Chương 1199: NGOÀI CỬA SỔ
“Chính là chuyện ngọc phỉ thúy kia! !” Trang Hạo Nhiên trả lời câu hỏi của anh, chợt nhìn thấy Bác Dịch như người không có chuyện gì đứng ở trong đại sảnh khách sạn, anh kinh ngạc nhìn Bác Dịch từ trên xuống dưới một lần, mới nói: “Này! ! Tại sao anh ở chỗ này? Chị của tôi đi chuyến này, có lẽ chị ấy thật không trở lại! ! Tối hôm qua các người. . . Không có tốt sao?”
“Đợi một chút. . .!” Bác Dịch lập tức giống như có chút gấp gáp nhìn Trang Hạo Nhiên, tâm trạng lập tức nổi lên kích động nói: “Cậu nói chuyện ngọc phỉ thúy gì hả! ! Nói rõ ràng! ! Là ngọc phỉ thúy như thế nào?”
Trang Hạo Nhiên hơi giật mình nhìn Bác Dịch, nói ngay: “Chính là một khối đá quý màu xanh ngọc, không biết vì sao chị của tôi rất quý! Lần trước chị ấy trình diễn thời trang, chị ấy tạm thời cởi nó ra, chuẩn bị ra sàn diễn, không ngờ bị thợ thiết kế mà chị ấy vẫn đề bạt đã làm vỡ ! Đây là chuyện ngày hôm trước! Lúc ấy chị của tôi thật muốn phát điên, thiếu chút nữa giết hết người trong hội trường ! Thật may Mặc Hàn đã tra xét ra, bất đắc dĩ, thợ thiết kế này đành phải khóc lóc giao ra ngọc phỉ thúy đã gảy lìa, lúc ấy chị của tôi nhìn thấy khối ngọc phỉ thúy này đã bi thương đến muốn khóc. Nói thật, cho tới bây giờ tôi thật sự cũng không có nhìn thấy chị ấy vì bất kì món đồ nào mà khóc đến đau lòng như vậy, tôi cũng có chút hoảng sợ!”
Sắc mặt của Bác Dịch càng lúc càng trắng bệch, trái tim như bị người nện mạnh một búa, giống như không thở nổi, cổ họng khô khốc, âm thanh khàn khàn nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Đó là một khối đá quý màu xanh ngọc hình vuông, dùng sợi dây màu đen xuyên qua !”
“Đúng vậy ! !” Trang Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh, lúc này, ánh mắt chợt lóe, kích động vươn tay chỉ vào Bác Dịch kêu lên: “Chẳng lẽ. . . Ngọc phỉ thúy này là anh đưa cho chị ấy?”
Bác Dịch giống như cảm giác cả người mình bị rút hết ôxi, hai tròng mắt lộ ra hối tiếc và ánh sáng nóng bỏng, nhớ tới lúc ở vườn nho, vì chuyện ngọc phỉ thúy, không ngờ mình nói lời tuyệt vọng với cô như vậy, nhưng cuối cùng thái độ cô lại buông xuống, đích thân đuổi theo nói xin lỗi với mình, trái tim đau giống như bị xé rách. . .
“Thật sự là anh à?” Lúc này Trang Hạo Nhiên mới bừng tỉnh nhìn Bác Dịch, nhanh chóng kích động nói: “Khó trách ngày hôm qua chị của tôi tìm tôi đến ‘phòng tổng thống’, nói muốn làm bữa cơm cho một người, hi vọng người kia tha thứ cho mình! Tôi còn đang ngạc nhiên, người giống như chị tôi, cho tới bây giờ chị ấy cũng không có ăn nói khép nép đối với người nào, càng không cần phải nói làm bữa cơm cho người đó ăn! Anh cũng không biết, vì làm cơm cho anh ăn, mười ngón tay của chị ấy bị cắt đứt bảy ngón, chị ấy vẫn còn vì dụ dỗ anh vui vẻ, lúc từ vườn nho trở lại, đặc biệt lại hái một chút rau dại trong đất hoang trở về chuẩn bị làm món rau trộn salad cho anh. . .”
Hai tròng mắt Bác Dịch lóe ra nước mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên. . .
Trang Hạo Nhiên càng nói âm thanh càng thấp, càng nói tâm trạng càng nặng nề, cuối cùng, vẻ mặt của anh lộ ra mấy phần nghiêm túc, nhìn Bác Dịch khẳng định mà nghiêm túc nói: “Bác Dịch. . . Chị của tôi thật sự. . . Yêu anh !”
Thân thể Bác Dịch chấn động mạnh một cái, đau lòng ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên! !
“Chị ấy thật yêu anh! Cho tới bây giờ tôi cũng không nhìn thấy chị ấy vì một người đàn ông bỏ ra như vậy!” Trang Hạo Nhiên khẳng định nhìn Bác Dịch, thật lòng nói.
“Ngải Lâm! ! Ngải Lâm . . .” Bác Dịch nhất thời cảm thấy thân thể mình giống như bị đào rỗng, hai tròng mắt anh lóe ra nước mắt, chậm rãi xoay người, dần dần không còn hơi sức cất bước ra bên ngoài, nhất thời nhớ tới trước khi đi khỏi Trang Ngải Lâm nói một câu: tôi phải trở về Paris rồi. . . Có lẽ. . . Vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại nữa. . . Trái tim của anh chợt đau nhói, lập tức xông thẳng ra ngoài đại sảnh thật nhanh, nghẹn ngào gọi to: “Ngải Lâm! ! ! Ngải Lâm đừng đi! !”
Anh nói xong, chợt nhìn thấy Tô Lạc Hoành mới vừa dừng xe ở trước thảm đỏ khách sạn, anh lập tức rất kích động xông lên xe, lúc Tô Lạc Hoành còn chưa kịp nói gì, anh cũng đã nhanh chóng nổ máy xe, nắm chặt tay lái cho xe lao đi như tên bắn, xông thẳng ra ngoài . . . Anh vừa đạp mạnh chân ga, vừa nhìn đường lớn Tân Hải vô tận từ gầm xe lướt qua, anh đau lòng hối tiếc nghẹn ngào gọi to: “Ngải Lâm! ! Đừng đi! ! Chờ anh một chút! Cho anh thêm một cơ hội chuộc lỗi !”
Tiếng gọi kia rất thâm tình theo tốc độ Lamborghini lao đi như tên bắn, bồng bềnh bay ra! !
Lúc này, điện thoại di động bên trong xe reo lên ! !
Bác Dịch không có thời gian để nghe, hai tròng mắt anh rưng rưng, tay gắt gao nắm tay lái, cho xe lao như tên bắn, chạy như bay về hướng sân bay, liên tiếp vượt qua rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, đau lòng nhớ tới, từ lúc cùng Trang Ngải Lâm quen biết đến lúc này, cô yêu và không yêu, từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, cho tới bây giờ cô cũng không muốn tổn thương bất cứ ai, nhưng mình vẫn ôm thân thế bi thương, mất đi cha mẹ, làm cho cô đau lòng hết lần này đến lần khác, còn mình quay đầu lại, những buổi tối kích tình triền miên, thật ra cũng lộ ra rõ ràng cô muốn làm bạn với mình, cho đến đêm qua, có lẽ cô muốn vì tình yêu đó tiếp tục nổ lực một lần cuối cùng, cô đón nhận mình! ! Cô có thể đón nhận mình như vậy! !
Nước mắt Bác Dịch chảy xuống, vừa lái xe, vừa hối hận cúi đầu liều chết chạy về phương hướng kia, nghẹn ngào đau lòng kêu to: “Ngải Lâm! ! Ngải Lâm! ! Anh xin lỗi em! Em đừng đi, hiện tại anh thật nhớ em đến phát điên! ! Em đừng đi! Cho anh thêm một cơ hội! !”
Xe lại lao đi như tên bắn ! !
Hai tay Bác Dịch nắm chặt tay lái, vừa rơi lệ vừa nhìn xe gần như chạy 200km/h lao xuống đường cao tốc sân bay, lại nhìn thấy vòng xoay đường lớn nối thẳng sân bay không ngờ bị kẹt đầy xe, khuôn mặt của anh hơi co giật, run rẩy thật căng thẳng tạm ngừng xe, hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước cảnh sát đang chấp hành nhiệm vụ, kiểm tra xe cộ, ngăn đường đến nước chảy không lọt, anh gấp gáp vươn tay vỗ mạnh vô lăng, nghẹn ngào gọi to: “Ngải Lâm . . . ”
Điện thoại di động liên tục đổ chuông, liên tiếp mấy km đường xe đang tiếp tục chậm rãi di chuyển . . .
Bác Dịch lập tức căng thẳng đẩy cửa xe ra, nhanh chóng cởi áo khoác tây trang, ném vào trên ghế xe, nhanh chóng chạy như bay về phía trước, vừa chạy vừa đau lòng rơi lệ gọi to: “Ngải Lâm . . . . Ngải Lâm. . .”
Lúc này sân bay có rất nhiều máy bay hạ cánh, hoặc cất cánh, trên đường cao tốc nơi xa, xe cộ vẫn chạy chầm chậm, bóng dáng màu trắng chạy thật nhanh trên đường cao tốc xa xa, tốc độ có vẻ rất đáng thương.
Bác Dịch cắn chặt răng, dùng hết hơi sức toàn thân, nhanh chóng chạy qua rất nhiều xe cộ, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt, vừa chạy như bay vừa nghẹn ngào gọi to: “Ngải Lâm . . . ”
Lúc này, trên bầu trời xanh trong thoáng chốc mây đen bao phủ, gió to mưa lớn chợt tới, thời gian giống như hôm qua, quá khứ rất vô tình lạnh lẽo chợt tới trong nháy mắt! !
Bác Dịch chạy trên đường cao tốc ước chừng nửa giờ, cả người lạnh lẽo ướt đẫm, mồ hôi nóng và mưa lạnh cứ đan xen vào nhau, thế nhưng anh lại không quan tâm, rốt cuộc nhanh chóng chạy vào đại sảnh chờ khởi hành của sân bay, hai tròng mắt anh hiện lên ánh sáng nóng nảy và đau lòng, từng hồi thoáng qua người đi đường, vừa nhìn trái phải xung quanh, vừa ngẩng đầu lên nhìn bảng giờ giấc chuyến bay trong đại sảnh, chuyến bay đi Paris còn có mười phút cất cánh! !
Hai tròng mắt của anh gấp gáp, lập tức đi về phía nơi kiểm tra an ninh, nắm một nhân viên, thở hổn hển, đau lòng nghẹn ngào nói: “Chào cô ! Tiểu thư! ! Tôi cùng với vợ hứa hôn của tôi có chút hiểu lầm! Hiện tại cô ấy rời khỏi nước muốn đi Paris, làm phiền cô ! ! Làm phiền cô giúp tôi một chút! ! Trước hết đừng để cho chuyến bay cất cánh! ! Tôi cầu xin cô !”
Người nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen, ngẩng đầu lên nhìn Bác Dịch, mặc dù khuôn mặt lộ ra ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Thật xin lỗi, tiên sinh! Chuyến bay quốc tế sắp cất cánh, chúng tôi không thể tiếp nhận bất kỳ hình thức ngừng bay!”
“Tôi cầu xin cô ! ! Tôi thật sự có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với cô ấy! !” Cả người Bác Dịch ướt đẫm, tay nắm chặt cánh tay cô gái kia, hai tròng mắt tràn lệ gần như cầu xin nói: “Cuộc đời tôi có thể cũng chỉ yêu một cô gái như vậy! Tôi không thể để cho cô ấy đi! ! Cô ấy đi rồi sẽ không trở lại! Hiện tại tôi hối hận, hận không thể lập tức chết đi! Cầu xin cô ! Giúp tôi một chút! ! Cô ấy là người phụ nữ cả đời tôi !”
Vẻ mặt nữ nhân viên sững sờ nhưng nhìn vẻ mặt Bác Dịch đau lòng buồn bã đáng thương, thậm chí hai tròng mắt tràn đầy nước mắt thật thâm tình, khuôn mặt cô nhất thời lộ ra ngượng ngùng, khẽ cắn môi dưới, ngay lập tức nâng máy điện đàm, lặng lẽ nói vài lời. . .
Bác Dịch thở dốc, lập tức ngẩng đầu nhìn thời gian chuyến bay đã đến, anh lại đau lòng đấm mạnh mặt tường kiểm tra an ninh ở bên cạnh, cúi đầu run rẩy nức nở rơi lệ, nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng, anh đột nhiên nghĩ đến biện pháp gì đó, liền nhanh chóng chạy về phía lối ra vào sân bay . . .
Người phụ trách sân bay mới vừa nhận được điện đàm của nữ nhân viên, lúc mới vừa muốn đi ra, lại không khỏi nghe được một trận âm thanh phát ra vang dội cả đại sảnh sân bay! Bọn họ nhất thời ngẩn ra! !
Lúc phát thanh!
Bác Dịch đã kích động đau lòng đứng ở phòng phát thanh, để cho nhân viên bên trong phòng phát thanh kết nối liên tuyến với chuyến bay đến bay đi Paris Pháp, anh nhanh chóng đau lòng gọi: “Ngải Lâm . . . ”
Hành khách trên chuyến bay đi Paris Pháp, bọn họ đang ngồi yên tại chỗ, lúc máy bay chuẩn bị bay lên, lại nghe được lời nói của một đàn ông xa lạ, không khỏi sững sốt, rối rít ngạc nhiên ngẩng đầu lên. . .
Cả người Bác Dịch ướt đẫm đang đứng trước microphone nho nhỏ, hai tròng mắt tràn lệ đau lòng gọi: “Ngải Lâm! ! Anh là Bác Dịch! Thật ra suốt đêm hôm qua anh không ngủ! Anh sợ ở một mình sẽ nhớ em phát điên, không ngừng tìm người trò chuyện vườn nho, nhưng mặc kệ bọn họ nói thế nào, anh cũng không nghe vào lọt, bởi vì khi đó, anh quá đau lòng! Bởi vì anh rất nhớ em. . . Anh rất nhớ em ! Đêm qua anh rất chán nản suy nghĩ, nếu như không có em, dù có tất cả thứ tốt đẹp trên thế giới này cũng không có ý nghĩa! Thật ra cho tới bây giờ, đều là một mình anh đang do dự và lui bước, nhưng em vẫn luôn ở tại chỗ, cám ơn em, anh cám ơn em đã cho anh tình yêu. . . Em hãy cho anh thêm một cơ hội! ! Không có em, anh có nhiều vườn nho hơn nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì! Chỉ vì em, anh chấp nhận mất đi tất cả! Anh cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả! ! Chỉ cần em chấp nhận ở lại! Cầu xin em ! ! Cầu xin em ! ! Anh sai rồi. Tha thứ cho anh, ngọc phỉ thúy cuối cùng cũng chỉ là vật chết, quan trọng là người đeo nó. . . Anh mặc kệ trời đất tan vỡ như thế nào, chỉ cần em chấp nhận ở lại, anh sẽ dốc hết cả đời để yêu em, vĩnh viễn tin tưởng em, không buông tha em ! Ngải Lâm! Đừng đi! ! Đừng đi! ! Cho anh thêm một cơ hội. . .”
Người đàn ông này nghẹn ngào nói tới đây, không nhịn được cúi đầu, đau lòng run rẩy rơi lệ, vừa rơi lệ vừa đau lòng khàn khàn nói: “Anh rất nhớ em. . . Anh nhớ em, nhớ đến muốn phát điên. . . Anh cầu xin em. . . Anh cầu xin em. . . Đừng đi. . .”
Cả phòng phát thanh yên tĩnh, mấy nữ nhân viên mặc đồng phục màu trắng nghe nói như thế, không khỏi lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Trên máy bay, tất cả khách cùng tiếp viên hàng không cũng đều im lặng, càng không ngừng đang suy nghĩ, người phụ nữ mà người đàn ông này yêu sâu sắc rốt cuộc là ai? Cô ấy ở nơi nào?
“Nếu như là tôi, nghe nói như thế, nhất định sẽ quay lại. . .” Có một cô gái bay đi Paris du lịch, nghe lời nói thâm tình này hai tròng mắt cũng không khỏi ướt át.
Phòng phát thanh, có một cô gái bị cảm động cũng không nhịn rơi lệ.
Bác Dịch vẫn rất mờ mịt tuyệt vọng, nhưng vẫn đau lòng mong đợi, tay cầm microphone, rơi lệ chờ đợi. . .
Thời gian trôi qua một chút, có lẽ chỉ là mấy giây, cánh cửa phòng phát thanh chợt mở ra.
Bác Dịch lập tức cảm thấy sinh mạng nặng nề giống như thắp lên hi vọng, đứng thẳng người, kích động nhìn ra phía ngoài, thâm tình gọi: “Ngải Lâm! ! !”
Ngoài cửa lại đi vào một bóng dáng bất đắc dĩ. . .
Rốt cuộc bóng dáng Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ xuất hiện, anh đau lòng nặng nề ngẩng đầu lên, nhìn người bạn tốt ở trước mặt, cười khổ nói: “Người thành thật! Anh muốn đuổi theo người cũng phải nghe điện thoại một chút. . . Chị của tôi ngồi máy bay tư nhân! ! Máy bay đã cất cánh ở năm phút trước. . . Hiện tại nó có thể đã ở ngoài tầm nhìn của anh rồi. . .”
Trái tim vỡ nát!
Hai tròng mắt Bác Dịch chảy xuống nước mắt, sắc mặt như tro tàn, tuyệt vọng nhìn người trước mặt. . .
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, thở dốc một hơi, xuyên qua kính thủy tinh trong suốt phòng phát thanh, nhìn bầu trời rơi đầy mưa lệ, giống như vẫn có thể nhìn thấy máy bay màu trắng, tạo thành điểm sáng cuối cùng biến mất ở nơi xa. . . .
Một trận âm thanh ồn ào, quả thật từ phía chân trời nơi nào đó vang lên!
Máy bay tư nhân giống như tốc độ ánh sáng xông phá mây mưa, hướng về phía đất nước xa xôi bay đi, một cánh cửa sổ bên trong mở ra, xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, nhìn cô cô mặc váy dài hoa lệ, tóc dài đến eo vén sang ngực trái, khuôn mặt lộ ra cô đơn khó hiểu, nhưng đã quyết định quay đầu nhìn tầng mây bay lấp lánh ngoài cửa sổ, hai tròng mắt mất mát, cuối cùng lóe lên một chút nước mắt giống như viên kim cương, để cho cuộc sống bắt đầu một lần nữa. . .