Chương 824: KHÔNG NÊN TỨC GIẬN
“Thật giống như điện thoại di động của em reo lên! ?” Nhã Tuệ ôm cổ của Lâm Sở Nhai, dừng ở cua quẹo thang lầu, đỏ mặt nói.
Lâm Sở Nhai đang điên cuồng kích thích nửa người dưới, gần như sụp đổ, ôm cô gái này, vừa hôn môi của cô, vừa gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai nói: “Không có! ! Điện thoại đâu có reo? Anh không nghe thấy! !”
Anh nói xong, muốn ôm Nhã Tuệ nhanh chóng đi lên trên. . . . . .
“Ôi ! Không phải. . . . . . rõ ràng điện thoại di động của em reo lên, tiếng chuông này là em đặc biệt cài, em nghe ra là Khả Hinh gọi cho em đấy. . . . . .” Nhã Tuệ nói xong, liền nhẹ nhàng nhảy lồng ngực Lâm Sở Nhai, nhanh chóng đi xuống dưới lầu. . . . . .
“Nhã Tuệ?” Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Nhã Tuệ căng thẳng đi xuống lầu, anh gõ mạnh đầu một cái, nghiến răng khẽ nói: “Trang Hạo Nhiên! ! Anh đang làm gì à? Chút chuyện này, anh cũng làm không xong!”
***
Buồng xe.
“Đưa di động cho anh,” Trang Hạo Nhiên biết điện thoại di động đã nối máy, nhanh chóng giơ tay về phía cô, nói.
“Không ! !” Đường Khả Hinh không chịu, vẫn cầm điện thoại di động, trợn to hai mắt nhìn anh nói: “Loại chuyện trúng thưởng này, em đương nhiên muốn cùng Nhã Tuệ ăn mừng!”
“Ba mươi triệu của em vẫn là anh đưa cho em! ! Bây giờ còn phải đi cùng em đổi thưởng! Xem ra em rất tốt, cầm tiền liền cùng người khác ăn cơm? Không coi anh ra gì như vậy, tại sao anh còn phải đưa vé số cho em? Không bằng anh tự mình cầm đi ăn hết! !” Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, không đoạt điện thoại, nhào tới giành cái hộp.
“Không ! !” Cả người Đường Khả Hinh bị anh ép tới nằm ở trên ghế xe, lại gắt gao ôm chặt cái hộp kia, điện thoại di động rơi xuống. . . . . .
***
“A Lô? A Lô? A Lô?” Nhã Tuệ gấp gáp ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động, giơ trước mắt, nghe đầu điện thoại bên kia chỉ là truyền đến từng trận dòng điện, giống như còn có một chút tiếng thở dốc rất mập mờ, cô ngạc nhiên gọi nhỏ: “Khả Hinh? Khả Hinh? Là cô sao?”
Không đến bao lâu điện thoại di động liền cúp máy.
Nhã Tuệ cầm điện thoại di động, đột nhiên sững sờ, suy nghĩ có thể cô không cẩn thận nhấn sai rồi, không thể làm gì khác hơn, nở nụ cười để điện thoại di động xuống, mới xoay người. . . .
Lâm Sở Nhai cũng đã rất tức giận đầy người, ngồi ở trên ghế sa lon, ôm vai thất vọng nói: “Xem ra Khả Hinh thật sự quan trọng hơn nhiều so với anh. Lúc chúng ta nhiệt tình như vậy, em vừa nghe đến điện thoại của cô ấy, liền ném anh ra chín tầng mây ! Làm cho anh . . . . .”
Anh cảm thấy tức giận, mặt trắng bệch ngồi tại chỗ, thất vọng mất hết hứng thú!
Nhã Tuệ sững sờ kinh ngạc nhìn anh, vội vàng giải thích nói: “Không phải như vậy, anh không nên hiểu lầm. . . . . . em chỉ là . . . . .”
Lâm Sở Nhai không để ý tới cô, chỉ thở gấp, hơi nghiêng mặt.
“. . . . . . . . . . . .” Hai tròng mắt Nhã Tuệ lộ ra dịu dàng, nhìn bộ dáng anh tức giận mất mát như vậy, trong lòng lại lướt qua một dòng nước ấm, hiểu rõ anh thất vọng, liền cười ngọt ngào, đến trước mặt, nhìn anh, nói nhỏ: “Không nên tức giận. . . . . . Em sai rồi. . . . . . Hả?”
Lồng ngực Lâm Sở Nhai phập phồng mãnh liệt, trầm mặt không lên tiếng.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng của anh, hai mắt khẽ xoay tròn, suy nghĩ một chút, tay liền chống ghế sa lon mềm mại, nghiêng người tới trước, kề bên cạnh Lâm Sở Nhai, hôn nhẹ trên mặt của anh.
Hai mắt Lâm Sở Nhai lóe lên, mặc dù có chút chấn động, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nhã Tuệ nhìn bộ dáng của anh, lại cúi đầu mỉm cười, mới lại nghiêng người sang, hôn nhẹ ở trên mặt của anh, đôi tay không nhịn được chống ghế sa lon, lại gần thân thể anh, ngồi ở trên đùi của anh, ôm cổ của anh, hôn nhẹ anh trên môi.
Lúc này Lâm Sở Nhai mới nhắc mí mắt, hơi nở nụ cười nhìn cô gái trước mặt.
Ánh mắt quyến rũ của Nhã Tuệ khẽ nhấp nháy, dịu dàng như nước nhìn người đàn ông trước mặt, hôn ở trên môi của anh, giọng mềm mại nói nhỏ: “Em yêu anh. . . . . .”
Trên mặt Lâm Sở Nhai không nhịn được nở nụ cười, bị trêu ghẹo nổi lên kích thích, vươn tay ôm lấy cô gái trong ngực, cùng với cô hôn ngọt ngào cuồng nhiệt, đầu lưỡi dây dưa, tay lại quét đến bộ ngực đầy đặn của cô, xoa nắn nhẹ.
“Ưmh. . . . . .” Sắc mặt của Nhã Tuệ đỏ lên, không hề xấu hổ nữa, ôm cổ của anh, cuồng nhiệt quấn lấy đầu lưỡi của anh.
“Chúng ta trở về phòng. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhẹ nhàng tránh thoát nụ hôn của cô, cúi xuống, cảm tính dịu dàng nói.
Nhã Tuệ mắc cỡ mặt đỏ bừng, lại ngọt ngào cười khẽ.
Lâm Sở Nhai không nói chuyện nữa, lập tức ôm lấy Nhã Tuệ đứng dậy, cười nói: “Ôm vợ trở về phòng. . . . . .”
Cô khẽ mỉm cười, không nhịn được ngã ở trong ngực của anh, mặc cho cảm xúc dâng trào, lại mong đợi khoảnh khắc ôm nhau.
***
Xe đang nhanh chóng chạy tới phía trước.
Cửa sổ lướt qua từng phong cảnh.
Đường Khả Hinh vẫn giữ tư thế cũ, nằm ở trên ghế xe, nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Hai mắt hấp dẫn của Trang Hạo Nhiên lóe lên, đè ở trên người của Đường Khả Hinh, bí ẩn mập mờ nhìn cô.
“Làm gì? Nhìn em như vậy!” Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, đỏ mặt quay mặt đi.
Trang Hạo Nhiên lại vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, để cho cô quay mặt về phía mình, mới chăm chú nghiêm túc nói: “Em biết một không gian riêng biệt, đối với đàn ông và phụ nữ quan trọng đến mức nào không ?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh lập tức mê ly nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, lộ ra chân tình, rất khát vọng nói: “Từng phút từng giây anh đều muốn hôn em. . . . . . Loại cảm giác này, càng ngày càng tăng lên, chưa bao giờ ngừng nghỉ. . . . . . Bởi vì môi của em rất ngọt. . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh lập tức ấm áp, khẽ cắn môi dưới, rũ nhẹ mí mắt, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại cuồng nhiệt nâng cằm của cô, chăm chú nhìn cô gái trước mặt, thật lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . hôm nay ở văn phòng em hôn anh, biết anh hạnh phúc đến cỡ nào không? Bởi vì em rất ít chủ động đón nhận anh. . . . .”
Đường Khả Hinh thở nhẹ, mắc cở đỏ mặt có chút bừng, hơi thở mập mờ của hai người len trong không gian ấm áp, thân thể động đậy, lại phát hiện cúc áo trước buông lỏng ra, lộ ra nửa bộ ngực mê người, còn có bả vai trơn mịn sáng bóng. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng lúc càng nóng bỏng, chăm chú nhìn cô gái trước mặt, lồng ngực khẽ phập phồng, rất khát vọng nói: “Anh muốn nếm loại cảm giác kia một lần nữa. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trái tim đập thình thịch.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại cúi mặt, nóng bỏng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nâng mí mắt, nhìn người đàn ông đẹp trai hấp dẫn trước mặt, nhìn mình rất cuồng nhiệt và khát vọng, nhớ tới buổi sáng ở nước Pháp, còn có từng đóa hoa hồng, cùng anh thỉnh thoảng nói lời buồn bã, cô liền không nhịn được chậm rãi vươn tay, ôm nhẹ cổ của anh, nghiêng mặt tới trước, có chút thẹn thùng, có chút dịu dàng, hôn nhẹ ở hai mắt của anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, hưởng thụ dịu dàng và nụ hôn ướt át rơi vào mi mắt, không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh cũng cười rất ngọt ngào say lòng người, nhìn anh một cái, lại khẽ nhắm mắt, hôn nhẹ ở trên chóp mũi đẹp trai của anh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác dâng trào kích động, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay trắng tinh, tay chậm rãi chống trước lồng ngực của anh, đưa mặt tới trước hôn trên môi của anh, mút nhẹ múi môi của anh, khéo léo ngọt ngào thoát ra đầu lưỡi hơi nóng ấm. . . . . .
Một hơi thở nóng bỏng truyền đến.
Trang Hạo Nhiên đã mạnh mẽ ôm chặt cô gái trong ngực, rất điên cuồng hôn cô, thậm chí mút đầu lưỡi của cô, hơi thở nặng nề thở dốc, dường như muốn đè cô vùi lấp trong sự kích thích.
“Ưmh. . . . . .” Cả người Đường Khả Hinh mặt đỏ tới mang tai, đón nhận đầu lưỡi nóng ấm của anh điên cuồng mút dây dưa, ban đầu có chút chống đỡ không được, nhưng đến cuối cùng, cảm giác thân thể của mình, bộc phát từng trận khí nóng kịch liệt, sắp làm cho thân thể mình nổ tung, cô không nhịn được, thở hổn hển, đưa hai tay ra ôm cổ của anh, chủ động, kích thích phối hợp nụ hôn của anh, thậm chí rất cuồng nhiệt hôn trả lại anh.
Từng trận tiếng hôn môi ướt át, lãng mạn từ trong buồng xe vang ra.
Tài xế chăm chú lái xe, tiếp tục nhanh chóng chạy tới đường lớn ở dưới cánh đồng xanh yên tĩnh, bóng cây chậm rãi lướt qua, hai mắt anh có chút lúng túng và xin lỗi.
Trang Hạo Nhiên vẫn rất kịch liệt ôm hôn Đường Khả Hinh, càng mút đầu lưỡi của cô, vừa cảm nhận cảm giác ngọt ngào lan ra, phát hiện chờ đợi lâu dài rất đáng giá. . . . . . Anh cuồng nhiệt hôn cánh môi, tay không nhịn được phủ đến trước ngực của cô, muốn xoa nắn. . . . . .
Một bàn tay nhỏ nắm nhẹ tay của anh.
Đường Khả Hinh khẽ chớp hai mắt dịu dàng, có chút xấu hổ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nóng bỏng nhìn cô, hiểu ý của cô, lập tức gọi: “Dừng xe! ! !”
Chiếc Mercedes-Benz màu đen lập tức chuyển hướng, chạy tới một khu rừng yên tĩnh phía trước, cuối cùng dừng ở dưới tàng cây xanh.
Tài xế nhanh chóng mở cửa xe, cũng không dám nhìn vào trong, liền cất bước đi về phía dưới một tàng cây tương tư, tựa vào thân cây, lập tức rút thuốc lá ra, nhanh chóng đốt lên, hít một hơi, rốt cuộc thở dốc một hơi, phun ra ngoài.
Buồng xe có chút hoạt động.
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa cùng Trang Hạo Nhiên cuồng nhiệt ôm hôn trong không gian yên tĩnh, mặt đỏ tới mang tai, vừa nâng nhẹ chân, váy xếp li dài lộ ra một đoạn chân thon dài trắng như tuyết của cô. . . . . .
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên gọi nhỏ xong, cũng đã hôn nhẹ khuôn mặt của cô, chóp mũi của cô, cằm của cô, cổ của cô, tay xoa nắn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, xoa nắn thật mạnh, hưởng thụ co dãn, mang cho đầu ngón tay của mình cảm giác tròn trịa vô hạn. . . . . .
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu khẽ kêu ra tiếng.
“Kêu lên, đừng sợ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói hết lời, cũng mút mạnh cổ của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, tay đã cởi cúc áo trước ngực cô, cách áo lót cùng màu, nắm mạnh ngực cô, để cho nửa bộ ngực mang theo ánh sáng mê người lộ ra ngoài. . . . . .
“A. . . . . .” Đường Khả Hinh lại bị kích thích khó chị nhấc chân, kêu nhỏ ra tiếng.
Trang Hạo Nhiên hôn mạnh đôi môi ngọt ngào của cô, tay đã dọc theo chân trắng như tuyết, dò vào trong váy dài xếp li của cô, phủ giữa hai chân của cô, phát hiện có chút ướt át, anh nở nụ cười hơi mập mờ, ngẩng đầu, dịu dàng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh như vậy, liền vươn tay, thẹn thùng vỗ nhẹ bờ vai của anh.
Tiếng cười cưng chiều như thở dốc.
Trang Hạo Nhiên lại rất cưng chiều cúi xuống, nếm nhẹ môi ngọt ngào của cô gái này, ngón tay cũng trượt nhẹ vào giữa hai chân sâu thẳm. . . . . .
“Không nên như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, người đã bị kích thích thay thế, hơi ngẩng đầu, thở hổn hển.
“Ưmh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng hết sức kích thích, hôn mạnh môi nhỏ của cô, ngón tay đi vào rút ra, hưởng thụ một chút ấm áp, mang cho của mình cảm giác rung động. . . . . .
“Ưmh. . . . . . Trang Hạo Nhiên. . . . . .” Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, thân thể bị ra vào, chọc ngoáy say mê rung động, buồng xe cũng nhẹ nhàng lay động.
“Gọi tên anh. . . . . .” Người đàn ông này vừa hôn, vừa van xin.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác hai chân chợt cọ sát, ngón tay ra sức rất đều, mặt của cô đỏ lên, gọi nhỏ: “Hạo Nhiên. . . . . .”
“Bảo bối của anh, thật nghe lời. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, lại vì cô vui vẻ, mang đến từng trận co rúc.
“A, a, a. . . . . .”
Buồng xe kịch liệt, lại theo cơn gió ngọt ngào, lay động. . .