Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 727: HOA HỒNG LÊN TIẾNG

Ba tháng sau, cuộc so tài rượu đỏ vòng thứ hai của tập đoàn Hoàn Cầu chính thức khởi động! !

Ban tổ chức cuộc so tài, vì muốn nổi bật, đặc biệt sắp xếp cuộc họp báo với các phóng viên lần này, tổ chức ở trên du thuyền của tập đoàn Hoàn Á, chỉ thấy sóng biển dâng trào, trời lam biển biếc, vô số đèn flash nhấp nháy ở trên boong thuyền, mười chuyên gia hầu rượu ưu tú nhất đến từ các nước trên thế giới cùng đứng ở trước đám phóng viên, tiếp nhận chụp hình và phỏng vấn các chúng phóng viên . . . . .

Đường Khả Hinh mặc áo len màu đen tay ngắn bó sát người, váy xòe dài màu trắng, tóc dài chạm vai, tao nhã xinh đẹp đứng ở trước đám phóng viên, nữ chuyên gia hầu rượu xinh đẹp nhất Phương Đông, nở nụ cười ngọt ngào, dùng tiếng anh hơi đơn giản, tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên phương tây, thỉnh thoảng pha thêm vào một chút tiếng trung rất hài hước, làm cho không khí trở nên vui nhộn, hỏi cô có lòng tin đoạt được chức vô địch cuộc tranh tài rượu đỏ hay không, cô hết sức nhẹ nhàng trả lời: “Tôi cảm thấy kết quả thi đấu không phải quan trọng nhất, phải hiểu được tinh thần tham gia, mới là tốt đẹp nhất.”

Phóng viên rối rít mỉm cười gật đầu, cầm máy chụp hình xoay 360 độ chụp vẻ duyên dáng của Đường Khả Hinh, từ tiệc thưởng thức rượu lần trước, tạp chí quốc tế đưa tin về cô càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có thời trang quốc tế muốn mời nữ chuyên gia hầu rượu xinh đẹp nhất Trung Quốc, đảm nhiệm trang bìa tạp chí, mặc dù cô là người khiêm tốn, nhưng vẫn chụp ảnh bìa vì thân phận là người phát ngôn của Hoàn Cầu.

Tạp chí này vừa ra, các công tử tôn quý trên thế giới hiện đại, rối rít để mắt tới trên người cô gái phương Đông xinh đẹp, nói cô là người đẹp phương Đông tập hợp trí tuệ và xinh đẹp trong thời đại mới, không những tao nhã như sứ thanh hoa, mà còn là nữ thần tay nâng ngọn đuốc của thời đại.

Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, nghe ca ngợi như thế, chỉ mỉm cười, cũng không có quá nhiều cảm xúc đối với mấy tiếng vỗ tay này.

Có phóng viên vừa chụp hình Đường Khả Hinh, vừa hỏi nhanh: “Nghe nói sau bữa tiệc thưởng thức, thân thể của cô xảy ra chuyện, thậm chí bị mất trí nhớ tạm thời, sẽ không ảnh hưởng đến kết quả thi đấu của cô chứ.”

Đường Khả Hinh nhìn anh ta, hai mắt hơi xoay tròn, thính lực có chút giảm sút, nhưng vẫn hết sức tao nhã mỉm cười nói: “Trí nhớ không giống với trí khôn, mỗi ngày chúng ta đều có thể làm cho mình sinh ra trí nhớ mới, mà những trí nhớ bị mất đi chỉ phủ đầy bụi, tôi cảm thấy thứ càng quý giá, chúng ta càng phải giữ nó thật kỹ. Có lẽ, vào lúc này, Thượng Đế cho tôi cơ hội, để cho tôi chăm chú theo đuổi giấc mơ của tôi thì sao?”

“Nói như vậy cô đã thật sự quên mất chuyện quá khứ?” Phóng viên ngạc nhiên chuyện này.

Đường Khả Hinh hời hợt cười nói: “Có liên quan kiến thức chuyên môn, tôi cũng không quên như thế . . . . . . Không biết đã từng có chuyện tình cảm để cho trái tim tôi đập nhanh chưa?”

Phóng viên bật cười nói: “Cô xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có thật nhiều người theo đuổi cô.”

“Hi vọng như thế. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhận lấy ly rượu nhân viên phục vụ đưa tới, nhấc ly rượu sherry trong tay, hướng về phía phóng viên cạn ly, liền đón gió biển mãnh liệt, cất bước đi tới trước mặt của Vitas, vươn tay cất vào khuỷu tay của ông, làm nũng cười nói: “Thầy, cạn ly!”.

Vitas lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cuộc so tài còn chưa có tổ chức, tại sao tiết lộ tình trạng thân thể của cô với phóng viên?”

Đường Khả Hinh đón gió biển, mặc cho tóc dài phất phới, tay nâng ly rượu, bình tĩnh cười nói: “Có ít sự thật không gạt được người, nếu như con che che giấu giấu, ngược lại bọn họ sẽ cổ động đưa tin. Huống chi mất trí nhớ tạm thời cũng không phải là chuyện gì mất mặt, không cần phải nghiêm trọng như thế.”

“Quên mất thầy vẫn không tính là nghiêm trọng?” Vitas bất đắc dĩ nhìn học trò.

“Nào có? Là nhớ rõ ràng mà!” Đường Khả Hinh lại kéo chặt tay thầy giáo, nở nụ cười.

“Cô chuẩn bị lâu như vậy, tôi biết rõ cô nắm giữ bao nhiêu, nhưng mười chuyên gia hầu rượu này, bọn họ đều có khứu giác kinh người, cô phải cẩn thận một chút, luyện tập thêm thử rượu.” Vitas cũng biết gần đây học trò rất cố gắng, hiểu cô tận lực, cũng hi vọng cô có thể lấy được thành tích tốt trong cuộc thi này.

“Thầy. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chợt dịu dàng ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo, thật lòng nói: “Tất cả trí nhớ của con đều là từng mãnh vụn, nhưng con không có quên đã từng có một đoạn thời gian quý báu thầy đối tốt với con? Gần đây con nhớ lại cây kẹo que, thầy đã từng mời con ăn kẹo que rồi sao?”

“Đoán chừng không có. . . . . .” Lúc này, trong tay Laurence cũng cầm ly cao cổ, mỉm cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Thầy giáo của cô bình thường ghét nhất cất giữ kẹo que.”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh lập tức níu chặt cánh tay của thầy giáo, thật lòng mỉm cười hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Vitas chỉ nhìn học trò, dừng lại một lát, mới nói: “Tập trung thi đấu đi, tôi tin tưởng cha của cô nhất định sẽ rất chờ mong cuộc so tài này. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, lại đón gió biển mãnh liệt, nặng nề gật đầu.

Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng đang ở tầng hai boong thuyền bận rộn ra vào, vì một chút nữa sẽ tổ chức tiệc, sắp sếp đến đầu đầy mồ hôi, thời tiết ngày hè này thật sự quá nóng bức, Trần Mạn Hồng vừa thu xếp, trong miệng vừa đếm khách ở phòng ăn trên du thuyền, Nhã Tuệ nhanh chóng đi lên boong thuyền, nhìn chủ trì Ban Tổ chức cuộc tranh tài nói: “Bữa tiệc trưa nay đã chuẩn bị xong. Nếu các phóng viên kết thúc cuộc phỏng vấn, có thể dời bước tới sảnh tiệc.”

Người chủ trì Ban Tổ chức cuộc tranh tài nghe, liền đứng lên, nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Thưa tất cả các vị khách quý, tất cả phóng viên, cùng bạn bè đồng hành, hôm nay họp báo đến đây kết thúc, mời mọi người dời bước xuống thuyền, bữa tiệc trưa đã bắt đầu rồi.”

Mọi người nghe vậy liền nở nụ cười gật đầu, rối rít đi xuống dưới lầu.

Đường Khả Hinh nhìn Thầy giáo và Laurence cùng Ban Tổ chức cuộc thi, mọi người rối rít xuống lầu, cô cũng nở nụ cười muốn xoay người đi xuống lầu, nhưng không khỏi đứng ở rào chắn  boong thuyền, nhìn biển rộng mênh mông, trong đầu thoáng qua một hình ảnh, giống như hình ảnh này xảy ra ở trên du thuyền rất mạnh mẽ, thậm chí trong đầu của mình chợt lóe lên một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, hai mắt của cô mãnh liệt chớp lóe.

“Khả Hinh?” Nhã Tuệ thấy Đường Khả Hinh một mình đứng ở trên boong thuyền, nhìn chăm chú sóng biển xa xôi, cô liền ngạc nhiên đi tới, nhìn cô hỏi: “Cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh chậm rãi xoay người, hai mắt lóe lên, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ, hỏi: “Em đã từng xảy ra chuyện gì trên thuyền này ? Lúc nảy họp báo, em có một loại cảm giác mãnh liệt. . . . . .”

Nhã Tuệ dừng lại nhìn cô một cái.

“Thật có sao?” Đường Khả Hinh vươn tay, chống nhẹ huyệt Thái Dương trên trán, hơi cau mày, cứ có cảm giác mình có thể nhớ tới nhiều chuyện hơn.

Nhã Tuệ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, kể từ lúc bị trúng nọc ong, sau khi tỉnh lại, tạm thời bị mất trí nhớ, một số người, một chuyện đều quên đi, thậm chí giai đoạn đã từng bị moi tim và kí ức hết sức bi thương cũng không còn nhớ rõ, hai người đàn ông Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đã biến mất khỏi cuộc đời cô, cô giống như một cô gái cho tới bây giờ cũng không có bị thương, sống rất lạc quan, rất nhiệt tình, giống như cuộc sống lúc mười chín tuổi, tràn đầy nhiệt tình, dũng cảm và khí thế mạnh mẽ, từ trong đáy lòng, cô sâu kín cười nói: “Khả Hinh, tôi rất thích cô bây giờ. . . . . . Mặc dù tôi biết rõ chút chuyện, đối với cô rất quý giá. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn cô, bật cười nói: “Ví dụ như như?”

Nhã Tuệ nhớ tới ước hẹn với Trang Hạo Nhiên trước khi đi, liền nhàn nhạt lắc đầu một cái, cười nói: “Không có, nhớ tới, đều nói cho cô rồi.”

“Không nên gạt em đấy! Em . . . . . Thật cùng Tổng Giám đốc Tưởng từng có. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt nhớ tới người đàn ông này, có chút không hiểu nở nụ cười.

“Thế nào? Lại thích anh ấy à?” Nhã Tuệ cố ý cười nói.

“Đi!” Đường Khả Hinh mỉm cười xoay người, đón gió biển mãnh liệt, khẽ nhấm một hớp sherry, nhớ tới chút nữa còn phải đến Phòng kinh doanh rượu mở cuộc họp về đại lý kinh doanh rượu, cô lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, nói: “Đúng rồi, lão đầu bếp bộ phận tổ chức tiệc làm bánh ngọt táo đỏ ăn thật ngon. Giúp em chuẩn bị 12 phần.”

“Muốn 12 phần làm gì?” Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hai mắt xoay tròn, mặt nhìn biển rộng mênh mông, mỉm cười nâng ly, đưa ra khỏi cabin du thuyền, từng giọt từng giọt rượu rót vào trong biển, mới hơi ngưng mặt nói: “Em muốn chăm sóc bọn họ thật tốt !”

***

Bữa tiệc đi qua!

Cửa chính Phòng kinh doanh rượu , phịch một tiếng mở ra! !

Tấc cả các bộ phận trong phòng mới vừa rồi náo nhiệt, lập tức bởi vì người tới, mọi người đều ho khan không ngừng, cúi đầu nhìn tài liệu.

Đường Khả Hinh váy dài mặc tham gia cuộc họp báo, dẫn ba trợ lý, cuốn tóc dài lên, nở nụ cười xinh đẹp nhiệt tình, vóc người uyển chuyển đi vào, nhìn mọi người nói: “Xin lỗi, tôi tới chậm.”

Tất cả các thành viên lâu năm của Phòng kinh doanh rượu đều không lên tiếng, giống như không có ai chú ý đến cô có tới hay không tới.

Đường Khả Hinh đi tới trước phòng họp, trong vòng ba tháng thăng chức Phó Trưởng phòng của phòng kinh doanh rượu, kiêm Giám sát viên sàng chọn đại lý kinh doanh rượu, lấy tác phong sắc bén, xa thải một số cựu thành viên vênh váo hống hách, lại khiêu khích tạo sóng gió mới, mọi người lại không vui, cô nhìn bộ dáng mọi người tức giận, không tình không nguyện, lập tức bật cười nhìn mọi người nói: “Thế nào? Hôm nay tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy tới chủ trì cuộc họp, cũng không liếc lấy tôi một cái! ?”

Mọi người nghe nói như thế, cũng có chút không nhịn được nghiêng mặt nhìn cô một cái.

Đường Khả Hinh cố ý hơi nghiêng mặt, khẽ lộ ra tư thế tao nhã, nở nụ cười nhìn mọi người.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Tất cả mọi người không ai lên tiếng.

Đường Khả Hinh hơi trợn to mắt hạnh, có chút mềm mỏng hỏi: “Khó coi sao?”

“Đẹp mắt. . . . . .” Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu miễn cưỡng trả lời.

“Nói chuyện với anh nghe dễ chịu nhất!” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng búng ngón tay, nói với trợ lý sau lưng: “Mang bánh ngọt táo đỏ vào.”

Nói xong, nhân viên phục vụ liền mang từng phần bánh ngọt táo đỏ, bao gồm Trà Sữa Tất Chân nóng hổi, thật cẩn thận đưa vào phòng họp, đưa đến trước tất cả thành viên Phòng kinh doanh rượu.

Tất cả mọi người rối rít tò mò nhìn từng phần bánh ngọt, ngạc nhiên hôm nay cô lại giở trò gì?

Đường Khả Hinh mỉm cười đưa hai tay ra, chống tại mặt bàn, nhìn mọi người nói: “Bánh ngọt này là lão đầu bếp bộ phận tổ chức tiệc của chúng ta làm, bánh ngọt táo đỏ là món tráng miệng của bữa tiệc, bên trong có mật ong, táo đỏ, kỷ tử, thậm chí tăng thêm một chút bột a giao, mùi vị đặc biệt, bổ thể dưỡng khí, mà ly Trà Sữa Tất Chân, là dùng Ô Hồng Trà thượng đẳng nhất và sữa tươi, cộng thêm bột vỏ trứng gà pha thành, bởi vì tránh cho trà giải hết cao dược tính bổ khí táo đỏ, cho nên tôi cố ý chọn Ô Hồng Trà bổ huyết!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn ly trà này, đang suy nghĩ rốt cuộc cô đang chơi trò gì.

“Từ trước đến giờ, tôi làm việc có một tiêu chuẩn, đó chính là hợp tác chặt chẽ. Tôi sa thải hai thành viên lâu năm cũng không phải bởi vì tôi không tôn trọng bọn họ, mà bánh ngọt táo đỏ kết hợp với trà sữa xanh, thật sự không khớp!” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn mọi người nói: “Lần trước Phòng kinh doanh rượu chúng ta sàng chọn đại lý kinh doanh, tôi kiểm tra gốc gác của bọn họ một chút, phát hiện mười đại lý kinh doanh ở khu Tây, có sáu là người của bọn họ! Tình huống như thế đối với mọi người cũng không có lợi! ! Có lúc tôi cảm thấy rất oan uổng, tại sao người ta tính toán như vậy, các người lại cảm thấy tôi không tốt?”

“Mọi chuyện đều có thể thảo luận mà! Bọn họ đã bỏ ra nhiều vì Hoàn Cầu!” Có người vỗ cái bàn nói.

“Chính là bởi vì bỏ ra nhiều, cho nên tôi mới cẩn thận lâu như vậy! Nếu hôm nay tôi không sa thải hai người này, ngày mai sẽ càng có nhiều người muốn từ trong việc công mà làm việc tư, đến lúc đó tổn hại lợi ích và lập trường của mọi người!” Đường Khả Hinh nói tới chỗ này, từ từ cứng rắn nói: “Mỗi người các vị phụ trách mỗi khu vực, nói thật, chắc chắn là núi cao Hoàng Đế ở xa! Nếu mọi người cách tôi quá xa, ăn ở xấu một chút, tôi không thể làm gì khác hơn là phải thống nhất lục quốc! !”

Tất cả mọi người không lên tiếng.

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Mọi người, nên tha tôi một đường. Để cho tôi dễ làm việc! Phòng kinh doanh rượu thật không thể rời bỏ mọi người. Nếu không tuân thủ nguyên tắc, vậy cần một Giám sát viên tôi đây để làm gì?”

Mọi người vẫn im lặng nhưng sắc mặt hơi dịu đi.

“Được rồi, chuyện không vui không nói, nếm thử một chút bánh ngọt táo đỏ của bộ phận tổ chức tiệc đi, ăn rất ngon.” Lúc này Đường Khả Hinh mới mỉm cười ngồi ở ghế chủ trì, nâng ly trà sữa, nghiêng người uống một hớp nhỏ hương vị tinh khiết, hai mắt tự tin hả hê chợt lóe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK