tại thân phận của em không thể ở lại chỗ này! ! Một chút nữa người của Hiệp hội chuyên gia hầu rượu cũng sẽ tới! ! Đi nhanh đi!”
Đường Khả Hinh vẫn đau lòng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, vẫn rơi lệ khóc nấc. . .
“Đi thôi!” Tô Thụy Kỳ thật nhanh chóng đỡ vào Đường Khả Hinh đi khỏi, cũng đang lúc cô xoay người trong nháy mắt, lại nghe được một tin tức kinh người: Vitas tiên sinh bị trúng độc dẫn đến phát bệnh! !
Cô lập tức đau lòng kinh hãi kêu lên : “Trúng độc?”