Chương 829: BƯƠM BƯỚM CHẬP CHỜN
Ánh mặt trời vẫn rực rỡ, nhưng không chiếu vào trong rừng trúc.
Qua một thời gian.
Rừng trúc lay động, rốt cuộc truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh, vẫn căng thẳng và thở gấp đi ra rừng trúc, bước chân trầm ổn có lực, chỉ sợ đánh rơi cô gái trong ngực.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh ửng hồng, hai mắt nóng bỏng, mê ly nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ tới lúc nảy ở trong rừng trúc, anh ôm chặt mình mạnh mẽ tiến vào, bộ dáng lộ ra tham muốn giữ lấy, không khỏi nở nụ cười mập mờ, đôi tay không nhịn được ôm cổ của anh, cúi xuống, mặt dính vào trên bả vai của anh, dịu dàng giống như con thỏ nhỏ. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt, rũ mí mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, còn có nụ cười mập mờ, cũng không nhịn mỉm cười.
Hai người không nói ra được muôn ngàn lời muốn nói, tất cả tung trong không khí mập mờ.
Lúc này, quản gia cùng người giúp việc, mới đi ra phòng khách, tối hôm qua cậu chủ đã căn dặn không nên tùy tiện đến gần biệt thự.
“Không cần phục vụ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn bọn họ một cái, nói một câu, liền ôm Đường Khả Hinh vừa đi vào phòng khách, vừa căn dặn.
“Vâng . . . . .” Quản gia cùng người giúp việc lập tức xoay người đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh nhanh chóng đi vào phòng bếp, ngồi ở trước bàn ăn, vẫn không chịu buông cô ra, trực tiếp để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, vẫn căng thẳng mà tức giận nhìn cô.
Đôi tay Đường Khả Hinh vẫn ôm cổ của anh, hơi lộ ra nụ cười làm nũng, mềm mỏng nhìn anh.
“. . . . .” Trang Hạo Nhiên muốn cứng rắn nhìn cô, nhưng bởi vì cô làm nũng và dịu dàng, hai mắt không nhịn được lóe lên nụ cười.
Đường Khả Hinh nở nụ cười, lập tức ôm cổ của anh, mặt dính vào trên bả vai của anh.
“Sau này! ! Nếu như thật có chuyện gì, nói cho anh biết một tiếng, rồi em đi, không được sao? Hiện tại anh tỉnh lại, đều có cảm giác sợ hãi !” Trang Hạo Nhiên ôm cô, nói theo tình hình thực tế.
Đường Khả Hinh khẽ chớp hai mắt dịu dàng, ngẩng đầu nhìn mặt anh vẫn tức giận và căng thẳng, nói: “Xin lỗi. . . . . . Em chỉ nhìn thấy anh ngủ rất say, biết anh mệt mỏi, không nở đánh thức anh, nhưng em cũng không có đi khỏi mà. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cố ý híp mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, cố ý cũng híp mắt nhìn anh.
“Tối hôm qua. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp chớp, mới hơi lộ ra nụ cười có chút mập mờ, cúi xuống nhìn cô, hỏi khẽ: “Thích không?”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô, bá đạo cưng chiều hỏi.
“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, mềm mại nói: “Thích. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt mãnh liệt chớp lóe, lại ôm chặt thân thể của cô, giống như tiếng nói phát ra từ trong lòng, hỏi tiếp: “Vui vẻ không ?”
Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười, rốt cuộc có chút xấu hổ nói: “Vui vẻ. . . . . .”
