Chương 164: Từ chức (chưa beta)
Nhã Tuệ cũng ngồi ở bên cạnh, hai mắt nổi lên hơi nước, nghĩ đến nội dung tờ báo xem lúc nảy, cô lập tức mở điện thoại di động, thân phận Khả Hinh đã bị phơi này, bao gồm người cha đã từng gây ra cuộc hỏa hoạn bị xử án tù chung thân, mẹ gả cho dân cờ bạc, anh trai cũng bởi vì đoạn thời gian trước bị cục vệ sinh thực phẩm tố cáo sử dụng dầu ăn không đạt chất lượng, nhà hàng Trung Quốc bị đóng cửa. . . . . . Từng tin tức, tất cả đều đưa lên, giống như bệnh ôn dịch truyền ra , từng cái giống như móng vuốt đưa về phía Khả Hinh. . . . . .
Xe buýt chạy tới Trạm phía trước, dừng lại, hai người trẻ tuổi cầm điện thoại di động đang vui đùa, cũng đã xem qua tin tức liên quan đến Thị Trưởng phu nhân, thậm chí bên dưới cũng đăng tên người bị nghi ngờ, cô gái chắt lưỡi cười nói: ” Khách sạn nổi tiếng lớn nhất thành phố chúng ta, còn là tòa nhà kiểu mẫu của thành phố chúng ta, lại mời loại nhân viên thối nát này! Cha là người mang tội giết người, mẹ rất đê tiện, anh trai làm ăn không có đạo đức, loại gia đình như vậy có thể sinh ra cái gì tốt đẹp?”
“Nghe nói mặt của cô ta còn bị phá hủy.”
“Ồ. . . . . . Khuôn mặt đã bị hủy, còn có thể vào khách sạn? Ánh mắt bọn họ mù sao?”
“Đúng vậy! Mặc dù lần này Thị Trưởng phu nhân giải thích bị rơi xuống nước không liên quan đến cô ta, nhưng ai biết được? Sự thật còn ở phía sau.”
“Tôi cảm thấy cô nàng này khẳng định không đơn giản! Không thể nào lần nào cũng trùng hợp như vậy!”
“Nhất định là âm mưu!”
Nhã Tuệ nghe không nổi nữa, mới vừa muốn đứng dậy, cổ tay bị người bắt được, cô quay đầu, đau lòng nhìn về phía Khả Hinh.
Hai mắt Khả Hinh hiện lên nước mắt, nhưng vẫn thở dốc một hơi, nghẹn ngào nói: “Cô muốn qua đó làm gì? Qua đó gây gổ sao? Nói với mọi người tất cả đều không phải là sự thật? Nhưng sự thật. . . . . .”
“Đây không phải là sự thật. . . . . .” Nhã Tuệ rưng rưng nhìn về phía Khả Hinh nói: “Cha của cô là người tốt nhất trên thế giới, mẹ của cô là người đáng thương nhất . . . . . . Cô cũng là người hiền lành nhất, đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất. . . . . . Tại sao có người không chịu buông tha cho cô? Chẳng lẽ ngay cả một chút chỗ yên thân cũng không cho cô? Tôi thật sự rất hối hận, rất hối hận, tại sao phải dẫn cô vào Khách sạn Á Châu? Để cho cô chịu tội như vậy? Điều này thật sự là quá đáng! Xã hội này làm sao vậy?”
Đường Khả Hinh có chút mệt mỏi cúi thấp đầu cười.
“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ vươn tay nhẹ kéo bả vai bạn thân, lo lắng nói: “Cô đừng đau lòng! Tôi tin người phát ngôn của khách sạn nhất định sẽ giải thích chuyện này ra ngoài! Bọn họ không nghĩ đến danh tiếng của cô, chẳng lẽ không muốn nghĩ đến danh tiếng của mình sao?”
Trong lòng Khả Hinh cảm thấy chua xót và đắng chát, nhưng không có hơi sức giãy giụa, chỉ sâu kín nói: “Tôi không sợ. . . . . . Tôi không sợ dư luận của xã hội này, tôi không sợ tôi chịu tội bao nhiêu, tôi cũng không sợ người khác nói tôi xuất thân từ gia đình thế nào, tôi chỉ đau lòng. . . . . . Hôn nhân của cha mẹ tôi bị phơi bày, để mặc cho một số người không rõ sự thật lột ra, tàn nhẫn bình luận hai người già đáng thương. . . . . . Tôi làm con gái thật bất hiếu. . . . . .”
Cô cúi đầu, nước mắt trong suốt còn đọng trên mí mắt dưới, vội vàng đưa mu bàn tay run rẩy lau đi nước mắt chưa lăn ra, cố gắng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, không để cho mình rơi lệ nữa, nhưng vì quá khổ sở, quá uất ức, vẻ mặt nhíu lại, nặng nề nức nở, nước mắt vẫn ào ào lăn xuống. . . . . .
Nhã Tuệ cũng rưng rưng ôm khẽ thân thể bạn thân, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc. . . . . . Cô còn phải chịu đựng đến bao giờ nữa? Tại sao cô luôn không nhìn thấy được một chút ánh mặt trời? Mỗi khi số mạng cho cô tốt một chút thì lấy lại gấp đôi, ngay cả tôi cũng cảm thấy số mạng quá không công bằng, anh trai cô quá đáng ghét, nghe lời của chị dâu cô, ngay cả em gái cũng không gặp, cha mẹ cũng đã như vậy rồi, tại sao có thể nhẫn tâm đối với cô như vậy, gặp mặt vào dịp tết, cô còn qua nhà hàng giúp anh ấy rửa chén lau ly, tại sao có người ngốc như cô vậy ?”
Đường Khả Hinh không muốn nói gì, mặt dính vào trên bả vai Nhã Tuệ, lẫn tránh hành khách trên xe buýt, lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhã Tuệ cũng đau lòng ôm cô chặt hơn.
Xe buýt vẫn vô tình chạy thẳng về phía Khách sạn Á Châu!
Khách sạn Á Châu!
Còn cách cuộc tranh tài đua ngựa hai ngày, vô số ký giả trong và ngoài nước nghe nói Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu và chủ tịch Hội đua ngựa sắp dùng cơm trưa tại Khách sạn Á Châu, bọn họ tụ tập tại trước cửa khách sạn, giơ cao Camera, ở dưới ánh mặt trời chói chang, vất vả chờ đợi.
Phòng xử lý nguy cơ quan hệ xã hội của Tập đoàn Á Châu đã phái người trà trộn vào trong đám ký giả, nắm bắt tin tức liên quan đến Tập đoàn Á Châu ngày hôm nay, để ký giả nêu những vấn đề nhạy cảm mà kịp thời có tiếng nói ngay mặt.
Trước cửa Đại sảnh, một đám người ồn ào vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng dư luận hôm nay.
Rốt cuộc, đang lúc mọi người trong chờ mong, hôm nay Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi xanh đen kẻ ô, cổ áo mở ra, vạt áo cài bông hoa tơ tằm màu xanh dương đậm, phong độ tao nhã, sau khi ăn cơm trưa xong cùng chủ tịch Hội đua ngựa đi ra đại sảnh khách sạn, đám ký giả xông lên, vệ sĩ nhanh chóng ngăn cản ở phía trước, đẩy bọn họ ra ngoài khoảng cách an toàn. . . . . .
“Tổng Giám đốc Tưởng, ngày tổ chức cuộc tranh tài đua ngựa quan trọng như vậy, Tập đoàn Á Châu xảy ra chuyện đáng sợ, ngài có ý kiến gì không?”
“Xin hỏi hôm qua, Thị Trưởng phu nhân ly kỳ rơi xuống biển có liên quan đến nhân viên của khách sạn hay không?”
“Mặc dù Thị Trưởng phu nhân đã giải thích rõ, nhưng tin đồn vẫn không chấm dứt.”
“Có tin đồn Thị Trưởng giam hồ sơ dự án khách sạn dưới nước của ngài đã làm cho Hội Đồng Quản Trị bất mãn, cho nên mới bùng lên việc này . . . . . .”
Sau khi một ký giả đặt câu hỏi, người xử lý nguy cơ quan hệ xã hội tiềm phục bên cạnh ký giả muốn tiến lên chất vấn.
Tưởng Thiên Lỗi giơ tay, hơi mỉm cười, ở ngay trước mặt Chủ tịch hội đua ngựa, nhìn về phía mọi người nói: “Không có liên quan đến dự án xây dựng khách sạn dưới nước, Thị Trưởng vẫn còn ngờ vực về vấn đề bảo vệ môi trường của tập đoàn chúng tôi, chúng tôi sẽ mau chóng mời Kỹ Sư bảo vệ môi trường có báo cáo phân tích rõ ràng, trình lên Thị Trưởng. Các tin tức nhằm vào tập đoàn chúng tôi công khai chống lại chính phủ, chuyện này càng không có căn cứ. Không có một công ty nào bỏ qua chính phủ mà có thể làm việc độc lập. Tập đoàn Á Châu dẫn dắt phần đông các khách sạn hạng sao trong cả nước có thể phát triển đến hôm nay, tất cả đều có sự hỗ trợ và giám sát của chính phủ. Tất nhiên trong tương lai, Khách sạn Á Châu chúng tôi sẽ tuân thủ quy định pháp luật của quốc gia, phối hợp với chính phủ hành động đến cùng! Kính mời chính phủ và truyền thông giám sát! Chúng tôi không sợ những tin đồn đoán, tiếp nhận phán xét của lịch sử! Đây là lòng chân thành của chúng tôi, mong muốn làm tốt trách nhiệm công dân vì quốc gia phồn vinh phát triển!”
Một ký giả lại xông lên trước, hỏi lên: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi là Lưu ký giả nhật báo Trung Hải, xin hỏi người bị nghi ngờ làm cho Thị Trưởng phu nhân ly kỳ rơi xuống biển đêm qua, cùng với nhân viên đã từng gây nhiễu loạn bữa tiệc của Thủ tướng, có cùng một người hay không?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn về phía vị phóng viên kia, cười đáp lời: “Đúng vậy!”
“Ngài có thể giải thích loại này trùng hợp không?” Ký giả lại gay gắt hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Trên thế giới này, có ai có thể giải thích được sự trùng hợp? Trùng hợp lớn nhất chính là cô ấy là nhân viên Khách sạn Á Châu chúng tôi, cô ấy vẫn có trách nhiệm, hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy, mà Thị Trưởng phu nhân bị rơi xuống biển, cô ấy chỉ là một người ngoài cuộc, đúng dịp đi qua nơi đó, mắt nhìn thấy một chuyện không may xảy ra, sau này Thị Trưởng phu nhân cũng sẽ tự mình mở cuộc họp báo chiêu đãi ký giả công bố rõ chuyện này, hi vọng các nhà truyền thông đừng tung tin không có căn cứ, xã hội này quá thiếu hụt mặt tin tức chính thống, hi vọng mọi người làm đúng trách nhiệm của một nhà truyền thông! Tôi vẫn nói câu nói kia, chuyện đúng sai tự nhiên có lịch sử phán xét!”
Đông Anh lập tức dẫn bộ phận xử lý nguy cơ quan hệ xã hội đi lên trước, hướng về phía đám ký giả nói hôm nay phỏng vấn kết thúc.
Tương thiên lỗi lập tức mỉm cười xoay người, quay về phía chủ tịch Hội đua ngựa vươn tay, dùng tiếng Anh, cảm tính nói: “I am honored tobe with you for lunch” (rất vinh hạnh dùng cơm trưa cùng ông).
“Me-too! Hope the future can have more chance to cooperate with you! This is an impressive place (Tôi cũng vậy! Hi vọng tương lai chúng ta có thể có cơ hội hợp tác nhiều hơn. Đây là một địa phương làm cho người ta vô cùng cảm động)” chủ tịch hội đua ngựa cũng mỉm cười khách khí vươn tay, bắt tay với anh.
“Thank you for your compliment” Tưởng Thiên Lỗi khách khí cười nói.
Chủ tịch hội đua ngựa đi chiếc xe chậm rãi lái tới!
Hoắc Minh lập tức đi lên trước, mở cửa xe, cung kính đứng ở một bên.
Tương thiên lỗi mỉm cười tiến lên phía chủ tịch hội đua ngựa ngồi, hai người bắt tay lần nữa…
“I wish the equestrian competition is held successfully (chúc cuộc tranh tài đua ngựa tổ chức thành công)” Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười nói.
“Cám ơn. . . . . .” Chủ tịch hội đua ngựa nói đùa bằng một câu tiếng trung, ở trước mặt truyền thông, trò chuyện vô cùng thân mật với Tưởng Thiên Lỗi.
Hai bên cũng mỉm cười, sau đó chủ tịch hội đua ngựa liền lên xe đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi hơi mỉm cười đứng ở trước thảm đỏ, nhìn xe của hội đua ngựa xếp hàng đi khỏi, anh cũng xoay người sải bước đi vào bên trong khách sạn, chúng ký giả lập tức xông lên, lại muốn phỏng vấn, vệ sĩ ngăn chặn bọn họ ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi vào đại sảnh khách sạn, sắc mặt dần dần thu lại, hỏi Đông Anh và Hoắc Minh theo sát phía sau, nói: “Hôm nay báo đưa tin là nhà truyền thông nào làm?”
Đông Anh lập tức nói: “Một nhà truyền thông nước ngoài được nhật báo Trung Quốc phiên dịch!”
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, nghiêng mặt nhìn về phía Đông Anh nói: “Truyền thông nước ngoài? Ký giả là ai ?”.
“Đang điều tra!” Đông Anh lại nói.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, tiếp tục đi vòng qua đại sảnh đi tới phía trước, vừa đi vừa hỏi: “Lúc nào Trang tổng dời vào toà nhà hành chính! ?”
“Ngày mai!” Đông Anh lại nói.
“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn cất bước đi vào thang máy, lại thấy Trần Mạn Hồng cầm điện thoại di động, nhanh chóng đi ra thang máy, hướng về phía đầu bên kia kêu lên: “Nhã Tuệ! ! Cô điên rồi? Cô khoan hãy đi bộ phận nhân sự! ! Đừng từ chức! Cô chịu đựng bao lâu mới có hôm nay hả ?”