Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: RẤT ĐAU LÒNG

Trên đường, dòng người càng ngày càng nhiều, hôm nay là ngày gì tốt ?

Ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu rọi mỗi vị trí tòa nhà cổ cũng rất trang nhã và dịu dàng.

Một tiếng cười mang theo quá cảm tính truyền đến.

Đường Khả Hinh đẩy xe đạp màu trắng của Giai Giai, ngẩng đầu lên. . . . . .

Vóc dáng Giai Giai cao cao, có chút gầy, cho nên có vẻ hơi nhẹ nhàng, cùng Trang Hạo Nhiên cao 1m90 như người mẫu, đi cùng một chỗ rất xứng đôi, hơn nữa bọn họ mặc quần áo giống nhau, nhìn qua, giống như tình lữ. . . . . . .

“Làm sao anh đột nhiên tới Cambridge?” Giai Giai mỉm cười xoay mặt, nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên hơi cười, mới hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Vì cô nhóc này!”

Đường Khả Hinh đỡ xe đạp, dừng lại, đỏ mặt.

Giai Giai xoay người nhìn Đường Khả Hinh, lần nữa xúc động, dịu dàng bật cười, lúc nảy hai người đã giới thiệu qua rồi, liền cảm thán nói: “Cô bé thật xinh đẹp. . . . . .”

“Đừng khen cô ấy, một chút nữa, cái đuôi vểnh lên !” Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, trừng anh!

Hai người bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên vừa đi vừa nghiêng mặt, có chút dịu dàng nhìn Giai Giai, cười nói: “Làm sao em lại gầy? Lại không ăn cơm?”

Giai Giai có chút bất đắc dĩ, đôi tay cắm nhẹ túi quần của mình, bước chân thoải mái đi về phía trước, mới sâu kín cười nói: “Gần đây đang bận trưng bày một tác phẩm ở viện bảo tàng, cho nên tinh thần có chút không tốt lắm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên có chút lo lắng dừng bước lại, nhìn cô.

Giai Giai cũng quay mặt sang dịu dàng nhìn anh đau lòng và lo lắng theo thói quen, đột nhiên vươn tay cất vào cánh tay của anh, nhìn anh quyến rũ cười nói: “Em không sao, đừng lo lắng, anh nên biết, em đói bụng, lúc thức dậy có thể ăn được một con trâu!”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nở nụ cười.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, nói tới một chút chuyện cũ sau khi chia tay với nhau, cũng hết sức ăn ý không đề cập Tinh Xuyên, bởi vì bọn họ đều là người chín chắn, hiểu có một số chuyện, lúc không cần rối rắm thì không rối rắm, chỉ nói một chút chuyện cuộc sống gần đây, có đôi khi, Giai Giai nói tiếng trung không tốt, dùng tiếng anh để diễn tả, sau đó hai người lại dùng tiếng anh nói rất nhiều. . . . . .

Đường Khả Hinh dắt xe đạp, tiếp tục đi theo phía sau bọn họ, một câu cũng nghe không hiểu, chỉ đành khổ sở mỉm cười.

“Đúng rồi.” Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, lại nhìn Giai Giai, dùng tiếng trung mỉm cười nói: “Em đi ra ngoài là có việc sao? Chúng tôi có làm trì hoãn chuyện của em hay không ?”

Giai Giai đứng ở  trước một tiệm giày múa ba-lê, nhìn anh cười nói: “Không có, em cố ý ra ngoài, anh cũng biết vóc người của em quá cao, không thích mang giày cao gót, gần đây em phát hiện MuMu có một đôi giày múa rất đẹp, liền muốn tới thử.”

“Hả?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bật cười, bởi vì cô vẫn thích mang giày múa, kiểu giày đáy bằng, nhất là màu trắng.

“À. . . . . .” Giai Giai đứng ở trước tiệm, nhìn hai người mỉm cười nói: “Nếu như mọi người không bận rộn, hay là đi vào cùng nhau xem một chút? Hạo Nhiên, ánh mắt của anh rất tốt, cho một chút ý kiến. . . . . . Khả Hinh? Có thể không?”

Cô hết sức lễ phép nhìn Đường Khả Hinh, nở nụ cười hỏi.

Đường Khả Hinh nhanh chóng nhìn hai người bọn họ người một cái, bật cười nói: “Tốt! Tôi không sao, mọi người đưa ý kiến là được rồi.”

“Thật là một cô bé hiểu chuyện !” Giai Giai giống như hết sức hợp ý với Khả Hinh, đứng ở bên cạnh cô, nhẹ đỡ bả vai của cô, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Em ước ao có người em gái tốt như vậy, Tinh Xuyên quá không nghe lời!”

Trang Hạo Nhiên từ chối cho ý kiến mỉm cười, duỗi tay về phía cô nói: “Vào thôi.”

Giai Giai mỉm cười đi về phía anh, vươn tay bỏ vào trong lòng bàn tay anh, hai người tay trong tay tiến vào.

Đường Khả Hinh đứng ở phía sau bọn họ, nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, cũng cười cười, dựng xe đạp xong, đi vào.

Tiệm giày múa ba-lê MuMu là một tiệm truyền thống lâu đời, lấy thiết kế thủ công làm chủ, truyền lại hai đời, cháu gái của chủ tiệm này là thợ thiết kế nhãn hiệu cao cấp nổi tiếng nào đó, cho nên tiệm giày này lấy thiết kế giày đáy bằng làm chủ, mỗi một đôi cũng chỉ là duy nhất, tuyệt không có đôi thứ hai, xem như bạn là Cô bé lọ lem hay công chúa tới, nhìn trúng cùng đôi giày, cũng sẽ không có đôi giống nhau.

“Em thích nhất đôi giày này. . . . . .” Sau khi Giai Giai chào hỏi một tiếng với bà chủ người anh tuổi chừng năm mươi, sau đó đi về phía tủ kính, cầm một đôi giày múa ba-lê, nâng nhẹ ở trong lòng bàn tay, nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Xem được không? Mặt trên của nó thêu chuồn chuồn xanh lá, thật sự linh động, cho tới bây giờ em cũng không có thấy chuồn chuồn xanh lá xinh đẹp như vậy, nhất là ánh mắt của nó, là màu nâu sậm kết hợp màu đen tuyệt hảo làm cho người ta nhìn có cảm giác rất sống động, màu sắc đôi cánh xanh lá, thật sự là xanh lá đẹp nhất trên thế giới này, em không biết thợ thiết kế làm sao tìm được màu xanh lá xinh đẹp . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cũng nở nụ cười đi tới, nhìn đôi giày trong tay cô, chuồn chuồn màu xanh lá phía trên, khéo léo giống như may máy, hết sức sống động giống như bươm bướm, anh cau mày nói: “Con chuồn chuồn này giống như con vật nhỏ trong chuyện cổ tích của Anh chứ?”

Giai Giai lập tức vui vẻ cười nói: “Vẫn là Hạo Nhiên có mỹ cảm nghệ thuật, hợp ý với em! thợ thiết kế tiệm này, đoán chừng là bị dẫn dắt, cho nên tác phẩm xuất hiện linh hồn thứ ba.”

Trang Hạo Nhiên cười, xoay người, nhìn Đường Khả Hinh đang đứng ở một bên, hỏi: “Khả Hinh? Em cảm thấy đôi giày này như thế nào?”

Đường Khả Hinh ngơ ngác nhìn đôi giày múa ba-lê trong tay Giai Giai, còn có con chuồn chuồn xanh lá phía trên, mình nhìn nó ước chừng hai tháng, bởi vì nó quá đắc, gần 1000 pound, đôi tròng mắt nghe nói không biết dùng bằng ngọc gì, hết sức đắt giá, tiền lương của mình không đủ, nên vẫn không ngừng dành dụm, không ngừng dành dụm. . . . . . Lúc này, lần đầu tiên trong cuộc đời cô, lòng riêng muốn nói, không xinh đẹp. . . . . . hoặc nghĩ tới Giai Giai là giống như vô số người làm nghệ thuật ở đầu đường nước Anh, là một quỷ nghèo!

“Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên vẻ mặt của cô, cười hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Khó coi?” Giai Giai có chút tò mò nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Rất đẹp. . . . . .”

“Vậy tôi thử một chút. . . . . .” Giai Giai mỉm cười xách theo đôi giày múa, đi về phía bên cạnh tủ kính, ngồi xuống, cởi nhẹ giày vải đáy bằng trắng tinh của mình, mặc dù vóc người cô cao chừng 1m70, nhưng giày cũng không lớn, mang vào đôi giày đáy bằng, vừa vặn, liền mỉm cười đứng lên, đứng ở trước kính toàn thân, nhẹ níu ống quần rộng rãi của mình, để cho đôi giày múa mang theo chuồn chuồn xanh lá lộ ra ngoài, thật sự là hết sức cá tính và phong cách độc đáo, cô liền ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, cười hỏi: “Như thế nào?”

Bà chủ tiệm đứng ở một bên, cũng hết sức mỉm cười gật đầu.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi lên trước, đôi tay cắm túi quần, cúi xuống nhìn đôi giày múa, hai mắt khẽ lóe lên ánh sáng dò xét, do dự một lát, mới hơi cau mày, lắc đầu, nói: “Khó coi. . . . . .”

Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, có chút vui vẻ nhìn anh! !

“Khó coi?” Giai Giai có chút mất hồn nhìn anh, thậm chí không thể tin nổi nhìn anh nói: “Thật. . . . . . Khó coi?”

Trang Hạo Nhiên hơi sững sờ nhưng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Giai Giai có chút thất vọng, lập tức sợ cô tức giận, bật cười nói: “Anh chỉ cảm thấy này chuồn chuồn xanh lá hơi quá linh động, không thích hợp với phong cách chín chắn và cá tính của em, nhưng nếu em thích thì mua thôi, đừng để ý đến ý kiến của anh. Anh là đàn ông, nhìn đồ nhất định có khoảng cách hơn mọi người. Hỏi Khả Hinh một chút đi? Khả Hinh? Giai Giai mang giày này, xem được không?”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, có chút căng thẳng nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Giai Giai cũng có chút tò mò nhìn Khả Hinh, cười nói: “Khả Hinh? Tôi mang giày này, xem được không?”

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh lại liếc đôi giày kia, thật ra kết hợp với khí chất của cô, bản thân mình có cảm giác nhìn tương đối tốt, trong lòng của cô từ chối mấy lần như vậy, chỉ đành phải cười nói: “Tôi cảm thấy. . . . . . Thật không tệ.”

“Tôi cũng cảm thấy đẹp mắt. . . . . .” Giai Giai cũng níu ống quần, lại nhìn đôi giày múa kia.

“Vậy thì mua đi, có cái gì hơn được em thích?” Trang Hạo Nhiên cười móc ví ra, rút thẻ vàng muốn đi tới quầy tính tiền.

Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm người này! !

Giai Giai có chút ngọt ngào mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên đi tới quầy tính tiền, đã nói: “Anh vẫn tính đó. . . . . . Thích nhất giúp người ta trả tiền. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên vừa đưa thẻ vàng cho bà chủ tiệm, vừa cười nói: “Anh cũng không thích giúp trả tiền cho người trên toàn thế giới, nhưng em thích gì, anh đều mua cho em.”

Giai Giai cười.

Hiện tại Đường Khả Hinh rất mất mát như bị người tưới một gáo nước lạnh, giày của cô, giày của cô, giày của cô, giày của cô, giày của cô. . . . . .

Bà chủ tiệm mỉm cười khen một câu, ánh mắt thật tốt, liền vươn tay nhận lấy thẻ vàng. . . . . .

“Wait!” Giai Giai đột nhiên kêu nhỏ.

Mọi người cùng nhau quay đầu, nhìn cô.

Giai Giai đứng ở một bên, có chút bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Tôi không muốn giày này nữa.”

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô hỏi: “Tại sao?”

Giai Giai khẽ nở nụ cười, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Bởi vì anh cảm thấy khó coi, trong lòng em không thoải mái, không cần!”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, nhớ tới trước kia, cô mặc quần áo, ăn mặc, cũng muốn được mình khen ngợi.

Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn chằm chằm vào bà chủ tiệm cầm chiếc thẻ vàng, chỉ sợ bà không cẩn thận cà đi ! ! !

“Thật ra không cần để ý đến ý kiến của anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói.

“Em là người làm nghệ thuật, theo đuổi hoàn mỹ. . . . . .” Giai Giai mỉm cười cởi đôi giày múa ba-lê, nói một câu sor¬ry với bà chủ tiệm, liền đem đôi giày cánh chuồn chuồn vào trong tủ kính . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên, thật muốn cười! !

“Thật không muốn?” Trang Hạo Nhiên nhìn Giai Giai, có chút lo lắng cô mất mát, anh không muốn cô không vui.

Giai Giai chỉ cười, đưa hai tay nhét vào trong khuỷu tay của anh, nói: “Không muốn! ! Anh không thích, em cũng không thích!”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nói: “Vậy đi thôi, chúng ta lại đi dạo, có thể gặp phải đôi giày em thích?”

“Tốt. . . . . . Cùng anh đi dạo nghệ thuật trên phố vui nhất, bởi vì anh có một đôi mắt người làm nghệ thuật !”

Hai người liền bước đi, Đường Khả Hinh lập tức thật căng thẳng nhìn đôi giày kia, đang tính toán túi của mình còn có 700 pound, chỉ cần mình hầu rượu một ngày xong, cô có thể lấy thêm tiền lương, cô có thể mua đôi giày múa này, ánh mắt của cô lóe lên ánh sáng hứng phấn, nhanh chóng đi ra, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở bên cạnh tiệm, mở khóa xe, ngồi lên xe trước mới nói với Giai Giai: “Đi thôi, anh biết rõ em thích nhất đi dạo chợ. . . . . .”

Giai Giai mới vừa muốn tiến lên, lại thấy Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, mới có chút áy náy cười nói: “Thật xin lỗi, Khả Hinh, thiếu chút nữa quên mất cô? Muốn cùng đi không?”

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Cùng nhau đi! Chợ Cambridge có thật nhiều thứ có thể chơi.”

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh lại sững sờ, mới cười nói: “Không đi! Gần như mỗi ngày tôi đều đi chợ! Bởi vì phòng ăn phải thêm một số đồ linh tinh! Nơi đó tôi còn quen thuộc hơn mọi người.”

“Thật không?” Trang Hạo Nhiên hỏi một lần nữa, vẫn suy nghĩ muốn cô đi, nói: “Đi đi! Cùng đi! Anh lái xe thể thao tới đây.”

“Không đi! Thật không đi ! Phòng ăn sắp buôn bán, mọi người đi chơi đi, chụp hình đi, tôi đi trước.” Đường Khả Hinh nở nụ cười nói.

“Đợi chút, Giai Giai ở chỗ này chờ anh, anh đưa Khả Hinh về trước. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn giơ tay bảo Khả Hinh lên xe. . . . . .

“Không cần! !” Đường Khả Hinh vừa cười đi về bên kia, vừa nhìn bọn họ vẫn tay một cái, sảng khoái nói: “Mọi người đi chơi đi! Có thời gian tới phòng ăn chúng tôi, để cho đầu bếp đẹp trai của chúng tôi làm món ăn cho mọi người !Bye! ! Chị Giai Giai, bye!”

Cô mỉm cười nói hết lời, đã xoay người, thở nhẹ một hơi, tiếp tục sải bước đi tới phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK