Chương 1004: NGHIÊN CỨU TẬP TÍNH
Không khí phòng làm việc có chút căng thẳng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đứng ở trước cả bàn món ăn vặt 56 tỉnh, vẻ mặt lộ ra ngượng nghịu, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, liếc Trang Hạo Nhiên một cái, anh vẫn một mình rất tự nhiên đẹp trai ngồi ở trên ghế, đang cầm chén cơm, đưa tay gắp gỏi khoai tây chua cay bảo đầu bếp làm, ăn rất say sưa ngon lành, mặc cho món ăn ngon 56 tỉnh, gạt ở một bên. . . . . .
Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên.
Đông Anh bưng cà phê thật cẩn thận đẩy cửa đi tới, liếc một cái, không khí bên trong phòng làm việc không đúng lắm, liền vội vàng đặt ly cà phê xuống trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, liền xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tưởng Thiên Lỗi nghe được tiếng đóng cửa, lúc này mới im lặng ngồi ở ghế đối diện, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên, hiểu cảm thụ của anh, đành phải mở miệng nói: “Văn Phong và Khả Hinh cùng tuổi nhau, cho nên hai người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cùng đi ra ngoài ăn một chút gì đó, đây cũng là chuyện rất bình thường . . . . . . Cậu đừng để ý. Huống chi, tất cả mọi người đang nói…, mặc dù Văn Phong và tôi là anh em họ, nhưng ngược lại tính tình của cậu ấy lại giống cậu!”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, không nhịn được nở nụ cười, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cậu ấy muốn giống anh trai cũng không sao cả ! ! Quan trọng là ai mới là anh trai của cậu ấy !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, hai mắt xoay tròn, bất đắc dĩ, im lặng nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười bưng chén cơm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bộ dạng đầy thâm ý, nói: “Ba người chúng ta, có nên tổ chức cuộc thi đấu đào góc tường hay không! ? Không chừng có thể đào góc tường khách sạn Á Châu lên đấy?”
“Trang Hạo Nhiên!” Tưởng Thiên Lỗi gọi anh !
“Để cho tôi nói xong đã!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp buông chén đũa xuống, cầm một ly nước ấm ở bên cạnh, hơi uống một hớp, cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau miệng một cái, mới ném đi, mình đổi một thoải mái tư thế ngồi, hết sức đẹp trai nở nụ cười nói: “Theo lý mà nói, Văn Phong là em họ của anh, mặc dù cậu ấy rất có tài hoa, có thời gian liền đi đây đi đó, tôi không nên ngăn cản mới đúng! Nhưng cậu ấy không làm xong công việc của mình, liền mang theo vợ của tôi đi dạo phố, đút cho cô ấy ăn món ăn này! Anh bảo tôi làm sao mà chịu nổi hả? ! Hôm nay ở trong cuộc họp, tôi đã trừng phạt cậu ấy một phen, nhưng tôi cũng biết, quản lý được người khác, cũng không quản lý được miệng của cậu ấy! ! Miệng của cậu ấy tương đối tham, điểm này ngược lại giống tôi, mà tôi kén ăn, cậu ấy không kén ăn! ! Điểm này giống như anh !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, liền mặc kệ, khuôn mặt cứng rắn nói: “Cái gì gọi là cậu ấy không kén ăn, giống tôi? Tôi luôn kén ăn nhất được không? Những món bày trước mặt cậu, tôi tuyệt đối không ăn!”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, vẻ mặt cũng cứng rắn, nói: “Vậy chuyện này rất kì lạ! ! Rõ ràng khẩu vị các người cũng không giống nhau, tại sao đều có tinh thần chuyển tới vây quanh vợ tôi? Chuyện tối hôm qua vẫn chưa xong, tôi thông cảm thân thể anh không khỏe, sáng sớm liền đi họp cho anh, sau đó em trai tốt của anh, bởi vì tôi chăm sóc anh, thì ngược lại, cậu ấy giúp tôi chăm sóc vợ của tôi ! Tôi rất rối rắm, là tôi đối với anh tốt, hay đối với anh không đủ tốt nhỉ?”
“. . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời, bất đắc dĩ ngồi tại chỗ, không biết nên làm sao mới phải.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lại tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nở nụ cười nói: “Văn Phong cũng trưởng thành rồi, năm nay cũng 23 rồi, còn như đứa bé, không phải ăn bột chiên năm xu tiền một túi, chính là cắn kẹo que! Tự cho rằng cái gì cũng vật đẹp giá thấp, tùy tiện đụng, tùy tiện dính! Nhưng tại sao cậu ấy lại không hiểu chuyện như vậy? Vợ anh trai Trang tùy tiện dính như vậy sao? Cậu ấy cho rằng anh cả dễ nói chuyện, anh hai tình cảm cũng dễ thương lượng?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, thở dốc một hơi, thay Văn Phong nói xin lỗi: “Được rồi, chuyện này đúng là Văn Phong làm không đúng! Nếu cậu thật thấy cậu ấy không thuận mắt, tại sao còn giữ hộ chiếu của cậu ấy? Để cho cậu ấy đi chơi một chút không được sao?”
“Ngược lại điểm này anh giống tôi đấy!” Hai mắt Trang Hạo Nhiên có chút sắc bén nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nở nụ cười nói: “Tôi giữ hộ chiếu của cậu ấy, để cho cậu ấy tập trung làm cho xong hạng mục khách sạn dưới nước, cậu ấy mất hứng, học người ta giương đông kích tây, đổi lại biện pháp đòi hỏi với tôi! Nhưng cách chơi của cậu ấy quá thấp, dùng loại biện pháp này muốn để cho tôi thỏa hiệp? Cậu ấy cho rằng, mình đẹp trai hơn tôi sao?”
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, bất đắc dĩ không biết nên làm sao.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lại cứng ngắc, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt mãnh liệt lóe sáng, nói: “Anh là anh trai, có thời gian nhắc nhở cậu ấy! ! Không có việc gì không nên tùy tiện chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi! ! Vợ và công việc đều là ranh giới cuối cùng của tôi! ! Cậu ấy cũng không được chạm vào! Đây là cuộc sống của cậu ấy, một chút cũng không thể thiếu! Hôm nay cậu ấy ngồi trên đầu tôi, sau này vẫn còn muốn ngày nhàn nhã như vậy, nằm mơ!”
Tưởng Thiên Lỗi nghe được manh mối, liền không thể làm gì khác hơn, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Cậu thông cảm cho cậu ấy một chút, dù sao thanh nhiên như vậy, được nuông chiều từ bé, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh tôi và cha mẹ tôi, tự nhiên có chút kiêu ngạo, tự mãn. . . .”
“Cho nên chính là anh không có trông nom dạy dỗ tốt! !” Trang Hạo Nhiên trực tiếp ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi không khách khí nói: “Anh phải đối với cậu ấy giống như khi còn bé đối với tôi vậy, động một chút là bóp chết cậu ấy, đẩy cậu ấy, sỉ nhục khinh khi cậu ấy, không chừng bây giờ cậu ấy cũng đẹp trai thông minh giống như tôi !”
“. . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nói nên lời, không biết nên làm sao.
Trang Hạo Nhiên nhìn dáng vẻ anh lúng túng, hai mắt thầm thoáng qua nụ cười, giống như có chút không đành lòng, đổi lại một tư thế, tựa vào ghế, mới nhàn nhã nói: “Tôi nha, lúc nảy trong cuộc họp, hung hăng sửa chữa cậu ấy một phen, người nên trừng phạt, đều đã trừng phạt không sót một ai! Có người của tôi, cũng có người của anh ! Cũng là vì để đạt được mục đích công bằng, anh chớ để ý!”
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nhìn anh, dáng vẻ lại giống như Tổng Giám đốc tập đoàn, bày ra thái độ nghiêm nghị nói: “Nhưng nói thật, gần đây mô hình của phòng thiết kế giao cho tôi, tôi xem thật sự phiền mắt! Tôi không nhịn được nhớ tới một chuyện, khách sạn dưới nước, nếu lấy đáy biển làm chủ đề, chúng ta nhất định phải trình bày đa dạng thế giới đáy biển, cho nên lúc nảy tôi vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến một mô hình! Chính là phái người xây dựng phòng trưng bày cá mập thật lớn dưới đáy biển! ! Phòng trưng bày cá mập này nhất định phải làm bằng thủy tinh, mộng mơ huyền ảo, rất đẹp!”
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, lại im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, anh cố làm ra vẻ thần bí cười nói: “Không phải Văn Phong có chứng chỉ thợ lặn? Tôi sẽ giao hạng mục này cho cậu ấy! ! Để cho cậu ấy dẫn dắt đội kỹ sư dưới nước, mỗi ngày đến khu trưng bày cá mập động vật hoang dã của chúng ta, mỗi ngày ngâm ở trong nước với cá mập vài giờ, nghiên cứu tạp quán của cá mập! ! Sau đó tìm thêm linh cảm chính xác, nhìn xem làm thế nào để xây dựng phòng trưng bày cá mập trong phòng ăn giống như sân chơi!”
Lúc này vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi mới có chút động đậy, trên mặt lộ ra chẳng biết làm thế nào, nhìn anh, thở dài nói: “Cậu không cần ác như vậy mà?”
“Cứ làm như thế! !” Trang Hạo Nhiên giống như ăn no, trực tiếp nở nụ cười nhắc tây trang của mình đứng lên, nhìn anh nói thẳng: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi phái người giám sát cậu ấy, nhất định phải ngâm ở trong phòng trưng bày cá mập đủ ba giờ cho tôi, đối với mệnh lệnh của tôi, không cho phép cãi lại! Nếu như sớm một phút đồng hồ, tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ hạng mục khách sạn dưới nước do cậu ấy phụ trách, khoá sổ toàn bộ tiền bạc của cậu ấy ở trong và ngoài nước, trả hộ chiếu của cậu ấy, ném cậu ấy trở về nơi cha mẹ của cậu ấy ở San Francisco Mĩ! !”
Tưởng Thiên Lỗi nhất thời ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, nhắc lại ý kiến của mình nói: “Cá tính của cậu ấy cũng không khác cậu, cũng thích tự do, không cần làm ngược lại!”
“Vậy hãy để cho cậu ấy đấu với tôi, người nào thắng, người kia ăn một đĩa bạch tuộc tươi! Cậu ấy cho rằng tôi giống như anh ! Rất dễ thương lượng sao? Hiện tại tôi muốn hung hăng sửa trị cậu ấy! !” Trang Hạo Nhiên vừa mặc tây trang, vừa vẻ mặt đứng đắn chỉ vào Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Anh nhớ đó! ! Chuyện này là anh ra chủ ý, không có quan hệ tới tôi! ! Nếu như anh không dạy dỗ cậu ấy thật tốt, tôi sẽ thật sự sẽ gom chuyện tối hôm qua anh thiếu chút nữa ăn vợ tôi cùng tính một lượt! !”
Tưởng Thiên Lỗi thật hết cách với anh nói: “Trang Hạo Nhiên! ! Chuyện này tôi thay cậu ấy nói xin lỗi không được sao?”
“Anh thay cậu ấy ăn cơm đi! !” Trang Hạo Nhiên cài cổ áo, sắc lạnh lẽo nhìn cả bàn món ăn vặt, anh lại tức giận, liền đưa tay chỉ một cái đĩa trng đó, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Nhìn xem, đều là món gì! Anh mau ăn hết bàn này cho tôi, không nên lãng phí hơn hai ngàn đồng của tôi ! !”.
Anh nói xong, đã hết sức nhanh chóng xoay người đi ra ngoài. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cảm giác bất đắc dĩ đứng tại chỗ, nhìn anh đi khỏi, muốn nói gì đó, nhưng chỉ đành phải thở dài một cái. . . . . .
“Tổng Giám đốc!” Lúc này Đông Anh, thấy Trang Hạo Nhiên khí thế hung hăng đi ra ngoài, vội vàng đi vào, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, hết sức cẩn thận tò mò hỏi: “Anh. . . . . . Không có sao chứ?”
Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt, im lặng do dự một lúc lâu, mình cũng có chút tức giận gấp gáp nói: “Lập tức gọi Văn Phong trở về cho tôi! Thứ vô dụng này ! !”
***
Con phố thức ăn !
Đường Khả Hinh cùng Tưởng Văn Phong vẫn ngồi ở trước một quầy thức ăn, ăn xiên que nóng hổi, vô cùng vui vẻ, không ngờ lúc này điện thoại di động vang lên, cô tò mò quay đầu, vừa nhai, vừa nhìn Tưởng Văn Phong.
Tưởng Văn Phong cũng có chút ngạc nhiên, lấy điện thoại di động ra, nhấn nghe máy, nghe được âm thanh bên kia, sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, im lặng do dự một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Khả Hinh, có chút khó khăn gấp rút nói: “Này! Tôi đột nhiên có chút việc, phải đi rồi ! Cô từ từ ăn!”
“À? Tại sao?” Đường Khả Hinh tò mò hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không biết!” Tưởng Văn Phong không nói hai lời, trước hết móc tiền trả, lập tức xoay người đi ra ngoài.
“Này ! !” Đường Khả Hinh không nhịn được gọi anh lại, nhưng nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất ở trong đám người, cô không khỏi chớp mắt một cái, mới xoay người tiếp tục ăn, không ngờ nghe được hai nữ sinh trung học ngồi bên cạnh, không ngừng cầm điện thoại di động, phóng đại hình tin tức giải trí, đỏ mặt nói: “Thật sự rất đẹp trai nha!”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, không nhịn được mỉm cười, vừa nhai ruột non dồi cay, vừa liếc về phía màn hình điện thoại bên cạnh, sau đó teng một tiếng, trong đầu như bị người gõ Đồng La (*), cô lập tức không thể tin nổi, hai mắt trợn to, nhìn trong màn hình điện thoại di động kia, đang mở tấm hình Tưởng Văn Phong thân mật dắt tay của mình đi về phía trước, cô nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, gấp gáp đoạt lấy điện thoại di động kia, ngón tay điên cuồng trợt xuống một tấm hình, không ngờ chính là tấm hình Tưởng Văn Phong thân mật đút mình ăn cá tươi, cô cảm thấy kinh hoảng nhăn mặt kêu to: “Mẹ ơi, phiền toái rồi !”
Chú thích (*): Đồng La, cái chiêng