Thân thể Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ nổi lên cảm giác căn cứng, dường như giống đực mạnh mẽ lại muốn dựng thẳng, nhưng bởi vì biết cô gái trước mặt, từ đêm qua đến giờ đã bị mình yêu cầu vô độ, hết sức mệt mỏi, anh lập tức hôn lên môi ngọt ngào của cô, mượn đầu lưỡi thơm của cô, muốn đè xuống lửa dục, lại càng hôn kịch liệt, thậm chí phát ra tiếng thở khát vọng. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng khó nhịn, ôm cổ của anh, hơi ngưỡng đầu, đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh, cảm giác đầu lưỡi của anh bá đạo, mãnh liệt, giữa hai chân đã hơi bị kích thích, liền đỏ bừng cả khuôn mặt, rời khỏi nụ hôn của anh, nhẹ nhàng ngăn cản anh nói: “Đừng. . . . . . Đến giờ đi làm. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô, thật sự khó đè nén, lại hôn lên môi ngọt ngào của cô, mút lấy đầu lưỡi xấu hổ của cô, đôi tay mãnh liệt phủ ngang lưng hấp dẫn của cô, buộc bộ ngực đầy đặn của cô dán vào lồng ngực kiên cố của mình, hưởng thụ co dãn đầy đặn mang cho mình cảm giác kích thích. . . . . .
Đường Khả Hinh mắc cỡ đỏ bừng lổ tai, thân thể lại bị anh trêu chọc, hai mắt dịu dàng xoay tròn, không nhịn được mập mờ nhìn anh, thẹn thùng nói: “Anh thật hư. . . . . .”
Nghe giọng nói như cào vào tim. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại muốn kéo xuống dây khóa kéo váy của cô, hôn lên cô môi ngọt ngào, tay muốn tiến vào. . . . . . .
“Được rồi! Đừng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn giữ mấy phần lý trí, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên thật sự không nhịn được rồi, ôm thân thể của cô, khẽ cúi đầu hôn nhẹ cổ của cô, mút mùi thơm trong cơ thể cô, mới sâu kín nói: “Vậy buổi trưa. . . . . . Em đến phòng làm việc của anh một chuyến. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được bật cười, ngọt ngào nói: “Bây giờ em đã không còn là thư kí của anh, em còn có lý do gì, đến phòng làm việc của anh chứ. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, khuôn mặt hấp dẫn, mạnh mẽ nở nụ cười, ngón tay véo nhẹ cằm của cô, sâu kín mà cưng chiều nói: “Em là bà Tổng Giám đốc. . . . . . Tại sao lại không thể đến phòng làm việc của anh . . . . .”
Trong lòng của Đường Khả Hinh lại giống như mật ngọt, lộ ra rung động, nhìn anh, làm nũng nói: “Bà Tổng Giám đốc? Ai muốn gả cho anh ?”
Trang Hạo Nhiên nghe xong, liền nắm cằm của cô, hôn mạnh cánh môi cô, mới cảm tính nói: “Em không phải gả cho anh thì gả cho người nào? Em là của anh, thân thể đều là của anh . . . . . Như vậy đến cuối cùng, tất cả đều là của anh . . . . .”
Đường Khả Hinh nâng nhẹ mí mắt, dịu dàng nhìn anh.
“Em nhìn anh nữa, cho em trở thành điểm tâm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức không nói chuyện nữa, liền đặt Đường Khả Hinh nằm ở trên bàn ăn, cúi người xuống cuồng nhiệt hôn môi ngọt ngào của cô, rất khát vọng mút đầu lưỡi của cô. . . . . .
“Ưmh! !” Đường Khả Hinh tránh ra nụ hôn của anh, cười khẽ, kêu một tiếng, lấy tay cầm một khối bánh xốp trên mặt bàn, nhét vào trong miệng Trang Hạo Nhiên. . . . . .
“Bướng bỉnh! !” Trang Hạo Nhiên lại cúi xuống, giống như cù lét hôn mạnh cổ của cô.
Đường Khả Hinh không nhịn được co chân hấp dẫn, phát ra tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc, hưởng thụ người đàn ông này mang cho mình các loại vui vẻ.
Hơi qua một lúc, ánh mặt trời mạnh liệt chiếu xuống.
Chiếc Rolls-Royce màu bạc chạy tới về phía cao ốc Hoàn Cầu.
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi màu xanh lá cây, cổ áo mở ra, lộ ra cơ ngực, trong cơ thể mãnh liệt phát mùi nước hoa đàn ông, không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, híp mắt nói: “Che giấu quan hệ của chúng ta? Tại sao? Anh hận không thể lập tức công bố với mọi người, em là phụ nữ của anh! ! Em muốn che giấu? Bạn trai như anh đây không tốt sao?”
Anh lập tức bị sốc.
Đường Khả Hinh mặc áo ren màu trắng, kết hợp váy ngắn xếp li màu đỏ thẫm, mang một đôi giày cao gót màu đỏ thẫm, chải búi tóc nhỏ một bên, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, có chút khó khăn cười nói: “Anh thông cảm cho em đi, em mới vừa thăng chức, hơn nữa sắp đến cuộc so tài rượu đỏ, nếu như lúc này công bố quan hệ của em và anh, mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào?”
“Đàn ông trên toàn thế giới sẽ hâm mộ anh ! Phụ nữ trên toàn thế giới sẽ hâm mộ em! !” Trang Hạo Nhiên nói ra những lời này rất chắc chắn.
Đường Khả Hinh hơi mỉm cười nhìn anh.
“Đường Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên lại gọi cô, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .
“Đàn ông trên toàn thế giới có hâm mộ anh hay không, emkhông biết, nhưng phụ nữ trên toàn thế giới cũng sẽ hận chết em ! Thư ký Hoàn Á của chúng ta, ngoại trừ mấy người Tiêu Đồng và An An không thích anh ! Ngày ngày nhìn hình của anh, trái lo phải nghĩ! ! Chớ đừng nói chi đến nữ đồng nghiệp ở Phòng kinh doanh rượu chúng ta, mỗi lần nhìn thấy anh, đều giống như con chuột thấy đèn bấc!” Đường Khả Hinh không nhịn được cười nói.
“Em có quá ví von hay không?” Trang Hạo Nhiên nhất thời không vui nhìn cô, dù thế nào đi nữa anh nhất định không đồng ý giấu giếm quan hệ của hai người.
Đường Khả Hinh lại nhìn anh, có chút gấp gáp nói: “Tổng Giám đốc Trang, anh thông cảm cho em, hả?”
Cô nhìn sắp đến cao ốc Hoàn Cầu, cô lập tức bảo Rolls-Royce dừng xe trước ở chỗ này. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm chặt eo nhỏ nhắn mềm mại của cô, đè cô ở trên ghế xe, cúi người nhìn cô, hai mắt nóng bỏng nói: “Bà Trang, em cũng thông cảm cho anh một chút! ! Trải qua tối hôm qua, trải qua hôm nay, anh không thể tách khỏi em ! ! Anh hận không thể ngày ngày ôm em ngủ!”
Đường Khả Hinh nhất thời đỏ mặt, nghiêng mặt sang bên nhìn tài xế phía trước.
Tài xế giống như không có chuyện gì, so với anh tài xế Mercedes-Benz bình tĩnh hơn nhiều.
Cô lập tức có chút gấp gáp, cười ngọt ngào nói: “Tổng Giám đốc Trang. . . . . . Em đồng ý với anh. . . . . .”
“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
“Gả cho anh. . . . . .” Đường Khả Hinh cười ngọt ngào nhìn anh.
“Chớ trêu! Làm như anh là đứa trẻ ba tuổi ! Có bản lãnh bây giờ đi tổ chức hôn lễ!” Trang Hạo Nhiên căn dặn tài xế xuống xe, muốn hung hăng hôn cô gái này, lập tức muốn cô! !
“Được rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi đẩy mạnh anh ra, liếc thấy xe của thầy giáo đã lái tới, cô lập tức hôn mạnh trên môi anh, thậm chí thoát ra đầu lưỡi dây dưa với đầu lưỡi mê người của anh, trực tiếp làm cho cả người anh nóng ran, mới khẽ mỉm cười nói: “Em đi nha. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhanh chóng nhắc cặp công văn của mình, vừa xuống xe vừa nói: “Cám ơn mẹ Trang đoạn thời gian trước đã đưa quần áo tới! ! Bye !”
“Này! ! !” Trang Hạo Nhiên nhất thời căng thẳng gọi cô.
Đường Khả Hinh hơi sửa sang lại bím tóc xốc xếch xong, nên giày cao gót, canh cách một tiếng, hấp dẫn tiêu hồn đi về phía trước, nhìn Thầy giáo đi ra khỏi xe hơi màu đen, hưng phấn vui vẻ cười nói: “Thầy! ! Thầy đã về rồi?”
Vitas lạnh lùng quay đầu, nhìn thần thái học trò rất rạng rỡ, hai mắt sáng rỡ, mỉm cười nhìn mình, ông im lặng không lên tiếng, tiếp tục đi lên bậc thang. . . . . .
“Thầy! ! Thầy làm sao vậy? Con thăng chức rồi, ngày hôm qua rất nhớ thầy! !” Đường Khả Hinh vừa đi về phía trước, vừa kéo mạnh cánh tay thầy giáo, mới vừa muốn vui vẻ nói đến chuyện ngày hôm qua.
“Chỉ là bay lên chức Quản lý phòng kinh doanh rượu, có cái gì vui vẻ.” Vitas tiếp tục lạnh lùng bước đi.
“. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời dịu dàng im lặng nhìn Thầy giáo, lại không khỏi cười, cố ý nghiêng mặt nói: “Thật ra thầy rất vui vẻ mà, đúng không ?”
“Da mặt của cô thật không phải dầy. . . . . .” Vitas quay mặt sang, nhìn học trò.
Đường Khả Hinh lại nở nụ cười hoạt bát động lòng người.
“Chức vụ Quản lý Phòng kinh doanh rượu kinh không dễ làm, bởi vì không có thực quyền lớn, cũng chỉ là phụ trách ưu tiên hơn việc xuất nhập, công việc này không khác nhiều so với công việc trước kia tôi giao cho cô, chủ yếu nhất là một năm sau, chức vị quản lý Phòng kinh doanh rượu kinh lại có cạnh tranh, đó là chức vị cực kỳ quyết đoán trông coi mua hàng của cả tập đoàn, nhưng tổng cộng có hơn ba ngàn người tham gia cạnh tranh chức vị này, nếu như cô muốn giữ chức vị này, sẽ phải chứng minh bản thân cô quả thật phải có năng lực này!” Vitas lạnh nhạt nói.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn Thầy giáo nói: “Ý của thầy là. . . . . . cuộc tranh tài rượu đỏ?”
Vitas quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Có áp lực là tốt, nhưng áp lực này đến cùng có phải là một loại năng lượng tiêu cực hay không, cô tự xác định. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn Thầy giáo, khẽ gật đầu, cười nói: “Con hiểu rõ. con sẽ nỗ lực, tạm thời vứt bỏ tất cả. . . . . .”
Vitas nhìn học trò một cái, liền im lặng bước đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Tối hôm qua cô đi đâu? Lúc tôi trở lại, không có nhìn thấy cô. . . . . .”
“À. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên một cái, nở nụ cười nói: “Về nhà.”
“Vậy tại sao điện thoại di động của cô và Quản lý Lưu cùng tắt máy?” Vitas nhìn học trò, hỏi tiếp.
“Nhã Tuệ tắt máy?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc, hai mắt xoay tròn suy nghĩ một chút, lập tức cầm điện thoại di động lên, để cho Thầy giáo đi vào đại sảnh trước, mình vừa bấm số điện thoại của Nhã Tuệ, ngạc nhiên chờ đợi. . . . . .
***
Ánh mặt trời phủ kín trên con đường nhỏ.
Một bóng dáng dịu dàng, một mình đi về phía trước.
Nhã Tuệ mặc đồng phục đêm qua, chải búi tóc trang nhã, khuôn mặt không thoa phấn, cũng có vẻ ửng hồng, hai mắt xoay tròn mấy phần dịu dàng say lòng người, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt mà hơi lộ ra mệt mỏi đi về phía trước, nhưng thấy trước đình nghỉ mát, khóm hoa rực rỡ, hoa hồng, hoa bách hợp, từng đóa nở rộ, bươm bướm chập chờn. . . . . . Trong lòng không nhịn được nhộn nhạo một chút ngọt ngào. . . . . . Mặt của cô có chút đỏ bừng, xoay người, cất bước đi tới trước đến băng ghế đá đình nghỉ mát bên cạnh hoa hồng, ngồi xuống, tiếp tục nhìn vườn hoa tươi thắm phía trước, không nhịn được tựa vào cạnh cột đá, lộ ra nụ cười mập mờ, nhớ tới chuyện đêm qua. . . . . .
Đêm qua, mưa phùn tí tách.
Phòng khách to lớn, bài biện xa hoa nhưng trang nhã.
Lâm Sở Nhai ôm ngang Nhã Tuệ, im lặng, mập mờ đi vào phòng, anh cúi xuống, mang theo vài phần săn sóc cùng dịu dàng hỏi: “Có muốn. . . . . . Đi tắm trước hay không?”
Ánh mắt Nhã Tuệ hơi xoay tròn, ôm cổ của anh, có chút xấu hổ nhìn anh.
Lâm Sở Nhai cũng nhìn cô thật sâu.
Cô gái này mắc cở mặt đỏ bừng, gật gật đầu
Lâm Sở Nhai im lặng, hưng phấn, mỉm cười, lập tức ôm cô, đi tới trước phòng tắm, mới chịu buông cô xuống, đôi tay có chút căng thẳng nắm chặt bả vai của cô, cúi xuống, nuốt cổ họng khô khốc một cái, mới thở dốc một cái, nói: “Cám ơn em. . . . . .”
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, chỉ im lặng lắc đầu một cái, sau đó mới dịu dàng nói: “Em vào đây. . . . .”
“Ừ. . . . . .” Lâm Sở Nhai ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Nhã Tuệ không nói chuyện nữa, trái tim nhảy thình thịch, nhưng ngón tay ngọc thon dài nắm nhẹ cạnh cửa trắng tinh, nhẹ nhàng đóng chặt cửa, che lại bóng dáng dịu dàng của cô lần cuối. . . .
Lâm Sở Nhai nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt mở trừng, căng thẳng nói không ra lời, lập tức kích động hưng phấn xoay người, gọi điện thoại cho Tô Lạc Hoành, rồi lại có vẻ quá mất mặt, không dám gọi, nhưng cả khuôn mặt lộ ra hưng phấn đến không chịu nổi, tựa vào trên cửa, nhớ tới mới vừa ở dưới lầu, tiếp xúc thân thể khêu gợi của cô gái này, quả thật làm cho mạch máu người ta sôi trào. . . . . .
Tiếng nước chảy truyền đến, mang theo âm thanh róc rách mơ hồ.
Bên trong phòng tắm sương mù bồng bềnh.
Nhã Tuệ có chút kích động và căng thẳng đứng trước kính toàn thân, buông lỏng từng cúc áo, nhìn áo lót khêu gợi của mình, lộ ra nửa bộ ngực, còn có bụng phẳng khít khao, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, cô vẫn rất xấu hổ, mặt cũng đỏ bừng, nhưng trong lòng lại không nhịn được khát vọng người đàn ông này vuốt ve? Cô lớn hơn Khả Hinh vài tuổi, có một số việc, hiểu rõ phải trải qua. . . . . .
Nghĩ tới đây, cô liền im lặng, căng thẳng cởi bỏ áo sơ mi trắng của mình, lộ ra bả vai hấp dẫn tiêu hồn cùng thân thể hoàn mỹ, cô lại có chút xấu hổ, bàn tay hướng phía sau, lặng lẽ cởi bỏ móc cài áo lót. . . . . .
(Một đoạn H của Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai được cất giữ! Sau này xem lại sau!)
***
Nhã Tuệ ngồi ở đình nghỉ mát, hơi mở ánh mắt mê ly, nhìn bụi hoa trước mặt, nhớ tới tối hôm qua Lâm Sở Nhai mạnh mẽ ôm lấy, còn có lúc cao trào, anh ôm mình hôn cuồng nhiệt, nói: “Anh yêu em. . . . . .”
Cô mỉm cười ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng nổi lên kích động.