Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 957: TẤM HÌNH CUỘC SỐNG

Tô Thụy Kỳ cùng bác sĩ và các y tá, băng bó kỹ cho Lãnh Mặc Hàn, kiểm tra vết thương xong, liền im lặng đi ra phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa. . . . . .

Phòng bệnh nhất thời yên lặng.

Lãnh Mặc Hàn vừa hơi kéo nhẹ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người mình, vừa ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt.

Tiểu Nhu vẫn cầm khăn lông trắng, hai mắt trợn to, ngây ngô đứng ở chỗ cách xa giường bệnh một chút, không dám đi tới, chỉ ngây ngốc suy nghĩ, rốt cuộc tại sao Lãnh Mặc Hàn muốn giữ mình lại?

“Cô đứng ở chỗ đó làm gì? Tới đây ngồi một chút.” Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn cô, giống như ra lệnh.

“À . . . . .” Tiểu Nhu liền xoay người lại, liếc mắt thấy áo Lãnh Mặc Hàn hơi mở ra, lồng ngực nóng bỏng, bắp thịt kiên cố, mặt của cô lại đỏ lên, vội vàng tránh thân thể của anh, nhìn thấy chén canh mới vừa để nguội, cô kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi tới trước chung hầm, nhìn vào chung hầm cách thủy, thật sự cũng không có uống một chút canh nào. . . . . .liền đau lòng lo lắng nói: “Tại sao anh không ăn canh chứ?”

“. . . . . . . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn chỉ im lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Tiểu Nhu cũng không hiểu quay đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn vội nói: “Đây là một củ nhân sâm ngàn năm cuối cùng của cha tôi cất giữ ! Ông ấy không cho người khác ăn! Cũng không cho nhìn! Ông ấy biết chuyện của anh và chị Uyển Thanh, cố ý sai người đưa tới đấy! Lúc đưa tới, chị tôi còn không chịu thật lâu, cái này không phải là canh bình thường đâu!”

Trong lời nói, có chút nghiêm túc hiếm thấy !

Lãnh Mặc Hàn tựa vào trước giường bệnh, ánh mắt hơi dịu dàng, nhìn cô. . . . . .

Con mắt Tiểu Nhu sáng ngời, nhìn dáng vẻ anh không quan tâm như vậy, thậm chí cô có chút bị thương và khổ sở nói: “Anh không thể không chút để ý như vậy! Chung canh này thật. . . . . . Thật sự là rất hiếm khó! Tôi biết rõ anh là Phó Tổng Giám đốc, tự nhiên xem thường những như người chúng tôi, anh. . . . . Anh. . . . . . Anh đã ra nước ngoài, anh đọc qua rất nhiều sách, anh hiểu được rất nhiều, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Cái này. . . . . . Đây mới thật là vật quý giá của chúng tôi! Không thể lãng phí như vậy! Thật quá mức!”

Cô nói xong, tức giận đến mặt cũng đỏ lên, nhưng cũng nói không ra lời!

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô như vậy, thật hiếm thấy cô cũng tức giận, nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải, không thể làm gì khác hơn, nhanh chóng giải thích: “Không phải như vậy!”

“Không phải như vậy, vậy thì như thế nào?” Tiểu Nhu cũng đã tức giận đến hai mắt ứa nước mắt, thật đau lòng nói: “Nhân sâm ngàn năm này bình thường đặt ở trong đường hầm của cha của tôi, tôi và chị của tôi rảnh rỗi liền vào xem một chút, cũng đã thành hình người rồi ! Chị nói, gốc nhân sâm ngàn năm này, hoặc để cho chồng của chị ấy ăn, hoặc để cho chồng của tôi ăn! Tất cả mọi người đã nói rồi đấy! Nhưng hiện tại tôi cho anh ăn rồi ! Chị tôi ở nhà, nhất định rất đau lòng!”

“. . . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ của cô, vẻ mặt lộ ra vẻ cười như không cười.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh còn như vậy! !” Trong lúc nhất thời, Tiểu Nhu tức giận đến nói không ra lời, lập tức muốn bưng chén canh, nói: “Anh không muốn uống! Có khối người uống! Tôi đưa cho cháu trai của ông bác phòng bệnh bên kia, uống!”

Tay cô mới vừa đưa tới . . . . . .

Nhưng Lãnh Mặc Hàn lập tức vươn tay, nắm chặt cổ tay của cô, kéo mạnh, dắt cô ngồi xuống bên cạnh . . . . . .

“Ôi!” Tiểu Nhu lập tức ngồi mạnh ở trên giường, nhưng vẫn rất đau lòng và khổ sở nhìn anh!

Tay của Lãnh Mặc Hàn nắm chặt cổ tay của cô, mới thở gấp, bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là chờ cô tới sao? Tay tôi không thoải mái. . . . . . Thật sự không uống được!”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, sắc mặt mới hơi thu lại, giật mình nhìn anh nói: “Tôi. . . . Tôi không phải để cho chị Tiêu Đồng bưng canh tới cho anh sao? Chị ấy không có cho anh uống sao?”

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng chớp lóe, nói thẳng: “Tôi không muốn cô ấy! Như đàn ông!”

Amen!

Tiểu Nhu trợn to hai mắt, im lặng kinh ngạc nhìn anh.

Lãnh Mặc Hàn cũng hơi nhắc mí mắt, hơi im lặng và mập mờ nhìn cô. . . . . .

Đầu óc của Tiểu Nhu đơn giản, không nghĩ ra chuyện gì, đôi mắt to đảo quanh, mới thật thà ngơ ngác nói: “Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy tôi cho anh uống?”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trên mặt không nhịn được hiện lên nụ cười, nhàn nhạt nó một tiếng: “Ừ. . . . . .”

Tiểu Nhu dịu dàng nhìn anh một cái, không thể làm gì khác hơn, bưng chén canh trên bàn, cầm muỗng, múc nhẹ một chút canh, đưa đến bên môi Lãnh Mặc Hàn, ánh mắt lộ ra mơ hồ mong đợi nhìn anh. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn vừa nhìn cô, vừa cúi xuống, nhẹ nhàng uống muỗng canh, chợt cảm thấy mùi vị sâm, mùi vị thảo dược, làm cho tinh thần người ta lập tức chấn động, hai mắt anh lóe lên, nhìn cô.

Tiểu Nhu tay cầm muỗng, mặt ửng hồng như hoa, mắt to vừa lớn vừa sáng, căng thẳng nhìn Lãnh Mặc Hàn, mình cũng không nhịn được nuốt cổ họng một cái, vẻ mặt hơi khoa trương hỏi: “Uống có ngon hay không?”

Lãnh Mặc Hàn im lặng nhìn Tiểu Nhu tối nay rất dịu dàng động lòng người, khắp nơi cũng lộ ra một chút mùi vị nữ tính, anh không khỏi dâng trào cảm xúc, gật đầu một cái. .

Tiểu Nhu lập tức cười ngọt ngào, ngồi gần Lãnh Mặc Hàn một chút, thật cẩn thận đút hết canh cho anh, vừa đút vừa nói: “Anh từ từ uống! Nhân sâm ngàn năm này, tôi giữ lại nửa đoạn cho chị Uyển Thanh! Đến lúc đó phẫu thuật có chuyện gì, còn có thể kéo dài tánh mạng! Tôi sẽ nói Bác Phúc trị bệnh cho chị ấy thật tốt, chị ấy nhất định sẽ không có chuyện gì! Anh yên tâm! Chị của tôi nói. . . . . . Làm bạn bè phải. . . . . .”

“Tôi không muốn nghe câu, làm bạn bè phải cắm dao vào hai sườn, vào nơi nước sôi lửa bỏng, xuống vạc dầu. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng trực tiếp ngăn lại ! !

“. . . . . . . . . . . .” Tiểu Nhu nhất thời dừng lại động tác, ngây ngốc giật mình nhìn anh.

Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn cũng nhấp nháy, lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đè nén nhìn cô, dừng lại một lát, mới nói: “Trong canh còn có thứ khác không?”

“Ồ! ! Có!” Tiểu Nhu lập tức quên chuyện mới vừa rồi, lập tức cầm đũa lên, đưa vào trong canh, gắp một khối thịt bồ câu, mới mỉm cười nói: ‘Đây là chim bồ câu cha tôi và chị bắt ở sau núi! Anh nếm thử một chút. . . . . .”

Cô nói xong, liền gắp thịt bồ câu đưa tới trên môi anh, thậm chí một tay nâng ở phía dưới, hết sức  dịu dàng và săn sóc. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn nhìn cô một cái, mới hơi cúi đầu, nếm thử thịt bồ câu, chợt cảm thấy mùi vị thịt bồ câu mềm mại ngon miệng, anh chuyển mắt, nhìn cô.

“Ăn ngon không?” Tiểu Nhu cầm đũa, rất mong đợi nhìn anh.

“Ừ. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Tiểu Nhu cười thật vui vẻ, lập tức cầm đôi đũa, đưa vào trong chung hầm cách thủy, gắp lên một chút thịt bồ câu, nói: “Nếu như anh thích, mỗi ngày tôi đến phía sau núi bắt cho anh! ! Chờ chị Uyển Thanh tỉnh, tôi cũng sẽ hầm canh chim bồ câu cho chị ấy uống!”

Cô nói xong, lại gắp một khối thịt bồ câu, đưa đến bên môi Lãnh Mặc Hàn. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn vừa ăn vừa nuốt cổ họng, nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt ửng hồng, dịu dàng động lòng người, không nhịn được nói: “Vậy cô. . . . . . Có thể mỗi ngày tới đây với tôi không?”

Tiểu Nhu cầm đôi đũa, ngừng lại nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn thật lòng nhìn Tiểu Nhu, hai mắt nóng bỏng mãnh liệt nhấp nháy, nói: “Có thể không?”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, đôi mắt to lóe lên, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, lập tức nói: “A! Tôi nhớ ra rồi. . . . . . Tôi . . . . .”

“Cô có chuyện phải làm! ! Cô có việc bận rộn! ! Một chút bánh trà ở trong tủ! Một chút bánh bí đỏ ở trong đồng phục! Một chút bận cái này, một chút bận cái kia ! Sau đó chạy trốn tôi ! Né tránh tôi !” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng tiếp lời, nhìn Tiểu Nhu cũng không đè nén được nữa, nói: “Nói cho tôi biết! ! Tại sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ cô cũng không có một chút cảm giác nào đối với tôi sao? Vì tôi khóc như vậy! Vì tôi, nhân sâm ngàn năm của nhà cô cũng lấy ra! ! Đây là vì cái gì?”

“Tôi . . . . . Tôi không biết!” Vẻ mặt của Tiểu Nhu lập tức đỏ bừng, cúi đầu, nói không ra lời.

Lúc này Lãnh Mặc Hàn tình nguyện tìm người tới đánh một trận, anh chăm chú nhìn cô, gấp gáp nói: “Không biết! ? Trong lòng của cô suy nghĩ như thế nào, cô cũng không biết? Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể vượt qua chướng ngại sao? Hay có phải cô có hiểu lầm chuyện gì hay không?”

Tiểu Nhu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn cứng rắn như vậy, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không! ! Không có! ! Tôi . . . . . Tôi chỉ muốn làm bạn bè của anh! Không có nghĩ qua chuyện khác! Anh đừng hiểu lầm! Tôi không có ý nghĩ khác !”

Cho tới bây giờ Lãnh Mặc Hàn cũng không có cảm giác bị thất bại như vậy, nhìn cô nói: “Cô vì tôi khóc như vậy! Đối với tôi một chút cảm giác cũng không có sao? Vậy cô không xem tôi là đàn ông sao?”

Tiểu Nhu lập tức mở trừng hai mắt, nhìn Lãnh Mặc Hàn, trái tim giống như bị người nện một búa, nhanh chóng, nói: “Anh. . . . . . Anh từ từ nghỉ ngơi! ! Tôi có việc đi ra ngoài, không thể làm bạn với anh! Muôn ngàn vạn lần không được lộn xộn!”

Cô nói xong, liền nhanh chóng đứng lên, vội vàng đi ra ngoài! !

“Cô đứng lại đó cho tôi !” Lãnh Mặc Hàn lập tức đè chặt vết thương, vội vàng vén lên chăn, đứng trên mặt đất, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu dừng lại, đau lòng nói: “Tôi đoán chừng, cả đời tôi sợ rằng cũng tìm không được cô gái giống như cô! Tôi muốn thật quý trọng cô !”

Tiểu Nhu đưa lưng về phía Lãnh Mặc Hàn, vẻ mặt lộ ra một chút lúng túng, nhưng không biết đang do dự cái gì. . . . . .

“Tiểu Nhu! !” Lãnh Mặc Hàn lại đến gần cô mấy bước, nhìn cô vội vàng nói: “Tối nay! Đừng đi, ở lại với tôi.”

Vẻ mặt của Tiểu Nhu lộ ra mấy phần ẩn nhẫn do dự, bị đè nén khá lâu, rốt cuộc vẻ mặt có chút chín chắn, quay sang nhìn Lãnh Mặc Hàn, thật lòng nói: “Lãnh Phó tổng! Cám ơn anh! Nhưng. . . Thật xin lỗi! Tôi không thể đồng ý anh! Tôi chỉ muốn làm bạn bè của anh! Tôi rất sùng bái anh! Tôi rất vui vẻ, anh có thể không xem tôi là đứa ngốc, cùng trò chuyện với tôi, giải thích một số chuyện! Tôi rất biết ơn anh! Nhưng trong tấm hình cuộc sống tương lai của tôi, không có anh. . .”

Lãnh Mặc Hàn lập tức như bị người nện một búa, bất đắc dĩ nhìn cô.

“Cha nói. . . . .” Tiểu Nhu đứng tại chỗ, chân thành, cúi đầu, trong trái tim có một chút đè nén và đau đớn, nhưng vẫn thẳng thắn. . . . .”Cha nói. . . . . Nếu như con thích một người, cuộc sống tương lai, trong tấm hình sẽ có anh ấy. . . . . Có thể trong tấm hình tương lai của tôi. . . . . Không có anh. . . . . .”

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn lộ ra quá nhiều đau đớn, nhìn cô, nói: “Cô chắc chắn sao?”

“Tôi chắc chắn !” Tiểu Nhu chậm rãi gật đầu, sau đó cắn chặt môi dưới, lại khổ sở đưa ra quyết định này, nói: “Cám ơn anh ưu ái! Gặp lại!”

Cô nói xong, lập tức xoay người, đi ra phòng bệnh. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn lập tức tiến lên, kéo mạnh cánh tay cô, đau lòng và gấp gáp nói: “Chẳng lẽ không thể thử cố gắng một chút sao?”

Tiểu Nhu dừng lại một lát, rốt cuộc vẫn cắn chặt môi dưới, tránh thoát tay của anh, mở cửa, cất bước đi ra ngoài. . . . . .

“Tiểu Nhu! !” Lãnh Mặc Hàn thất vọng đau khổ nhìn bóng lưng Tiểu Nhu một mình đi xa, anh đột nhiên cảm thấy toàn thế giới vô cùng tịch mịch. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK