Chương 562: LẰN MƯA
“Khả Hinh, cô thật sự quá tuyệt vời! ! !” Sau khi đám người trong phòng họp tản đi, bọn Lâm Sở Nhai lập tức xông lên trước ôm lấy Đường Khả Hinh, xoay tròn một vòng! !
Đường Khả Hinh cũng kích động ôm Lâm Sở Nhai rơi lệ.
Nhã Tuệ và Mạn Hồng cùng mấy người Tiêu Đồng, Tiểu Nhu càng vui vẻ tiến lên, đưa hai tay ra ôm Đường Khả Hinh thật chặt, vừa khóc vừa cười nói: “Chúc mừng! !”
Đường Khả Hinh thật sự là vừa rớt địa ngục lại lên Thiên đường, cảm động nở nụ cười.
Vitas và Laurence cùng đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh được mọi người, bạn bè và Nhã Tuệ chúc mừng, thấy thầy giáo cùng Laurence tiên sinh, sắc mặt cô thu lại, vội vàng nhìn bọn họ.
“Khả Hinh, chúc mừng cô.” Laurence lộ ra an ủi nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn Laurence, nở nụ cười nói: “Cám ơn Laurence tiên sinh, cám ơn ngài.”
“Cô cám ơn mình đi, tất cả đều do bản thân cô khổ cực có được.” Laurence nói xong, liền nhìn Vitas một cái, mới xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh lại vội vàng nhìn Thầy giáo, nhớ tới ông mới vừa nói: thua cũng phải ngồi xuống, cho đến khi kết thúc, thật ra có lẽ sớm biết kết quả cuộc so tài, nghĩ tới đây, hai mắt của cô lập tức đỏ bừng. . . . . .
Vitas nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cuộc sống thành công là lúc quên mình. Cho nên tôi phái cô đi Cambridge, chính xác là binh nước cờ hiểm, nhưng cô muốn thành công, chỉ có thể đi con đường kỳ tích này thôi, chúc mừng cô đi hết trở lại.”
Đường Khả Hinh biết ơn nhìn Thầy giáo, hai mắt rưng rưng gật đầu.
Ánh mắt Vitas lóe lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng, cảm thấy mình vẫn nên giải thích, nói: “Tha thứ cho Thầy lúc nảy bỏ một phiếu phản đối.”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Thầy giáo, nghẹn ngào biết ơn cười nói: “Tôi hiểu! Bởi vì chỉ có thầy công bằng thì bọn họ mới cư xử với tôi thể công bằng, cám ơn thầy suy tính chu đáo cẩn thận vì tôi, cám ơn thầy! !”
Cô nói xong, lại rơi lệ khom lưng, hướng về thầy giáo kích động làm lễ.
Vẻ mặt Vitas nở nụ cười, vốn muốn đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, nhưng lúc ngón tay động đậy vẫn im lặng xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh đứng dậy nhìn bóng lưng Thầy giáo thản nhiên đi khỏi, cô lại biết ơn hạnh phúc mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh nhận lấy tất cả lời chúc mừng của mọi người, cười thật vui tươi và động lòng người, anh cũng chậm rãi nở nụ cười.
Đông Anh nhìn anh một cái, mới chậm rãi tiến lên nói: “Tổng Giám đốc, chúng ta phải đi, buổi chiều còn có cuộc họp.”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, khẽ gật đầu liền đứng dậy, cài cúc áo tây trang xong đi tới Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở giữa bạn bè, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bên này, sắc mặt của cô hơi thu lại, vẻ mặt lộ ra biết ơn, mỉm cười nhìn anh. . . . . .
“Mới vừa rồi thật sự là một màn nguy hiểm, không ngờ em lại có thể thay đổi Càn Khôn, thật tự hào vì em, chúc mừng em thành công lên cấp!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười vươn tay.
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, mỉm cười vươn tay, bắt tay với anh, mỉm cười nói: “Cám ơn. Lúc nảy anh ở trên khán đài lo lắng cho em.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, hai mắt hiện lên mấy phần ôn nhu.
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lẫn tránh ánh mắt anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô như vậy, liền chậm rãi buông tay ra, nói: “Buổi chiều anh còn có cuộc họp, mọi người từ từ ăn mừng.”
Anh nói xong, liền im lặng xoay người đi khỏi.
Mọi người hướng tới anh cung kính khom người gật đầu, Trần Mạn Hồng nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, cũng có chút cảm thán cười nói: “Thật ra ngoại trừ trước kia không nói, người đàn ông này thật không tệ. Khả Hinh, cô cần suy nghĩ thêm một chút không?”
“Nói chuyện này làm gì?” Nhã Tuệ lập tức bật cười ngăn cản, bởi vì nhắc tới, lòng của cô chợt run lên, lo sợ.
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt chỉ lộ ra nụ cười, không lên tiếng.
“Được rồi, không nên ở chỗ này ngây người! Chúng ta lập tức trở về ăn mừng!” Lâm Sở Nhai lập tức cười nói.
“Nhưng. . . . . .” Tô Lạc Hoành suy nghĩ một chút, vẫn tức giận nói: “Loại thời điểm này, lão đại của chúng ta rốt cuộc đi đâu? Mới vừa rồi kinh hiểm như vậy, nếu như không phải vì vòng đấu cuối cùng, Khả Hinh chúng ta không phải nhất định thua sao? Thật ra lão đại ở đây, có lẽ giúp được cái gì? Người này có chuyện gì? Không để ý à? Có phải lại gặp phải chị gái và dì rồi hay không?”
Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, tất cả mọi người đều nghi ngờ.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng tức giận, cắn môi dưới, suy nghĩ một chút nữa nhất định đạp cửa phòng làm việc của anh một cái! !
“Khả Hinh?” Đang lúc mọi người nói phải đi đâu ăn mừng thì Nhã Tuệ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Trước khi cô đi ăn mừng, có phải. . . . . . nên đi gặp một người trước hay không?”
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt Nhã Tuệ, đột nhiên mỉm cười, gật đầu một cái.
Hôm nay ánh mặt trời vẫn rực rỡ, ngày xuân sắp hết, chồi non dần dần ra lá xanh, hoa Tử Kinh phủ lên cả rừng núi, màu tím khắp núi đồi.
Gió mát bồng bềnh, dáng hoa chập chờn, ong mật nhỏ vỗ cánh rối loạn.
Núi non bao la xinh đẹp như thế vẫn thuộc về mỗi con người chúng ta.
Chỉ là song sắt này giam cầm bao nhiêu linh hồn?
Cửa két một tiếng mở ra.
Hai mắt Đường Khả Hinh đỏ bừng, xách theo hộp điểm tâm màu hồng mộng ảo, nhìn tường rào quá quen thuộc nhiều năm qua, trái tim lại chua xót, loại cảm giác không thể hạnh phúc này rốt cuộc giống như con sói dữ cắn chặt sinh mạng, thật ác độc.
Chỉ là một tia sáng mặt trời chiếu vào gian phòng nhỏ đó.
Cảnh sát dẫn đường ở trước mặt.
Đường Khả Hinh xách theo hộp điểm tâm, từng bước từng bước đi về phía trước, mỗi lần tới nơi này, cũng quen đếm tiếng bước chân của mình, từ cửa chính đến phòng thăm tù, tổng cộng 62 bước. . . . . .
“Vào đi !” Cảnh sát đứng ở trước phòng thăm tù, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, xách theo đồ ăn im lặng đi vào, nhìn cái bàn cũ kỹ màu xanh lá cây, ngăn cách hai linh hồn, cô đặt hộp điểm tâm ở trước bàn, cởi ba lô của mình xuống, ngồi ở trên ghế, ngay sau đó hai mắt lộ ra mờ mịt. . . . . .
Phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân, thật gấp rút.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nhìn cửa sổ phía trước thoáng qua một bóng đen, mặt của cô lộ ra nụ cười vui mừng, mới muốn gọi cha. . . . . .
Hai cảnh sát lại mở khóa, lạnh lùng đi tới nhìn Đường Khả Hinh khàn khàn nói: “Phạm nhân 1218 hôm nay thân thể không khỏe, cho nên tạm thời không thể thăm tù!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức nước mắt chảy xuống, rất đau lòng, rất gấp gáp nhìn cảnh sát, căng thẳng hỏi: “Không, không khỏe? Xin hỏi anh có biết, ông ấy không khỏe thế nào không? Tôi là con gái của ông ấy, mặc dù ông ấy không khỏe, cũng sẽ đi ra gặp tôi đó! Trừ khi ông ấy thật sự rất khó chịu! Xin anh nói cho tôi biết, ông ấy thế nào?”
Hai cảnh sát liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lạnh nhạt nói: “Hôm qua ôn gấy bắt đầu phát sốt, mới vừa đưa đến phòng giám hộ, tiêm thuốc hạ sốt châm, uống thuốc, hiện tại đang hôn mê, cho nên không có biện pháp ra ngoài.”
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu khóc thất thanh, loại bi thương này không có cách nào ức chế, chỉ nhìn vị trí cha thường ngồi, khổ sở khóc, nước mắt từng viên chảy xuống, nhiều tháng không thấy, thật sự rất nhớ rất nhớ cha. . . . . .
Cô vừa nghĩ đến thân thể của cha không thoải mái, đang khó chịu hôn mê, hoặc có thể bởi vì tuổi tác đã cao mà gặp bất trắc, cô càng khổ sở đau lòng bật khóc.
Cảnh sát chỉ đứng ở một bên, im lặng nhìn cô.
Ngoài cửa sắt, truyền đến âm thanh, hai cảnh sát khác đi vào, gấp gáp nói nhỏ với đối phương.
Cảnh sát phụ trách Đường Chí Long gật đầu một cái, liền nhìn Đường Khả Hinh nói: “Phạm nhân 1218 đột nhiên phát sốt, đang đưa tới bệnh viện 217 cấp cứu, cô nhanh chóng lấy đơn thăm tù đi xem ông ấy đi!”
Đường Khả Hinh nghe xong, lập tức căng thẳng gấp gáp gật đầu, vừa rơi lệ vừa chạy như bay ra bên ngoài ! !
Bệnh viện 217 nằm gần tòa nhà chính phủ phía Tây thành phố không xa.
Một chiếc tắc xi màu đỏ thẫm chạy gấp vào trước khoa cấp cứu bệnh viện, dừng lại! !
Đường Khả Hinh vội vàng trả tiền cho tắc xi, run rẩy xuống xe, sắc mặt tái nhợt nắm chặt túi xách, nhào vào phòng cấp cứu bệnh viện, mới biết cha bị viêm phổi cấp tính được cấp cứu thành công, bây giờ đã chuyển phòng bệnh bình thường, lúc này tảng đá lớn trong lòng cô mới rơi xuống, vừa lau lệ đi tới phòng bệnh, vừa đau lòng khó chịu nghĩ: cha, con phải làm gì mới có thể cứu cha ra khỏi nơi đáng sợ này, đi khỏi nơi muốn giam cầm cha cả đời?
“Anh cảnh sát! Xin chào, tôi là con gái của phạm nhân 1218! Đây là đơn thăm tù của tôi hôm nay!” Đường Khả Hinh đã đi tới trước một gian phòng khu nội trú yên tĩnh ở lầu ba, thấy hai cảnh sát trông coi, cô vội vã lấy ra đơn thăm tù của mình !
Cảnh sát liếc mắt nhìn đơn thăm tù, mới nói: “Vào đi.”
“Cám ơn!” Đường Khả Hinh lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cha mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, yên lặng nằm ở trên giường bệnh, mặt đeo chụp dưỡng khí, tay trái tay vẫn đeo còng sắt, máy điện tâm đồ bên trái phát ra từng tiếng bíp có tiết tấu, hai mắt lập tức nổi nước mắt, nhào tới giường bệnh trước mặt, nhìn cha đang ngủ mê man, mái tóc hoa râm, hai mắt khép chặt, trên mặt nếp nhăn buồn bã nhíu lại, giống như già thêm một chút. . . . . .
“Cha. . . . . .” Đường Khả Hinh đưa đôi tay run rẩy, nắm nhẹ bàn tay thô ráp của cha, cúi người xuống, nước mắt rơi xuống.
Đường Chí Long đang yên lặng ngủ mê man, không thể nghe được tiếng con gái gọi.
Trong lòng của Đường Khả Hinh giống như bị xé rách, nước mắt hiện lên, đau đớn đến không thở nổi, nhìn cha, lại nghẹn ngào gọi nhỏ: “Cha. . . . . Con là Khả Hinh. . . . . Con tới thăm cha . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, cô đã đau đớn cúi đầu run rẩy rơi lệ.
Đường Chí Long đang ngủ mê, giống như ý thức được tiếng gọi nhẹ nhàng, ngón tay khẽ nhúc nhích, trong lúc ý thức thức tỉnh, lồng ngực thở gấp, phát ra tiếng nói: “Mười. . . . . . Mười. . . . . . Ba. . . . . . mười ba. . . . . . Năm. . . . . . . Trước. . . . . .”
Tiếng nói kèm theo tiếng thở từ trong chụp dưỡng khí truyền đến. . . . . .
Đường Khả Hinh nâng đôi mắt đẫm lệ, căng thẳng nhìn cha, khổ sở gấp gáp nghẹn ngào nói: “Cha. . . . . . Cha muốn nói cái gì? Không có chuyện gì, lúc nảy con đi hỏi, bác sĩ nói cha suýt bị viêm phổi cấp tính, bây giờ đã cấp cứu xong, không sao. . . . . .”
Đường Chí Long giống như hôn mê trong thế giới của mình, mất đi ý thức vẫn gọi: “Thập. . . . . . Mười.. . . . . . Ba. . . . . . Năm trước. . . . . . Mười. . . . . Ba. . . . . . . Năm trước. . . . . . .”
Đường Khả Hinh mờ mịt rơi lệ, giống như cảm thấy cha có lời muốn nói, hai mắt gấp gáp lóe lên, vẫn run rẩy vươn tay, cởi bỏ chụp dưỡng khí cho cha, từ từ cúi mặt xuống, để lỗ tai sát bên môi của cha, kích động nghẹn ngào nói: “Cha, cha muốn nói cái gì? Có lời gì muốn nói cho Khả Hinh?”
Lồng ngực Đường Chí Long phập phồng, cuối cùng nhích động đôi môi khô khốc, mang theo hơi thở nặng nề, kêu nhỏ: ” Mười.. . . . . . mười ba. . . . . Năm trước. . . . . . Trận. . . . . . cháy. . . . . . Lớn. . . . . . cháy . . . . Lớn . . . . . . .”
Đường Khả Hinh cau mày, hai mắt xoay tròn, đọc theo: “Cha muốn nói. . . . . . trận cháy lớn mười ba năm trước kia? Trận cháy thế nào?”
“Trận lửa. . . . . . lớn. . . . . . . . . . . .” Đường Chí Long giống như có chút kích động, lồng ngực phập phồng, thậm chí cảm thấy có vô số oan khuất.
Đường Khả Hinh không khỏi chua xót rơi lệ, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn hai mắt cha khép chặt, nhưng hốc mắt già nua đã tràn nước mắt, cô gấp gáp thở hổn hển nói: “Cha! ! Cha nói trận cháy mười ba năm trước! ! Cha. . . . . . Cha muốn nói, trận cháy kia có khác oan khuất? Phải không?”
Đường Chí Long im lặng nhắm mắt, cuối cùng nước mắt chảy xuống.
“Cha! ! Cha muốn nói gì thì nói với con, mau nói ra, con nhất định nghĩ biện pháp giúp cha!” Đường Khả Hinh lại vội vàng nhìn cha rơi lệ gọi.
Đường Chí Long lại giống như chìm trong ý thức hỗn loạn, rên rỉ từ từ ngủ say, sinh mạng lại lắng đọng ở dưới đáy sông.
“Cha!” Đường Khả Hinh nhìn cha, đau lòng gọi.
“Đã hết giờ thăm bệnh!” Cảnh sát đột nhiên đi tới, chợt thấy Đường Khả Hinh đã lấy chụp dưỡng khí ra, liền thét lên: “Cô muốn làm gì?”
Đường Khả Hinh mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn cảnh sát, chụp dưỡng khí trong tay gấp gáp rơi vào cha trên mặt.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Cảnh sát lập tức đẩy Đường Khả Hinh đi ra, nói: “Lần sau trở lại thăm bệnh! !”
Đường Khả Hinh vừa bị cảnh sát đẩy ra phòng bệnh, vừa vội vàng nhìn cha nằm ở trước giường bệnh, bộ dáng thoi thóp một hơi, cô lại đau lòng rơi lệ, kêu nhỏ: “Cha. . . . . .”
Tiếng sấm sét trong mùa xuân vang lên vào lúc hoàng hôn! !
Gió lớn cuồng quét, cây cối trước bệnh viện lay động mạnh!
Đường Khả Hinh một mình thất hồn lạc phách xách theo túi xách, đi ra đại sảnh bệnh viện, nhìn đám người tới lui, nghĩ tới cha mới vừa rơi lệ nói câu kia, trận cháy mười ba năm trước, rốt cuộc là chỉ cái gì? Cô đang suy nghĩ, mình bị người va vào bả vai một phát, mới có chút tỉnh thần, nhìn thời gian trên cổ tay đã sáu giờ chiều rồi, liền không nói nữa, cầm túi xách, che trên đầu, lao vào trong mưa.
Trong lòng lại âm thầm nghĩ tới, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Bảy giờ tối, bầu trời đã âm u, cơn mưa lớn điên cuồng trút xuống.
Một chiếc tắc xi đỏ thẫm dừng ở trước chung cư, Đường Khả Hinh trả tiền cho tài xế tắc xi, mới vừa muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài, lại cảm thấy phía trước có một chiếc xe màu đen sáng bóng ở trong đêm mưa chiếu rọi chói mắt, cô nhắm mắt một cái, cảm thấy có một bóng người đã đứng ở ngoài xe, cô sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc màu đen tây trang, che dù, đứng ở trong mưa to, hai mắt nóng bỏng nhìn mình, lằn mưa trên cửa sổ xe rơi xuống, như nước mắt của anh.