Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 783: BUỒN NÔN

Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ đi vào nhà Lãnh Mặc Hàn, sau đó nhìn ngôi nhà này thật sự đơn giản. . . . . .

“Ôi chao! Mẹ của tôi !” Trần Mạn Hồng vừa đi vào phòng khách, vừa nhìn tình hình bốn phía, không nhịn được cười nói: “Nếu không phải bởi vì tôi biết tình huống, tôi còn tưởng rằng Hoàn Cầu sắp đóng cửa rồi đấy? Để cho một Phó Tổng Giám đốc ở trong ngôi nhà thế này!”

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, chỉ hơi hơi cười.

Nhã Tuệ lại mỉm cười đứng ở trong nhà, bản tính cô hiền lành, cũng dịu dàng nói: “Không có, đơn giản thì có đơn giản, mặc dù đơn giản, nhưng đi vào nơi này cũng cảm giác thoải mái, chỉ là mấy Phó tổng cũng ở khách sạn, một mình ở tại khu ngoại ô này, có chút cô đơn, xem ra, Phó tổng Lãnh phải tìm một bạn gái. . . . . .”

“Mời ngồi. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn xem thường vấn đề này, mỉm cười nhìn Nhã Tuệ.

“Vợ, em tới rồi?” Tào Anh Kiệt thấy vợ tới, lập tức nhớ tới hôm nay gây gổ, liền đi tới muốn lấy lòng vợ.

Trần Mạn Hồng nhìn anh, sắc mặt lập tức tối sầm lại, nói: “Cút! ! Người nào quen biết anh! Anh là ai ? Em nể mặt Phó tổng Lãnh mới tới! Anh cho rằng vì mặt mũi anh sao? Em cảnh cáo anh, tối hôm nay, ở chỗ này ôm phó tổng Lãnh ngủ! ! Đừng về nhà cho em! !”

“Ôi chao! Vợ, không nên như vậy! Hôm nay anh thật sự bị oan uổng mà! ! Nhìn nửa người dưới của anh mạnh mẽ, làm sao có thể thích đàn ông chứ!” Tào Anh Kiệt lập tức ôm Trần Mạn Hồng vào trong ngực, muốn sáp vào hôn lên khuôn mặt cô!

“Tránh ra! ! Anh cũng không ngượng ngùng! Ở chỗ này rất nhiều người!” Trần Mạn Hồng muốn đẩy anh ra!

“Nơi này có người? Chỉ có em. . . . . .” Tào Anh Kiệt nói xong, cũng đã đưa hai tay ra, ôm chặt bên hông vợ, hôn mạnh môi của cô, mới vội vã nói: “Anh muốn sinh con trai!”

“Người nào sinh con cho anh, tránh ra!” Mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, lại muốn đẩy chồng ra.

Hai người anh đẩy em xô, mọi người nhìn bọn họ không nói nên lời.

Lâm Sở Nhai mới vừa bị Tiêu Đồng buộc rửa chén đi ra, nhìn thấy Nhã Tuệ, ánh mắt của anh sáng lên, lập tức gọi: “Quản lý Lưu?”

Nhã Tuệ thấy Lâm Sở Nhai, mặt đỏ lên, lập tức có cảm giác buồn nôn.

Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của Nhã Tuệ liền ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì. . . . . .” Nhã Tuệ vội vàng lẫn tránh Lâm Sở Nhai, đứng ở một bên. . . . . .

Vẻ mặt Lâm Sở Nhai kích động bi phẫn nhìn Nhã Tuệ như vậy, ngay sau đó kêu lên: “Lão đại! ! Chúng tôi có chuyện muốn nhờ một chút! !”

Trang Hạo Nhiên mới vừa chui vào phòng bếp, đang chuẩn bị cầm chén, múc cháo ăn, nghe tiếng kêu, anh lập tức cầm cái muỗng, nói: “Tôi không có chuyện gì muốn nói với cậu!”

“Tới đây! !” Lâm Sở Nhai cảm thấy tức giận đi vào phòng bếp, một phát níu người khác, kéo lên lầu trước! !

Tô Lạc Hoành nghe được anh em nói chuyện như vậy, biết có chuyện cần giải quyết, cũng vội vàng đỡ Lãnh Mặc Hàn lên lầu, chỉ có Tào Anh Kiệt tiếp tục ôm vợ, ngồi ở trên ghế sa lon, hôn má trái, hôn má phải, lại hôn miệng . . . . . .

“Ôi chao, anh tránh ra ! !” Trái tim Trần Mạn Hồng đập thình thịch, lúc nào cũng khó chống lại chồng kích thích, không nhịn được cười nói: “Đàn ông trẻ tuổi có nhiệt tình thật tốt! Làm cho người ta vui vẻ! !”

Nhã Tuệ và Khả Hinh nhìn bộ dáng cô, cũng không nhịn được nở nụ cười.

***
Phòng khách ! !
Cả người Trang Hạo Nhiên bị Lâm Sở nhai và Tô Lạc Hoành đè tại trên ghế sa lon, trong tay anh còn đang cầm chén cháo, thiếu chút nữa vẩy lên người, anh cau mày cầm chén, vừa kêu lên: “Làm gì ?”
Lâm Sở Nhai kích động tức giận tiến lên, đạp mạnh một chân ở trên bàn trà, tiến tới gần cái tên đáng chết Trang Hạo Nhiên, kêu lên: “Đều là bởi vì anh! ! Trộm rượu làm cái gì ? Bây giờ làm cho trong sạch của tôi bị hủy sạch! !”
Trang Hạo Nhiên vừa nhàn nhã uống cháo, vừa nhắc mí mắt, liếc anh hỏi: “Cái gì phá hủy? Cậu còn có trong sạch sao? Trong sạch của cậu đều bị những cô minh tinh lấy hết rồi !”
“Lấy em gái anh! !” Lâm Sở Nhai khi dễ người ta không có em gái, tức giận nói: “Nếu như không phải bởi vì anh muốn đi trộm rượu, Lạc Hoành cũng sẽ không kêu tôi qua nhà cứu mạng anh ấy! ! Nếu như không phải vì tên đáng chết anh, giải mật mã chậm, cũng sẽ không chọc cho người nhà họ Hàn đuổi theo đến cửa, làm cho tôi và Lạc Hoành hôn môi, bị nhã tuệ phát hiện! ! Hiện tại cô ấy một mực khẳng định tôi thích đàn ông! ! Anh nói chuyện này làm thế nào?”
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh không nhịn được cười nói: “Tôi nói cậu cũng thiệt là! Hai người các cậu ở trong phòng, muốn che giấu, chơi cờ tướng không được sao? Uống trà không được ah…? Uống rượu đỏ không được? Phải nhất định phải nhảy trên giường, ôm hôn?”
“Em gái anh!” Tô Lạc Hoành bởi vì chuyện này, cũng đắc tội với Tiêu đồng, cũng đạp một chân trên bàn trà, tiến tới gần Trang Hạo Nhiên tức giận nói: “Khi đó, thời gian quá gấp, nào có thời gian khui rượu đánh cờ! ! Đương nhiên là làm chuyện sở trường của chúng tôi!”
Phốc! !
Trang Hạo Nhiên bật cười thiếu chút nữa phun cháo ra ! !
Lãnh Mặc Hàn rất ghét bỏ nhìn anh, nói: “Anh cười thì cười, chớ phun cháo trên người tôi! Đây là áo đánh trận của tôi!”
Anh nói xong, liền vặn nắp mở chai thuốc sát trùng, muốn tự bôi thuốc sau lưng cho mình, nhưng xoay bên trái, xoay bên phải, tay cũng không có cách nào đưa đến sau lưng. . . . . . này người đáng thương, kể từ sau khi phát hiện anh chưa chết, không có ai quan tâm anh. . . . .

“Anh nói chuyện này nên làm gì?” Lâm Sở Nhai lại tiến tới gần Trang Hạo Nhiên, tức giận hỏi: “Tôi thật vất vả mới bỏ xấu theo tốt! Cũng bởi vì tình yêu của anh, phá đi hạnh phúc cả đời tôi? Tôi không chịu! !”

“Đúng vậy! ! Anh tặng cho Tiêu Đồng một căn nhà, nhưng cô ấy vẫn giận tôi ! Tôi cho anh biết, Tổng Giám đốc Trang! Anh không thể luôn làm như vậy, đạp lưng anh em, theo đuổi hạnh phúc! Quá không công bằng rồi !”

“Nói bậy! !” Trang Hạo Nhiên nện chén ở trên bàn trà, bộp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ tức giận kêu lên: “Tôi là hạng người như vậy sao? Cái gì theo đuổi hạnh phúc? Cho đến bây giờ Khả Hinh vẫn không chịu tha thứ cho tôi ! Tôi cũng giống như mọi người! Một thân một mình !”

“Phi, mẹ kiếp, một thân một mình! !” Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, kêu: “Anh thẳng thắn được khoan hồng! ! Tối hôm qua rốt cuộc lên giường với Khả Hinh chưa?”

“Hỏi cho rõ ràng! Là làm tình hay lên giường!” Lãnh Mặc Hàn còn đặt cược hơn một trăm ngàn! !

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi ở chỗ đó, nhớ tới đêm hôm đó, anh không nhịn được nở nụ cười rất mập mờ.

“Mẹ nó! ! Lần này tôi thua thảm! Tôi sớm biết anh không phải là người tốt! ! !” Lâm Sở Nhai lập tức kích động nhào tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, đôi tay níu mạnh cổ áo của anh, kích động nói: “Hiện tại tôi không có tiền, cũng không có phụ nữ! ! Anh thì tốt rồi! Vui sướng như vậy! ! Tôi muốn ôm anh cùng nhau chết! ! Cầm đao ! ! Trước tiên cắt em trai của anh!”

“Đi đi! !” Trang Hạo Nhiên lại đẩy mạnh anh ra, giả bộ tức giận cười nói: “Cái gì gọi là không có tiền, cũng không có phụ nữ? Tôi đưa cho cậu nhà hàng còn thiếu sao!”

“Tôi muốn Nhã Tuệ! !” Lâm Sở Nhai lại kích động níu cổ áo của anh, rống giận: “Hiện tại cô ấy cảm thấy tôi thích đàn ông! ! Mẹ kiếp! ! Nếu thật như vậy, tôi sẽ không hiếp Tào Anh Kiệt? Hiếp Tô Lạc Hoành, không biết bọn họ có bệnh lây qua đường sinh dục hay không?”

“Cậu mới có bệnh lây qua đường sinh dục! !” Tô Lạc Hoành cũng nhảy dựng lên nói: “Thanh danh của tôi cũng bị phá hủy rồi?”

“Vậy anh thích Tiêu Đồng đi! ! Chúng ta vẫn không xem cô ấy là phụ nữ! ! Thích cô ấy vừa đúng!” Lâm Sở Nhai nói xong, lại níu chặt Trang Hạo Nhiên, kêu lên: “Giải quyết chuyện này cho tôi! ! Nếu không, tôi mới vừa khóc vì Lãnh Mặc Hàn xong, cũng có thể khóc vì anh!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được, cả người cười đến phát run nhìn Lâm Sở Nhai, nói: “Được rồi được rồi! ! Đừng làm rộn! Tôi nghĩ kế cho cậu!”

“Nghĩ kế cũng vô dụng, tự mình cắt hay tôi cắt!” Lâm Sở Nhai lại nghiến răng, nhìn anh! !

Trang Hạo Nhiên đưa tay đẩy anh ra, nhìn Lâm Sở Nhai, trong khoảng thời gian này, thật sự hết sức kiểm điểm, cũng không gần gái đẹp, mặc dù muốn tác thành cho anh, nhưng vẫn nghiêm nghị hỏi: “Cậu thật sự là thích Nhã Tuệ chứ?”

“Cút! !” Lâm Sở Nhai lại lạnh lùng muốn đạp anh!

Trang Hạo Nhiên né tránh anh đạp, mới cười nói: “Biện pháp này không tốt sao? Cô ấy cảm thấy cậu thích đàn ông, cậu cứ thích cô ấy thật tốt, không được sao?”

Anh không trực tiếp nói ra.

Lâm Sở Nhai nghe được đầu mối, nhìn anh, không nhịn được bật cười nói: “Vậy trong khoảng thời gian này, anh đừng để cho Khả Hinh trở về nhà cô ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đưa ra chân, muốn đạp anh! ! .

“Nam nữ phát triển, làm như vậy là bình thường! Chúng ta đều người trưởng thành được chứ?” Lâm Sở Nhai vội vàng co chân lại, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề, nhìn các anh em nói: “Nên Nhã Tuệ. . . . . . có ý với tôi sao? Có chứ?”

Lãnh Mặc Hàn nở nụ cười, còn đang suy nghĩ biện pháp, tự bôi thuốc cho mình.

“Có ý gì?” Lâm Sở Nhai nhìn Lãnh Mặc Hàn, hỏi nhanh: “Anh biết cái gì? Mau nói cho tôi biết!”

“Nếu như cô ấy không có gì đối với cậu, cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy đối với chuyện cậu thích đàn ông,.” Lãnh Mặc Hàn nmuốn cởi áo sơ mi đen xuống, vừa cầm bông băng và thuốc, vừa nói với Lâm Sở Nhai: “Sở Nhai. . . . . . Giúp tôi cởi cúc áo một chút. . . . . . Tôi muốn bôi thuốc!”

Lâm Sở Nhai ngồi gần Lãnh Mặc Hàn, vừa cởi cúc áo cho anh, vừa có chút căng thẳng, hưng phấn nói: “Có thật không? Nhưng lúc trước cô ấy từ chối tôi.”

“Lúc trước cậu bình thường gà mẹ cũng sẽ từ chối cậu. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn thúc giục anh, nói: “Nhanh lên một chút! !”

“Anh chắc chắn chứ?” Lâm Sở Nhai cởi bỏ một viên cúc áo cuối cùng, nhìn Lãnh Mặc Hàn, phì cười nói: “Thật yêu thích tôi sao?”

“Chắc chắn. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài! !

“Mặc Hàn! ! ! !” Lâm Sở Nhai cảm thấy buông lỏng, lập tức cởi xuống áo sơ mi đen cho Lãnh Mặc Hàn, kích động vui vẻ ôm anh vào trong ngực, hôn mạnh trên mặt anh một cái, mới cười nói: “Anh không chết, thật sự tốt quá! !”

“Soảng . . . . . .. . . . . . ” Đĩa đầy táo rơi hết trên sàn, mấy người đàn ông cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhã Tuệ kích động thở phì phò nhìn Lâm Sở Nhai rất kích động hưng phấn cởi áo sơ mi Lãnh Mặc Hàn, hôn mạnh trên mặt anh, sắc mặt của cô lập tức đỏ lên, không nói ra được lời nào! !

Lâm Sở Nhai lập tức đẩy mạnh Lãnh Mặc Hàn ra, kinh ngạc há hốc, kích động nhìn Nhã Tuệ, nói: “Quản lý Lưu, cô nghe tôi giải thích! !”

“Anh không cần nói gì! Tôi hiểu tất cả! !” Nhã Tuệ nói xong, lập tức đưa tay che miệng, nhào xuống lầu! !

“Mẹ ơi, anh chơi tôi! !” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, vẻ mặt nghiêm túc, nhảy dựng lên, đuổi theo Nhã Tuệ.

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên vừa cười vừa cầm chén, căn dặn Tô Lạc Hoành bôi thuốc cho Lãnh Mặc Hàn, mình đứng lên đi xuống lầu, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang đứng ở phòng bếp, cảm giác khó chịu buồn nôn muốn ói. . . . . .

Lập tức hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK