Chương 1201: ĐỪNG ĐUỔI THEO
Một chiếc Lamborghini màu xanh đen như tên bắn lao thẳng tới đỉnh núi, cuối cùng thắng gấp tại trước biệt thự ! !
Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, vẻ mặt lộ ra căng thẳng, nhanh chóng đi xuống xe, bước nhanh lên lầu hai, xung quanh biệt thự tất cả hiện đầy vệ sĩ và đám người Tiêu Yến Giang Thành, từng người bọn họ chia ra ở mỗi góc, nhìn mỗi góc rừng rậm xung quanh, đề phòng một chút xảy ra chuyện khẩn cấp, mà bên Đường Khả Hinh, đôi song sinh đã nhận được mệnh lệnh, bảo vệ chặt, đề phòng Hách Dục Hải lại có mưu kế đáng sợ! !
“Bộp bộp bộp bộp bộp. . .” Hành lang hiện đầy mạng nhện và bụi bậm, truyền đến từng tiếng bước chân.
Mỹ Linh và Thanh Bình mới vừa hỏi Lãnh Mặc Hàn chuyện con hạc giấy, lại nghe được tiếng bước chân này, rối rít nghi ngờ xoay người nhìn người tới. . .
Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai nhanh chóng đi lên phòng khách lầu hai, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cùng đám người Mỹ Linh, căng thẳng và kinh ngạc hỏi: “Không có bắt được Hách Dục Hải sao?”
“Điệp Y đuổi theo!” Mỹ Linh nhanh chóng nhìn bọn họ nói.
“Vậy bây giờ mọi người đang làm gì?” Tô Lạc Hoành nghi ngờ nhìn Lãnh Mặc Hàn, anh đang trầm mặt đứng ở trước con hạc giấy treo trước cửa sổ sát đất, hai tròng mắt nhanh chóng lóe lên, giống như nhìn thấu suy nghĩ và bí mật nào đó, hai người ngạc nhiên và căng thẳng đi tới, cùng anh nhìn con hạc giấy hỏi: “Tôi nói! ! Anh nhìn chăm chú cái gì?”
Lãnh Mặc Hàn im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi di động bước chân, từ từ nhìn từng chùm hạc giấy treo ở trước mặt, từng con màu hồng, màu vàng, màu xanh, màu trắng, chia theo loại treo trước cửa sổ sát đất, đầu tiên anh trong lòng thầm tính toán từng chùm hạc giấy treo trên không trung bay bay, lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, lấy mỗi góc độ, nhìn cây tùng lúc nảy Điệp Y bấu vào, cành lá đang theo gió bay bay, có vẻ mộng ảo mà bí ẩn, cuối cùng anh trầm giọng, từng chữ từng chữ nói: “Một người cất giấu bí mật động trời, giấu riêng khối tài sản kếch xù từ một đến hàng trăm tỉ, tất nhiên cô ấy là một người suy tính rất sâu, bình tĩnh, cũng thâm trầm !”
“Ừm!” Tô Lạc Hoành đồng ý gật đầu, lại nghi ngờ nhìn Lãnh Mặc Hàn hỏi: “Tính cách của cô có liên quan gì với con hạc giấy này?”
Lãnh Mặc Hàn khẽ mỉm cười một cái, càng thâm trầm nhìn Tô Lạc Hoành, lạnh nhạt nói: “Một căn biệt thự bỏ xó lại là nơi cô ấy trở về mỗi khi tính cách thay đổi, cũng chứng minh, nơi này là nơi bí ẩn nhất của cô ấy! ! Cũng là nơi cô ấy bộc lộ bản tính nguyên thủy nhất ! ! Suy nghĩ xem, một người phụ nữ rất thâm trầm, chững chạc, tuyệt đối sẽ không để lộ âm mưu ở trước người khác, bài biện trong nhà của cô ấy nhất định lấy màu sắc thâm trầm làm chủ! ! Hoặc là màu tím đậm, hoặc là màu đỏ sậm! Loại màu sắc này luôn an toàn lại bí ẩn!”
Lời này vừa nói ra, Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai, còn có đám người Mỹ Linh nhìn bài biện trong nhà Như Mạt, quả nhiên cũng không có quá rõ ràng, quả thật thâm trầm và cảm giác rất bí ẩn! !
“Điểm này tôi cũng đồng ý! Tiếp theo thế nào ! ?” Tô Lạc Hoành lại nhìn Lãnh Mặc Hàn nghi ngờ hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trên mặt lại hiện lên nụ cười thản nhiên, hai tròng mắt thâm thúy hơi chớp động, hơi di động bước chân, đi qua con hạc giấy treo trên không trung theo gió bồng bềnh, có cảm giác hơi lạnh lẽo, mới tiếp tục nói: “Mọi người cũng biết, Uyển Thanh là chuyên gia tâm lý học, lúc cô ấy tốt nghiệp đại học đã từng cùng tôi làm một nghiên cứu, chính là dùng hình vẽ băng ghế ngồi có ba chân, bốn chân, năm chân, sáu chân rồi đến bảy chân, chia ra miêu tả ở trong năm trang giấy A4, lại để cho mọi người thử chọn lựa loại băng ghế! ! Mọi người có mặt ở đây, nếu để cho mọi người lựa chọn, mọi người sẽ chọn loại băng ghế ngồi nào?”
Mỹ Linh và Thanh Bình nghe xong, hai tròng mắt của các cô khẽ trợn to, nghĩ nghĩ, cùng nhau nói: “Bốn chân!”
Lãnh Mặc Hàn lại nhàn nhạt nhìn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai. . .
Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đồng thời mỉm cười nhìn anh, nói: “Chúng tôi là người thưởng thức cái đẹp, khẳng định chọn ba chân!”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong, khuôn mặt lập tức nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn hai người bọn họ, nói: “Kết quả trắc nghiệm tâm lý! ! Người lựa chọn băng ghế ba chân là người có tâm lý thăng bằng nhất, có thể làm việc một mình ! ! Khi các thông số liên tục được thêm vào phía trước, người chọn lựa loại băng ghế ngồi bảy chân chính là một người thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng! ! Cô ấy sợ té ngã! Hơn nữa tính cách bắt đầu thay đổi, không phân biệt được thực tế và ảo tưởng! Trong lòng luôn trống rỗng! Cảm thấy cuộc sống đầy bẫy rập! Ý thức tự bảo vệ mình hết sức hết sức mãnh liệt!”
Mọi người nghe xong liền im lặng một lúc, Lâm Sở Nhai nghĩ tới đây, lại nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn nói: “Vậy. . . Trắc nghiệm tâm lý của anh có liên quan gì đến con hạc giấy? Tôi vẫn không hiểu!”
Lãnh Mặc Hàn khẽ cười nhìn Lâm Sở Nhai, nói tiếp: “Cậu phải hiểu được, bài biện trong nhà mức độ dày đặc, cùng với màu sắc thâm trầm cô ấy chọn lựa trang trí, đủ tiết lộ cô ấy là một người thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng ! ! Thậm chí cô ấy là một người lúc nào cũng có thể sợ mình bị tập kích và tổn thương, giống như người chọn băng ngồi bảy chân trong trắc nghiệm tâm lý! Một người bí ẩn như vậy lựa chọn con hạc giấy mơ mộng treo rũ xuống trước cửa sổ sát đất, theo gió bồng bềnh lay động, khả năng gần như bằng không! Trừ khi cô ấy có ý tứ đặc biệt ngoài tưởng tượng của mình!”
Lúc này Tô Lạc Hoành hơi hiểu ra, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn kích động nói: “Ý của anh là. . . Con hạc giấy này đại biểu. . .”
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lập tức sắc bén lóe lên nói: “Ý của tôi là. . . Con hạc giấy này quả thật có cất giấu bí mật, nhưng bí mật này lại không có ở trên người của con hạc giấy!”
“Nghĩa là sao?” Mỹ Linh lại hồ đồ! !
Khuôn mặt Lãnh Mặc Hàn lộ ra lạnh lẽo, nhìn Mỹ Linh nói: “Như Mạt rất thông minh! Cô ấy nghĩ đến có một ngày chúng ta phát hiện ra bí mật, tất nhiên sẽ tìm kiếm tất cả nơi đây! Thậm chí cũng có thể phá huỷ nơi này! ! Nhưng vì sao Hách Dục Hải ba lần hai lượt quay trở lại đây, chính là vì ông ta đương nhiên nhận được tin tức của con gái, trong biệt thự này có đồ vật quan trọng! ! Đây là điểm thứ nhất! ! Điểm thứ hai, theo lý thuyết, Như Mạt rời khỏi nơi này lâu như vậy, tại sao con hạc giấy này trong thời gian lâu như vậy vẫn còn mới? Chứng minh thường cách một đoạn thời gian, Như Mạt sẽ thay con hạc giấy mới! ! Nhờ vào đó đến nhắc nhở cha của mình, bí mật của cô cất giấu ở trong con hạc giấy! ! Nhưng quá đáng tiếc chính là, cô ấy ngàn tính vạn tính, cũng không có nghĩ qua, mình tỉ mỉ tính toán ra công thức như thế, nhưng không có tính toán đến cha của mình là người nấp ở trong bóng tối!”
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành cùng mọi người càng nghe càng căng thẳng, nhìn Lãnh Mặc Hàn lại gấp gáp nói: “Ôi, thật sự là gấp chết người! ! Rốt cuộc tình huống thế nào, anh nói rõ đi!”
Lãnh Mặc Hàn tiếp tục bình tĩnh đứng ở giữa một chùm con hạc giấy, lại hơi ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn dấu vết trên cây tùng cao lớn ngoài cửa sổ bị Điệp Y càu, hai tròng mắt lại bắn ra ánh sáng mãnh liệt nói: “Lúc tôi mới vừa tiến vào, nhìn về phía chuỗi con hạc giấy này đang ngạc nhiên! ! Lại thấy Điệp Y bay người ra ngoài vừa vặn rơi vào trên cây tùng kia, tôi mới hiểu ra! ! Từng người các người tiến vào, có phát hiện hay không, hình dáng từng chùm hạc giấy treo lên tạo thành hình cung, hơn nữa từ góc độ này, cho dù mặt trời mọc hay mặt trời lặn đều nhắm ngay cây tùng lúc nảy Điệp Y đã bấu vào, bóng cây phản chiếu lên trên hình từng chùm hạc giấy rũ xuống! ! Tạo thành hình mũi tên! !”
“Thật không? Không thể nào đâu?” Mỹ Linh cảm thấy không thể tin được kêu lên! !
“Không tin? Cô hãy nhìn thử xem!” Lãnh Mặc Hàn trực tiếp mỉm cười nhìn Mỹ Linh! !
Mỹ Linh không tin lời Lãnh Mặc Hàn, trực tiếp rút đèn laser, vẫn giống như chim yến bay, nhảy ra ngoài cửa sổ mưa to tán loạn, lại chạy như bay lên cây tùng chỗ Điệp Y mới vừa bấu tay vào, lại dùng một ánh sáng mạnh mẽ từ giữa thân cây bắn thẳng đến, quả nhiên phát hiện, từng chùm hạc giấy cong lại thành hình cung ! Mà gốc cây tùng cao vút này chính là trung tâm mục tiêu! !
“Trời ạ! !” Tô Lạc Hoành không thể tin nổi nhìn gốc cây ướt đẫm ngoài cửa sổ, kêu lên: “Anh làm sao phát hiện?”
“Tôi làm thế nào phát hiện không quan trọng! ! Quan trọng là. . .” Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn bắn ra ánh sáng sắc bén, nhìn gốc cây tùng cao lớn, lại lạnh lẽo nói: “Quan trọng là mỗi lần Hách Dục Hải trở lại đều là đêm khuya tối thui! ! Cho nên. . . Ông ta không đoán trúng suy nghĩ của con gái! ! Ông ta càng không ngờ tới, ngày hôm nay thời gian sống tự do cuối cùng của ông ta, trở lại nhà con gái,. . . Trời lại mưa! !”
Mỹ Linh ướt đẫm xông vào, nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Nói như vậy! Tài liệu những quan chức tham nhũng cùng chìa khóa tài sản kếch xù đang giấu ở dưới tàng cây! ?”
“Khả năng rất lớn! !” Lãnh Mặc Hàn nói xong, lập tức nhanh chóng đi xuống lầu! ! Mọi người cũng vội vàng đi theo đi xuống lầu, cùng nhau nhanh chóng đi tới dưới tán cây Điệp Y mới vừa ẩn núp, phái mấy thuộc hạ dầm mưa ướt đẫm, liều mạng đào bới bùn đất dưới cây tùng, Lãnh Mặc Hàn căng thẳng chống cây dù màu đen, căng thẳng đứng ở trước cây tùng, hết sức gấp gáp nhìn. . .
Mấy người áo đen, đứng ở bốn phía cây tùng, cầm xẻng liều mạng đào . . .
Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, còn có đám người Mỹ Linh cũng bắt đầu căng thẳng nhìn.
Rốt cuộc . . .
Một người áo đen mang bao tay sắt rốt cuộc đẩy ra hộp sắt chạm hoa văn cổ chôn sâu ở mặt đất, anh vui mừng đem ôm ra hộp sắt, kêu to lên: “Tìm được rồi! ! !”
Rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn vui mừng mỉm cười, nhưng giữa lúc sắc mặt anh căng thẳng hơi buông lỏng thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có hơi thở một con mãnh thú khổng lồ giống như tia chớp lao tới, vẻ mặt anh lập tức cứng rắn, lập tức đẩy thân thể Tô Lạc Hoành tránh ra, ném cây dù màu đen trong tay, đấm mạnh một quyền về phía trước, kêu to: “Yaaa. . .”
Bóng dáng Hách Dục Hải như ác ma bỗng nhiên xuất hiện, tốc độ của ông ta giống như tia chớp tàn nhẫn vung mạnh một quyền về phía Lãnh Mặc Hàn! !
Hai quả đấm ở trong mưa đụng nhau một lần nữa! !
Hai người theo một quyền giống như dời núi lấp biển của mình, phun mạnh máu tươi, lúc miệng của Hách Dục Hải phun máu tươi trong nháy mắt, tay đè lồng ngực, nhanh chóng xoay người biến mất ở trong rừng rậm, đám người Tô Lạc Hoành nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn lại đánh một quyền cũng phun máu ngã ở trên mặt đất ướt đẫm, đầy lá tàn phai, bọn họ lại căng thẳng nhào về phía anh, kêu lên: “Mặc Hàn . . . ”
“Tôi muốn giết ông ta! ! !” Mỹ Linh lập tức rút súng lục ra, kích động run rẩy căm hận xông tới phía trước muốn đuổi theo. . .
“Đừng theo đuổi! ! !” Miệng Lãnh Mặc Hàn phun máu tươi, nằm trên mặt đất, lại tay đè lồng ngực gần như nấc nghẹn kêu: “Đừng. . . Đừng. . . đuổi theo! !”
“Tại sao?” Mỹ Linh xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn kích động kêu to! ! !