Chương 789: SINH VẬT ĐƠN BÀO
Phòng làm việc!
Jenny và Đường Khả Hinh hai người đồng thời đứng lên, mỉm cười nhìn đối phương.
“Đường tiểu thư. . . . . .” Jenny kích động có chút khen ngợi nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Thật ra cuộc sống có rất nhiều tiêu chuẩn, không phải ba mét, không phải năm mét, càng không phải là mười mét, mà chính là trong lòng mình đòi hỏi nguyên tắc và khoảng cách đối với tình yêu. Cám ơn cô hôm nay chơi với tôi ván này. Thưởng thức sức hấp dẫn của cô, khí phách của cô, nguyên tắc của cô. Đối mặt với người nặng nguyên tắc như thế, ai không chấp nhận thật lòng hợp tác với cô sao? Ai không yên tâm hợp tác với cô sao?”
Đường Khả Hinh mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Jenny.
Jenny lại thật lòng nở nụ cười cùng cô, vươn tay, nói: “Cô yên tâm, liên quan đến chuyện EU áp đặt thuế quan, tôi nghĩ, tôi sẽ cố gắng. Mong đợi tương lai, ngành công nghiệp rượu đỏ của đất nước chúng tôi có thể có nhiều cơ hội hợp tác với tập đoàn của các vị hơn.”
“Cám ơn cô. . . . . .” Đường Khả Hinh thật lòng biết ơn nhìn Jenny, cũng đưa tay ra bắt tay với cô.
“Không cần khách sáo. Có thể quen biết cô, đây là vinh hạnh của tôi. Mong đợi tương lai, có thể nhìn thấy cô thể hiện càng đặc sắc hơn. . . . . .” Jenny nói xong, thái độ bình thản nhìn cô gái rất ưa thích chống lại mình bất cứ lúc nào, cô thật lòng nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Đúng rồi. Cô đã đến Pháp chưa?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
“Có cơ hội, cô đến Pháp một chuyến, tôi nhất định đưa cô đi gặp Tổng Thống Pháp của chúng tôi, cùng cô đi trong mưa Paris một chút, còn có thành phố Lavender, đó là một đất nước xinh đẹp mộng mơ.” Jenny thật lòng nói.
“Được, có cơ hội nhất định đi. Cám ơn cô mời.” Đường Khả Hinh cũng đầy biết ơn nhìn cô, cười nói.
Jenny nói xong, lại xoay người nhìn Trang Hạo Nhiên ở bên cạnh, cô lập tức mỉm cười vô thức, theo giao ước đánh cược, vừa thâm tình nhìn anh, vừa mang giày cao gót, bước chân nhẹ nhàng lui về phía sau, tạo ra khoảng cách giữa hai bên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, chăm chú nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn cô.
Ánh mắt Jenny thâm tình nhìn Trang Hạo Nhiên, lộ ra vô hạn dịu dàng và muôn ngàn lời muốn nói, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện mỉm cười, trước mắt bao người, từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi thối lui đến bên cạnh thang máy, vẫn còn chưa đủ khoảng cách, cô liền lập tức xoay người, lại nhớ đến Trang Hạo Nhiên, lúc mới gặp gỡ phong độ hấp dẫn mê người cùng khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ, một lần nữa cảm giác, buông tay như thế chẳng dễ dàng. . . . . .
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Mặt của cô lộ ra mấy phần mất mát, nhưng vẫn cất bước đi vào, lúc xoay người, cửa thang máy nhẹ nhàng đóng lạ, lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đứng ở phòng làm việc, theo bản năng ánh mắt cô đột nhiên xoay tròn, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Trang, cám ơn anh, đêm hôm đó, tôi rất vui vẻ. . . . . .”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức thay đổi, thật căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lại trầm mặt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại nắm chặt quả đấm! !
“A. . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu, nhìn nhân viên xung quanh, tháo chạy như con chuột, đám người Lâm Sở Nhai cũng nhanh chóng tránh ra, Tiêu Đồng cũng lập tức xoay người, anh lập tức đi tới, nhìn Đường Khả Hinh mới vừa muốn giải thích. . . . .”Em hãy nghe anh nói. . . . . .”
“Tôi nghe cô ấy nói rất rõ! ! đêm hôm đó, các người quả thật rất vui vẻ! !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn Trang Hạo Nhiên tức giận nói.
“Không có! Cô ấy đang trêu chọc em, nghe không hiểu sao?” Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn đám nhân viên trước mặt, lập tức muốn vươn tay kéo Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh lại phẫn uất đạp mạnh lên giày da Trang Hạo Nhiên một cái, tức giận đi khỏi! !
“Này! ! Tin anh đi,” Trang Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo, cũng không cố kỵ nhiều như vậy, lập tức nắm cổ tay của cô, tay kéo nhẹ hông của cô, nói: “Em không cần tài liệu à? Anh không ký tên, em có thể quay về không?”
“Hiện tại chị đây không cần anh ký tên, tôi tìm Tổng Giám đốc Tưởng ký được chứ?” Đường Khả Hinh lập tức muốn giãy giụa mở tay của anh.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe đến tên của Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt của anh chợt thay đổi, lập tức kéo cô vào bên trong phòng làm việc, nói: “Đây là chuyện của hai người chúng ta, không liên quan đến người khác!”
Cửa phịch một tiếng đóng lại! !
Tất cả đồng nghiệp Bộ phận hành chính, còn có người của phòng thư kí, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, cũng phỏng đoán quan hệ của bọn họ, tám chín mươi phần trăm rồi.
“Được rồi! ! Mau làm việc! !” Tiêu Đồng lập tức đi ra, nói với bọn họ: “Nếu không làm việc, trừ tiền lương!”
Mọi người vội vàng không lên tiếng, trở lại chỗ ngồi làm việc của mình.
Bên trong phòng làm việc! !
“Anh buông tôi ra! !”
“Nghe lời anh đi!”
Đường Khả Hinh mới vừa muốn tránh thoát khỏi ngực Trang Hạo Nhiên, tức giận đi ra ngoài. . . .
Nhưng Trang Hạo Nhiên lập tức từ phía sau lưng, ôm lấy eo của Đường Khả Hinh, ôm cô chặt vào trong ngực, mới căng thẳng nói: “Ôi chao, em đừng tức giận! Anh và cô ấy thật không có gì, anh thề!”
“Ai tin anh! ! Buông tôi ra!” Đường Khả Hinh lại muốn tránh thoát ngực Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên lại dùng sức đàn ông ôm chặt thân thể Đường Khả Hinh, dịu dàng mỉm cười cúi đầu, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới cảm tính nói: “Thân ái, thì ra kỹ thuật đánh bài của emkhông tồi. . . . . . Chỉ là anh muốn biết, em làm sao biết lá bài trên tay cô ấy là con xì rô?”
Đường Khả Hinh lập tức dừng lại động tác, không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt, nhìn cô một cái, liền cười cười, lập tức bế ngang cô lên.
“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh lại cảm thấy tức giận muốn vươn tay, đấm mạnh bờ vai của anh.
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, không lên tiếng, ôm cô ngồi ở trên ghế sa lon, sau đó cầm bộ bài trên bàn trà nhỏ, lập tức xòe hình quạt, trực tiếp cho cô nhìn! !
Đường Khả Hinh nhìn bộ bài xì phé một cái, lại nhìn anh, nở nụ cười nói: “Thế nào? Anh muốn đánh bài với tôi à? Thật xin lỗi, loại người như tôi không muốn đánh bài với anh!”
Trang Hạo Nhiên nhướng mày, hai mắt hấp dẫn phát ra ánh sáng vô hạn, nhìn cô mỉm cười, tay lại giơ bài xì phé, nói: “Em và anh đánh cuộc một lần. Nếu như em thắng, anh để mặc cho em xử lí!”
Đường Khả Hinh ngồi ở trên đùi người đàn ông này, quay mặt sang, nhìn anh, khinh bỉ mỉm cười, nói: “Dựa vào cái gì? Tôi là Thần bài, anh muốn tôi đánh bài với anh thì tôi đánh bài với anh à? Tôi cao quý hào phóng xinh đẹp động lòng người được chưa?”
“Chỉ dựa vào lúc nảy em mang anh ra làm tiền đánh bạc!” Nhắc tới chuyện này, Trang Hạo Nhiên có chút không vui nhìn cô nói: “Tại sao em có thể mang chuyện tình cảm của anh và em ra nói đùa? Em thua, thật tính sau này không gặp anh?”.
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng một lúc, mới hơi cúi đầu, làm như không quan tâm nói: “Không gặp thì không gặp! Chúng ta cũng không có quan hệ gì! !”
Cô nói xong, lại muốn tránh thoát ngực của anh!
Trang Hạo Nhiên lập tức bá đạo ôm chặt thân thể mềm mại của cô, nhìn cô, sắc mặt hơi cứng rắn nói: “Không có quan hệ! Phải đánh bài với anh một lần! ! Lúc nảy em mang anh ra làm tiền đánh cược, anh mất hứng! !”
“Chậc! Tôi lại không thua!” Đường Khả Hinh đáp lại !
Trang Hạo Nhiên lại rút ra lá bài xì phé soẹt một tiếng ở trước mặt cô, quay mặt lưng về phía cô, cười như không cười nói: “Lá này là lá gì? Em nói xong anh để cho em đi ra ngoài ngay! !”
Đường Khả Hinh liếc lá bài này một cái, chớp mắt to, không để ý tới anh.
“Không nói được đúng không? Vậy thì trừng phạt em! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đã nhanh chóng cúi xuống, muốn hôn cô gái nảy giờ mình cố đè nén tình cảm. . . . . .
“Không muốn! !” Đường Khả Hinh đẩy người anh ra, đỏ mặt quát to một tiếng: “K Rô!”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, hai mắt nhấp nháy, lộ ra nụ cười có chút dịu dàng, quay lá bài này lại, rõ ràng là xì bích, trong tim của anh tràn đầy mềm mại nhìn cô, nói: “Em hoàn toàn không biết thuật đánh bạc, cũng không nhìn ra bài! ! Ai giúp em? Tuyết Nhi? Anh mới vừa nhìn thấy cô ấy ở ngoài cửa. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cúi đầu, không lên tiếng.
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kích động nhìn cô, nở nụ cười nói: “Thật ghen đến mức phối hợp với Tuyết Nhi, thắng cô ấy?”
“Tôi nào có!” Đường Khả Hinh nhìn anh, mặt lại sung huyết đỏ bừng, nhanh chóng phản bác.
Trang Hạo Nhiên lại dịu dàng mỉm cười, cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, rất cưng chiều nói: “Cô nhóc của anh thật đáng yêu. . . . . .”
Anh nói xong, người đã cúi xuống, hôn lên môi ngọt ngào của cô, mút cánh môi của cô, lại dịu dàng cưng chiều nói: “Cám ơn em mất trí nhớ, trước kia. . . . . . em chưa từng để ý đến anh như vậy. . . . . .”
Trong lòng Đường Khả Hinh chợt căng thẳng, thẹn thùng tức giận mới vừa muốn đẩy anh ra, nói: “Buông tôi ra. . . . . . Ưmh. . . . . .”
“Đừng từ chối anh . . . . . Sáng sớm hôm qua, để cho em một người tỉnh lại, anh rất xin lỗi, sau này mỗi ngày anh ôm em ngủ, mỗi ngày thức dậy trước em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức đè Đường Khả Hinh xuống ghế sa lon, cuồng nhiệt hôn đôi môi ngọt ngào của cô, nóng bỏng nhanh chóng thoát đầu lưỡi, triền miên trêu chọc đầu lưỡi của cô, đôi tay nhanh chóng phủ chặt ở eo của cô, thậm chí vuốt nhẹ cô cái mông tròn của cô, bóp mạnh một cái! !
“Ưmh! !” Đường Khả Hinh đón nhận nụ hôn của anh, mặt lập tức đỏ lên, đôi chân dài tiêu Hồn nhanh chóng cuốn lại, làm như muốn giãy giụa, lại không khỏi cảm nhận một luồng hơi nóng từ giữa bụng dâng lên ! !
Trang Hạo Nhiên vừa cuồng nhiệt hôn môi ngọt ngào của cô gái này, vừa thở dốc, lại nhớ tới lúc nảy cô rất quyến rũ, tay đã sắp nhanh chóng quét đến trước cổ áo đồng phục của cô, từng cúc, từng cúc, cởi ra! !
“Không nên như vậy!” Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, lập tức ngồi dậy, muốn chạy trốn. . . . . .
Nhưng Trang Hạo Nhiên thật nhanh chóng từ sau lưng ôm lấy cô, ép buộc thân thể mềm mại của cô ngồi ở trên đùi của mình, vừa cuồng nhiệt hôn cổ của cô, vành tai của cô, vừa đưa hai tay ra dò vào trong đồng phục, dưới lớ áp áo sơ mi mỏng, bao trùm bộ ngực đầy đặn của cô, làm cho bộ ngực mê người của cô từ từ căng lên, hấp dẫn. . . . . .
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, cảm giác anh cuồng nhiệt hôn, một chút hơi thở nóng ấm rơi vào tai của mình, lúc xông vào vành tai kích thích mình nhộn nhạo say mê, hai mắt của cô lập tức rối loạn. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vừa nghiêng mặt hôn vành tai của cô, vừa nhắc mí mắt, liếc nhìn cô mê say, cảm xúc của mình lại dâng trào, không còn do dự nữa, nhanh chóng mở môi mỏng, hôn vành tai đáng yêu của cô, đôi tay đã nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi đầu tiên. . . . . .
Đường Khả Hinh giống như không tiếp nhận nổi chuyện kích thích như vậy, mới vừa muốn thở gấp ra nhưng chợt cảm thấy buồn nôn, cô lập tức đưa tay che miệng lại, vẻ mặt lộ ra khó chịu, quỳ trên sàn, ôm thùng rác, liều mạng nôn mửa! !
Trang Hạo Nhiên mới vừa bị kích tình trêu ghẹo, làm cho cảm xúc dâng trào thì lại nhìn thấy cô quỳ trên sàn nôn mửa, vẻ mặt anh lo lắng ngồi xổm người xuống, ngạc nhiên hỏi: “Cưng ơi, em làm sao vậy?”
Đường Khả Hinh nôn mữa từng hồi, không thể trả lời câu hỏi này, tiếp tục nôn ra, đầu chôn ở trong thùng rác, liều mạng phun ! !
“Chuyện này. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nóng ruột nhìn bộ dáng cô khổ sở, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, hai mắt trợn to, nói: “Em. . . . . . Em. . . . . . chẳng lẽ em. . . . . . Thật. . . . . . Thật. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Cái tên sinh vật đơn bào chết tiệt này! ! ! Có phải suy nghĩ nhiều quá hay không! ! Thời gian mới trôi qua bao lâu! ! Tôi làm sao có thể mang thai con của anh chứ! ?”
Trang Hạo Nhiên chỉ nghe được năm chữ, chính là: mang thai con của anh! !
Anh đột nhiên kích động muốn cười. . . . . .
“Cút! !” Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, ngay lập tức đỏ mặt đẩy anh ra, chạy ra ngoài! !
Cả người Trang Hạo Nhiên dựa vào trên ghế sa lon, hai mắt trợn to, suy nghĩ chuyện này, muốn cười lại không dám cười. . . . . . Do dự thật lâu, mới suy nghĩ: “Không thể nào? Vậy sau này. . . . Mình và cô ấy ở chung một chỗ, lúc đó. . . . Không phải nên nhẹ nhàng một chút sao?”
Người đàn ông này, giống như đang dỗ dành mình, nói xong câu đó, đồng thời đấm một quyền trên ghế sa lon, cái trán gục trên ghế sa lon, như đứa bé, giương mặt cười thật kích động vui vẻ! !