Chương 1109: TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM
Bệnh viện! !
Mưa rơi càng lúc càng lớn, hạt mưa gõ vào cửa sổ sát đất từng hồi, máy tạo độ ẩm trong một phòng bệnh nào đó, được người nhấn nhẹ xuống, dừng phun sương mù màu trắng!
Lãnh Mặc Hàn mơ màng nằm ở trên giường bệnh, hai mắt đóng chặt, sắc mặt tái nhợt, không ngừng toát mồ hôi lạnh, mí mắt vẫn di động khác thường, theo âm thanh “Tách tách” dừng lại của máy tạo độ ẩm, cảm giác quỷ mị đòi mạng xông tới, lồng ngực anh phập phồng thở hổn hển, lập tức ở bóng tối, trong quá trình truy đuổi, thấy Hách Dục Hải giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt của mình, hai mắt sắc bén giống như rắn nhìn chằm chằm, nâng quả đấm khí thế ngàn cân, cách lớp thủy tinh, đập thẳng tới . . . . .
“A . . . . . . ” Lãnh Mặc Hàn tức giận tỉnh lại, nâng lên quả đấm nặng ngàn cân, một quyền trực tiếp đánh nát chung canh hầm cách thủy người nào đó đang bưng tới, soảng một tiếng, theo tiếng thét chói tai, thủy tinh lập tức văng khắp nơi, khắp nơi đều là mảnh vụn, lúc này, tất cả bác sĩ và y tá nghe được tiếng động, rối rít căng chạy thẳng vào, Tô Thụy Kỳ cũng vội vàng vọt vào phòng bệnh, căng thẳng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“. . . . . . . . . . .” Đôi tay Tiểu Nhu vẫn giữ tư thế nắm chặt chung hầm cách thủy, ngây ngốc đứng ở bên giường bệnh, trợn to hai mắt, chưa tỉnh hồn nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn cũng lập tức từ trong ác mộng tỉnh lại, nặng nề ngồi ở trên giường bệnh, mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống khuôn mặt kiên nghị, nặng nề thở dốc, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Nhu chưa tỉnh hồn đứng ở trước mặt của mình, anh hơi giật mình. . . .
Tiểu Nhu cũng nghiêng người đứng ở bên giường bệnh, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, có chút không kịp phản ứng và ẩn nhẫn cúi đầu, nhìn miểng thủy tinh và nước canh bắn tung tóe trên sàn, trái tim của cô nhả thình thịch, vội vàng ngồi xổm người xuống, rút khăn giấy quét mảnh vụn trên mặt sàn!
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cô cuộn tròn thân thể, vẫn mặc bộ váy bẩn rách nát, lộ ra nửa khuôn mặt, còn có môi đỏ mọng bị cắn rách, anh cũng lập tức có chút lúng túng. . . .
“Anh gặp ác mộng gì mà căng thẳng như vậy!” Tô Thụy thật nhanh chóng dẫn bác sĩ và y tá kiểm tra đo huyết áp thân thể cho anh, Tiểu Nhu ngồi xổm trên mặt sàn, mở to mắt, không nhịn được nhớ tới hôm nay đang trên xe trở về bệnh viện. . . . . .
“A!” Một âm thanh trầm thấp thở dốc, từ chỗ ngồi sau xe truyền đến!
Tiểu Nhu lập tức ngồi dậy, trợn to hai mắt thấy Lãnh Mặc Hàn chợt che chặt tay trái của mình, vẻ mặt lộ ra khổ sở tái nhợt, mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy xuống, cô la hoảng lên, lập tức nhào lên, căng thẳng hỏi: “Lãnh Phó tổng, anh làm sao vậy?”
Lãnh Mặc Hàn cắn chặt răng, đè nén vẻ mặt lộ ra cực hạn đau đớn, tay đè chặt vết thương cánh tay trái, hai tròng mắt xoay tròn, nhanh chóng nhớ tới hôm nay trở lại đường bí mật tìm Tiểu Nhu, bị con rắn xông tới cắn một cái, lúc đó anh không có lưu ý, liền nhào ra ngoài, hôm nay xem ra, đoán chừng là trúng độc rắn, mới có thể phát độc nhanh như vậy, trong nháy mắt nóng rực thiêu đốt đau đớn, anh lập tức phán đoán chất độc này phát rất nhanh, không nói hai lời, sắc mặt tái nhợt, cắn răng từ trong quần áo rút ra con dao nhỏ sắc bén có thể chém sắt, lập tức muốn chặt tay trái của mình! !
“Lãnh Phó tổng, anh làm gì vậy?” Tiểu Nhu trợn to con ngươi, kinh ngạc nhìn anh, khủng hoảng kêu lên! ! !
“Tôi muốn chặt tay trái đi, như vậy tôi mới có thể sống !” Lãnh Mặc Hàn vừa thở hổn hển, vừa cắn chặt răng, cố nén đau đớn, không nói hai lời, nhanh chóng nắm chặt con dao nhỏ, từ nơi bả vai cắt xuống . . . . . . Mỹ Linh đạp hết chân ga, cho xe phóng điên cuồng 240 km/h, xông qua rất nhiều xe cộ và đèn đỏ, liều mạng chạy về phía bệnh viện, mặc dù cô căng thẳng, nhưng cũng không dám ngăn cản Lãnh Mặc Hàn muốn cắt tay, biết đây là lúc ngàn cân treo sợi tóc ! !
Tiểu Nhu lại thật sợ hãi đau lòng nắm chặt tay Lãnh Mặc Hàn, khóc lắc đầu nói: “Không được! Anh không thể không có tay trái! trước hết chúng ta đừng tuyệt vọng! Nghĩ lại cách!”
“Không có cách nào!” Lãnh Mặc Hàn lại muốn cắn chặt răng đẩy Tiểu Nhu ra, lại muốn cố nén đau đớn đâm thẳng xuống cánh tay của mình! !
“Đừng, chúng ta nghĩ cách một chút! !” Tiểu Nhu bị đẩy ngã trên mặt sàn, vẫn bò dậy, đôi tay run rẩy níu chặt cánh tay của anh, liều mạng đè ép mới nhìn đến vết thương trên cánh tay của anh, quả nhiên chảy máu đen, cô liền cảm thấy lo lắng bổ nhào lên phía trước, cúi xuống, muốn hút vết thương nơi tay của anh . . . . . .
“Cô làm gì đấy?” Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn lập tức tái đi, vươn tay nắm chặt cằm của cô, hai mắt kịch liệt nhìn cô! !
“Tôi . . . . . Tôi . . . . .” Tiểu Nhu căng thẳng cùng cuồng loạn nhìn Lãnh Mặc Hàn, nước mắt từng giọt chảy xuống ,khóc nói: “Tôi nghe bác Phúc đã dạy tôi giải độc cấp tính! Nước bọt của mình có tác dụng khử độc, tôi giúp anh hút nó ra!”
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ cô ngốc nghếch như vậy, mặc cho vết thương nóng rực thiêu đốt, nhưng hai tròng mắt kịch liệt lóe lên, đau lòng, nói: “Đứa ngốc! Tôi liều mạng cứu cô trở lại, không phải để cho cô dâng mạng vì tôi! Nếu như vậy, tôi cứu cô làm gì?”
Tiểu Nhu nghe lời nói thật, nhìn dáng vẻ anh tái nhợt khổ sở như vậy, lập tức cảm thấy đau lòng bật khóc. . . . . .
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn cũng lóe ra ánh sáng nóng rực, nhìn phong cảnh lướt qua phía ngoài cửa sổ, biết còn có một đoạn đường nữa mới đến bệnh viện, không kịp đợi, anh có chút hèn, sốt ruột nhìn cô gái ngốc nghếch trước mặt, mặc dù hèn, nhưng vẫn nói: “Nếu như cô thật muốn đền đáp tôi, cũng có thể! !”
“À? Anh muốn tôi làm gì! ?” Tiểu Nhu ngạc nhiên, khóc thút thít nhìn anh!
Lãnh Mặc Hàn lập tức vươn tay, như móng vuốt chim ưng nắm chặt cánh tay của cô, kéo thân thể mềm mại của cô nhích lại gần mình, mới nóng mắt nhìn chằm chằm cô, bá đạo nói: “Con người của tôi cả đời coi trọng bạn bè! Tôi cam lòng tình nguyện chết vì bạn bè! Tôi đã từng nhìn thấy cô không cần mạng đi hái bụi cỏ cho Khả Hinh, nghĩ tới trên thế giới này, còn vẫn còn có người ngốc như cô, quả thật lúc đó tôi đối với cô có chút ảo giác! Nhưng hôm nay, rốt cuộc tôi mới hiểu được, giữa chúng ta cũng không là gì cả! Chúng ta chỉ là bạn bè tốt nhất trên thế giới! Tương lai, chúng ta còn có thể là bạn bè tốt nhất! Chỉ là, tương lai tôi xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần vì tôi kết vòng hoa cam cho tôi, bởi vì tôi . . . . . Thật ra không thích mùi vị đó! Tôi lại càng không quen người khác đối xử tốt với tôi, nhân sâm ngàn năm này xem như tôi nợ cô ! Tương lai tôi trả lại cho cô, cô không cần nấp ở phía sau đài phun nước tránh tôi !”
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, lập tức nhấp nhẹ đôi môi, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống. . . . . .
“Bây giờ cô giúp tôi một việc! ! Lập tức xuống xe! !” Lãnh Mặc Hàn vừa nói xong, Mỹ Linh chi một tiếng, thắng xe gấp ở ven đường, xoay người khẩn cấp nhìn Tiểu Nhu . . . . .
Tiểu Nhu vẫn nghẹn ngào quỳ gối bên cạnh anh, khuôn mặt cứng lại, mặc cho nước mắt từng viên từng viên chảy xuống. . . . . .
“Cô mau xuống đây! Chúng tôi không muốn dọa cô !” Mỹ Linh nhanh chóng nhảy xuống xe, hai mắt thấm ướt đỏ bừng mở cửa sau xe, nắm mạnh cánh tay Tiểu Nhu, muốn kéo cô ra , căng thẳng lo lắng nói: “Nhanh lên một chút! Chúng tôi không có thời gian!”
Lãnh Mặc Hàn tựa vào ghế ngồi sau xe, run rẩy ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhấp nháp ánh sáng đau lòng, biết cánh tay mình bị cắt đi, chính là tuyệt đoạn tất cả mọi khả năng, đành phải thở dốc, chịu đựng vết thương rắn cắn nóng rực, cố ý không nhìn tới cô gái này. . . . . .
“Tôi không đi! !” Tiểu Nhu vừa khóc vừa níu chặt áo Lãnh Mặc Hàn, kéo rớt mấy cúc áo của anh, lại lập tức liều mạng cởi bỏ Mỹ Linh kiềm chế, lập tức nhào tới trong ngực Lãnh Mặc Hàn, đôi tay liều mạng ôm cổ của anh, mới khóc nói: “Tôi không đi! Tôi không đi! Tất cả mọi người xem tôi thật ngốc! Nếu như tôi ngốc thật, tôi sẽ không vì Khả Hinh như vậy! Càng sẽ không vì anh như vậy! Nếu như anh mất đi tay trái, tương lai làm sao chăm sóc em gái ăn uống, ngày hôm qua tôi mới nghe bác sĩ nói, hai tay của chị ấy sẽ có khả năng tàn phế! Nếu như chị ấy tỉnh lại, biết anh trai lại đứt tay, chị ấy sẽ làm gì? Anh kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa! Chúng ta lại nghĩ cách một chút, nếu như anh không sao, tôi đem tất cả nhân sâm trong nhà tôi đều cho anh ăn! Chỉ cần anh khỏe mạnh !”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời nói ngốc nghếch này, lập tức nắm chặt cánh tay của cô, kéo người của cô ra, đau lòng nhìn cô nói: “Nếu như tôi gặp chuyện không may, cô chấp nhận chăm sóc em gái tôi sao?”
“Tôi chấp nhận!” Tiểu Nhu khóc gật đầu một cái!
Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng thúc giục cô nói: “Cô không cần chăm sóc em gái tôi, bởi vì cho dù tôi đứt tay, người muốn chăm sóc cô ấy, người muốn chăm sóc tôi, còn nhiều mà! Cô tự chăm sóc mình thật tốt đi! Sau này đừng ngốc như vậy nữa ! Đừng để người khác nói cái gì thì là cái đó, suy nghĩ một chút ! Tôi cũng không thể cả đời ở bên cạnh cô, vặn ống nước cho cô ! Đi thôi! ! Đi!”
Anh nói xong, lại đẩy Tiểu Nhu ra, muốn buộc cô xuống xe! !
“Anh sống có mệt mỏi hay không?” Tiểu Nhu lập tức bị đẩy nhanh xuống xe, cô lại khóc vội vàng bò vào, liều mạng nhào vào trên người của anh, bưng mặt của anh, vừa rơi lệ vừa kích động gọi: “Tôi khờ ngốc hay không liên quan gì tới anh? Tương lai tôi lại không cần anh lấy tôi, anh không cần nghĩ cho tôi như vậy! Anh muốn cắt cánh tay, anh cắt đi ! Tôi nhìn!”
Cô gái này lập tức dũng cảm, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm, kích động nhìn Lãnh Mặc Hàn! !
Lãnh Mặc Hàn giật mình nhìn cô, đau lòng gọi: “Tiểu Nhu!”
“Anh cắt đi! Tôi nhìn! Tôi không ra! !” Tiểu Nhu vừa khóc vừa kêu lên! !
Lãnh Mặc Hàn cảm giác vết thương cánh tay càng lúc càng kịch liệt bốc cháy, mặt của anh lập tức trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, nhưng vẫn nhìn cô gái quật cường trước mặt, không thể làm gì khác hơn, ra lệnh nói: “Tốt! ! Cô không muốn đi ra ngoài! Vậy cô nhất định phải nhắm mắt lại! !”
Tiểu Nhu mím chặc đôi môi, mặc cho hai mắt nước mắt từng dòng trượt xuống, lướt qua khuôn mặt trái xoan của cô, cố tình lúc này, cô yếu đuối và căng thẳng, lộ ra sức hấp dẫn nữ tính ! !
“Mau! ! Nhắm mắt lại ! !” Lãnh Mặc Hàn lại căng thẳng ra lệnh cho cô! !
Tiểu Nhu không có cách nào, chỉ đành phải quỳ gối trước mặt của anh, nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt từng dòng chảy xuống, lại đau lòng nói không ra lời, khổ sở nức nở. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhìn Tiểu Nhu rơi lệ nhắm mắt lại như vậy, liền nuốt cổ họng khô khốc, quay đầu nhìn Mỹ Linh gật đầu một cái.
Mỹ Linh hiểu gật đầu, lập tức căng thẳng thở dốc, hai mắt cũng nổi lên ánh sáng kích động, cầm dao nhỏ, sắp cắt xuống cánh tay anh, mặt cũng trắng bệch, nhưng vẫn cau mày, cắn chặt răng cắt mạnh xuống cánh tay của anh. . . . . . Lãnh Mặc Hàn lập tức nhắm mắt lại, cắn chặt răng chuẩn bị chịu đựng cơn đau đớn thấu tim bị chặt đứt gân cốt. . . . . .
“Đừng! !” Thân thể Tiểu Nhu chợt lao về phía trước, đau lòng ôm cổ của anh, khóc kêu lên: “Đừng cắt! ! Tôi cầu xin anh ! Đừng cắt! Nếu như cắt, sau này còn ai ôm tôi giống như anh?”
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, thở dốc, mặc cho mồ hôi lạnh chảy xuống, bị câu nói này kinh ngạc, nhưng càng khiếp sợ và không thể tin nổi quay đầu, im lặng nhìn Điệp Y.
Điệp Y không lên tiếng, chỉ là nhanh chóng nắm tay Lãnh Mặc Hàn, cầm thuốc bột bác Phúc điều chế xong, trút thuốc bột ở trên vết thương của anh. . . . . . Vết thương của anh lập tức hơi lộ ra thư thái, thở dốc một cái, nguy hiểm trong nháy mắt này làm cho anh toát mồ hôi đầm đìa, cho tới bây giờ cũng chưa từng căng thẳng như thế, thật là có chút kinh sợ nhưng không có nguy hiểm. . . . . . Anh đang may mắn, đồng thời đột nhiên cảm giác lúc Tiểu Nhu ôm chặt cổ của mình thì thân thể mềm mại phải lộ ra an ủi và săn sóc thật sâu, vẻ mặt của anh lại lộ ra một chút biết ơn và nụ cười đau lòng. . . . . .
Mỹ Linh cũng thở phào một hơi, nuốt cổ họng khô khốc, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu nằm thật chặt ở trên thân thể cao to của lão đại, vừa khóc vừa ôm cổ của anh, rất đau lòng, mà vẻ mặt lão đại lộ ra mập mờ, cô cũng thức thời nở nụ cười, cùng Điệp Y liếc nhau một cái, mới chậm rãi đóng cửa xe phía sau. . . . . .
Không gian thu hẹp, chỉ còn lại tiếng khóc của Tiểu Nhu.
Lãnh Mặc Hàn mềm nhũn, không còn hơi sức ngồi yên ở trên ghế xe, cảm thụ cô gái này mấy lần ôm và kích động đau lòng khóc, trên mặt của anh lại hiện lên nụ cười cảm động, không nhịn được đưa hai tay ra, nắm nhẹ bả vai của cô, hơi rời khỏi thân thể của cô, dịu dàng nghiêng mặt nhìn dáng vẻ cô khóc thút thít, không ngờ phát hiện cô ngốc này vẫn rất nghe lời nhắm mắt lại, nước mắt từng dòng chảy xuống. . . . . . Anh lại cảm giác mệt mỏi, thở dốc một cái, mang theo một chút xin lỗi và an ủi nói: “Được rồi, mở mắt đi, tôi không sao rồi. . . . . .”
Tiểu Nhu vừa khóc vừa lắc đầu một cái, đau lòng nói không ra lời, nước mắt ào ào chảy xuống. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, cám ơn nước mắt như hạt mưa, ngược lại cọ rửa sạch sẽ khuôn mặt đen thui, lộ ra khuôn mặt mềm mại ửng hồng, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng lông mi ươn ướt, hết sức động lòng người, nhất là đôi môi đỏ mọng hơi run, lộ ra màu sắc mê người như hoa anh đào, không gian hẹp như vậy, hai người ôm nhau chung một chỗ, cô lộ ra hấp dẫn. . . . . . Hai tròng mắt anh di động ánh sáng mấy phần mập mờ, sâu kín nói: “Tôi cho cô cơ hội. . . . . . . . . Để cho cô mở mắt, cô không mở mắt, không nên hối hận đấy. . . . . .”
Tiểu Nhu vẫn đắm chìm trong bi thương, hai mắt nhắm chặt, nước mắt như mưa rơi chảy xuống. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn hơi mở to ánh mắt nóng bỏng, hơi lộ ra nụ cười trêu đùa nhìn cô, lập tức cảm thấy ngoài cửa sổ sóng biển theo gió điên cuồng gào thét, cơn mưa to ào ào nện mạnh ở trên xe, thậm chí điên cuồng rơi vào cửa sổ xe. . . . . . Anh im lặng vươn tay nhấn cửa sổ xe, thân thể cao lớn lộ ra hơi thở khát khao của đàn ông, lúc nước mưa rào rào nện vào cửa sổ xe đang quay xuống, rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng kiên nghị mập mờ ôm cô gái dịu dàng. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Bên trong xe truyền đến tiếng thở nóng bỏng.
Thân thể to lớn mạnh mẽ của Lãnh Mặc Hàn, đè ở trên thân thể mềm mại của Tiểu Nhu, không cho cô cơ hội mở mắt, cũng đã mãnh liệt hôn sâu lên môi đỏ mọng của cô, mới phát hiện cánh môi cô hơi dầy, mềm mại co dãn mười phần, hết sức thỏa mãn đàn ông cần và tưởng tượng, anh không nhịn được hưởng thụ ngậm lấy cánh môi của cô, thậm chí cắn nhẹ trên môi cô, đôi tay phủ mạnh hông của cô, ngón cái chống đỡ khe ngực của cô. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Cả người Tiểu Nhu xấu hổ căng thẳng, cô gái này còn ngây ngốc cảm thấy người đàn ông này cần an ủi, cũng không nhúc nhích, rơi nước mắt, rất khéo léo để mặc cho anh hôn.
Lãnh Mặc Hàn cảm thấy mình hơi hèn hạ, nhưng vẫn vô sỉ cúi xuống, hôn hai mắt cô tràn đầy nước mắt, hôn cái mũi của cô, hôn khuôn mặt của cô, lại cắn nhẹ vành tai của cô, thậm chí hết sức trêu chọc mút lấy, Tiểu Nhu lập tức cảm giác cả người mình tê dại, có chút xấu hổ núp ở trong bộ ngực anh, Lãnh Mặc Hàn càng cảm đắc ý vươn tay, ôm chặt thân thể nhỏ nhắn mềm mại, đôi tay không ngừng xoa trên váy ngắn của cô, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được chân dài trắng mịn lộ ra, hết sức mê người. . . . . .
Mặt của Tiểu Nhu đỏ lên, nhưng vẫn nhắm mắt thật chặt, không dám nhúc nhích!
Lãnh Mặc Hàn thậm chí có chút không tin được, nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn cô gái này, cũng không biết mềm mại như vậy, đối với đàn ông mê hoặc đến cỡ nào, anh khó nhịn được kích thích, nuốt cổ họng khô khốc một cái, lại ôm cô, tay mạnh mẽ bá đạo nắm chặt cái ót cô, hôn lên đôi môi xấu hổ của cô, vừa mút, vừa vươn tay dò ngang lưng, chậm rãi muốn kéo dây khóa của cô xuống. . . . . . Tiểu Nhu ầm một tiếng, trong đầu muốn nổ tung, mặt lập tức mắc cỡ đỏ bừng, nhưng vẫn rất bị động đón nụ hôn của anh, không dám nhúc nhích, nhưng khi cô nhắm mắt lại, cảm thấy đôi tay Lãnh Mặc Hàn mạnh mẽ ôm chặt mình, cánh tay cứng rắn như sắt, cô đột nhiên giống như tỉnh giấc, trở nên không ngốc mà suy nghĩ anh vẫn còn tay trái và tay phải? Không phải cắt rồi sao? Cô lập tức trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Lãnh Mặc Hàn trước mặt đang cuồng nhiệt ôm chặt của mình, đôi tay hết sức chỉnh tề mạnh mẽ ôm mình, cô lập tức cảm thấy tức giận đẩy anh ra, kêu to lên: “A . . . . . . . . ”
***
“Này!” Tô Thụy Kỳ lập tức vươn tay, quét ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn một vòng! !
“À?” Lãnh Mặc Hàn nhìn Tiểu Nhu, nhớ tới triền miên ở trong buồng xe hôm nay, sau đó lúng túng, lúc này mới có chút giật mình nhìn Tô Thụy Kỳ, hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi hỏi anh, tay trái có cảm giác không?” Tô Thụy Kỳ thật sự rất bất đắc dĩ nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi! !
Tiểu Nhu đứng ở một bên, cắn chặt môi dưới, mặc dù tức giận không muốn để ý anh, nhưng vẫn không nhịn được liếc về phía tay trái của anh. . . . . .
“À. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, liền có chút lúng túng nâng tay trái của mình, hoạt động gân cốt một chút, nói: “Giống như. . . . . . Tạm được!”
Tiểu Nhu thở phào một hơi.
“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, hai tay chống mặt giường bệnh, cúi người xuống nhìn anh, dùng giọng nói hết sức cầu khẩn, nói: “Tôi nói! Anh có thể bảo đảm với tôi, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng không cần lấy bất kỳ lý do gì ra khỏi phòng bệnh không? Nếu như anh còn như vậy, tôi chỉ có đuổi anh ra khỏi cửa! bây giờ chúng tôi không có cách cứu anh hết lần này đến lần khác nữa! Lá gan của bác sĩ chúng tôi cũng bị các người cạo sạch!”
Mấy y tá không nhịn được cười!
Lãnh Mặc Hàn cảm thấy bất đắc dĩ nhìn Tô Thụy Kỳ, nói: “Xin lỗi! Sau này, tôi sẽ phối hợp tốt với anh !”
“Thật ra tôi không rất tin tưởng anh, ngay cả ở trong mộng anh cũng đánh nhau! !” Tô Thụy Kỳ giả bộ hung hăng nhìn Lãnh Mặc Hàn! ! !
Phốc!
Bác sĩ và y tá không nhịn được cười.
Lãnh Mặc Hàn không nói nên lời. . . . . .
“Thật may là tay trái của anh không sao! ! Nếu không, bây giờ anh không có nhàn nhã huơ quyền như vậy!” Tô Thụy Kỳ không hết tức giận nói.
Lúc này Mỹ Linh cũng ồ một tiếng, thở phào một cái, cười đi tới, nhìn Lãnh Mặc Hàn, cố ý nói: “Tôi nói! ! May mắn là Điệp Y kịp thời chạy như bay chạy tới, đưa thuốc giải tới, nếu không, tay trái của anh không chừng đã vô dụng! Phải tìm người nào chịu trách nhiệm cho anh hả ! ?”
“Tôi chịu trách nhiệm !”
Bên ngoài có một giọng nói truyền tới, rất bá đạo ! ! !