Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1198: THỜI GIAN

Ban đêm, 8 giờ 25 phút!

Bên trong ‘phòng tổng thống’, ánh nến màu tím vẫn lãng mạn tình nồng thắp sáng ánh lửa, ngay cả giọt sáp nến cũng lộ ra tình ý miên man, nơi phòng bếp truyền đến một chút tiếng động, nhưng giữa phòng khách xa hoa, rèm cửa sổ màu tím được vén ra hai bên, chiếu rọi cảnh biển vô hạn làm cho người ta vui vẻ sảng khoái, lúc này nơi xa du thuyền chạy càng lúc càng xa, mang đến một chút ánh sáng đầy màu sắc.

Khắp phòng ăn bài biện xa hoa, cùng bộ đồ ăn uống trang trí hoa văn mạ vàng và rèm cửa màu tím đậm.

Có một bóng dáng rất thật lòng xuất hiện tại bàn ăn.

Trang Ngải Lâm vẫn mặc áo yếm màu trắng và váy ngắn màu trắng, tay bưng một đĩa beefsteak mình mới vừa chiên chín ba phần, bước xuống ba bậc thang, đi vào phòng ăn xa hoa, lúc bảy được em trai hướng dẫn, ở trong phòng bếp loay hoay loạn xạ một trận, lúc này tóc hơi có chút xốc xếch, trên trán rịn mồ hôi, mười ngón tay, bị cắt đứt bảy ngón, cô lại chỉ đơn giản dùng băng keo OK trong suốt không thấm nước dán sát vào vết thương ngón tay, cứ như vậy đứng ở trong phòng ăn, hai tròng mắt khẽ lộ ra một chút ánh sáng kích động, nhìn trên bàn ăn để món ăn Bác Dịch thích, bánh mì cà chua nướng khô, còn có Salad trộn hương vị tỏi và các món ăn khai vị, rốt cuộc cô nặng nề thở một hơi, nghe em trai nói, đây đều là món ăn Bác Dịch thích. . .

Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ cổ treo trên tường, đã gần đến giờ, cô lại nhanh chóng đặt hai phần beefsteak xuống hai bên bàn ăn, thật cẩn thận  bày dao nĩa xong, trong lòng hận hận suy nghĩ, vì làm cho người đàn ông này, dáng vẻ nữ vương của mình rất mất mặt! ! Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trong thân thể lại có một luồng hơi ấm kích động khó hiểu, rất ngọt ngào và mong đợi lẻn qua . . .

Đồng hồ treo tường đã chỉ 8 giờ 30 phút thì vang lên một tiếng teng !

Trang Ngải Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ treo trên tường, khuôn mặt của cô cuối cùng nở nụ cười dịu dàng, biết Bác Dịch sắp tới, liền không có thời gian xoay người đi ra phòng ăn, quẹo hành lang bên trái, đi về phía phòng chủ nhân cao nhất. . .

Cửa nhẹ nhàng khép lại, sau đó không lâu truyền đến tiếng nước chảy.

Bên trong phòng ngủ xa hoa, giường nệm kiểu cung đình thêu hoa văn hết sức xa hoa và cao quý, một chiếc váy dài lụa mỏng cúp ngực màu hồng miên man tình ý rũ xuống giữa giường nệm, bên cạnh còn để một bộ trang sức kim cương vô giá, dây chuyền, vòng tay vân vân. . . Một đôi giày cao gót kim cương màu trắng cũng dịu dàng đặt ở trong hộp gỗ cổ xưa, đôi giày cao gót khảm kim cương có xuất xứ từ nhà thiết kế vật dụng của hoàng thất, làm bằng thủ công tinh khiết, trên thế giới vẻn vẹn chỉ có một đôi!

Không đến bao lâu, canh cửa gỗ chạm trổ hoa văn phòng tắm nhẹ nhàng mở ra. . .

Trang Ngải Lâm tắm rửa xong, chỉ mặc áo lót hấp dẫn, bên ngoài khoác áo choàng tắm trắng như tuyết, tóc hơi ẩm ướt, chân trần đi ra, thấy trên giường nệm bày ra váy dài màu hồng và giày cao gót vân vân do chính mình chọn lựa. . . Hai tròng mắt cô lóe lên, khuôn mặt không nhịn được hơi nở nụ cười, cuối cùng chậm rãi trượt áo choàng tắm trên người mình xuống, mặc cho thân thể hấp dẫn mê người của mình hiện ra ở trong căn phòng lãng mạn, lại cúi người nắm chiếc váy dài mộng ảo, miên man tình ý, mặc vào, tùy ý để mái tóc dài mềm mại đã sấy khô rũ xuống bả vai trái, lộ ra vóc người hấp dẫn mê người của cô. . .

Cô lại đến trước bàn trang điểm, nhìn về phía chiếc gương cổ xưa, tay cầm dây chuyền kim cương chậm rãi đeo lên, lại lấy bông tai hình giọt nước, soi gương, hơi nghiêng khuôn mặt trái xoan, dịu dàng đeo lên, khi tay chạm đến bông tai, truyền đến một chút đau đau và ngứa ngáy, không khỏi nhớ tới, lúc ở vườn nho, Bác Dịch ôm ngang mình đi vào gian phòng, lúc sắp triền miên ở trên giường, anh quan tâm tháo xuống bông tai kim cương cho mình, thậm chí hôn rất cảm tính, lay động mình. . .

Trái tim khẽ mênh mông và nhộn nhạo. . .

Cho dù cô là nữ vương như thế nào, ở trước tình yêu, phụ nữ luôn có thói quen  dốc hết tất cả những gì mình có.

Rốt cuộc Trang Ngải Lâm đeo xong mọi thứ kim cương, trang điểm tỉ mỉ, lại mang giày cao gót kim cương lấp lánh, lúc gần chín giờ, cô cất bước châ  tao nhã mà dịu dàng đi qua hành lang thật dài, trở về phòng ăn, trực tiếp ngồi ở trên ghế kiểu cung đình xa hoa, nhìn ánh nến bồng bềnh giữa bàn ăn, không nhịn được nở nụ cười. . .

Đồng hồ treo tường đã đúng 9 giờ! !

Tâm trạng Trang Ngải Lâm lập tức có chút căng thẳng và kích động, giống như hơi lo lắng, không biết món ăn mình làm như thế nào, cô khẽ chớp hai tròng mắt, liếc nhìn món ăn trước bàn, cứ yên tĩnh, ngọt ngào ngồi trên ghế chờ đợi . . .

Thời gian lãng mạn từng phút từng phút trôi qua, ánh nến màu tím thiêu đốt càng lúc càng kịch liệt, sáp nến nhỏ giọt thật lãng mạn.

Khuôn mặt Trang Ngải Lâm càng lúc càng lộ rõ mập mờ và nụ cười ngọt ngào, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 9 giờ 30 phút. . .

Anh có thể hơi bận rộn, bởi vì bữa tiệc cung đình tối nay, quả thật anh cần tham dự một chút.

Trang Ngải Lâm không nói gì, mà vươn tay vén nhẹ tóc dài mềm mại trước trán sang bên trái của mình, để cho tóc dài đến eo rũ xuống trước ngực trái, bộ ngực hấp dẫn hơi lộ ra lấp lánh ánh kim cương, như ẩn như hiện. . .

Lúc này, gió ngoài cửa sổ bay vào càng lúc càng rét lạnh, đồng hồ treo trên tường kim chỉ giờ dần dần từ 9 giờ 30 phút trượt tới 10 giờ. . .

Toàn bộ không gian càng lúc càng yên tĩnh.

Trang Ngải Lâm cảm thấy hơi lạnh lẽo, vẻ mặt hơi giật mình ngẩng đầu, nhìn tường đồng hồ treo trên tường, kim chỉ giờ chỉ ngay 10 giờ, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, nghiêng mặt suy nghĩ , mới qua một tiếng, có thể thật bận rộn. . . Cô lại khẽ đè nén cảm xúc trong lòng mình, để cho mình bình tĩnh lại, nghĩ đến chờ một chút nữa Bác Dịch tới, giọng nói trầm thấp tức giận của anh cũng hết sức sức hấp dẫn.

Cô lại nở nụ cười.

Thời gian lại trôi qua một chút, ánh nến đã cháy không còn nhiệt tình nữa, sáp nến nhỏ giọt giống như nước mắt nhớ thương của người phụ nữ, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đồng hồ treo tường đã lặng lẽ theo tiếng sóng biển cô đơn trầm thấp, trượt đến 11 giờ đêm. . .

Khuôn mặt Trang Ngải Lâm rốt cuộc xảy ra thay đổi, hai tròng mắt nhàn nhạt khẽ chớp, nhìn ánh nến thắp càng lúc càng đến cuối, trái tim từng chút từng chút lạnh lẽo, vẫn không tin Bác Dịch sẽ không tới, lại cảm giác có chút gì đó bắt đầu từng chút từng chút rõ ràng, mặc dù không nguyện ý tin tưởng. . .

Trong đầu không khỏi thoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo đau lòng tuyệt vọng của Bác Dịch.

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm khẽ run, cả người giống như đắm chìm trong khung cảnh tĩnh lặng, mình cũng trở nên yên tĩnh giống như chết. . .

Biển rộng vô hạn, bọt sóng cuộn trào, thời gian ở trong vũ trụ thật sự có ý nghĩa sao? Hay lúc loài người xuất hiện mới cho nó ý nghĩa chân thật. . .

Đồng hồ treo tường truyền đến từng hồi âm thanh “tích tích” cô đơn, chính là âm thanh di động, nó dần dần từ mười hai giờ rạng sáng, từ từ bắt đầu trượt đến 1 giờ, 2 giờ, 3 giờ sáng. . . Nó di chuyển rất vô tình. . .

Bóng dáng Trang Ngải Lâm cô độc, nhẹ nhàng dừng ở trên ghế xa hoa, vẻ mặt chăm chú lộ ra mất mát nhìn ánh nến bồng bềnh trên bàn ăn, hai tròng mắt dần dần từ mất mát đến trống rỗng, đồng hồ treo tường đã trượt tới 5 giờ sáng, cả không gian xa hoa càng lúc càng lạnh, thân thể của cô đã cứng ngắc, bả vai lộ ra cũng lạnh như băng. . .

Cô lẳng lặng nhìn ánh nến tắt ngấm, không biết xảy ra chuyện gì, dáng vẻ thất thần, khuôn mặt của cô hơi giật mình, nhìn thấy thời gian đã đến 9 giờ sáng, cả phòng ăn nhất thời bị ánh mặt trời vàng rực ngoài cửa sổ chiếu vào làm sáng lên, rất nhiều vật dụng gia đình được bài biện, rất nhiều chén đĩa cao cấp bị sáp nến rơi xuống suốt đêm, toàn bộ chiếu rọi thật rõ ràng!

Quyết định tình cảm cũng đã rõ ràng rồi ! !

Khuôn mặt Trang Ngải Lâm tái nhợt, hai tròng mắt run rẩy lóe lên, nhìn giọt sáp nến đã cạn, rốt cuộc giống như chấp nhận, để mặc thân thể càng lúc càng cứng ngắc, trái tim cũng từ từ trở nên cứng rắn, khuôn mặt của cô dần dần lộ ra cứng rắn và rõ ràng, còn lại một chút dịu dàng cuối cùng chờ đợi đêm qua, nuốt vào nơi nào đó bên trong thân thể, tuyệt đối biến mất!

Chậm rãi. . .

Trang Ngải Lâm đã hiểu, trực tiếp ngưng mặt, vươn tay nắm điện thoại di động trên bàn ăn, từng chữ từng chữ lạnh lùng căn dặn trợ lý: “Chuẩn bị thủ tục lên máy bay, 10 giờ chúng ta lên đường trở về nước Pháp!”

“Trang tiểu thư. . . Nhất định phải đi sao?” Trợ lý hỏi lại.

Trang Ngải Lâm dừng lại một lát, khuôn mặt lộ ra tuyệt vọng và lạnh băng, lại nhàn nhạt đáp: “Ừ. . .”

Trợ lý lập tức nói: “Tốt! Chúng tôi lập tức chuẩn bị! !”

Trang Ngải Lâm chậm rãi đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, nhìn lại tất cả món ăn trên bàn một cái, cô không trách ai, không oán ai, ở trong tình yêu, thua là thua, thắng là thắng! Không yêu là không yêu. . . Cô đứng lên, xoay người cất bước nặng nề quay trở lại căn phòng chủ nhân. . .

9 giờ 30 phút sáng ! !

Bác Dịch cùng đám người Hợp tác xã nghiên cứu vườn nho Trung Quốc, từ đêm qua vẫn kích động trò chuyện tới rạng sáng, lúc này bọn họ lại hẹn Vitas tiên sinh dùng điểm tâm ở phòng ăn ngự tôn. . . Chỉ thấy Bác Dịch mặc tây trang màu đen, tinh thần sáng lạn, tay cầm tài liệu Tiêu Đồng đưa cho mình, bước ra xe hơi màu đen, cùng ông chủ trang trại rượu vang nước Pháp từ từ đi vào trong đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nói chuyện về kỹ thuật chưng cất rượu của thế giới cũ và mới, bên cạnh đám người hợp tác xã cũng kiên nhẫn lắng nghe. . .

Cửa thang máy chậm rãi mở ra!

Trang Ngải Lâm mặc váy dài cúp ngực độc đáo kẻ ô vuông trắng đen, bên ngoài khoác áo lông thú màu đen, vén tóc dài hơi xoăn gợn sóng quyến rũ bên ngực trái, trang điểm tỉ mỉ, thoa son môi đỏ mọng xinh đẹp, nghiễm nhiên giống như nữ vương, tay cầm túi xách Chanel cùng màu, bước ra thang máy, đi theo phía sau là trợ lý và người giúp việc, rối rít tay kéo hành lý, đi theo phía sau cô đi về phía trước. . .

Có lẽ Bác Dịch cảm thấy khí thế thật lớn, nhất thời nhìn thấy Trang Ngải Lâm, hai tròng mắt anh lóe lên,khuôn mặt hơi giật mình. . .

Lúc này Trang Ngải Lâm cũng nhìn thấy Bác Dịch giống như người không có chuyện gì, hết sức hấp dẫn đẹp trai đứng ở trong đám người, khuôn mặt cô khẽ thoáng qua nụ cười, cũng rất nhanh biến mất, giống như không nhìn thấy anh, cất bước đi về phía trước. . .

Bác Dịch cũng đứng ở trong khách sạn, giống như không nhìn thấy cô, hơi nghiêng mặt. . .

Trang Ngải Lâm trực tiếp ngẩng mặt cất bước đi về phía trước, lúc sắp đi qua bên cạnh anh thì bước chân của cô dừng lại, vẻ mặt lộ ra nhàn nhạt, chăm chú nhìn phía trước, không biết nói với người nào: “Tôi phải trở về Paris rồi. . . Có lẽ. . . Vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa. . .”

Trong lòng Bác Dịch chợt căng thẳng, hai tay anh nắm chặt quả đấm, suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới hơi xoay người, nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt lộ ra đè nén, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Thật sao? Chúc em lên đường thuận buồm xuôi gió. . .”

Trái tim hoàn toàn vụn vỡ, tình yêu hoàn toàn theo gió tan đi. . .
Trang Ngải Lâm khẽ chớp hai tròng mắt, mặc cho một chút nước mắt cũng theo gió tan đi, cứ như vậy một mình cất bước nhàn nhạt đi ra khỏi đại sảnh khách sạn. . .

Bác Dịch chăm chú nhìn bóng lưng cô càng lúc càng xa, trái tim giống như bị bóp chặt, đau đến hít thở không thông, lại nắm chặt quả đấm, nặng nề đè nén cảm xúc kích động trong thân thể mình, nhìn cô cứ như vậy lạnh lùng ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, tất cả mọi thứ quen nhau đều kết thúc, anh không muốn nhìn nữa, suy nghĩ nổi sóng xoay người, cảm thấy cả người mình không còn hơi sức, cứ trôi nổi cất bước đi khỏi. . .

Đúng lúc này, Trang Hạo Nhiên từ trong thang máy nhanh chóng đi ra, kêu to: “Chị! ! Chờ một chút đã !”

Bác Dịch nghe được giọng nói này, vẻ mặt anh khẽ thu lại, nhìn Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi: “Cậu tìm chị của cậu làm gì? Cô ấy đã lên xe đi rồi, cô ấy trở về Paris rồi. . .”

“Vì chuyện ngọc phỉ thúy!” Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn Bác Dịch, vội nói: “Thợ thiết kế kia cho rằng chị ấy thật sự muốn trừng phạt cô ấy, hoảng sợ đến muốn tự tử! Thật ra chị ấy đã một mình đầu tư sắp xếp buổi trình diễn thời trang Paris của chị ấy rồi !”

Lúc này trái tim Bác Dịch chợt vang lên, hai tròng mắt anh lộ ra chút ánh sáng kịch liệt, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Cậu. . .Cậu nói. . . . chuyện ngọc phỉ thúy gì hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK