Chương 1013: THẬT SỰ
“Anh buông tay! ! Em muốn đi làm việc! Anh tiếp tục chơi đi!” Nhã Tuệ hất mạnh tay của anh ra, có chút tức giận và đau lòng xoay người, muốn đi khỏi. . . . . .
“Này, này, này!” Lâm Sở Nhai lập tức gấp gáp bước tới mấy bước, nắm chặt cổ tay Nhã Tuệ, gấp gáp kéo cả người cô trở về trước mặt của mình, mới cúi thấp người, đau lòng dụ dỗ nói: “Được rồi, được rồi! Mới vừa rồi là anh sai, có thể bởi vì tối nay uống rượu hơi nhiều, người có chút kích động! Nhưng đoạn thời gian này, em rốt cuộc có chuyện gì? Giống như muốn trốn tránh anh, làm cho anh không hiểu! Lần trước anh rơi máy bay thiếu chút nữa chết rồi, em cũng chỉ tới nhìn anh một buổi tối, liền không thấy nữa một cách khó hiểu! Anh làm sai chuyện?”
Nhã Tuệ im lặng, đau lòng đứng tại chỗ, nhìn chăm chú trước, không biết nên nói gì.
Lâm Sở Nhai hết sức căng thẳng, kéo người của cô lại, đôi tay nắm chặt bả vai của cô, đau lòng nhìn dáng vẻ cô im lặng, liền có chút lo sợ, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc em có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì hả ?”
Nhã Tuệ đứng ở một bên, hai mắt nhanh chóng chớp lóe, rốt cuộc đau lòng nói: “Không có! Chỉ là em . . . . . Em đột nhiên có cảm thấy giữa chúng ta giống như có chút không quá thích hợp, bởi vì em không tin tưởng, đối với anh có chút không công bằng! Nhưng em không có cách nào ngăn cản loại cảm giác này xảy ra!”
Lâm Sở Nhai nghe nói như vậy, nhất thời trái tim “Ầm” một tiếng, nhíu chặt mày, vẻ mặt lộ ra một chút không vui nói: “Nghĩa là sao? Cái gì. . . . . . Cái gì gọi là. . . . . . đột nhiên cảm thấy giữa chúng ta không quá thích hợp! Gần đây anh có làm chuyện gì sai sao? Có đến gần phụ nữ không nên đến gần sao?”
“Không có!” Nhã Tuệ cầm máy điện đàm, trong lòng cảm thấy đau đớn, mình cũng không cách nào hiểu cảm giác này.
“Vậy suy nghĩ linh tinh của em từ đâu có?” Lâm Sở Nhai nhìn Nhã Tuệ, khuôn mặt cứng lại, có chút tức giận cao giọng nói: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, cũng không có cãi nhau, đây không phải là chuyện tốt sao? Em đột nhiên nói chúng ta không thích hợp? Em biết anh bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới đuổi kịp em! Thật không có một phút nào không nghĩ tới em, còn muốn kết hôn với em ! Bây giờ em nói vô lý, chúng ta không thích hợp?”
Lời nói, nói xong bị tổn thương.
Nhã Tuệ nhất thời có chút căng thẳng ngẩng đầu, nhìn Lâm Sở Nhai, mới vừa muốn nói chuyện. . . . . .
Sắc mặt Lâm Sở Nhai đã cứng lại, không hề lý trí, cười lạnh, nói: “Anh biết rõ suy nghĩ của em! Bởi vì Trần phó tổng quả thật ưu tú, hơn nữa không có kinh nghiệm chơi phụ nữ, không giống anh và Lạc Hoành, ở trong khách sạn nổi tiếng đàn ông phong lưu, ngay cả lão đại cũng không quá tin tưởng anh, em càng không cần phải nói! Nhất định là tò mò, lúc rảnh rỗi, nghĩ tới trước kia anh sống với phụ nữ, em thấy lo sợ ! Đúng không?”
Nhã Tuệ chợt cảm thấy lúng túng đỏ mặt nhìn Lâm Sở Nhai, quả thật bị nói trúng một chút tâm sự, nhưng lại muốn căng thẳng giải thích: “Anh nói Trần phó tổng nghĩa là sao? Em không có nghĩ đến điều đó !”
“Em không có nghĩ đến điều đó! ?” Lâm Sở Nhai chợt có chút buồn cười nhìn Nhã Tuệ, trên mặt không khỏi lộ ra một chút tức giận, nắm chặt quả đấm, tức giận nói: “Em không có nghĩ đến điều đó, em không có nghĩ đến điều đó sao? Vô lý nói hai người chúng ta không thích hợp, cũng không biết lời nói này tổn thương lòng người cỡ nào! Lần trước ở tiệc bách hoa, anh biết ngay giữa em và anh ta có chút không ổn! Xem ánh mắt của anh ta nhìn em kia! Hiện tại có nhiều Phó tổng thích em như vậy, tự nhiên yêu cầu sẽ cao hơn một chút! !”
Thật càng nói càng quá đáng ! !
Sắc mặt của Nhã Tuệ chợt thay đổi, tức giận nhìn Lâm Sở Nhai, đau lòng nói: “Anh nói chuyện có lý lẽ được không? Rõ ràng anh với Đông Anh ở nơi đó thân mật không biết đến cỡ nào, một lát nói, một lát cười! Chính anh làm chuyện như vậy, ngược lại quay lại trách em và đổ lỗi cho em? Từ nhỏ đến lớn, em cùng với Khả Hinh tan giờ học, đến trường, đều đi một con đường, dù người bị mắc mưa cũng không biết tránh, anh còn nghi ngờ em ?”
“Anh và Đông Anh có thể có chuyện gì?” Lâm Sở Nhai cũng tức giận nhìn Nhã Tuệ, lại to tiếng, tức giận nói: “Cô ấy là em gái học cùng lớp trước kia của anh, anh không có xem cô ấy là bạn gái, chỉ như một cô em gái! ! Chọc cô ấy chơi mà thôi, cũng giống như Khả Hinh ! !”
“Anh có bao nhiêu người em gái? Em còn không biết sao?” Nhã Tuệ đau lòng khổ sở ngẩng đầu, nhìn Lâm Sở Nhai, mở lòng, thẳng thắn nói: “Từ khi em bắt đầu biết anh, bên cạnh của anh luôn có phụ nữ, trẻ nhất mười tám tuổi, lớn nhất chẳng qua cũng chỉ 20 tuổi! Bọn họ không phải trẻ tuổi thì là vóc dáng xinh đẹp, dù cho anh yêu thích em ở bên em, cũng không đổi được tính cách trăng hoa của anh! !”
Lâm Sở Nhai chợt cảm thấy đau lòng im lặng nhìn Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ nhìn Lâm Sở Nhai một lúc, trái tim cũng không khỏi đau nhói, hai mắt của cô nhanh chóng lóe lên, cảm thấy đè nén khó chịu, biết có vài lời không nên nói, nói rồi sẽ không lấy lại được, cô nhắm mắt lại. . . . . .
Lâm Sở Nhai khẽ cắn chặt răng, trầm mặt nhìn Nhã Tuệ, cũng lạnh lẽo nói: “Xem ra. . . . . . ở trong cảm nhận của em, anh vẫn có ấn tượng như vậy! Cho dù sống bên em cả đời, em cũng sẽ không thay đổi cách nhìn về anh chứ? Quá khứ quả thật anh rất ham chơi, không thể cho em cảm giác an toàn! Có lẽ anh một mình lớn lên ở nước ngoài, cho dù có một chút nhiệt tình, ở trong thế giới em, cũng không cho phép! Bởi vì em rất trong sáng!”
Trái tim của Nhã Tuệ bị người nện một búa, hai mắt rưng rưng, nhưng cũng không nói ra được lời nào. . . . . .
Lâm Sở Nhai cười khổ, suy nghĩ một chút vấn đề này, có chút đau lòng nói: “Đúng vậy! Hiện tại anh cũng có chút hối hận, lúc ấy tại sao lại xúc động như vậy, vấy bẩn thân thể của em, em trong sáng như vậy, cũng chưa có cách nào hoàn chỉnh đi chạm vào đàn ông khác!”
Nhã Tuệ thời ngẩng đầu lên, cảm giác khiếp sợ và không thể tin nổi nhìn anh, hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Sở Nhai càng nói càng cứng rắn, mặt cũng càng lúc càng cứng rắn nhìn cô, nói: “Hiện tại anh thật sự rất hối hận! Một người trong sáng như vậy, anh không nên chạm vào! Anh làm thế nào để đền bù cho em? Tiền là không thể nào, anh làm thế nào trả cho em? Làm thế nào trả cho em một người hoàn chỉnh, anh mới có thể sảng khoái chia tay không đau lòng?”
“. . . . . .” Nhã Tuệ nặng nề thở gấp, cả người đau đớn, khổ sở nhìn Lâm Sở Nhai, đau lòng nói: “Anh đúng là hối hận! Anh sợ mình thoải mái xoay người, em sẽ trách anh?”
Lâm Sở Nhai nắm chặt quả đấm, vẻ mặt cứng ngắc, cứng rắn không nói lời nào! !
Nước mắt Nhã Tuệ chảy xuống, đau lòng nhìn người đàn ông này, nắm chặt máy điện đàm, nghẹn ngào nói: “Cái tên đáng chết này! Cho dù muốn chia tay, tại sao phải nói ra lời hận lòng như vậy? Em đã nói em hối hận lúc nào?”
“Em không hối hận, anh hối hận! !” Lâm Sở Nhai thật lòng nhìn Nhã Tuệ, nắm chặt quả đấm, nghiêm túc nói: “Anh hối hận chạm đến em !”
Phía trước một loạt tiếng bước chân, gấp gáp truyền đến.
Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt, còn có đám người Trần Mạn Hồng cùng nhau gấp gáp đi ra, cùng gọi hai người bọn họ, nói: “Các người làm gì vậy? Tranh cãi cái gì hả? Cô dâu mới sao?”
Lúc này, Đông Anh cũng bởi vì có chút lo lắng đi ra ngoài, nhìn Lâm Sở Nhai và Nhã Tuệ, hai người giằng co ở đại sảnh, cô có loại dự cảm, cảm giác giữa bọn họ gây gổ có thể bởi vì mình, liền vội vàng muốn tiến lên giải thích. . . . . .
Lâm Sở Nhai lại tức giận, lập tức nắm chặt tay Đông Anh, lại đau lòng nhìn Nhã Tuệ nói: “Từ nay về sau, em sống cuộc sống của em, anh tiếp tục cuộc sống đặc sắc vui vẻ của mình trước kia ! Nợ em, kiếp sau gặp thoáng qua sẽ trả lại! Chúc em và Trần phó tổng thật tốt! !”
Anh nói xong, liền lạnh lùng nắm tay Đông Anh, bước nhanh đi tới quầy bar trên lầu! !
Nhã Tuệ rất đau lòng quay đầu, rơi lệ nhìn Lâm Sở Nhai! !
“Lâm Sở Nhai, anh điên hả! Anh trở lại cho tôi ! !” Tô Lạc Hoành liền vội vàng tiến lên, muốn kéo Lâm Sở Nhai. . . . . .
“Buông tay! !” Lâm Sở Nhai tức giận hất tay Tô Lạc Hoành, lại gấp gáp lôi kéo Đông Anh nhanh chóng đi khỏi. . . . . .
“Anh dám đi, sau này cũng không cần làm anh em nữa! !” Tô Lạc Hoành gấp đến độ đứng tại chỗ, nhắm ngay cái từ anh em này, vội vàng nói: “Ông tổ ơi! ! Muốn mình uống rượu giải sầu, cũng không cần kéo theo phụ nữ ! ! Thật không muốn quay đầu đúng không?”
Lâm Sở Nhai lập tức nắm chặt tay Đông Anh, dừng lại! !
Đông Anh cũng căng thẳng và bối rối muốn xoay cổ tay, tránh ra, nhìn Lâm Sở Nhai gấp gáp nói: “Lớp trưởng! ! Không nên như vậy, có chuyện từ từ nói, có thể cô ấy hiểu lầm! Anh giải thích một chút!”
Nhã Tuệ nắm chặt máy điện đàm, khuôn mặt rơi lệ nhìn Lâm Sở Nhai. . . . . .
Lâm Sở Nhai nắm chặt cổ tay Đông Anh, hai mắt hiện lên mấy phần đau lòng, lại suy nghĩ đến lời của Nhã Tuệ, anh cười khổ nói: “Tôi giải thích thế nào! ? Đó là quá khứ của tôi, cô ấy nhìn đến, cho nên không muốn tin tưởng tôi, tôi giải thích thế nào cũng không xóa được quá khứ phóng túng! Huống chi tôi cũng không muốn quay lại! Cứ như vậy đi, cùng lớp trưởng đi uống rượu, tối nay đi theo tôi.”
Anh nói xong, liền kéo Đông Anh sải bước đi khỏi. . . . . .
“Lâm Sở Nhai! !” Tô Lạc Hoành nhất thời tức giận gọi anh! !
Nhã Tuệ nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, mình cũng không muốn nói chuyện, chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt, cũng xoay người muốn đi vào bên trong sảnh tiệc, Trần Mạn Hồng cũng gấp vội vàng nắm chặt tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói! ! Giữa các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nổi điên làm gì hả? Anh ấy cùng đi ra, không phải chứng tỏ anh lo lắng cho cô sao? Cô không thể chậm rãi nói chuyện sao? Hai người thật vất vả đi tới hiện tại!”
Nhã Tuệ Không còn hơi sức, đứng tại chỗ, nắm máy điện đàm, tiều tụy nhưng cũng thật lòng nói: “Chuyện này không liên quan anh ấy! Là vấn đề của tôi!”
Mấy người Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Trần Mạn Hồng cùng nhau nhìn cô. . . . .
Trong lòng Nhã Tuệ thẳng thắn, mang theo vài phần khổ sở và đau đớn, sâu kín nói: “Tôi thật sự không quá tin tưởng anh ấy. . . . . .”