Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1165: BƯƠM BƯỚM CHẬP CHỜN

Sắc trời bắt đầu tối!

Ánh hoàng hôn ở nơi chân trời để lại một chút màu đỏ cuối cùng, bóng dáng màu trắng của Bác Dịch chậm rãi dừng ở trong sắc trời đỏ đậm, theo sức gió càng lúc càng lớn, càng lúc càng ngưng tụ, đứng ở trên một cái giàn nho nào đó, hướng về phía các người làm vườn càng ngày càng tập trung, căng thẳng cao giọng chỉ huy: “Không có thời gian, mau đẩy ống xông khói và tháp sưởi ấm tới! Luồng khí lạnh rất có thể sẽ đến sớm! !”

Lúc này, Lý Vĩ, bạn của Bác Dịch ở Cục khí tượng, nhanh chóng đi vào vườn nho, vẻ mặt lộ ra căng thẳng, nghe được Bác Dịch nói như vậy, anh nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mới nói: “Tôi cho rằng anh không biết luồng khí lạnh đến sớm! !”

Bác Dịch xoay người, nhìn bạn thân, vẻ mặt của anh lộ ra kiên định và kinh nghiệm tuyệt vời, đón gió, vươn tay, ngón tay nắm nhẹ không khí ẩm ướt trong gió, hai tròng mắt lóe lên, âm thanh nặng nề nói: “Làm sao không biết?”

Lý Vĩ mỉm cười nhìn anh, biết anh biết nhìn thiên văn địa lý, so một số người trong Cục khí tượng còn quen thuộc hơn.

“Chuẩn bị đi! Tôi sợ thời gian không còn kịp nữa! !” Bác Dịch bắt đầu căng thẳng và đè nén cảm xúc, đứng ở trong gió, ngẩng đầu lên, nhìn về phía mảng vườn nho vô tận trùng điệp phía trước, từng cây nho, đều là mình, một năm 365 ngày, từ sáng đến tối, khổ cực cày cấy trồng được, mỗi quả nho, đều giống như là người yêu của mình, rất cẩn thận và che chở, lồng ngực của anh dâng trào ngàn vạn cảm xúc, nhìn màu đỏ sậm trên bầu trời từ từ biến mất, đêm tối chính thức phủ xuống, anh lập tức xoay người, càng cao giọng ra lệnh: “Mang ống xông khói trước! !”

Tiếng nói mới vừa dứt, rất nhiều người làm vườn hưởng ứng lời của anh, rối rít chạy như bay đến ngôi nhà nhỏ phía sau núi, chuẩn bị chuyển ống xông khói nặng nề, mà một nhóm công nhân cũng từ vườn nho khác tới phụ giúp, dựa theo vị trí Bác Dịch chỉ dẫn, bắt đầu chất gạch…

Trang Ngải Lâm đứng ở trong nhà, nghe tiếng người vang động phía bên ngoài, mặt của cô hơi lộ ra căng thẳng và nghi ngờ, đặt thức ăn ngon xuống, mới vừa rồi một bà người làm vườn khác đưa tới cho mình, cất bước đi tới bên cửa sổ sát đất, vừa lúc rõ ràng nhìn thấy mấy chục người làm vườn vừa cố hết sức đẩy tháp sắt cao ba mét và óng xông khói khoảng vài trăm kg, đi qua mỗi cây nho trong vườn nho, bọn họ vừa cúi người, hai tay chống ở trên khung sắt nặng nề la hét đẩy, vừa rối rít nhìn quanh mồ hôi đầm đìa, chỉ sợ đụng phải một gốc cây nào đó…

Có một số nữ người làm vườn, bọn họ mặc quần áo lao động quê mùa giản dị nhất, trong tay xách theo chất hóa học chút nữa phải đốt lên, đây là chất đốt bảo vệ môi trường, phóng ra khói mù, đều xuyên qua và tiếp xúc tốt với không khí, tạo thành hơi nước, sau đó vẩy vào khắp vườn nho.

Mặc dù bình thường Trang Ngải Lâm thích uống rượu vang, cũng biết trồng nho cần kiến thức rất lớn, nhưng khi nhìn thấy chữa trị sương giá vườn nho, đây là lần đầu tiên, vẻ mặt cô lại lộ ra lạnh nhạt nghi ngờ, từ từ bước ra biệt thự, đi qua cái sân nhỏ, đứng ở bên cạnh hàng rào, vừa vặn nhìn thấy Bác Dịch đang nhanh chóng xắn vài lớp ống tay áo màu trắng, cùng người làm vườn chung sức đẩy tháp sưởi ấm sắt đi về phía trước, lúc này gần như cứ cách mỗi 20m lại đặt một giàn tháp ! !

Quả nhiên, theo thời gian, càng ngày càng đến gần, không khí trong vườn nho giống như càng ngày càng ngưng kết, hơi lạnh lẽo.

Trang Ngải Lâm theo bản năng đưa hai tay ra, hơi kéo chặt áo lông thú màu đen của mình một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra mấy phần ấm áp nhìn Bác Dịch từ từ biến mất ở trong khung cảnh bóng đêm, anh muốn đẩy tháp sưởi ấm đến bên kia vườn nho, một trong những người làm vườn có kinh nghiệm trồng trọt phong phú bước nhanh đến trước một cây nho, vươn tay hái xuống một quả, đôi tay không ngừng chà vỡ nó, cảm thấy nhiệt độ của quả vẫn hết sức an toàn, liền ngẩng đầu, nhìn mọi người cao giọng kêu lên: “Hiện tại còn thời gian! ! Mọi người đưa ống xông khói lên tháp sưởi ấm trước ! !”

Lý Vĩ cũng giúp Bác Dịch đứng ở bên đó ủng hộ mọi việc, thuận tiện giúp người làm vườn, mang ống xông khói tròn tròn có rất nhiều lỗ, gát ở trên đỉnh tháp cao ba mét, cầm lấy các loại kềm, cố hết sức dùng đinh ốc đóng trụ, một nhóm người làm vườn khác cũng mau nhanh chóng leo lên đỉnh tháp, nhận lấy ống xông khói người bên dưới đưa lên, cũng bắt đầu dùng công cụ kiềm cột chặt óng khói và đỉnh tháp! !

Rốt cuộc bọn họ đang làm gì?

Trang Ngải Lâm vô cùng nghi ngờ, ngưng mặt nhìn bóng đêm càng ngày càng đen, không khí lạnh giá giống như trong sa mạc, thậm chí ngưng kết mấy phần không khí giá rét, nhưng mấy người người làm vườn trong vườn nho, gần như từng người mặc quần áo mong manh, đứng ở trong tháp sưởi ấm, làm đến cả người nóng lên, mồ hôi đầm đìa, có một số người phụ nữ đứng ở trong gió, mang từng phần chất đốt vào trong tháp sưởi ấm, lấy thứ gì đó tương tự giống như khối băng, đặt vào trong, lại để vào một chút gì đó giống như cỏ rơm…

Lông mày của cô nhướng lên, càng lộ vẻ tò mò.

Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

Trang Ngải Lâm vừa chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt, vừa đưa tay vào trong túi quần, lấy điện thoại di động ra, nhận máy, đáp lời: “Ừm!”

“Chị?” Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến: “Bây giờ chị còn ở vườn nho chứ? Em đã phái người tới đón chị, Bác Dịch ở vườn nho chống sương giá, đoán chừng không có thời gian để ý đến chị ! Chị không có việc gì đừng làm khó cho người khác! Sương giá đối với vườn nho là tai nạn trí mạng! Hiện tại tâm trạng của anh ấy nhất định rất nặng nề! !”

Trang Ngải Lâm không lên tiếng, cầm điện thoại di động nghe em trai gọi điện thoại, hai mắt xoay tròn, nhớ tới hôm nay Bác Dịch dung túng đối với mình gấp bội, luôn lộ ra một chút nặng nề đoán không ra.

“Chị chờ một chút! Em đã cho người nhanh chóng tới sớm!” Trang Hạo Nhiên nghe chị không nói gì, nhớ tới chuyện lục ngọc bảo xế chiều hôm nay, sợ tâm trạng của cô vẫn không tốt, nói tiếp: “Mặc dù vườn nho của Bác Dịch thoạt nhìn không giống một số lâu đài ở Châu Âu, nhưng cũng có một nét riêng, nhất là một dãy phòng ấm ở sân sau nhà anh ấy trồng hoa cỏ hết sức đặc đáo, sẽ làm cho chị tròn mắt king ngạc !”

“Tôi không có hứng thú đối với những thứ hoa cỏ kia! ! Đừng nói nhảm với tôi !” Trang Ngải Lâm nói xong, lập tức cúp điện thoại!

Tiếng của Trang Hạo Nhiên cũng đang ở một nơi nào đó gấp gáp truyền đến: “Này! ! Lúc chị trở lại, thuận tiện giúp em hái chút rau dại lá màu tím ở trong ruộng, Khả Hinh thích nghe! Chị đừng phiền Bác Dịch, tự chị hái!”

Điện thoại cắt đứt! !

Trang Ngải Lâm trực tiếp cầm điện thoại di động, vẻ mặt lộ ra mấy phần căng thẳng, hai tròng mắt lóe lên, nhìn một vòng vườn nho mênh mông bát ngát, cứ cách một đoạn, có rất nhiều rất nhiều tháp sưởi ấm đứng vững vàng, mà người làm vườn vẫn tiếp tục bận rộn ở phía sau núi, nhưng bóng dáng của Bác Dịch không biết ở hướng nào, chỉ là nương theo ánh sáng biệt thự, có thể nhìn rõ cây nho phía trước, từng quả nho Chardonnay bay ra hương chanh vẫn rất cao quý lẫn ở giữa lá cành, có một người làm vườn đi qua bên cạnh nó, còn phải hết sức cẩn thận nhìn nó một cái, mới lách mình đi về phía trước…

Trái tim của cô không khỏi giống như bị đánh trúng, từ từ, người cô càng lúc càng đi ra ngoài, thậm chí giả vờ như lơ đãng, hai tròng mắt di chuyển, muốn tìm tìm bóng dáng của Bác Dịch. . . .

Nhiệt độ không khỏi hạ xuống càng lúc càng thấp, gió thổi vườn nho chợt dừng lại, chờ đón không khí giá rét càng lúc càng ngưng kết ! !

Trang Ngải Lâm lại rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch trong ngày, bắt đầu không nhịn được mặc lông thú màu đen vào, rốt cuộc lúc thân thể mình có được một chút ấm áp thì nhìn thấy bóng dáng của Bác Dịch, nhanh chóng xuất hiện tại đầu kia vườn nho, vẻ mặt anh nặng nề thâm trầm, căng thẳng nhận lấy cái bật lửa một phụ nữ đưa tới, đứng ở trước tháp sưởi ấm, nhìn kỹ chất đốt bên trong tháp một cái, hai tròng mắt anh lộ ra một chút căng thẳng, bởi vì vào năm 2008, đã từng có gió lớn tuyết, vườn nho của anh bởi vì sương giá bị hủy diệt hơn 80%, đây là nổi đau cả đời anh đều muốn nhớ kĩ, trong lòng tràn lên lo lắng, anh im lặng đè nén cảm xúc kích động đau lòng, lập tức đốt cháy cỏ rơm bên trong tháp… . . . .

Rất nhiều người làm vườn cũng lập tức nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa kêu to: “Đốt lửa đi ! ! Đốt lửa đi ! !”

Lời này vừa nói ra, lập tức vườn nho mới vừa rồi còn mênh mông, chìm trong bóng đêm nặng nề, bởi vì tiếng kêu gọi, trong nháy mắt giống như đầu mùa hè, phừng, phừng, phừng, phừng tháp sưởi ấm bùng lên rất nhiều ánh sáng như đom đóm, chỉ là những đốm lửa nhỏ này, cộng thêm chất đốt, thế lửa cháy lên hừng hực, ở trong ống xông khói phun ra, khắp vườn nho lập tức cháy sáng lên …

Trang Ngải Lâm ngẩng đầu lên, nhìn tới khung cảnh trước mặt, lập tức có chút ngây ngô.

Phía trước truyền tới một loạt tiếng kêu réo ! !

Cô lại nghi ngờ xoay người nhìn xem ! !

Vườn nho phía sau núi, vào lúc này, những người làm vườn đẩy ra từng cái khung xoay cao hai mét giống như bươm bướm, vải lụa trắng làm đôi cánh, mộng ảo từ dưới đất tung bay khắp nơi trong vườn nho, Bác Dịch cảm thấy không khí lại tràn ra một luồng khí lạnh, đứng ở trên một giàn nho cao nhất, giơ tay và hiệu lệnh cho các người làm vườn: “Quạt hơi ấm! !”

“Sẳn sàng! ! !” Rất nhiều người làm vườn đứng ở khắp vườn nho, nghe được Bác Dịch ra hiệu lệnh, lập tức đứng ở bên trong khung xoay giống như bươm bướm, bắt đầu lắc cái khung xoay trong tay, lập tức khung xoay màu trắng giống như con bướm vỗ đôi cánh của nó như vải lụa mỏng quạt hơi nóng trong tháp sưởi ấm thả ra, quạt xung quanh từng quả nho trong suốt, không để cho hơi lạnh xâm nhập vào trong quả ! !

Trang Ngải Lâm nhìn cảnh tượng này, hai mắt nheo lại, không thể tin nổi suy nghĩ, sương giá thế như thế lại dựa vào phương pháp nguyên thủy vất vả như vậy để bảo vệ vườn nho sao?

Bác Dịch cũng không rảnh để ý tới suy nghĩ của bất cứ ai, vẻ mặt căng thẳng đứng ở chỗ cao nhất, lại giơ tay kêu lên: “Đông Nam Tây Bắc bắt đầu quạt hơi ấm ! ! Nhanh lên một chút! ! !”

“Được …” Khắp vườn nho, tất cả người làm vườn cùng kêu lên hưởng ứng, nhanh chóng quay khung xoay bươm bướm màu trắng cao hai mét, để cho chúng nó dịu dàng phe phẩy đôi cánh rất mộng ảo và nhanh chóng, xuyên qua lổ nhỏ trên vải xô, quạt hơi ấm dịu dàng bay về phía từng quả nho trong vườn, lúc này, khắp vườn nho, ánh lửa tháp sưởi ấm vút cao, bươm bướm trắng chập chờn, phe phẩy ánh lửa sự sống…

Trên thế giới, có người rất xa hoa lãng phí mọi thứ, có người bảo vệ chặt cảm xúc của cuộc sống, bảo vệ mỗi sinh linh Thượng Đế để lại cho người đời…

Từng gốc cây nho, lúc lụa mỏng bươm bướm quạt hơi ấm tới, cành lá cũng bắt đầu thả ra âm thanh lao xao của sự sống, cây nho mới vừa dường như bị một chút lạnh lẽo, lập tức giống như tâm trạng bắt đầu khoái trá đong đưa …

Tâm trạng Bác Dịch nhanh chóng kích động đi tới trước một gốc cây nho, cúi xuống, nhìn kỹ một chủm Chardonnay, cũng không có cảm thấy vỏ bị héo rút chút nào, hai mắt anh thoáng qua một chút ánh sáng kích động, suy nghĩ giống như hơi bị đè nén, nhưng không dám buông lỏng quá sớm…

Lý Vĩ hiểu anh, liền mỉm cười đi tới, cũng nhìn chùm nho này, nói: “Không có việc gì! ! Hái một quả xem thử ! !”

Bác Dịch do dự một lát, rốt cuộc tâm trạng ôm một chút kích động, muốn hái một quả nho xem thử, nhưng lúc ngón tay chạm vào nó, ngừng lại, hai mắt hiện lên ánh sáng mấy phần không yên lòng, trầm giọng nói: “Hay là đợi một chút đi… Có lẽ… May mắn không có tới nhanh như vậy?”

Nói xong, từ vườn nho nơi xa đi tới một đám người, vượt lên đầu chính là Tiểu Lỵ quản gia tuổi trẻ nhà họ Trang, cùng gần ba người giúp việc, còn có mười mấy vệ sĩ, vẻ mặt bọn họ đều lộ ra cẩn thận và nghiêm túc, từng bước đi qua vườn nho và bên cạnh Bác Dịch, đi thẳng tới trước mặt của Trang Ngải Lâm, hơi gật đầu, mới cung kính nói: “Cô chủ! Chúng tôi theo lệnh của ông chủ và bà chủ, tới đón cô về nhà. Thật xin lỗi, chúng tôi tới chậm.”

Lời này vừa nói ra, cả người Bác Dịch lập tức cứng ngắc, trong nháy mắt xoay người, nhìn về phía Trang Ngải Lâm ở trước mặt! !

Trang Ngải Lâm cũng đứng ở trong đám người, nhìn Bác Dịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK