“Ủy viên Lưu ra lệnh! ! Nhất định phải mau sớm thả người! !”
Trong điện thoại có người mãnh liệt thông báo mệnh lệnh! !
Cô gái cầm đầu dạ hành nhân, cầm điện thoại di động nghe mệnh lệnh cứng rắn này, hai tròng mắt của cô mãnh liệt lóe lên, quay mặt sang trong thoáng chốc, nhìn Uyển Thanh đã thoát khỏi thép cái móc, cả người tràn đầy máu tươi nằm ở trong góc u ám, nhà thôi miên và bác sĩ chuẩn bị tiêm cho cô chết não, đã chuẩn bị xong, cô quay mặt sang, nắm chặt điện thoại di động, tự mình đưa quyết định, cười lạnh nói: “Bọn họ nói muốn thả người, nhưng không nói cho chúng ta rốt cuộc thả người lúc nào! Chúng ta có thể muộn mười phút, 20 phút !”.
Trong bóng tối đi ra một nam một nữ, bọn họ nhìn cô, lạnh lùng hỏi : “Ý của cô là. . . . . .”
Cô gái kia lạnh lùng cầm điện thoại di động, đứng ở một bên, ngẩng mặt hơi lộ ra mấy phần đắc ý nói: “Bây giờ chúng ta lập tức tiến hành thôi miên cho cô ta, buộc cô ta nói ra tung tích rượu đỏ, sau đó tiêm vào chất thuốc chết não cho cô ta, rồi đưa cô ta trở về! ! Như vậy, xem như chúng ta không có nuốt lời! Chỉ tha cho cô ta không chết thôi! ! Coi như cô ta may mắn! !”
Một nam một nữ nghe nói như vậy, đồng thời nhìn Uyển Thanh ở trong góc tối thoi thóp cuộn tròn thân thể, vội nói: “Bắt đầu đi!”
***
Căn phòng bí mật khách sạn Á Châu! !
Mỹ Linh lập tức cầm ống thuốc lên, đâm vào trong cánh tay Lâm Đình, bơm nước thuốc vào! !
“A!” Lâm Đình đang hôn mê khổ sở, khuôn mặt chợt cảm giác đau đớn, run rẩy kêu một tiếng.
Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nhanh chóng nhìn bác sĩ, bác sĩ lập tức dẫn hai trợ lý đi tới trước mặt của Lâm Đình, từ bên trong lấy ra máy đo độ rung Meter, rút ra các loại ống đặc biệt nối liền với máy Meter, nắm chặt thời gian, nhanh chóng đặt tất cả đầu ống tại vị trí não bộ Lâm Đình đang hôn mê, Mỹ Linh nhanh chóng ngồi trước máy vi tính, dựa theo bác sĩ căn dặn, bắt đầu đưa vào hình ảnh mô phỏng Lâm Đình có khả năng đi đến hôm nay, thông qua sóng não kích thích trí nhớ của cô, chỉ cần đưa vào ở bên trong sóng não của cô một hình ảnh, nếu đầu óc của cô có trí nhớ đối với hình ảnh đó, máy Meter có thể đưa đến phản ứng mãnh liệt, nơi đó có thể là địa điểm giấu Uyển Thanh ! !
Giang Thành và Tiêu Yến làm tê dại não của Lâm Đình, ép buộc cô mở mắt ra, nhìn hình ảnh trong màn hình, từng hình ảnh nhanh chóng lướt qua!
Mỹ Linh gấp đến độ một đầu mồ hôi, nhanh chóng hoạt động ngón tay, toàn bộ hình ảnh mô phỏng 3D, lướt qua trước máy vi tính! !
Lãnh Mặc Hàn càng căng thẳng đứng ở sau lưng Mỹ Linh, vừa nhìn cô nhanh chóng đưa số liệu vào, vừa nhìn một máy Meter khác trên bàn, vẫn lướt qua hết sức thong thả, cũng không có cảm thấy có bất kỳ nào sóng não Lâm Đình nhảy lên, mới vừa rút lấy máu của cô xét nghiệm, mới phát hiện trước khi cô đi làm nhiệm vụ, đầu tiên phải tiêm một chất thuốc, thuốc này có thể tê liệt đại não trong thời gian ngắn, sau đó thông qua tác dụng của thuốc để che giấu một phần trí nhớ trước khi cô làm nhiệm vụ, đề phòng sau khi cô bị bắt, xuất hiện tình huống nghiêm hình tra khảo vân vân (thuốc này có căn cứ lâm sàng)! !
Cảnh tượng mô phỏng trong màn hình máy vi tính từng đợt nhanh chóng lướt qua! !
Cả người Lâm Đình bị tê dại, giống như người sống thực vật, trừng to mắt nhìn hình ảnh phân giải trong màn hình máy vi tính, rất bình tĩnh!
Mọi người biết thời gian không nhiều lắm, đều gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, bác sĩ nhanh chóng rút thuốc nước, tiêm vào cho cô, tiếp tục làm tê liệt thần kinh của cô, đề phòng sau khi cô khôi phục ý thức, thực hiện hướng dẫn giả! !
***
Tại một căn phòng bí mật khác! !
Trong bóng tối, Uyển Thanh thoi thóp, cũng bị người tiêm vào một chất thuốc tê thần kinh, khi cả người cô tràn máu, cảm thấy mình có thể bị thôi miên, theo bản năng cô khẽ nhúc nhích khóe miệng khô khốc tràn máu, đè nén thân thể mãnh liệt run rẩy, muốn dùng một chút ý thức còn lại cắn lưỡi tự sát! !
“Muốn chết?” Cô gái trong bóng tối lập tức tát mạnh cô một bạt tai, không nói hai lời liền nắm tóc đầy máu của cô, phẫn uất đập mạnh vào trên tường! !
Ầm! ! Máu tươi lại tràn ra ! !
Cả người Uyển Thanh giống như đã đau đớn đến tê dại, mặc cho máu tươi nóng hổi trợt qua khuôn mặt tái nhợt của cô, đôi mắt khẽ di động theo bản năng giãy giụa muốn tìm đường chết, mười ngón tay bị kim đâm, sưng đỏ muốn càu mặt trên đất, giữ một chút hơi sức, lại muốn cắn lưỡi. . . . . .
Một ống tiêm lập tức đâm mạnh vào cánh tay của cô! !
“A!” Uyển Thanh lập tức cảm giác khó chịu chất thuốc đang hút lấy não của mình, thân thể bắt đầu mãnh liệt cảm giác như rơi vào băng hàn lạnh lẽo, lỗ chân lông cả người nhanh chóng bị mở ra, từng hồi run rẩy giống như sắp chết, cô nằm bẹp trên mặt đất, ánh mắt run rẩy trợn to như đã chết, giống như bị điện giật! !
Cô gái tàn nhẫn cười lạnh nhìn dáng vẻ Uyển Thanh nằm trên mặt đất khổ sở co giật, thậm chí cơ mặt đã nhanh chóng lõm xuống, cô chau khóe miệng, vô tình kiêu ngạo nói: “Cô từ từ thưởng thức tác dụng của loại thuốc này, rất nhanh cô sẽ hưởng thụ được loại cảm giác khổ sở sẽ từng hồi kích thích đầu óc của cô, thử thách cực hạn chịu đựng của cô, sau đó bởi vì kinh khủng, cô sẽ giao tất cả mọi thứ, bao gồm chai rượu đỏ kia. . . . . .”
Uyển Thanh co rúc trên sàn nhà lạnh lẽo, mặt dán bụi đất, mặc cho máu tươi dọc theo mí mắt chảy xuống, cô lại âm thầm nắm chặt quả đấm, theo bản năng thông qua hoạt động hai mắt và đầu ngón tay, chống lại bộ phận đại não sắp tê dại, kéo dài thời gian. . . . . .
Cô gái cũng không biết Uyển Thanh là một chuyên gia phân tích tâm lý ưu tú đến cỡ nào, chỉ là lúc cô xuất hiện tác dụng của thuốc, mắt nghi ngờ nhíu lại, nhìn hai tròng mắt cô ! !
Cảm giác khổ sở nhanh chóng tấn công thân thể Uyển Thanh, Uyển Thanh vô thức di động ánh mắt, che giấu kim nhọn, âm thầm đâm vào lòng ngón trỏ của mình, tăng cường ý thức chống đối của mình ! !
***
“Nhanh lên một chút! ! Tôi có dự cảm sắp xảy ra chuyện!” Thần kinh Lãnh Mặc Hàn cũng sắp nổ tung, đôi tay chống mạnh mặt bàn, thật ra mới qua năm phút đồng hồ, toàn bộ thế giới của anh cũng đã sôi lên! !
“Biết rồi! !” Mỹ Linh nhanh chóng hoạt động ngón tay, lại phân giải từng loạt hình ảnh ở bên trong màn hình máy vi tính, trước hết từ quảng trường thế kỷ, lại phân giải tỉ mỉ hoàn cảnh xung quanh cửa trước nhà hát kịch, cửa sau nhà hát kịch, rồi đến ngõ hẻm sâu . . . . . .
“Đinh đinh đinh đinh đinh . . . . . .” Máy Meter sáng lên đèn đỏ! !
Lâm Đình giống như thấy được một cảnh tượng, trong đầu bị chợt kích thích, hai tròng mắt nhất thời đảo một cái, ngón tay bắt đầu nhúc nhích! !
Mọi người cảm thấy phấn chấn gấp gáp nhào tới trước, nhìn trong màn hình máy vi tính là một cái rạp chiếu phim tại con hẻm nhỏ sâu! !
“Quả nhiên là một nơi tốt! !” Lãnh Mặc Hàn nhìn hình ảnh kia, sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí kêu lên: “Rạp chiếu phim 24h người rất ồn ào, quả thật chỗ che giấu rất tốt! ! Lập tức lên đường! !”
Phía trước phòng bí mật! !
Tô Lạc Hoành và Tưởng Văn Phong lấy được số liệu chính xác về giao thông của thành phố lập tức ở trước màn hình máy vi tính, hoạt động ngón tay, một đường cong màu đỏ phân ra với khoảng cách rất ngắn, Tưởng Văn Phong vừa nhanh chóng hoạt động ngón tay, vừa phân chia ba tuyến đường nói: “Hôm nay tình trạng giao thông không tốt, để tránh xảy ra kẹt xe, mọi người lập tức chia ra ba nhóm người lên đường ! Chúng tôi ở phía sau hỗ trợ mọi người! !”
Đám người Lãnh Mặc Hàn cùng Tiêu Yến và Giang Thành đã dẫn mọi người bước ra xe! !
Tô Lạc Hoành tiếp tục nhanh chóng lợi dụng số liệu mô phỏng thân thể Uyển Thanh, đưa vào phần mềm thế giới lộng lẫy của mình tìm kiếm vị trí chính xác của cô, quả nhiên ở bên trong phòng dưới lòng đất phía sau rạp chiếu phim, sáng lên số liệu của Uyển Thanh, anh lập tức cầm máy điện đàm, nói với Lãnh Mặc Hàn: “Mặc Hàn! ! Tra ra được, Uyển Thanh đang ở nhà kho ngầm phía sau rạp chiếu phim! ! Nơi đó là một địa phương bỏ hoang đã lâu, nếu không phải cố ý bố trí, không người nào biết nơi đó! ! Nếu như anh không biết, vô ý đi vào, nhất định phải đi vào rạp chiếu phim, đang ở phía sau khán phòng thứ ba! !”
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng ngồi vào chiếc Ferrari màu đen của mình, chân đạp mạnh chân ga, tay cầm tay lái, cho xe như mũi tên lao đi phía trước! ! Rất nhiều chiếc xe khác cũng cùng lên đường! !
Hiện tại, Điệp Y đang đứng cách quảng trường thế kỷ không xa, nghe được tin của Uyển Thanh vô cùng chính xác, cô cũng lập tức theo chiều gió, bước lên phía trước, chạy thật nhanh tới rạp chiếu phim! !
***
“Nhanh lên một chút! ! Thời gian của chúng ta không nhiều lắm! ! Tại sao hôm nay chậm như thế cũng không thấy tác dụng thuốc! ? Cũng gần chiều rồi! ! Ủy viên Lưu đã phát tin tức tới đây mấy lần muốn lập tức thả người! !” Cô gái căng thẳng đứng ở trước mặt của Uyển Thanh, hai mắt cũng nhanh chóng chớp lóe, ngẩng đầu lên căng thẳng nhìn nhà thôi miên, hét to: “Tại sao vẫn chưa được? Ý thức của cô ta vẫn rất tỉnh táo ! !”
Trên trán nhà thôi miên cũng đầy mồ hôi, thở dốc, tay cầm lên một ống thuốc khác tiêm vào cho cô, vừa tiêm vào vừa nói: “Đây đã là ống thuốc thứ ba rồi ! !”
Cô gái cũng rất gấp gáp, lại nhìn Uyển Thanh! !
Khuôn mặt tái nhợt của Uyển Thanh run rẩy, chịu đựng rét lạnh khổng lồ và đau đớn, lại dùng kim nhỏ ở giữa ngón vô thức đâm vào trong thịt của mình lần nữa, hai mắt run rẩy nước mắt, lúc sinh mạng sắp bị đe dọa trong thoáng chốc, không khỏi nhớ tới Lãnh Mặc Hàn, nước mắt chảy xuống, không nhịn được nhớ tới hai anh em cùng đóng kín ký ức về hoa phượng tím, cũng không tình nguyện đào bới tùy tiện, bởi vì rất đau. . . . . .
“Tôi muốn giết cô ta! Tôi không để cho cô ta sống! !” Trong bóng tối, một cô gái khác có cảm giác kế hoạch sẽ thất bại, liền vung dao sắc bén, không thể đè nén muốn đâm vào cô! !
“Không được! !” Một người đàn ông khác với khuôn mặt rổ lạnh lẽo, nói nhanh: “Nếu như giết cô ta, chúng ta rất khó nói với Ủy viên Lưu! ! Không thể giết! ! Nhưng phải nhanh! Thời gian sắp không còn kịp rồi! !”
***
Một chiếc Ferrari màu đen thắng gấp tại trước rạp chiếu phim nào đấy, Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng rút súng lục ra lên đạn, Giang Thành và Tiêu Yến ở xe thương vụ cũng nhanh chóng rút súng lên đạn, vài cửa xe cùng nhau mở ra, Lãnh Mặc Hàn lập tức dẫn mọi người bước nhanh lên bậc thang, lúc này là lúc khán phòng đang chiếu phim, bảo vệ nhìn thấy một nhóm người đằng đằng sát khí đi tới, anh ta ngẩn ra, theo bản năng mới vừa muốn ngăn cản. . . . . .
“Crắc! !” Điệp Y đứng trong gió, khuôn mặt lạnh lẽo, giơ lên súng lục màu đen nhắm ngay bảo vệ! !
Bảo vệ lập tức hoảng sợ vỡ mật đứng yên !
Lãnh Mặc Hàn giống như thần chết, lập tức dẫn mọi người bước nhanh vào rạp chiếu phim!