Chương 931: QUỲ XUỐNG
Tất cả người trong phòng bệnh lập tức giống như đều sống lại, Trang Hạo Nhiên vội vàng đỡ bác Phúc mới vừa bắt mạch xong đi đến ngồi xuống ghế sa lon một người thoải mái nhất, lại nhanh chóng nhận lấy cây quạt Tiêu Đồng đưa tới, vừa rất ân cần quạt gió cho bác Phúc, vừa vô sỉ cười nói: “Ôi chao, Bác Phúc! ! Bác thật sự đừng trách, người trẻ tuổi chúng cháu vốn ánh mắt mê muội hơn người già, có mắt như mù! Không biết bác thân mang tuyệt kỷ, tha thứ chúng cháu có ánh mắt hạn hẹp! !”
“Đúng vậy, đúng vậy! !” Lâm Sở Nhai lập tức giống như con chó, đứng ở bên cạnh bác Phúc, vừa xoa bóp vai cho ông, vừa chà lưng cho ông, vừa không biết xấu hổ cười nói: “Bác Phúc ơi! ! Bác nên biết, người trẻ tuổi chúng cháu thường lớn lên ở nước ngoài, cho nên không có hiểu biết gì! ! Lúc nảy bác tiến vào, cháu đã cảm thấy bác có phong độ siêu phàm ! ! Nhìn một cái cũng biết là một người võ công cao cường, nhưng cháu còn chưa kịp nói chuyện, liền bị tên cầm thú đó không có lễ phép kêu la! ! Bác ghim thêm cho anh ấy hai châm, giết anh ấy đi! !”
Bác Phúc là người không thích nói chuyện, vẻ mặt cũng chỉ nguội lạnh, hai chân hơi tách ra ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay nắm chặt đầu gối, vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Lạc Hoành ở phía đối diện, như bậc thầy người ta! !
Tô Lạc Hoành vẫn bị tê dại, ngồi ở trên ghế sa lon, mắt mở thật to, miệng cũng mở ra đến hết mức, duy trì vẻ mặt mới vừa há miệng ra kêu câu: đến đây đi, làm gảy hai chân tôi đi, xem tôi có thể xuyên không hay không, hoảng sợ đến trên trán rịn mồ hôi, không dám nhúc nhích, thậm chí bác Dịch đã nhắc nhở anh, cử động huyệt Thiên Trung nữa, nửa người dưới của đàn ông cũng có thể bị hỏng! Anh muốn khóc! !
Tào Anh Kiệt cùng với vợ, lập tức cầm trái cây Thiên Sơn Tuyết Liên, giống như muốn lạy cha mẹ, đồng thời cúi người xuống, mặt nhìn về phía bác Phúc cười hì hì nói: “Bác Phúc ơi, bác là người lớn không chấp người trẻ tuổi! ! Đây đây! Biết bác không thích uống nước trong thành phố, không thích ăn trái cây trong thành phố, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên (*) ở núi Trường Bạch, bác nếm thử một chút! !”
(*) Thiên Sơn Tuyết Liên: hoa sen trắng mọc trên núi tuyết Thiên Sơn
Vẻ mặt bác Phúc cứng rắn, tay ngăn lại, dáng vẻ hết sức im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, cuốn ống áo tay kiểu Trung Quốc của mình.
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, nhìn thái độ của ông, có chút sốt ruột.
Tô Thụy Kỳ, Hàn Văn Kiệt, Bác Dịch, ba bác sĩ trẻ tuổi nổi tiếng cả nước, đồng thời đứng ở một bên, từ thái độ một bác sĩ, mặc dù có hơi nghi ngờ y thuật của ông già 90 tuổi này, nhưng vẫn khiếp sợ lúc nảy ông vừa bắt mạch cho Lãnh Mặc Hàn vừa phóng cây châm nhỏ, huyệt Thiên Trung vốn vô cùng khó hạ châm, càng không cần phải nói đến cách không hạ châm (*), đây là tuyệt kỷ thượng thừa nhất Trung Quốc! !
(*) Cách không hạ châm: là phóng kim châm ở khoảng không!
Tiểu Nhu biết bác Phúc chỉ thích uống Bích Loa Xuân đơn giản, hơn nữa ông đi tới chỗ nào, nhất định có mang theo ly trà và lá trà của mình, liền vội vàng đi ra ngoài pha trà ! !
“Này, này, này! !” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, gọi Tiểu Nhu lại, căng thẳng nói: “Bác Phúc không có thói quen uống nước trong thành phố này, thật sự ô nhiễm quá nghiêm trọng! ! Cha tôi mới vừa tới đây thăm Mặc Hàn, để lại cho tôi một bầu nước suối phía sau núi, lập tức cầm cái này pha trà! ! Bác Phúc làm sao có thể uống loại trà đó ! ! ?”
“Ồ ồ ồ, vâng, vâng, vâng! !” Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lập tức cầm lá trà và ly trà, đi qua bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đi tới bên quầy, chuẩn bị pha trà, Tiêu Đồng nhìn thấy cũng chạy nhanh qua pha trà! !
Lâm Bạch Bạch vẫn đội nón bảo hiểm, rất ghét bỏ nhìn người bên trong phòng bệnh này, mọi người cũng không biết xấu hổ lấy lòng như vậy, cô chắt lưỡi lắc lắc đầu, lại theo lời dặn của Bác Phúc, đem Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao trét vào trong một cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, trong hộp có từng cái ô vuông, không biết dùng để làm gì, nhưng khi nhìn bàn tay trắng xanh của cô cân đo thuốc cao hết sức quen thuộc. . . . . .
Bác Dịch và Hàn Văn Kiệt, hai bác sĩ đông y nổi tiếng, nhất thời theo bản năng ngửi thấy bên trong Ngưu Hoàng, Xạ Hương, rễ ớt, Thiên Hương Toái. . . . . . Còn có rất nhiều vị thuốc không biết tên, thậm chí còn có thể cảm nhận mùi tanh máu của động vật. . . . . .
Lâm Bạch Bạch đang rất tỉ mỉ đem hắc ngọc cao nhấn vào trong ô vuông. . . . . .
Tô Lạc Hoành liếc mắt nhìn nửa khuôn mặt Lâm Bạch Bạch đội nón bảo hiểm, có một chút tươi mát xinh đẹp, rốt cuộc anh hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi, trong miệng muốn nặn vài lời có chút căng thẳng và lo lắng, nhưng đôi môi bất động, ở bên trong hàm răng đánh lách cách nói: “Cô. . . . . . Cô nương tốt, Lâm. . . . Lâm muội muội. . . . Giải cho huyệt. . . . Cho. . . . Cho. . . . anh trai. . . .”
Lâm Bạch Bạch nghe nói như vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, nét mặt rất ghét bỏ nhìn anh, nở nụ cười một cái, nói: “Trương Vô Kỵ! ! Anh thật xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký à? Còn điểm huyệt, giải huyệt nữa? Không có kì bí như vậy, nếu quả thật một ngón tay có thể đâm chết anh, tôi sớm đã làm như vậy rồi ! !”
Con bé đáng chết! !
Tô Lạc Hoành cắn răng nghiến lợi nhìn Lâm Bạch Bạch, mới vừa rồi còn cảm thấy cô hơi có một chút tươi mát, còn gọi là Lâm cô nương, tôi nhổ vào! !
Lúc này Bác Dịch lại đoán vẻ mặt của Bác Phúc, không quá giống người so đo, liền bước qua, hai ngón tay thật cẩn thận kẹp nhẹ cây kim châm, nhẹ nhàng rút kim châm ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Bác Phúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Bác Dịch.
Lúc này Tô Lạc Hoành bỗng nhiên cảm thấy như được cứu sống, tựa vào trên ghế, hai tay rũ xuống dưới, tê dại không thở nổi, thật may là hơi sức từ từ khôi phục, mặt của anh dán và tay ghế, muốn khóc nói: “Hù chết tôi rồi !”
“Đến rồi! ! Bích Loa Xuân đến rồi! !” Vẻ mặt Tiêu Đồng căng thẳng bưng một ly Bích Loa Xuân tỏa ra mùi thơm ngát với hương vị Giang Nam đi tới, đầu tiên đá mạnh Tô Lạc Hoành một cái, tức giận chớp mắt, khẽ nói: “Anh còn không cút cho tôi, để chúng tôi kính trà bác Phúc! ! Lần sau không lễ phép như thế nữa, nói Bác Phúc ghim một châm chết anh ! !”
“Đúng! ! Cầm thú ! ! Còn không đứng lên cho tôi?” Trang Hạo Nhiên vừa xếp cây quạt lại, chỉ vào Tô Lạc Hoành, dáng vẻ vừa giống như Trương Thúy Sơn kêu lên! !.
Tô Lạc Hoành nghe xong lời này, anh biết mình mới vừa làm sai, vì anh em, không còn hơi sức vội vàng chống bò dậy, đôi tay run rẩy nhận lấy ly trà, run rẩy không vững đi đến trước mặt của các Phúc, hai đầu gối bộp một tiếng quỳ xuống, giơ cao ly trà, ngẩng đầu lên, dáng vẻ nửa chết nửa sống, hai mắt rơi lệ, nét mặt hối hận kêu lên: “Sư phụ! ! Bác đừng trách cháu, người trẻ tuổi cháu có mắt như mù! ! Lúc nảy không có lễ phép, xúc phạm bác! Bác tha thứ cho cháu ! Uống hết ly trà này. . . . .”
“Gọi là sư phụ à? Anh cũng không phải là học trò của ông ấy!” Lâm Bạch Bạch đứng ở một bên, tiếp tục nói móc anh! !
Tô Lạc Hoành nhất thời tức giận quay đầu, nhìn Lâm Bạch, kêu lên : “Tôi muốn lạy Bác Phúc làm sư phụ không được sao?”
Bác Phúc lại cau mày nhìn Tô Lạc Hoành!
Dáng vẻ Tô Lạc Hoành rất thành khẩn, giơ ly trà, nhìn Bác Phúc, rất yếu ớt đáng thương, lại khóc nói: “Bác tha thứ cho cháu đi! ! Cháu sai rồi! ! Năm đó cháu không nên tự tiện xuống núi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, vẻ mặt lại tức giận, giơ cây quạt, đánh mạnh vào Tô Lạc Hoành, kêu to: “Súc sinh! Bây giờ là lúc nào, còn đùa cợt! ! Đứng đắn một chút! !”
Tô Lạc Hoành liền giơ ly trà, ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như muốn khóc, lại nhìn bác Phúc, nghiêm chỉnh nói: “Bác Phúc! Bác là người lớn không chấp lỗi người trẻ! ! Nhưng em gái của Mặc Hàn, người anh em của cháu, thật sự là một cô gái tốt, vì không bị người tra khảo ép cung, cho nên bị người bẻ gảy tay chân, trước mắt tất cả các bác sĩ và chúng cháu đều đang rất lo lắng cho cô ấy, các bác sĩ cố ý chạy tới đều hết lòng hết sức, chỉ là rất hy vọng Bác Phúc có thể chỉ dạy một chút hay không! ! Nếu như bác có thể đến giúp em gái Uyển Thanh chúng cháu khôi phục thân thể khỏe mạnh, cháu thay anh em mình cúi lạy bác ! !”
Lời nói này có chút chân thành!
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, nghe Tô Lạc Hoành nói lời này, trong lòng không khỏi ấm áp.
Dáng vẻ Bác Phúc vẫn cứng rắn, nhìn Tô Lạc Hoành! !
Tô Thụy Kỳ và Bác Dịch, Hàn Văn Kiệt, ba người cũng mỉm cười nhìn bác Phúc, hết sức cung kính và lễ phép nói: “Lần này chúng cháu là bác sĩ chính điều trị cho bệnh nhân, nhưng y thuật của Trung Quốc vô cùng cao thâm rộng lớn, tin rằng Bác Phúc nhất định có thể phát hiện vấn đề mà người trẻ tuổi không thể phát hiện, xin Bác Phúc chỉ điểm một chút cho chúng cháu ở trong quá trình điều trị!”
“Đúng, đúng, đúng! !” Tô Lạc Hoành vội vàng quỳ tới trước mấy bước, nhìn Bác Phúc! !
Bác Phúc vẫn không nói lời nào, mắt híp chặt, nhìn kỹ Tô Lạc Hoành ! !
Tiêu Đồng đứng ở một bên, hết sức nóng nảy, nhìn dáng vẻ Bác Phúc không thích nói chuyện, liền căng thẳng lại gần Tiểu Nhu, nói khẽ: “Tôi nói Tiểu Nhu, tại sao tôi nhìn như Bác Phúc không thích nói chuyện?”
Tiểu Nhu quay đầu nhìn Tiêu Đồng, trợn to hai mắt, vẻ mặt kỳ lạ, nói: “Bác Phúc chính là không thích nói chuyện! ! Nhất là lúc ông ấy chữa bệnh không thích nói chuyện! ! Huống chi, ông ấy trị cho bò, dê, tương đối nhiều, thì càng không nói! Cha của tôi tìm ông trị bệnh sốt, cũng trực tiếp nhét vào trong miệng của cha tôi một cọng cỏ, rồi để cho ông ấy trở về! ! Thật sự là giống như đút cho bò đấy! !”
“. . . . . . . .” Vẻ mặt Tiêu Đồng gian nan nhìn Tiểu Nhu, chỉ đành phải cười khổ.
“Tôi nhìn đứa nhỏ này. . . . . . Cũng có chút tuệ căn. . . . . .” Rốt cuộc trong sự mong đợi của mọi người, Bác Phúc trầm mặt mở miệng.
“A. . . . . .” Tô Lạc Hoành nghe nói như vậy, nhất thời có chút há hốc mồm nhìn Bác Phúc, nói: “Học. . . . . . Học võ công sao?”
Trang Hạo Nhiên nghe xong lời này, lại cầm cây quạt đánh mạnh đầu của anh một cái, gào lớn: “Bác Phúc nói cậu có tuệ căn học y ! ! Cái thứ không biết xấu hổ! !”
“A! !” Tô Lạc Hoành nghe xong lời này, nét mặt như bừng tỉnh, phì cười nhìn Bác Phúc, nói: “Xem ra, cháu và bác Phúc có duyên!”
“Cậu có chấp nhận học y thuật với tôi hay không?” Bác Phúc đột nhiên nghiêm mặt, mở miệng hỏi.
“A! Cháu. . . . . Cháu ?” Tô Lạc Hoành nhất thời khiếp sợ, trợn to hai mắt, nhìn Bác Phúc, khi còn bé mình viết lý tưởng của mình là cua hết con gái trên đời, không có nghĩ qua vấn đề vì nhân dân phục vụ!
“Cậu có chấp nhận hay không?” Bác Phúc hỏi tiếp ! !
“Chấp nhận! ! Anh ấy đương nhiên chấp nhận!” Lâm Sở Nhai vội vàng nháy mắt với Tô Lạc Hoành, rống giận: “Cầu mong còn không được! Có một người thầy Trương Tam Phong! ! Đúng không? Súc sinh! !”
“Nhưng từ trước đến giờ, Bác Phúc chúng tôi không thu học trò! !” Lâm Bạch Bạch cũng nhìn Tô Lạc Hoành, có chút hâm mộ, đố kỵ hận hận nói: “Tôi cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa học tập! !”
“Đúng vậy, đúng vậy ! !” Tiểu Nhu lập tức nở nụ cười rất cảm động, nhìn Tô Lạc Hoành nói: “Bác Phúc chúng ta luôn luôn không thu học trò! Nếu như ông ấy chịu dạy cho anh, sau này anh bị cảm mạo nóng sốt, cũng không cần đi xem bệnh! !”
Tôi bị cảm mạo nóng sốt, vốn không uống thuốc!
Tô Lạc Hoành ngây ngốc, nhất thời giật mình nhìn vẻ mặt mọi người căng thẳng nhìn anh, Lãnh Mặc Hàn cũng cười như không cười nhìn mình, anh lập tức cảm thấy đầu ngón tay chợt lạnh, vì anh em, anh lập tức đặt ly trà xuống, đôi tay chống đất, dập đầu tới đất, kêu to: “Sư phụ ở trên cao, xin nhận học trò một lạy ! !”