Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 944: CHUYỆN LỚN

Gió thổi thật to, nước mưa thật nhanh kịch liệt trút xuống mang theo một chút lạnh lẽo bay tán loạn. . . . . .

Sức nước thật lớn. Mặt biển sóng lớn mãnh liệt, gió lốc xoay tròn dần dần đánh vào mặt biển tạo thành luồng khí nóng, chuẩn bị mang theo vô tình và cuồng bạo của thế gian, cuốn lấy cả vùng đất! !

Trang Hạo Nhiên ở trong gió lớn, bước nhanh đi ra đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa đi vừa cầm điện thoại di động nói: “Mặc Hàn! Rất có thể tôi sẽ tìm ra người hợp tác với dạ hành nhân!”

Lãnh Mặc Hàn soạt một tiếng, từ trên giường bệnh ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại di động, hai mắt nóng rực nhìn chăm chú nhìn một điểm nào đó ở phía trước, tâm trạng không khỏi sôi trào và kích động hỏi: “Người nào?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở xe bên cạnh của mình, đầu tiên dừng lại một lát, mới sâu kín nói: “Tất cả Ủy viên tranh cử năm nay, gồm có những người nào?”

Lãnh Mặc Hàn lập tức hiểu rõ, nói ngay: “Tôi đi tra xét! !”

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi vào trong xe của mình, hiểu ý tứ Thủ tướng gõ ngón tay trên mặt bàn, vội nói: “Trước tiên Lập tức bắt giữ Tần Vĩ Nghiệp, nếu không, anh ta sẽ rất nhanh nhận tội danh tham nhũng bị bắt, chỉ cần vào nhà giam, tất cả sẽ phiền toái! !”

Lãnh Mặc Hàn nghe vậy, trong lòng hoảng sợ, hỏi nhanh: “Tin tức anh chính xác không?”

“100%! ! Mau lên! ! Đoán chừng tin tức này vừa ra, toàn thế giới đều tìm anh ta! ! Chúng ta nhất định phải bắt được Tần Vĩ Nghiệp trước! !” Trang Hạo Nhiên vội nói.

“Anh rốt cuộc biết cái gì ở chỗ Thủ tướng?” Lãnh Mặc Hàn đáp lời, lại vội hỏi.

Trang Hạo Nhiên cảm giác trái tim bị bóp nghẹt và đau đớn, cầm điện thoại di động nhìn mặt biển mãnh liệt phía ngoài, thật lâu thật lâu, mới sâu kín nói: “Mặc Hàn, anh có hiểu Hoàn Cầu đối với tôi quan trọng đến cỡ nào không?”

“. . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn im lặng lắng nghe.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, dừng lại một lúc lâu, mới đau lòng sâu kín nói: “Gần đây tôi vẫn có một hy vọng, hi vọng sau khi kết thúc chuyện này, cùng Khả Hinh trở lại Cambridge, sống qua một chút ngày tháng bình an. . . . . . Không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương nữa, cũng không muốn cô ấy vì người nào lại ngu ngốc đi đánh đổi mạng sống. . . . . . Tôi vẫn nợ cô ấy rất nhiều. . . . . . Tôi muốn dùng cuộc đời của tôi, sống bên cô ấy ở Cambridge. . . . . . Chỉ cần cô chấp nhận, tôi hi vọng mỗi ngày cùng với cô ấy ngồi ở trên ghế xích đu, nhìn mưa phùn, trải qua tháng ngày yên tĩnh. . . . . .”

Lãnh Mặc Hàn nghe xong, cảm thấy đau lòng lo lắng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Để cho anh nói ra như vậy?”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lập tức cứng ngắc, hai mắt lóe lên sắc bén như ưng, vội nói: “Nếu suy đoán của tôi không sai, người đứng phía sau giật dây chẳng mấy chốc sẽ tìm ra rượu đỏ, hủy diệt chứng cứ giết người của bọn họ, sau đó moi ra bí mật nhà họ Tưởng, phản kích Hoàn Cầu, lại một lưới bắt hết những quan chức năm đó nỗ lực bảo vệ Hoàn Cầu chúng ta ! Tránh khỏi trong lúc tranh cử xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn! ! Đây mới là mục đích chính thức của bọn họ!”

Anh lạnh lùng nói xong, hai mắt lại lóe lên một ánh sáng nóng bỏng, mãnh liệt sắc bén, vô cùng tức giận nói: “Cho dù người của Hoàn Cầu chúng ta có tội! ! Nhưng mở ra chai rượu đỏ này, cũng chỉ có người của Hoàn Cầu chúng ta! ! Tuyệt đối không đến những người khác! ! !”

“Rốt cuộc ngoại trừ hơn ba trăm thôn dân chết chóc, nhà họ Tưởng còn có bí mật gì! ? Đáng giá cho rất nhiều quan chức lúc ấy bảo vệ nó, che giấu và hy sinh?” Lãnh Mặc Hàn thật sự không hiểu, căng thẳng nói.

Trang Hạo Nhiên nặng nề nắm chặt điện thoại di động, nhớ tới cơ quan che giấu chai rượu đỏ sau bức tranh! !

***

Cửa chính Văn phòng Tổng Giám đốc nhanh chóng mở ra! !

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi ra phòng làm việc, hai mắt nhấp nháy, lo lắng cho Trang Hạo Nhiên! !

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đông Anh vừa đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, thật sự không hiểu hỏi: “Rốt cuộc Thủ tướng gõ mặt bàn một cái là có ý gì?”

Tưởng Thiên Lỗi đang muốn nhanh chóng đi tìm cha, nghe Đông Anh hỏi như vậy, liền không thể làm gì khác hơn quay đầu nhìn nữ thư ký có suy nghĩ đơn giản, bất đắc dĩ, căng thẳng giải thích: “Trước đây, bàn làm việc hoặc bàn đọc sách của một nhà lãnh đạo hoặc một quan chức, gọi là gì?”

Hai mắt Đông Anh nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ một lát, mới ngẩng đầu lên nhìn anh căng thẳng nói: “Bàn. . . . . . Bàn văn án !”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức giơ ngón tay lên, hơi gập xuống, lại giải thích: “Trước đây, người xưa chúng ta đều dùng gập đốt ngón tay thay thế cúi người chào và gật đầu! ! Như vậy tôi lại hỏi cô, cúi đầu trước bàn có văn án, là gì?”

Đông Anh suy nghĩ một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Tra ! !”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người đi vào thang máy, mới nhanh chóng mà gấp nói: “Sắp tới có không ít quan chức sẽ sẽ bị tóm vì tội tham nhũng, sau đó Tần Vĩ Nghiệp nhất định cũng nằm trong đó! Lần trước bởi vì tôi cũng chỉ cách chức! ! Lần này là chuyện lớn! ! Nếu như Tần Vĩ Nghiệp bị bắt, như vậy lời khai của anh ta sẽ hết sức quan trọng! ! Nếu anh ta muốn khai chứng cứ thật hay chứng cứ giả, hoàn toàn dựa vào ý nguyện của anh ta! Chúng ta giao ra chứng cứ tội tham nhũng, khẳng định trong đó chỉ có một bộ phận, nhưng xem như bán cho Thủ tướng một nhân tình, phòng ngừa Tần Vĩ Nghiệp cho lời khai giả, hãm hại học trò của ông ấy! ! Cho nên Thủ tướng cũng bán cho chúng ta một nhân tình! !”

“Cái . . . . . . ân tình gì?” Đông Anh kinh ngạc hỏi.

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, nhìn Đông Anh nói: “Cô cảm thấy Tịnh Kỳ thật sự chỉ tùy tiện trò chuyện một chút bình phong với cô?”

Đông Anh biết không phải, nhưng cô không hiểu rõ, liền trực tiếp nói: “Tôi biết Thanh Minh Thượng Hà Đồ là vô giá, nhưng cô ấy đặc biệt nói đến bình phong Cửu Long của Hoàn Cầu chúng ta, là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ trong bình phong cất giấu bí mật gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng hơi hạ thấp giọng nói với cô: “Cô đừng suy nghĩ tới phương diện vật chết! ! Thanh Minh Thượng Hà Đồ của phủ Thủ tướng đã là vô giá, nếu như Thủ tướng thân phận của cùng Thanh Minh Thượng Hà Đồ có giá trị ngang nhau, như vậy hiện nay đến tương lai đất nước còn có tác phẩm nghệ thuật nào có giá trị cao hơn Thanh Minh Thượng Hà Đồ?”

Đông Anh suy nghĩ một chút, nhất thời trợn to hai mắt, trong lòng chợt run lên, tay che miệng, nhưng vẫn bật ra miệng . . . . . .”Vua tương lai. . . . . . . . . . . .”

“Câm miệng! !” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng ngưng mặt, hai mắt kịch liệt lóe lên nói: “Có mấy lời, tự mình biết là được rồi! !”

Sắc mặt của Đông Anh lập tức tái nhợt, không khỏi kinh hoảng nghẹn lời, vội vàng gật đầu! !

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc, hai mắt mãnh liệt lóe lên, vội nói: “Tôi đoán chừng người đối phương sắp bắt đầu hành động, một là tìm được Tần Vĩ Nghiệp, buộc anh ta làm giả chứng cứ, trước lật đổ một nhóm người! Hai là bắt Hạo Nhiên, buộc cậu ấy giao ra rượu đỏ, hoàn toàn diệt cỏ tận gốc! ! Gần đây kế hoạch của bọn họ đang từng bước từng bước đến gần! ! Nhưng một lời nhắc nhở của Thủ tướng, có lẽ người của chúng ta tặng Cửu Long bình phong năm đó, có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó!”

“Anh. . . . . . Anh biết Hoàn Cầu chúng ta có bình phong Cửu Long?” Đông Anh không thể tin nổi nhìn Tưởng Thiên Lỗi hỏi.

“Tôi nghe nói qua! !” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cửa thang máy nhanh chóng mở ra, anh lập tức đi ra ngoài.

“Tổng Giám đốc, anh muốn đi đâu?” Đông Anh nhanh chóng đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi vừa cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng mãnh liệt, nói: “Tôi muốn đích thân hỏi cha một chút, rốt cuộc nhà họ Tưởng có bí mật gì? Rốt cuộc chai rượu đỏ kia, có bí mật gì? Có thể làm cho lãnh đạo cấp cao tranh giành như vậy! Tôi nhất định muốn hỏi rõ ràng chuyện này! Tôi không thể để cho Hạo Nhiên một mình đi mạo hiểm!”

Đông Anh nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi cảm động, dừng bước lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhanh chóng đi ra thang máy, đứng ở trong hành lang, ánh mắt di chuyển cực nhanh, quay đầu lại nhìn Đông Anh nói: “Đi thôi! ! Có gì cũng che giấu, vốn nghĩ tới cô đi theo tôi nhiều năm, cũng có một chút tuổi, chỉ muốn tìm kiếm cho cô đàn ông cao quý, hoặc thanh niên tài giỏi, để cho cô có cuộc sống hạnh phúc! Không ngờ bản thân cô chứa tâm sự, ngược lại bị người khác nhìn ra! !”

Đông Anh giật mình ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt nhanh chóng ửng đỏ.

Tưởng Thiên Lỗi không có thời gian nói với cô, chỉ nhanh chóng ngồi vào ghế sau xe, phịch một tiếng đóng cửa xe, lại nghĩ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa kích động và vội vã, anh lập tức cầm điện thoại di động lên, nói với Thẩm Quân Dụ: “Hạo Nhiên đã tiếp nhận ám hiệu ám hiệu của Thủ tướng đi bắt Tần Vĩ Nghiệp! Nhưng rất có thể trong quá trình này sẽ gặp nguy hiểm! ! Dù sao chúng ta đã nhúng chân vào cuộc chiến với dạ hành nhân rồi! Hơn nữa trên người cậu ấy còn bị nghi ngờ cất giấu rượu đỏ! Những người này nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu ấy! ! Cậu lập tức phái một số người đi bảo vệ Hạo Nhiên! ! Trong quá trình này, nếu như cậu ấy xảy ra chuyện, mọi người lấy mạng gặp mặt! !”

“Vâng! !” Thẩm Quân Dụ lập tức gật đầu! !

Tưởng Thiên Lỗi cúp điện thoại, hai mắt lóe lên, liền giành giật từng giây, căn dặn tài xế: “Lập tức đi Hoàn Cầu! ! Mau! !”

***

“Soảng! ! !” Một ly trà nóng bắn nước tung tóe ! !

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ cùng ở trong nước trà nóng bỏng bắn tung tóe đứng lên, khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Con nói cái gì?”

Tưởng Thiên Lỗi có cảm giác chuyện khẩn cấp, hai mắt lập tức mãnh liệt lóe lên, vội nói: “Hôm nay con bảo Quân Dụ đã tra được chứng cứ tham nhũng của tất cả quan chức, đến trong phủ Thủ tướng một lượt, Thủ tướng ám hiệu Tần Vĩ Nghiệp sắp bị tóm sẽ gây bất lợi đối với chúng ta nhà họ Tưởng, để cho chúng ta nhanh chóng bắt anh ta trước, sau đó bàn bạc kế hoạch kỹ hơn! Hơn nữa Thủ tướng ám chỉ người giật dây phía sau màn có thể là. . . . . .”

Tưởng Vĩ Quốc và Trang Tĩnh Vũ đồng thời ngưng mặt, nghiêm túc nhìn Tưởng Thiên Lỗi! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cũng không tiện nói rõ tại chỗ, chỉ ám dụ nói: “Quản gia của Thủ tướng, Tịnh Kỳ nhắc tới bức bình phong Cửu Long của chúng ta so với bức tranh Chí Tôn của bọn họ có giá trị ngang nhau, thậm chí tương lai có trị giá cao hơn! !”

Tưởng Vĩ Quốc hai người lập tức hiểu ra, Trang Tĩnh Vũ tức giận nắm chặt tay ghế, kích động nói: “Hoàn Cầu chúng ta cẩn trọng nhiều năm như vậy, cho tới nay rất phối hợp với Chính Phủ, không ngờ bây giờ phải trở thành con cờ cạnh tranh giữa bọn họ! ! Quả thật quá mức!”.

Tưởng Thiên Lỗi nghe Trang Tĩnh Vũ nói vậy, lập tức lo lắng nhìn hai người bọn họ nói: “Rốt cuộc chai rượu đỏ kia có bí mật gì? Tại sao làm cho rất nhiều lãnh đạo cấp cao tranh giành?”

Hai mắt Trang Tĩnh Vũ lóe lên, do dự một lát, mới gấp gáp nhìn Tưởng Vĩ Quốc. . . . . .

Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo nhìn con trai của mình, do dự một lát, mới nói thẳng: “Chuyện chai rượu đỏ! ! Trên thế giới này, chỉ có ba người biết được bí mật ở bên trong nó! ! Một là ông nội Tưởng gia! ! Hai là ông nội Trang! ! Ba là người đã từng chủ tịch đời thứ ba của Hoàn Cầu chúng ta, Đường Chí Long! !”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức mãnh liệt lóe lên nhìn cha! !

Tưởng Vĩ Quốc dừng lại một lát, mới nói tiếp: “Cha chỉ biết, một bí mật trong chai rượu đỏ kia . . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, lập tức thở gấp, lồng ngực phập phồng, khẽ nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.

“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn cha hỏi! !

Hai tròng mắt thâm thúy của Tưởng Vĩ Quốc nhìn chằm chằm con trai, dừng lại thật lâu thật lâu, rốt cuộc sâu kín nói: “Mau sớm đi tìm Đường Chí Long đi! !”

“Nhưng đã có tin đồn Đường Chí Long không phải đã chết rồi sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nhìn Tưởng Vĩ Quốc, hỏi! !

Trang Tĩnh Vũ lập tức ngẩng đầu lên, rốt cuộc kích động nói ra bí mật kinh người: “Ông ấy chưa chết! ! Bởi vì vụ án phóng hỏa, ông ấy bị phán tội ở tù suốt đời! Từ đó nhà họ Tưởng chúng ta đã cắt đứt, nhưng ông ấy vẫn tặng cô gái vào Hoàn Cầu chúng ta, truyền lại trí tuệ và tinh thần của ông ấy!”

“Là ai?” Tưởng Thiên Lỗi cũng kích động hỏi! !

Trang Tĩnh Vũ dừng lại một lúc lâu, mới rốt cuộc không chú ý đến can ngăn của Đường Chí Long, nói ngay: “Khả Hinh! !”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn ông, nói: “Khả Hinh? ! !”

“Khả Hinh! !” Tưởng Vĩ Quốc lập tức tức giận quay mặt sang nhìn Trang Tĩnh Vũ, kích động nói: “Loại chuyện lớn như vậy, tại sao ông không nói sớm! ! Cô ấy là con gái của Chí Long?”

“Đúng vậy! ! Khả Hinh! ! Tôi cũng mới biết sau này, nhưng Chí Long không cho phép tôi nói ra! Tôi liền không có nói nữa!” Trang Tĩnh Vũ trực tiếp cúi xuống, cũng đau lòng nói: “Nhưng đứa bé này, đứa bé này thật sự khéo léo hiểu chuyện, thừa kế sự vĩ đại và đức hy sinh của cha cô ấy, rất có thể cô ấy biết bí mật rượu đỏ, cho nên mới lựa chọn ôm chai rượu đỏ nhảy xuống biển. . . .”

“. . . . . . .” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức tái nhợt, loạng choạng, hai mắt lóe lên, bắt đầu mãnh liệt nhớ tới khi còn bé, cô bé có dáng dấp vô cùng xinh đẹp đáng yêu, con mắt thật to, mặc váy trắng, rất hoạt bát và khả ái, nhưng cô rất sợ mình. . . . . . Sau đó anh từng nghe qua ông nội muốn cho mình đính hôn với cô bé này, trái tim của anh “Ầm” một tiếng, giống như bị người nện một búa! !

“Đúng vậy!” Tưởng Vĩ Quốc hiểu ánh mắt mất mát và hối hận của con trai, sâu kín nói: “Năm đó ông nội của con cố ý tác hợp đính hôn cho con và Khả Hinh! ! Bởi vì ông ấy thật sự thích con bé Khả Hinh, cũng thật sự thưởng thức Đường Chí Long, mới để cho ông ấy còn rất trẻ đã ngồi vào chức vị chủ tịch đời thứ ba! Cha thật sự chưa từng nghĩ tới, Khả Hinh lại chính là con của Chí Long! !”

Trong đầu Tưởng Thiên hỗn loạn, cùng nắm chặt quả đấm, lại nhớ tới khi còn bé, cô bé trốn ở trong khe cửa lộ ra nụ cười ngọt ngào thuần khiết, đáng yêu. . . . . .

“Nhanh đi tìm Chí Long! ! Có lẽ ông ấy có thể giải quyết chuyện này! ! Mau! !” Tưởng Vĩ Quốc không cho con trai thời gian, bảo anh tranh thủ! !

Cả người Tưởng Thiên Lỗi vẫn hỗn loạn, sửa sang lại cảm xúc không rõ, trong đầu đều là khuôn mặt nở nụ cười trong sáng của cô bé khi còn bé. . . . . .

“Mau! !” Trang Tĩnh Vũ lập tức ra lệnh cho Tưởng Thiên Lỗi, căng thẳng nói: “Nếu để cho đối phương tìm được chai rượu đỏ kia, tất cả cũng không còn kịp nữa ! !”

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, nặng nề điều chỉnh suy nghĩ một chút, hai mắt lóe lên, cũng không xác định rốt cuộc Trang Hạo Nhiên có chai rượu đỏ kia hay không, không thể làm gì khác hơn, lập tức đi ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Đường Chí Long! !

***

Trong nhà giam! !

Mưa tạm ngừng một lát, núi xanh trùng điệp, cỏ dại sinh sôi, khắp nơi đều là đá tảng chất đống, đám phạm nhân mặc quần áo màu xanh đen, mọi người đều cầm cái xẻng, đào đá, hôm nay thân thể Đường Chí Long mới tốt một chút, liền khom người cầm cái xẻng lên, khuôn mặt lộ ra nếp nhăn buồn bã như dao cắt, đang không ngừng đào đá. . . . . .

Nơi xa, một nam phạm nhân mặc quần áo màu xanh dương, má trái chứa vết sẹo đao dữ tợn, lạnh lẽo nhìn bóng lưng còng già nua của Đường Chí Long, ngón tay lập tức lộ ra dao nhọn . . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK