Chương 775 TRỤC XUẤT KHỎI SƯ MÔN
“Phát bóng! ! !” Đường Khả Hinh đứng ở trước phòng làm việc của mình, giơ cao gậy bóng chày, lại muốn dùng sức ném đi.
Trang Hạo Nhiên không dám nhúc nhích, trên trán tràn ra mồ hôi lạnh, liếc về phía trợ lý.
Trợ lý đứng ở một bên, trong tay nắm một quả bóng chày màu trắng thật to, vẻ mặt đầy khó xử liếc về phía Trang Hạo Nhiên, làm thế nào đây? Cả hai đều là chủ mà?
Đường Khả Hinh tay cầm gậy bóng chày, lập tức nhìn trợ lý, vẻ mặt tức giận đằng đằng kêu lên: “Cô lo lắng làm cái gì? Không phải bảo cô phát bóng sao? Không muốn lăn lộn đúng không?”
Trợ lý lập tức giật mình, cắn chặt môi dưới, trái tim đập thình thịch, đang do dự có nên phát hay không. . . . . .
“Khả Hinh, em nghe anh giải thích! Anh . . . . . Anh. . . . . bởi vì anh có chút việc, tối hôm qua mới đi ra ngoài. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức căng thẳng giải thích, từ lúc anh biết uy lực bida lỗ của Đường Khả Hinh, lại phát hiện trên người cô không biết có bao nhiêu thứ mình không thể hiểu, ví dụ như cô có thể là vô địch bóng chày thế giới, một gậy đánh xuống, cũng không phải chuyện đùa! !
“Tôi đương nhiên biết anh có chuyện! ! ! Nếu không phát bóng! Cuối năm không cho anh đánh giá thành tích! !” Đường Khả Hinh không muốn nghe giải thích, lại vung gậy bóng chày lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, gào lớn! !.
Một quả bóng chày màu trắng lập tức bay lên! !
“A . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức vung gậy bóng chày lên, nhắm ngay quả bóng chày rơi xuống, nhớ tới lúc ấy Trang Hạo Nhiên dạy mình bắn tên đã nói qua, bắn trúng mục tiêu di động, sẽ phải bắn cách mục tiêu khoảng ba cm, sau khi cô điên cuồng hét một tiếng, nhắm khoảng cách ba cm, thuận lợi đánh trúng quả bóng chày, chát một tiếng, quả bóng chày tiếp tục bay ra ngoài! !.
Trang Hạo Nhiên trợn mắt vừa nhìn, lập tức khiếp sợ nghiêng người, tránh quả bóng chày! !
“Vèo! ! !” Bóng chày mạnh mẽ bay ra ngoài, thoáng qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên, bay thẳng ra ngoài . . . . . .
“Xảy ra chuyện gì?” Vitas nghe được tiếng thủy tinh vỡ, liền đi ra phòng làm việc, mới vừa muốn hỏi xảy ra chuyện gì, một quả bóng trắng vèo một tiếng, đánh trúng trán của mình, cả người nhanh chóng ngửa ra sau, cứ như vậy nhanh chóng ngã xuống đất ngất đi.
Xung quanh thư ký, cùng nhân viên lập tức kinh hãi, vội vàng đi tới căng thẳng kêu to: “Vitas tiên sinh! ! !”
Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên nghe được tiếng kêu bên ngoài, cũng ngạc nhiên vội vàng đi ra, không ngờ nhìn thấy Vitas tiên sinh vĩ đại nằm trên mặt đất ngất đi, bên cạnh một quả bóng chày trắng như tuyết, nằm ở đó. . . . . .
“Bộp” một tiếng, gậy bóng chày rơi trên mặt đất, Đường Khả Hinh khiếp sợ đau lòng kêu to: “Thầy! ! !”
“Thầy! !” Trang Hạo Nhiên vội vàng nhào tới, lập tức đỡ Thầy giáo dậy, vội vàng muốn đưa phòng cứu thương của khách sạn! !
***
Một ly trà xanh “Bích Loa Xuân” thượng đẳng, vang lên lách cách.
Đường Khả Hinh quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy tròng trành giơ cao ly trà, hoảng sợ đến tay run run, ly trà “Lách cách” vang dội, vừa nâng lên vừa ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Thầy giáo. . . . . .
Vitas đã không thể nhịn được nữa, nửa nằm trên ghế sa lon phòng làm việc, tức giận đến sắc mặt tái nhợt, ngưng mặt nhìn tới trước, thở dốc, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, có chút căng thẳng nhìn Thầy giáo, cũng hoảng sợ đến mất hồn mất vía! !
“Thầy. . . . . . Thầy. . . . . . Thầy giáo. . . . . . Uống. . . . . . Uống trà. . . . . .” Đường Khả Hinh bị hoảng sợ không nhẹ ngẩng đầu, nhìn Thầy giáo, vỡ mật nói.
Vitas vẫn rất tức giận không nói lời nào.
Đường Khả Hinh thấy thầy giáo tức giận như vậy, cô lập tức nghiến răng quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt muốn cắn nát anh! !
Trang Hạo Nhiên thật oan uổng nhìn Đường Khả Hinh, hơi cúi xuống, hai mắt xoay tròn nghĩ: liên quan đến anh sao?
Dĩ nhiên liên quan tới anh! ! !
Đường Khả Hinh thật muốn đặt ly trà xuống, đi qua đánh chết anh! ! !
Cửa ầm ầm mở ra! !
Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ, còn có đám người Laurence, Tưởng Thiên Lỗi nghe nói Vitas ngất xỉu, vội vàng chạy tới thăm, thấy tình cảnh này, tất cả mọi người sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, mặt lập tức đỏ bừng giơ cao ly trà, mặt nhìn Thầy giáo không dám lên tiếng.
“Lại là cô! !” Tưởng Vĩ Quốc cau mày nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt mất hứng nói: “Làm sao cô có thể gây chuyện như vậy? Lại còn chơi bóng chày ở văn phòng, đánh bể cửa sổ thủy tinh, đánh cho Thầy giáo bất tỉnh rồi ! ?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhăn lại, không dám lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên đau lòng xin lỗi đứng ở nơi đó, không dám lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ nhìn thái độ con trai như vậy, ông lập tức rống giận, nói: “Súc sinh đáng chết! ! Có phải là con chọc giận Khả Hinh! ! Cô ấy mới tức giận đánh bể cửa sổ thủy tinh hay không! ?”
Đúng vậy! !
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, lạnh lùng nghĩ vậy! !
“Con. . . . . . . .” Trong lúc nhất thời Trang Hạo Nhiên nói không rõ ràng, nhìn cha, muốn giải thích, không biết giải thích thế nào. . . . . .
“Còn muốn xảo biện? Quỳ xuống cho cha !” Trang Tĩnh Vũ tức giận nhìn con trai, lạnh lùng kêu lên: “Tất cả đều là lỗi của con! !”
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt, nhìn cha cũng rất tức giận, mặc dù không muốn mất mặt ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, nhưng vẫn bước lên trước, chậm rãi khuất tất quỳ gối trước mặt của Vitas, thật sự cũng rất có lỗi, bởi vì Đường Khả Hinh, cũng bởi vì mình, mới đánh Thầy giáo ngất xỉu, anh lập tức đau lòng nói: “Thầy. . . . . . Thầy giáo. . . . . . Con thật sự vô cùng xin lỗi, tất cả đều là lỗi của con.”
Vitas vẫn lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng.
“Đương nhiên là lỗi của con! ! Xem con đến phòng của Khả Hinh, chọc cho cô ấy tức giận như vậy! ! Còn cầm gậy bóng chày. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhất thời sửng sốt nhìn gậy bóng chày đặt ở nơi đó, sững sờ nhận ra, gậy bóng chày này chính là vợ mình đưa cho Đường Khả Hinh, hai mắt ông xoay tròn, lập tức đi tới cầm gậy bóng chày lên, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: “Súc sinh! Kể từ mười năm trước Thầy giáo thu con làm học trò, con cũng chưa có một ngày để cho ông ấy an tâm! ! Trước kia trộm Conti 1945 đem bán, chuyện này mới qua bao lâu?”
“Năm năm rồi, cha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút hoảng sợ nhìn cha giơ gậy bóng chày lên, anh hoảng sợ đến vỡ mật nói: “Như vậy còn nói qua không bao lâu?”
“Con dám mạnh miệng với cha? Ngày hôm qua con và em gái của Tổng Thống truyền ra xì căng đan như vậy, làm cho mẹ của con tức giận đến hôm nay ở trên giường không dậy nổi! ! Sáng sớm cha đã muốn thu thập tên súc sinh con! Mất hết mặt mũi của Nhà họ Trang! !” Trang Tĩnh Vũ vừa nói xong, ngay lập tức giận dữ vung gậy bóng chày lên, quất mạnh bên hông Trang Hạo Nhiên! !
“Bịch” Một âm thanh trầm muộn vang lên! !
“A . . . . . ” Trang Hạo Nhiên đau đến cảm giác tất cả xương cốt rời ra, đau đến thấu tim phổi kêu lên, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, kêu to: “Đau quá! !”
Ban đầy Đường Khả Hinh còn hả hê, nhìn Trang Hạo Nhiên bị một gậy, đau đến mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, sắc mặt cũng thay đổi, cô chớp mắt to, cũng có chút hoảng sợ.
Rốt cuộc Vitas cũng hơi chuyển ánh mắt, nhìn học trò.
Cha con nhà họ Tưởng nhìn thấy Trang Hạo Nhiên bị đánh như vậy, cũng sửng sốt.
“Con biết đau còn dám đi ra ngoài náo loạn xì căng đan? Sinh ra con, nuôi đứa con trai như con cho đến bây giờ vẫn luôn náo loạn như vậy! ! Khi còn bé bởi vì nghịch ngợm, làm mất em gái! ! Tối hôm qua lại gây ra chuyện như vậy, chọc cho Khả Hinh tức giận, chọc cho mẹ tức giận, làm cho Thầy giáo ngất xỉu! ! Tất cả đều do tên súc sanh con sai ! ! Trải qua sinh nhật ba mươi tuổi, còn không biết kiểm điểm mình! ! Sớm biết như vậy, vừa sanh ra, cha đã bóp chết con, tốt hơn con ở nơi này gieo họa cho người khác! ! Hôm nay mẹ của con cũng nói, đánh chết con cũng không cần thông báo cho bà ấy một tiếng! ! Cha xem còn ai ra đồng tình với con! !” Trang Tĩnh Vũ không nói hai lời, lại vung gậy bóng chày lên, muốn đánh trên người Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Đường Khả Hinh nhất thời nóng nảy hoảng sợ nghiêng người tới trước, theo bản năng muốn đưa tay ngăn cản gậy bóng chày này. . . . . .
“Tĩnh Vũ! Đừng hành động bừa bãi như vậy. . . . . .” Tưởng Vĩ Quốc cũng lập tức đưa tay ra, đỡ được gậy bóng chày, cau mày nói với ông: “Được rồi! Ông cho rằng nó vẫn còn bé sao, cũng ba mươi tuổi rồi, còn đánh!”
“Nó chính là cần ăn đòn! !” Lần này Trang Tĩnh Vũ thật tức giận nói: “Gây ra nhiều chuyện như vậy, đến nay còn vui vẻ! Cũng bởi vì thân phận của nó là Tổng Giám đốc, nếu nó không có gì, nó làm sao có thể trêu chọc hoa đào không ai cần! ! Cái thứ vô dụng, nó cho rằng nó thật sự có gì đó đặc biệt hơn người! ! Hôm nay tôi muốn đánh chết nó, tránh khỏi tương lai, vợ của nó bị nó chọc tức chết! !”
Trang Tĩnh Vũ nói xong, lại muốn vung gậy bóng chày! !
“Cha! Không nên như vậy! Đánh nữa, nhà họ Trang sẽ không có con cháu nối dõi! !” Trang Hạo Nhiên xoa mạnh eo, thân thể hơi rúc lại, dựa về phía thầy giáo. . . . . .
Đường Khả Hinh thấy Trang Tĩnh Vũ tức giận như vậy, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý, lại muốn nghiêng người tới trước, hơi vươn tay. . . . . .
“Được rồi!” Vitas cũng lạnh lùng ngồi dậy, nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Chuyện này, không hề có một chút quan hệ tới cậu ấy! ! Đều là vật này gây ra chuyện!”
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, mặt đỏ lên, không dám lên tiếng.
Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Làm thầy giáo của cô lâu như vậy, từ ngày bắt đầu dạy cô đến bây giờ, cô cũng chưa có một ngày để cho tôi nghỉ ngơi! Cả buổi tối hôm qua không trở về, tôi chờ một mình cô cả buổi tối, bữa ăn sáng cũng đã làm cho cô rồi, người vẫn không thấy ! Thật vất vả trông mong trở lại, sau đó nhìn cô đánh vỡ phòng làm việc tôi đã khổ cực trang trí cho cô! ! Cô nhớ lần trước cô xem ti vi mắng con khỉ kia làm sai chuyện! ! Cô mắng nó thế nào, nói cho tôi biết! !”
Đường Khả Hinh nghe xong sợ vỡ gan mật, trong lúc nhất thời không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ đoạn thời gian trước, ở nhà xem Tây Du kí với Thầy giáo. . . . . .
“Không nghĩ ra? Thầy nói cho cô biết!” Hai mắt Vitas nóng lên, liền hiên ngang lẫm liệt, bộ dạng đầy khí thế của tráng sĩ một bước ra đi không quay lại, cắn răng nhìn học trò gầm nhẹ: “Trục xuất sư môn! !”