Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1193: CHÔN

“Tưởng Văn Phong! ! Hiện tại đừng phá hư không khí này được không?” Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Văn Phong, không khách sáo kêu lên! !

Đầu bếp Trưởng cùng đám người quản lý nhìn thấy Tưởng Văn Phong, lập tức cung kính khom người về phía anh gật đầu chào, hết sức lễ phép gọi: “Cậu hai Tưởng!”

Tưởng Văn Phong vừa lấy dáng vẻ vô cùng thản nhiên nhai snack cay, vẻ mặt vừa lộ ra cười như không cười nhìn Đường Khả Hinh, giống như cậu ấm thích chơi đùa mang theo một chút kiêu ngạo và đắc ý, thong thả nói: “Tôi phá hư không khí bao giờ chứ? Mọi người nếm món ngon của mọi người! Tôi thưởng thức snack của tôi, không ảnh hưởng! Mọi người tiếp tục đi !”

“Tại sao anh lại ở chỗ này?” Đường Khả Hinh trực tiếp không khách sáo nhìn anh, hỏi nhanh.

“Tôi tới nơi đây tham gia lễ hội !” Rốt cuộc Tưởng Văn Phong không nhịn được bật cười, nhìn cô ngốc Đường Khả Hinh, nói: “Nếu không, tôi tới nơi đây làm gì?”

“Anh muốn tới tham gia lễ hội, còn mang theo snack ăn à?” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh, thật sự không thể tin nổi nói.

“Tại sao tôi lại không thể mang theo snack ăn! Nó ăn rất ngon đấy! Không phải cô cũng đã ăn rồi sao? Có muốn nếm thử một chút hay không?” Tưởng Văn Phong lập tức muốn từ trong túi rút ra một cọng snack đưa cho Đường Khả Hinh. . .

“Đi! Anh đừng quấy rối! Tôi đang bận rộn !” Đường Khả Hinh biết Tưởng Văn Phong rất thích chơi đùa, cô không nói thêm gì nữa, mà vén nhẹ đuôi váy xoay người, chuẩn bị nếm thử rượu Porto và kiểm tra xì gà, phát hiện đầu bếp Trưởng đứng ở một bên, không dám lên tiếng, vẻ mặt cô lộ ra chuyên nghiệp, vừa kiểm tra rượu vừa trực tiếp nghiêm túc nói: “Mọi người đừng để ý đến anh ấy ! Xem anh ấy trong suốt là được rồi!”

Đám người đầu bếp Trưởng nhìn dáng vẻ Tưởng Văn Phong, lại nghe Đường Khả Hinh nói như vậy, chỉ đành xoay người, có chút áp lực chuẩn bị làm việc. . .

Dáng vẻ Tưởng Văn Phong cũng có vẻ hết sức chơi đùa, mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh tối nay ăn mặc chín chắn, vòng eo nhỏ hấp dẫn thật sự mê người, đặc biệt cô thỉnh thoảng khom người thì có thể nhìn rõ áo lông thú ngắn không che đậy được bên hông lộ ra, vòng eo hết sức rõ ràng, màu da mê người. . . Anh cứ vừa lấy này dáng vẻ thản nhiên snack cat, vừa thưởng thức vòng eo hấp dẫn của cô hơi lộ ra một đoạn, thật sự hết sức hết sức đẹp mắt. . .

Đường Khả Hinh đang kiểm tra rượu và xì gà, cảm giác có ánh mắt đang nhàn nhạt phóng trên người của mình, cô không nhịn được quay mặt sang, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc , cố ý híp mắt nhìn anh ! !

Phốc!

Tưởng Văn Phong nhìn cô, không nhịn được nữa, bật cười. . .

“Nhìn cái gì !” Đường Khả Hinh tức giận trừng anh một cái, lại tiếp tục kiểm tra rượu Porto và thời hạn của các loại đồ uống khác. . .

Tưởng Văn Phong càng nhìn bóng lưng của cô, càng thâm trầm, rốt cuộc ăn snack xong, ném túi một cái, liền đẹp trai giơ tay lên. . .

Đám đầu bếp Trưởng nhìn thấy anh ra dấu tay, lập tức thức thời im lặng đi khỏi, ngay cả ba trợ lý Phòng kinh doanh rượu cùng đi với Đường Khả Hinh cũng mau nhanh chóng lách mình đi khỏi. . . Đường Khả Hinh vẫn đưa lưng về phía mọi người, cầm một điếu xì gà Hoàng Đình đưa lên mũi ngửi, lập tức cảm giác mùi thuốc lá này quá ẩm ướt, cô lập tức cầm xì gà xoay người, chuẩn bị nhìn đầu bếp Trưởng nói: “Tôi phát hiện xì gà này. . .”

Cô bất đắc dĩ nhìn phòng bếp mới vừa còn có náo nhiệt, lúc này trống rỗng, chỉ có mình và Tưởng Văn Phong, vẻ mặt cô lập tức lộ ra bất đắc dĩ, xoay người lại lạnh lùng nhìn Tưởng Văn Phong, biết anh bảo người đi khỏi phòng bếp, liền trực tiếp đôi tay ôm vai, bất đắc dĩ nhìn về phía anh, nói: “Anh thật rất rỗi rãnh đấy! Anh cho rằng người của toàn thế giới đều nhàm chán giống như anh sao?”

Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh nói như vậy, không nhịn được phì cười, bởi vì trong miệng không có nhai snack, liền đưa tay muốn cầm một miếng cá hồi phi lê bỏ vào trong miệng. . .

“Chát ! !” Đường Khả Hinh lập tức vươn tay phủi tay của anh, hung tợn nói: “Ăn cái thứ dầu thải đó đi ! Không nên tùy tiện lộn xộn những thứ này, lãng phí món ngon vô hạn trí tuệ và tinh tế của con người!”

“Đừng ở trước mặt người Pháp nói dầu thải! Có thể đến bây giờ bọn họ còn chưa biết!” Tưởng Văn Phong không nói hai lời, lại muốn đưa tay đi lấy đồ ăn!

“Không cho anh ăn!” Đường Khả Hinh lại đưa tay phủi tay của anh, mới nói: “Rốt cuộc anh tới nơi này làm gì?”

Tưởng Văn Phong cảm thấy bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nói thẳng: “Cô là thứ không có lương tâm! Trước kia vì cô thi đấu, tôi còn dẫn cô đi ăn phố lớn ngõ nhỏ! Bây giờ cô đối với tôi như vậy?”

“. . .” Đường Khả Hinh lập tức không nói nên lời nhìn anh.

Tưởng Văn Phong cũng hơi ngẩng mặt nhìn cô.

Lúc này vẻ mặt Đường Khả Hinh lộ ra bất đắc dĩ xoay người đi tới trước bàn ăn, cầm lấy một cái đĩa nhỏ tinh xảo và cái nĩa nhỏ, ghim mấy phần cá hồi phi lê, đưa cho anh, mới nói: “Sau này anh đừng dùng tay cầm đồ ăn được không?”

“Ăn snack thì phải ăn như vậy mới được!” Tưởng Văn Phong trực tiếp cầm cái nĩa, để cho Đường Khả Hinh cầm đĩa cho mình, mình ghim cá hồi ăn, ăn ngon lành.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn anh. . .

Tưởng Văn Phong vừa ăn cá hồi, vừa nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh nhìn mình giống như chị gái, vẻ mặt anh cũng lập tức nở nụ cười có chút tinh nghịch, nhìn cô nói: “Thật ra tôi có chuyện vẫn muốn hỏi cô ! Nghe nói, cô và anh Trang của tôi có duyên phận anh trai em gái khi còn bé! Vậy khi còn bé, cô còn nhớ ở nhà họ Tưởng còn có một anh trai nữa hay không?”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh hết sức kinh ngạc há hốc miệng nhìn Tưởng Văn Phong.

“Có hay không! ! ?” Tưởng Văn Phong nhìn Đường Khả Hinh, trên mặt mình cũng lộ ra một chút vui vẻ, bật cười nói: “Lúc tôi còn nhỏ, thường mặc áo sơ mi trắng và quần xanh ! ! Có nhớ không?”

Phốc!

Vẻ mặt Đường Khả Hinh thật sự dở khóc dở cười, đặt cái đĩa cá thủy tinh xuống, lúc này mới nhìn Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ nói: “Tôi xin anh, cậu chủ Tưởng! Một anh trai đã để tôi sống không bằng chết! Tôi sẽ không muốn anh trai thứ hai! ! Hiểu chưa ! ? Huống chi, tôi căn bản sẽ không xem anh như người đàn ông! ! Dáng vẻ của anh mặc dù có chút giống như anh hai của anh! Nhưng anh quả thật không phải! Nếu như anh không sống được đứng đắn thì làm tốt chuyện ăn snack của anh đi! Không có việc gì đừng đến phiền tôi, mau đi ra, tôi còn phải làm việc !”

Cô nói xong, cũng đã không nói thêm nữa, muốn xoay người. . .

Tưởng Văn Phong lại nhìn dáng vẻ cô như vậy, sắc mặt liền băng bó, không nói hai lời, vẻ mặt lập tức lộ ra một chút bá đạo và khí thế của đàn ông chín chắn, trong nháy mắt nắm cánh tay Đường Khả Hinh, chợt lôi kéo cả thân thể mềm mại của cô, lập tức nện mạnh cô ở trên tường, thừa dịp cô mở miệng sợ hãi thất thanh kêu lên, anh lập tức vươn tay, nắm chặt cằm của cô đối mặt với mình, muốn cúi xuống hôn lên môi ngọt của cô. . .

Con ngươi Đường Khả Hinh trừng to, lập tức hoảng sợ đến nói không ra lời, cả người nhanh chóng cứng ngắc, căng thẳng đến cổ họng khô khốc, lại không dám nhúc nhích. . .

Tưởng Văn Phong cúi mặt, môi mỏng của anh lại dừng ở bên môi ngọt của cô, hai tròng mắt lộ ra một chút cố chấp và nghiêm túc, mặc dù động tác dừng lại, người lại không nhịn được hơi run run, cũng cảm giác cổ họng mình khô khốc, sắc mặt anh lập tức hơi căng thẳng, không cần nhìn cũng biết ở khoảng cách thật gần nhìn cô, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng động lòng người, thân thể cô có một mùi thơm khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ, thật sự mê hoặc. . .

Thân thể Đường Khả Hinh vẫn cứng ngắc, không dám nhúc nhích, cảm thấy môi của Tưởng Văn Phong và môi đỏ mọng của mình cách cũng không tới 3 mm, đây là khoảng cách quá nguy hiểm, trái tim của cô đập thình thịch, sợ chính mình vừa phản kháng, môi mỏng của anh sẽ ấn xuống, cô lại căng thẳng nuốt cổ họng, giống như mùi rượu xế chiều hôm nay chưa tan, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống. . .

Tưởng Văn Phong có lẽ cảm thấy Đường Khả Hinh căng thẳng và lo sợ, hai tròng mắt anh lóe lên, vẻ mặt lập tức nở nụ cười hấp dẫn giống chơi trốn tìm, âm thanh có vẻ hơi trầm thấp, lộ ra hấp dẫn của người đàn ông trẻ tuổi, gần như cố chấp rũ mí mắt, nhìn cô gái trước mặt, hỏi: “Căng thẳng sao?”

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh hơi xoay tròn, không dám nói lời nào, chỉ sợ nhúc nhích đôi môi, sẽ chạm vào cánh môi của anh. . .

Tưởng Văn Phong rất tỉ mỉ thú vị cúi đầu, híp mắt thật sâu, lúc nhìn Đường Khả Hinh thì ngón cái trượt nhẹ qua bờ môi trơn mềm của cô, rõ ràng cảm giác mình bị cô gái này hấp dẫn, chính là lần đó ở dưới tàng cây tương tư, cô khóc thật đáng thương và kích động ở trước mặt mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, thật sự quá quyến rũ, quá quyến rũ. . . Anh nuốt mạnh cổ họng một cái, nhìn Đường Khả Hinh, lại xúc động mê hoặc khàn khàn nói: “Đây là chuyện tôi vẫn muốn làm!”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trái tim đập thình thịch, rốt cuộc từ từ di động tròng mắt mình, nhìn khuôn mặt người thanh niên ở khoảng cách thật gần mình.

Tưởng Văn Phong lại nhìn Đường Khả Hinh, giải tỏa nghi ngờ của cô, khẽ mỉm cười, mới nói: “Là. . . mạnh mẽ kéo cô nện vào trên tường! Cưỡng hôn cô ! Tôi vẫn rất muốn làm chuyện này! Muốn thay anh trai Tưởng của tôi làm chuyện này!”

Trái tim có chút mềm yếu ! !

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, hai tròng mắt trợn to, quả nhiên có chút buông lỏng nhìn Tưởng Văn Phong! !

“Rốt cuộc! !” Tưởng Văn Phong lại cúi mặt nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt lộ ra vô cùng nghi ngờ, hỏi: “Rốt cuộc anh trai Tưởng của tôi có cái gì không tốt! Tại sao cô không chọn anh ấy !”

Đường Khả Hinh vẫn hai mắt mở to, nhìn Tưởng Văn Phong không lên tiếng.

“Nói” Tưởng Văn Phong lại nhìn Đường Khả Hinh, có chút mạnh mẽ hỏi! !

Đường Khả Hinh cảm thấy môi của Tưởng Văn Phong hơi rời khỏi môi của mình, lúc này cô mới thở dài một hơi, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch, nhưng vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt anh, sâu kín nói: “Chuyện đã qua cảnh đã đổi, rất nhiều người sau khi thấy tôi hạnh phúc đều hỏi tôi lúc ấy tại sao không lựa chọn Tưởng Thiên Lỗi! Nhưng. . . Bọn họ đều gần như quên mất, không phải tôi buông tha anh ấy, là anh ấy bỏ qua tôi . . .”

Vẻ mặt Tưởng Văn Phong hơi giật mình nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn Tưởng Văn Phong, khuôn mặt lộ ra một chút xúc động có liên quan chuyện cũ, hít sâu một cái, nói: “Mọi người đều không hiểu rõ, có lẽ cảm thấy tôi sống lại, nhưng thật ra Đường Khả Hinh trong quá khứ đã chết lúc bị đâm một dao ở bệnh viện,. . . Người đã chết, tim cũng đã chết. . . Giống như một người đàn ông ưu tú thì người phụ nữ không thể từ chối! Cho nên. . . Lúc tôi và anh ấy ở bên nhau cũng đã quên mất, tôi cũng là viên ngọc quý trên tay cha tôi, đứa con gái yêu mến nhất, cái loại sống không có tôn nghiêm rất mệt mỏi. . . Rất thấp thỏm. . . không ngừng rơi xuống. . . Có lẽ bây giờ anh ấy đã thật sự hồi tâm chuyển ý rồi, nếu như tôi lựa chọn anh ấy, tôi thật sự có thể hạnh phúc. Nhưng đàn ông có lúc thật không thể ba lòng hai ý, bọn họ để lại cho người phụ nữ nhìn thấy. . . Chỉ là vực sâu vô tận !”

Tưởng Văn Phong thật chăm chú nhìn cô.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh cũng lộ ra nhàn nhạt, mỉm cười nhìn Tưởng Văn Phong, nói: “Anh có phát hiện hay không, lúc tôi nhắc tới Tưởng Thiên Lỗi, lúc nào tôi cũng rất chín chắn, không khỏi lộ ra tang thương. . . nặng nề làm cho bản thân tôi cũng cảm giác mình mờ mịt không có ánh sáng. . .”

Tưởng Văn Phong nhìn cô gái trước mặt, quả thật khuôn mặt lộ ra bi thương và mệt mỏi khó hiểu, giống như một giây kế tiếp, sẽ thay đổi thành một người khác. . . Thậm chí anh nhìn thấy được quá khứ, có một cô gái trẻ tuổi đang đối mặt với tình yêu luôn bi thương tuyệt vọng rơi lệ.

“. . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh không nhịn nổi lộ ra cảm xúc buồn bã, nhìn anh.

Tưởng Văn Phong giống như không đành lòng nhìn cô gái trước mặt bi thương nữa, đôi tay anh lập tức nắm chặt bả vai của cô, mặt cố ý không lộ ra vẻ gì, nói: “Tôi mặc kệ! Tôi chỉ nhìn thấy anh họ của tôi bị thương! ! Tình yêu là thứ anh tình tôi nguyện! Cô đau lòng, anh ấy cũng đau lòng! Tôi biết rõ tâm ý của anh ấy, hôm nay tôi sẽ giúp anh ấy lấy lại nụ hôn ! ! Tôi nhất định muốn hôn cô một lần! !”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, khuôn mặt lập tức khôi phục dáng vẻ con cọp con, bỗng hai mắt mở to, nhìn chằm chằm người trước mặt, vẫn có chút căng thẳng lo sợ kêu to: “Anh dám! !”

“Tại sao tôi không dám! !” Tưởng Văn Phong lại muốn cúi mặt hôn cô . . .

“Anh tránh ra! !” Đường Khả Hinh tin thật, xoay mặt đi muốn đẩy anh ra! !

Không biết cảnh tượng hai người giằng co giống như mập mờ, bị người người nào đó ở bên ngoài phòng bếp nhìn thật chăm chú !

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang nhung màu xanh dương đậm, phối áo sơ mi trắng kiểu quý tộc, cổ áo mở ra, trước cổ áo cài hoa cài áo bươm bướm trắng, vẻ mặt căng thẳng, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng sắc bén, nhìn chòng chọc Tưởng Văn Phong đang giả vờ muốn hôn Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh đang sợ hãi đẩy ra, vẻ mặt của anh hơi lộ ra thâm trầm, từng chữ từng chữ giống như chúa tể bóng tối, lạnh lùng nói: “Tên này! ! Đoán chừng bơi ở trong nước vẫn chưa sảng khoái! Lần này tôi muốn bắt cậu chôn luôn !”

“Anh buông tôi ra! ! Đừng làm rộn á!” Đường Khả Hinh lại muốn đẩy Tưởng Văn Phong ra. . .

“Tôi muốn hôn! Phải hôn !” Tưởng Văn Phong lại không nhịn được muốn cúi mặt hôn cô, không ngờ mới vừa muốn lại gần cô thì trước mặt tối sầm lại, ánh đèn cả phòng bếp nhất thời tối xuống, anh hơi giật mình ngẩng đầu, lập tức nghe được tiếng gió bàn tay sắc bén, sau đó má trái của mình cứ đàng hoàng bị một quyền, anh kêu gào thống khổ ha một tiếng, sau đó Đường Khả Hinh ở trong bóng tối cứ như vậy bị người lôi đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK