Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 554 : CHỊU TRÁCH NHIỆM

Nước Anh, tòa biệt thự.

Mấy con chim bồ câu trắng như tuyết bay lượn ở trên bầu trời xanh thẳm, tòa biệt thự trang nghiêm đứng vững giữa trời, tọa lạc trong một dãy núi xanh tươi, phía trước tượng phun thần tình yêu màu vàng óng, đang phun vô số bọt nước lãng mạn, tạo thành cầu vồng bảy màu, ngay cả đám mây trắng cũng vui vẻ bay qua. . . . . .

Tiếng chuông điện thoại di động, giống như từ một chỗ vắng vẻ trong tòa biệt thự vang lên.

Đó là một phòng ngủ xa hoa, trang nhã tinh khiết gần hai trăm mét vuông mang phong cách Châu Âu, bên trái phòng ngủ để một bức tranh vô giá do danh gia điêu khắc, lò sưởi trong tường, hai bên trái phải là hàng nến, lộ vẻ quí phái, ghế nằm màu tím đặt xuống ở bên cạnh cửa sổ sát đất cao ba thước, ánh mặt trời chiếu xuống, bức màn che màu vàng nhạt có tua ren rũ xuống do một chuyên gia thời trang quốc tế tự tay may. . . . . .

Một cơn gió nhẹ nhàng bay tới.

Bức rèm che giữa phòng ngủ nhẹ nhàng đung đưa, lờ mờ nhìn thấy bên trong giường lớn cổ xưa xa hoa, có một vật đen lay động.

Chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên.

Người trên giường nệm, cô mặc váy ngủ dài trắng như tuyết, tóc hơi xoăn, nhẹ vén bên ngực trái, nằm nghiêng ở trên giường nệm trắng như tuyết, hai mắt khép chặt, lông mi thật dài mộng ảo phủ xuống.

Âm thanh tin nhắn vang lên lần nữa.

Ân Nguyệt Dung khẽ nhíu mày, rốt cuộc mở hai mắt hơi lộ ra mệt mỏi, cả người có chút đau nhức đưa tay nắm điện thoại di động, mắt buồn ngủ lim dim liếc nhìn màn hình, là tin nhắn đa phương tiện, bà ngạc nhiên mở ra xem, sau đó nhìn thấy một tấm hình, đó là một tấm hình học viện Trinity ở Cambridge, đầu tiên bà liếc nhìn con trai của mình, đứng ở dưới một cây táo xấu xí, có thể giơ lên tay làm dấu yeah, bà sững sờ, người thật giống như vẫn còn ở trong mộng, mắt lơ đãng quét nhìn cô gái bên cạnh anh . . . . . .

“Soạt! ! ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức thật căng thẳng vén chăn ngồi dậy, tay giơ máy lên, dùng ngón tay trỏ và ngón cái lập tức phóng đại tấm hình kia, sau đó cô nhìn thấy một cô gái nhỏ ngọt ngào, khuôn mặt trái xoan, hai mắt thật to, nở nụ cười giống như vầng trăng rằm, vài sợi tóc buông nhẹ xuống trán, càng lộ ra khí chất trong sáng hiền lành. . . . . .

Ân Nguyệt Dung ngây người, giơ máy lên, trừng to mắt nhìn cô gái nhỏ cực kỳ đáng yêu cực kỳ ngọt ngào ở bên trong, bà giống như bị kinh sợ khổng lồ, chợt dùng hết huyệt Dũng Tuyền, phát ra tiếng kêu lớn nhất, kêu: “A . . . . . .”

Cả tòa biệt thự chợt bị chấn động! ! Quản gia hai nước Trung Tây, còn có mấy người phụ tá cho quản gia, bao gồm người giúp việc thân cận chăm sóc, rối rít ở mỗi nơi trong tòa biệt thự xa hoa, lập tức căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn hành lang dài yên tĩnh.

Vô số tiếng bước chân nhanh chóng vang lên!

Nữ quản gia người Trung Quốc tuổi chừng bốn mươi, Ngọc Phân, người mặc đồng phục màu đen, chải búi tóc trang nhã, nghe âm thanh này, dẫn cả đám người giúp việc bước nhanh tới, vừa chạy vừa căng thẳng gọi: “Bà chủ! !”

Cửa chính phòng ngủ bị mở ra, đám người Ngọc Phân gấp gáp đi tới, cũng đã thấy Ân Nguyệt Dung mặc váy dài ngỗ lông ngỗng trắng tinh, bên ngoài khoác một áo choàng tua ren màu trắng, mái tóc dài rũ xuống bên trái, cái ót cắm cây trâm bằng kim cương 13 Karla khảm chim Phượng Hoàng 12 màu sắc, người đã chân không quỳ gối ở trước tủ quần áo âm tường bên mép giường, hết sức căng thẳng, hết sức cuồng loạn, hết sức hưng phấn lấy quần áo sang trọng của mình, nhét toàn bộ vào trong rương, động tác nhanh chóng, cử chỉ nhanh nhẹn khiến tất cả mọi người thất kinh! !

“Bà chủ? Bà. . . . . . Bà đang làm gì vậy?” Ngọc Phân lập tức nửa quỳ ở trước mặt của Ân Nguyệt Dung, thật căng thẳng hỏi.

Ân Nguyệt Dung vừa cầm quần áo nhét vào trong rương, vừa ngẩng đầu nhìn Ngọc Phân hào hứng phấn đến muốn khóc nói: “Tôi muốn đi tìm con dâu của tôi! ! Tôi lập tức đi tìm con dâu của tôi! ! Ôi chao, cô cũng không biết, cô ấy có đôi mắt thật to, tôi vừa nhìn chỉ thích, tương lai sinh ra đứa bé nhà tôi, nhất định là rất đẹp! !”

Bà nói xong, lại cầm một hộp trang sức, bên trong tất cả đều là đồ trang sức vô giá làm bằng pha lê, toàn bộ nhét vào ! ! !

“Bà chủ! Trước tiên bà đừng kích động như thế! !” Ngọc Phân có chút lo sợ, lập tức xoay người, căn dặn phạ tá, nói: “Nhanh đi trường đua ngựa thông báo cho ông chủ!”

“Vâng! !” Nữ phụ tá mặc đồng phục màu xanh dương đậm, lập tức thật căng thẳng chạy đi! !

“Không cần thông báo cho ai, tôi muốn một mình đi tìm con dâu của tôi! !” Ân Nguyệt Dung lập tức một mình cắn răng nắm rương hành lýthật to của mình, lập tức mang giày đáy bằng màu trắng, phát điên kéo ra ngoài.

“Bà chủ! Trước tiên bà không nên kích động, cho dù muốn đi ra ngoài, cũng phải rửa mặt trước, bà cho tôi một chút thời gian, chúng tôi lập tức gọi máy bay trực thăng!” Ngọc Phân thực vội vã căng thẳng, lộ ra bất đắc dĩ theo sát ở phía sau, gọi!

“Không cần! Tôi muốn tự lái xe đi! Dù sao tôi đã thi được bằng lái!” Ân Nguyệt Dung nói xong, người đã lôi kéo cái rương đi ra khỏi phòng ngủ chính của mình, hết sức kích động đi dọc theo hành lang thật dài màu vàng, đi xuống dưới lầu.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trang Ngải Lâm mặc áo thu ba lỗ màu trắng và quần thể thao màu đen, vừa ngáp, vừa vặn eo bẻ cổ, đi ra gian phòng của mình, sau đó mơ hồ lim dim nhìn thấy mẹ của mình, đang gấp gáp kéo rương, phát điên đi ra ngoài, cô sững sờ, lập tức ngăn ở giữa hành lang, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ! ! Mẹ làm gì thế?”

Ân Nguyệt Dung nhìn thấy con gái, lập tức giống như tiên nữ nhào tới bên cạnh cô, hưng phấn mở điện thoại di động, kích động nói: “Con xem đi! ! Bạn gái của Hạo Nhiên !”

“À? Bạn gái?” Trang Ngải Lâm vừa nghe, trước hết ghét bỏ hơi cười, mới nghiêng người tới trước mở to hai mắt nhìn hình trong điện thoại di động, quả thật em trai của mình cùng một cô gái khả ái, ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái đứng chung một chỗ, ánh mắt của cô nhíu lại, nói: “Cô bé này khá quen ?”

“Con biết?” Ân Nguyệt Dung trợn to hai mắt, nhìn con gái, la hoảng lên: “Con biết?”

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, lại cúi đầu liếc mắt nhìn cô bé kia, quả nhiên là Đường Khả Hinh, cô lập tức nhìn mẹ, bất đắc dĩ cười nói: “Ôi chao, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, cô ấy không phải bạn gái của Hạo Nhiên, cô ấy là em gái của Hạo Nhiên mới vừa nhận ở trong nước.”

“Em gái?” Ân Nguyệt Dung kêu to lên: “Em gái?”

“Đúng vậy. . . . . .” Trang Ngải Lâm cười nói.

“Con bé ngu ngốc này! !” Ân Nguyệt Dung lập tức đoạt lấy điện thoại di động, lại phóng đại cả khuôn mặt của con trai cho con gái nhìn, nói: “Con thấy được chưa? Thấy không? Nhìn một chút, mắt, mũi, miệng, còn có vẻ mặt!”

Trang Ngải Lâm một chút cũng không có hứng thú, liếc về phía khuôn mặt thối của em trai, cười nói: “Con thấy rồi, mấy chục năm cậu ấy không thay đổi, chính là dáng vẻ chán ghét.”

Ân Nguyệt Dung thật sự rất vội, kêu một tiếng, lại nói: “Tại sao con ngốc như vậy chứ? Con có thấy qua lúc em trai của con ở bên cạnh cô gái, là nét mặt này sao? Đây chính là nét mặt thích! ! Nét mặt rất ưa thích, rất ưa thích ! !”

Trang Ngải Lâm nhìn mẹ kích động như thế, cô liền bật cười nhìn lại tấm hình này, nói: “Không thể nào?”

“Nói chuyện với con vô dụng! Mẹ phải đi tìm con dâu của mẹ!” Ân Nguyệt Dung không nói hai lời, liền muốn cất điện thoại di động bước đi . . . . . . .

“Nguyệt Dung?” Trang Tĩnh Vũ mặc thường phục, nhanh chóng từ trường đua ngựa đi tới, thấy vợ kích động như thế, ông lập tức rất hồi hộp hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Quản gia nói em. . . . . .”

“Tĩnh Vũ! ! Anh nhìn con dâu chúng ta!” Thấy chồng tới, lập tức căng thẳng hưng phấn cầm điện thoại di động, mở hình cho chồng nhìn, kích động nói: “Rất ngọt ngào! ! Rất đáng yêu! ! Rất hiền lành! ! Anh xem đi, cô ấy giơ dấy tay, rất đáng yêu ! ! Cô ấy chính là con dâu em muốn tìm !”

“Chuyện này. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nghe vợ kích động như vậy, ông cũng tò mò cầm lấy điện thoại, quả thật nhìn thấy con trai cùng một cô gái nhỏ thật vui vẻ đứng chung một chỗ chụp hình, sau đó cô gái kia tựa vào trên bả vai của con trai, nở nụ cười xinh đẹp nhìn ống kính, có chút ngượng ngùng giơ dấu tay đáng yêu . . . . . . Hai mắt của ông lập tức ngưng tụ! !

***

Cambridge, sáng sớm sươngmù chưa tản đi, tràn ngập ở giữa rừng cây.

Không đến bao lâu, ánh mặt trời đón một trận gió, chiếu xuống, rơi vào nóc căn biệt thự màu trắng, biệt thự ở khu vực này, không phải là chính khách nước Anh hoặc xã hội thượng lưu, thì không thể vào ở.

Bên trong vườn truyền đến tiếng va chạm dọn dẹp chén đĩa.

Quản gia đứng ở cạnh bể bơi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn những người giúp việc mặc đồng phục màu đen, đang nhanh chóng dọn dẹp rượu và bánh ngọt đêm qua, đặt vào trong xe thức ăn, thỉnh thoảng ông ta lại căn dặn mấy người giúp cố gắng nhẹ nhàng, bởi vì ông chủ vẫn còn nghỉ ngơi, nói xong, quản gia cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ban công màu trắng lầu hai, cửa sổ sát đất đóng lại chặt kín, rèm cửa sổ màu trắng rơi xuống. . . . . .

Ánh mặt trời theo thời gian trôi qua, chiếu xuống trước cửa sổ sát đất.

Gian phòng lập tức sáng lên một mảng lớn.

Tròng mắt Trang Hạo Nhiên hơi híp, người trần truồng lộ ra phần lưng to lớn, nằm ở trên giường nệm trắng như tuyết, thở dốc một hơi, lại kéo chăn nệm, che đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say.

“Soảng ! !” Dưới lầu có tiếng chén đĩa vỡ vụn, trong buổi sáng yên tĩnh truyền đến!

Hai mắt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, rốt cuộc theo bản năng ở trong mơ hồ tỉnh lại, thở mạnh một hơi, chậm rãi mở mắt, híp một đường may, nhìn thấy cửa sổ sát đất phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, tạo thành vùng sáng nhức mắt, anh khép mắt lại, cả người đau nhức ngồi bật dậy, tựa vào trước giường, mặt ngó cửa sổ sát đất, tiếp tục nhắm mắt lại nghĩ làm sơ nghỉ ngơi, lồng ngực to lớn bên trái lướt qua vài dấu tay màu hồng. . . . . .

Cả căn phòng, vẫn phát ra mùi rượu đỏ hết sức mê hoặc.

Trang Hạo Nhiên mệt mỏi, mơ hồ mở mắt, yên lặng nhìn một chai Conti cũng đã hết rồi, chai rượu nằm nghiêng trên thảm lông in một mảng lớn vết rượu đỏ thẫm  . . . . . .

“Tối hôm qua uống bao nhiêu ?” Trang Hạo Nhiên vươn tay vuốt mạnh cái trán, âm thanh khàn khàn kêu một tiếng, vừa định nhấc chăn đứng dậy, nhất thời cảm giác cả người mình trống không, đầu tiên anh sững sờ, sau đó mơ hồ nghiêng mặt nhìn giường nệm mềm mại trắng tinh bên cạnh, có một vết máu đỏ thẫm, vào buổi sớm hôm nay đặc biệt chói mắt, trái tim nhảy lên, ánh mắt lập tức sáng lên, anh nhìn chòng chọc vết máu này, lúc này trong đầu hiện ra một đoạn ngắn nào đấy đêm qua, có một cô gái ở trong bóng tối khóc thút thít, đón mình tiến vào, nước mắt ào ào lăn xuống!

Nhưng cô gái nhỏ hiện tại không thấy!

“Trời ạ! !” Lúc này xung quanh Trang Hạo Nhiên như bị sét đánh, rầm rầm vang lên, lập tức nhớ lại đêm qua uống rượu xong và tất cả những chuyện làm với Đường Khả Hinh, anh lập tức gấp kêu lên một tiếng, vừa căng thẳng điên cuồng gấp kéo áo ngủ trắng tinh mặc lên người, vừa ngẩng đầu lên nhìn hoàn cảnh xung quanh, người kia đi đâu? Anh buộc chặt dây, vừa lao ra phòng kêu to: “Đường Khả Hinh? ? ?”

Quản gia nghe được tiếng của Trang Hạo Nhiên, lập tức đi vào biệt thự, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã nhào xuống lầu, căng thẳng hỏi mình: “Where is Khả Hinh?” (Đường Khả Hinh ở nơi nào?)

Ông ta cũng có chút căng thẳng trả lời: “She had al¬ready left” (cô ấy đã đi khỏi)

Trang Hạo Nhiên lập tức kinh hãi, hỏi: “When did she leave?” (Đi khỏi lúc nào)

Quản gia nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn đồng hồ, mới ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Sev¬en alound. . . . . .” (ước chừng bảy giờ)

Trang Hạo Nhiên vừa nghe, đau lòng kêu một tiếng, lập tức xoay người vọt vào biệt thự, trong lúc bối rối tắm rửa người một chút, để cho mình bình tĩnh lại, suy nghĩ tới cô có thể về nơi đó, mới vội vàng mặc áo len cổ chữ V màu xanh dương, quần tây màu đen, nắm tây trang màu đen, vừa mặc, vừa nhảy lên xe thể thao, điên cuồng đạp chân ga cho xe chạy về hướng nhà hàng! ! !

Xe chạy qua con đường nhỏ uốn lượn! !

Trang Hạo Nhiên vừa cầm tay lái, vừa căng thẳng nhớ tới đêm qua mình ôm Đường Khả Hinh ở trong bóng tối, cô gái này ở trong ngực mình khóc thút thít nói đau, anh đau lòng kêu to một tiếng, vỗ mạnh vô lăng, kêu to: “Đáng chết! ! ! ! Mẹ kiếp. Tôi thật sự cần ăn đòn! !”

Anh vội vàng nhắm hướng, đau lòng lái xe chạy nhanh tới phía trước! !

Phòng ăn Bách Hợp.

Bruce và Niky đã thức dậy, đi ra chỗ ngồi ngoài trời, sửa sang lại khăn trải bàn màu tím . . . . . .

Xe thể thao thắng gấp ở đường lớn cây Nguyệt Quế, chi một tiếng vang dội.

Trang Hạo Nhiên cảm giác cuồng loạn, gấp gáp dừng xe, quay đầu nhìn thấy Bruce và Niky đang kinh ngạc nhìn mình, tim của anh nhảy thình thịch, suy nghĩ xem người kia đâu? Anh lập tức nhảy xuống xe thể thao, căng thẳng bước nhanh tới phòng ăn, trải qua cây cầu nhỏ mới vừa muốn hỏi Đường Khả Hinh đi đâu, lại nghe được bên trong có một loạt tiếng bước chân, anh lập tức dừng bước chân, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh còn chút đỏ ửng, nhưng vẫn có chút tiều tụy, mặc đồng phục phòng ăn, ôm một bao lớn khăn trải bàn màu tím, trong phòng đi ra, đầu óc hỗn loạn, không biết đang nghĩ cái gì. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng tiều tụy của cô, trong lòng lập tức đau nhói, gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên gấp gáp nhìn mình đi tới, hai mắt lộ ra vội vàng và hối hận, cô nhìn ánh mắt anh, trái tim đập thật lợi hại, nắm chặt khăn trải bàn, ánh mắt nhấp nháy, đang mâu thuẫn căng thẳng. . . . . .

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên bước tới trước mặt của Đường Khả Hinh, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .

“Anh không cần chịu trách nhiệm với em! ! !” Đường Khả Hinh đột nhiên căng thẳng chỉ vào anh, tức giận kêu to! !

Trang Hạo Nhiên sững sờ, trợn to hai mắt nhìn cô, không biết làm sao, kêu khẽ một tiếng: “À?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK