Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 168: Tôi muốn người (chưa beta)

“Tổng Giám đốc Trang!” Tất cả mọi người cũng đứng ở một bên, cung kính gọi nhỏ.

Trang Hạo Nhiên vẫn mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần thường màu trắng, vô cùng đàn ông, phong độ tao nhã đứng ở trước mọi người, mỉm cười nhìn về phía mọi người sắc mặt nặng nề, hỏi: “Chuyện gì vậy? Tất  cả mọi người giống như ăn gừng sống vậy?”

Đông Anh nghe vậy, ngay lập tức cung kính tiến lên, dịu dàng nói với Trang Hạo Nhiên: “Trang tổng, ngày hôm qua Đường Khả Hinh tự tiện bỏ công việc, làm trái quy định của nhân viên, chúng tôi nhận lệnh của Tổng Giám đốc Tưởng tới đây thực hiện lệnh cưỡng chế cô ấy lập tức rời khỏi khách sạn, bồi thường cho cô ấy một năm tiền lương !”

Trang Hạo Nhiên nghe xong, hai mắt chợt lóe nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng cúi thấp đầu không lên tiếng.

Anh vừa nhìn cô, vừa bật cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

Ngay sau đó Mary cũng tiến lên, cung kính nói: “Trang tổng, tôi nhận sự chỉ đạo của Laurence tiên sinh tới đây mời Đường Khả Hinh đến Tổng Công ty Tập đoàn Á Châu gặp mặt một chút.”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy liền nhịn cười nói: “Cho nên mọi người liền giằng co không xong, liền cãi vả hả ?”

Mary và Đông Anh không lên tiếng, cúi đầu đứng ở một bên.

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Trần Mạn Hồng, ánh mắt lóe lên lo lắng, bộ dáng rất sợ hãi rụt rè, anh cười, nhìn về phía cô ngoắc ngoắc tay nói: “Tới đây.”

Đường Khả Hinh không tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nở nụ cười bí ẩn trêu đùa, trong lòng của cô không khỏi lo lắng, nhưng vẫn thở dốc một hơi, cẩn thận xê dịch tới phía trước, thật lâu, thật lâu mới đi đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, rõ ràng ngửi thấy thân thể của anh, tỏa ra mùi nước hoa giống như thiên nhiên trong buổi sáng tinh mơ, làm cho tinh thần người ta không tự chủ buông lỏng, theo bản năng cô thở phào nhẹ nhõm.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, cố ý cau mày nói: “Xem ra ngày hôm qua cô làm chuyện rất tốt, đã gây họa!”

Đường Khả Hinh cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên bật cười, nhìn về phía cô nói: “Có người hi vọng côi đi khỏi, có người hi vọng cô ở lại, cô muốn đi khỏi không ?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, hai mắt xoay tròn, mới sâu kín nói: “Muốn . . . . . .”

Mọi người cùng nhau rất kinh ngạc nhìn về phía cô, Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ càng thêm gấp gáp nhìn cô.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra dịu dàng, có chút bí ẩn nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mệt mỏi thở dài, yếu ớt nói: “Lúc tôi đến làm ở Khách sạn Á Châu, tôi chỉ cầu một chỗ yên thân, một chút ánh mặt trời, nhưng khi tiếp xúc mọi chuyện, làm cho tôi yêu khách sạn này, yêu rất nhiều đồng nghiệp ở khách sạn này, tôi bắt đầu khát vọng có thể ở chỗ này làm một chút việc, giữ lại một chút tình cảm, nhưng tôi phát hiện có rất nhiều chuyện, tôi thể kiểm soát được, phát triển theo phương hướng tôi không thể nắm bắt. . . . . . Tôi sợ, tôi khổ sở, tôi uất ức, trong lòng tôi chua xót. . . . . . Nhưng tôi không biết nên làm gì? Thậm chí sáng nay các tờ báo đưa tin, làm tổn thương tôi và người thân của tôi, tôi rất đau lòng. . . . . . rất mệt mỏi. . . . . .”

Đôi tay Trang Hạo Nhiên khẽ cắm vào túi quần, im lặng nhìn về phía cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thấp giọng nói: “Tôi vốn muốn rời khỏi, nhưng tôi phát hiện, đi khỏi nhất định không thể giải quyết vấn đề, ngược lại nó đẩy tôi rơi vào vực sâu dư luận đáng sợ. . . . . . Cho nên hiện tại tôi không muốn đi. . . . . . hiện tại tôi cũng không thể đi. . . . . . Tôi thật sự không thể đi. . . . . . Nếu tôi đi, tôi sẽ mang theo những lời nói đáng sợ kia đến suốt cuộc đời. . . . . .”

Mọi người đều đồng tình nhìn về phía cô.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái trước mặt, lúc nói đến những lời này thì ánh mắt thoáng qua kiên quyết, anh mỉm cười nói: “Theo lời cô nói, ý của cô là cô không sai?”

Đường Khả Hinh có chút không biết làm sao ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía cô nói: “Trong xương cô có chút kiêu ngạo nhưng cô không dùng kiêu ngạo vào tính cách của mình mà để mặc cho suy nghĩ của mình muốn làm gì thì làm, đêm qua, lúc Thị Trưởng phu nhân ở trên du thuyền mời cô nói chuyện phiếm với cô ấy, điều cô phải làm đầu tiên chính là xin phép cấp trên của mình, hay hỏi thăm đồng nghiệp bên cạnh, có lẽ vào thời điểm đó, cô có thể nghe được lời đề nghị khác, nhưng cô cũng không có làm như vậy, cô không xem mình là một thành viên của Khách sạn Á Châu. Tổng Giám đốc Tưởng có thể giữ một nhân viên như cô tới hôm nay, đã ngoài dự liệu của tôi! Theo tiêu chuẩn của tôi, cô vĩnh viễn không thể nào đi vào chỗ này.”

Hai mắt Khả Hinh đỏ bừng, cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn Đường Khả Hinh, dùng phong cách của người lãnh đạo nói: “Tại sao các nhân viên nhất định phải trải qua đào tạo mới có thể làm việc ? Tại sao có nội quy, quy định cứng rắn như sắt ? Bởi vì đây là một ngành nghề phục vụ, nhân viên và khách sạn, một bên vinh quang, tất cả vinh quang; một bên tổn hại, tất cả đều tổn hại! sai lầm lớn nhất của cô chính là cô quá coi thường công việc của mình, cảm thấy cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, cho dù có làm sai hay không sai chuyện gì, cũng không hoàn toàn trừng phạt và khen thưởng ! ! Nhưng Đường Khả Hinh! Cô phải nhớ kỹ, trải qua chuyện hôm nay, cô phải nhớ, cho dù là ai xem thường công việc của mình, cô cũng sẽ phải chịu trừng phạt đáng sợ !”

Hai mắt Đường Khả Hinh ứa lệ, nhớ tới Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong đồng cỏ, nói: “Cô đứng ở chỗ này, suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc cô đã làm sai điều gì! ! Nếu cô nghĩ không rõ ràng, vĩnh viễn đừng trở lại nữa”

Trang Hạo Nhiên nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của cô, lại nói: “Người có tài năng, không thể không có chút kiêu ngạo, đây là chuyện mà những người quản lý chúng tôi mệt mỏi nhất.”

Anh Kiệt nghe được câu này, hai mắt của anh đột nhiên sáng lên, có chút vui mừng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Đông Anh cũng không nhịn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Sai rồi. . . . . . tôi thật sự rất cố gắng, rất nỗ lực. . . . . . Tôi thấy Thị Trưởng phu nhân tâm trạng không tốt, khi đó, thật ra tôi muốn tìm cơ hội đi khỏi, nhưng . . . . . .”

“Nhưng cô không nghĩ tới sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí nghe được chuyện xưa, cô cảm thấy rất đáng thương, rất khổ sở, rất uất ức, cô liền dừng bước chân, tiếp tục lắng nghe!”

Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên anh làm sao biết được.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua trêu đùa, cười nói: “Cho nên, cô đã quên mất cô là một thành viên của Khách sạn Á Châu! Chuyện này, cô thật sự sai rồi, Đường Khả Hinh! Lỗi của cô là không bảo vệ bản thân mình, lỗi của cô là tự tiện rời khỏi công việc! Lỗi của cô đã bị người lợi dụng sự hiền lành! Cũng bởi vì cô mềm lòng mà hành động hồ đồ, làm ảnh hưởng giá cổ phiếu của Tập đoàn Á Châu hôm nay lao dốc, lợi ích bị tổn thất, Tổng Giám đốc Tưởng mở hội nghị khẩn cấp!”

Khả Hinh cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía bộ dáng hối hận và bất đắc dĩ của cô, thật lòng nói: “Cho nên. . . . . . Khách sạn Á Châu không chứa nổi cô rồi, cô cũng không thể ở lại chỗ này nữa!”

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Phòng hội nghị số một Tập đoàn Á Châu!

Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở vị trí chủ tọa, căng thẳng mở hội nghị hàng năm, sau đó An Tình đẩy cửa chính phòng họp bước nhanh tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, khom người xuống, thầm nói chuyện gì, ánh mắt sắc bén của anh chợt lóe, lập tức đứng lên, nhìn về phía các vị lãnh đạo cấp cao nói: “Các vị, tạm thời có một số việc phải xử lý, tạm ngừng hội nghị!”

Các vị lãnh đạo cấp cao nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi đã cài xong cúc áo âu phục, bước nhanh đi ra ngoài!

Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm đóng lại !

Tất cả mọi người giật mình, ngạc nhiên đã xảy ra chuyện gì?

Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi về phía Văn phòng Tổng Giám đốc, vừa đi vừa lạnh lùng hỏi: “Tổng Giám đốc Trang tới lúc nào ?”

“Mới vừa tới đây, Đông Anh đã mời anh ấy tới Văn phòng của anh ngồi tạm trước, tôi vội đến xin ý kiến của anh!” An Tình bước nhanh theo sát.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, im lặng không lên tiếng đi tới hành lang bộ phận hành chánh, tất cả nhân viên hành chánh, lập tức đứng dậy, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi khom lưng cung kính gọi: “Tổng Giám đốc!”

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, đi qua bên cạnh mọi người, thấy Đông Anh đang cầm trà bánh, đứng ở cạnh cửa phòng làm việc, cô nhìn thấy Tổng Giám đốc, cũng bất đắc dĩ cúi thấp đầu, kêu nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, liền tự mình đẩy cửa chính phòng làm việc Tổng Giám đốc, ánh mắt sắc bén nhìn vào bên trong.

Trang Hạo Nhiên ngồi vào ghế dựa xoay to lớn dành cho khách ở trước bàn làm việc, thoải mái xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt cũng thoáng qua chút ánh sáng bí ẩn nhưng cứng rắn, nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi vào Văn phòng của mình, mở cúc áo âu phục, cởi tây trang ném ở trên giữa ghế sa lon, mới chậm rãi đi tới trước bàn làm việc của mình, ngồi xuống, mở ra tài liệu trước bàn, nhàn nhạt hỏi: “Ngọn gió nào, thổi cậu tới đây vậy ?”

Trang Hạo Nhiên biết Tưởng Thiên Lỗi để ý chuyện đêm qua, anh liền bật cười nói: “Không có ngọn gió nào hết, chỉ là. . . . . . Nghĩ da mặt dày, bán cho anh một chút mặt mũi, muốn một người của anh.”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy thoáng qua chút nghi ngờ, nói: “Muốn người nào ?”

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh nhìn ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: “Đường Khả Hinh!”

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên hơi bật cười nói: “Cái gì?”

Trang Hạo Nhiên hơi đổi tư thế ngồi, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàngcười nói: “Tôi muốn Đường Khả Hinh!”

“Lý do”

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hơi trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc nói: “Tôi mến tài năng của cô ấy. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, ngưng mặt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên có chút khổ não đưa tay nhẹ chống trán, cau mày suy nghĩ làm thế nào để nói tóm gọn những lời kế tiếp, suy nghĩ kỹ một lúc, rốt cuộc buông tay ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: “Đã nhiều năm rồi, tôi rất ít tiếp xúc được một cô gái có nội tâm sạch sẽ, toàn tâm toàn ý vì rượu đỏ, mặc dù tôi phát hiện, tính cách của cô ấy và khuôn mặt cô ấy còn thiếu sót, nhưng tôi mến tài năng của cô ấy. . . . . . Anh cũng biết, tôi là một người rất thích tài. . . . . .”

“Cậu cảm thấy tôi không đúng ?”

“Ít nhất bây giờ anh không thể giữ cô ấy lại, chú Tưởng cũng không bỏ qua cho cô ấy.”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên chút không vui nhìn về phía anh.

Trang Hạo nhiên thoải mái mà buông tay cười nói: Come on! Đây chỉ là một cô gái đơn thuần, nếu như anh quyết ý muốn đuổi cô ấy đi, như vậy… thì giao cô ấy cho tôi.”

“Cô ấy không phải món đồ chơi!” Tưởng Thiên Lỗi nhắc nhở anh.

“Tôi sẽ bồi dưỡng cho cô ấy!” ánh mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe sáng nhìn Tưởng Thiên Lỗi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK