Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 120: Ngủ dậy bị bắt 2

Khả Hinh cúi đầu, nhìn khối thịt cá thật tươi ngon trong chén mình, phía trên có một chút hành lá cắt nhỏ, cô suy nghĩ một lúc, mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhu nói: “Tiểu Nhu. . . . . . Có có hứng thú học rượu đỏ không? Học đàng hoàng, sau này dựa vào năng lực của mình, đi thưởng thức rượu đỏ.” (Tiểu Nhu là nhân vật chính trong phần 2).

Tiểu Nhu gắp khối đầu cá thả vào trong chén mình, nghe Khả Hinh hỏi, liền cười nói: “Tôi . . . . . Tôi rất ngốc, học không được đâu.”

“Cô không cần quan tâm đến chuyện này, nếu cô muốn học, tương lai vẫn có cơ hội nhận được sự ủng hộ của Laurence tiên sinh. Nếu cô khát vọng như vậy, tôi sẽ hết sức nghiêm túc dạy cho cô thưởng thức rượu đỏ.” Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nghiêm túc nói.

Nhã Tuệ quay đầu, nhìn Khả Hinh.

Tiểu Nhu cầm đũa, rất nghiêm túc nghĩ vấn đề này.

“Tôi biết cô thích rượu đỏ, tôi có thể cảm nhận được. Cô là một người rất hưởng thụ cuộc sống, nhất là hưởng thụ vui vẻ, người như vậy, nhất định có thể nếm ra mùi vị rượu đỏ. Cô chấp nhận học không?” Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nói.

Tiểu Nhu nghe Khả Hinh nói vậy, con ngươi càng ngày càng sáng lên, cuối cùng sáng lấp lánh nhìn Khả Hinh nói: “Tôi thật sự có thể không?”

Khả Hinh cười gật đầu nói: “Ừm!”

Tiểu Nhu do dự một lúc, rốt cuộc cười nói: “Tốt! Nhưng tôi rất ngốc, cô phải từ từ dạy tôi a, tôi không có gì cả, nhưng sau này tôi sẽ làm giúp việc cho cô, cô kêu tôi làm gì tôi cũng chấp nhận, tôi đem Long Nhãn của nhà tôi cho cô.”

“Đừng nói với tôi Long Nhãn nữa ! Hôm nay bởi vì Long Nhãn, thiếu chút nữa hại chúng tôi thảm rồi.” Nhã Tuệ cười nói: “Cạn ly đi!”

“Cạn ly! Vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, cạn ly! !” Tiểu Nhu vô cùng vui vẻ nâng ly rượu đỏ, hướng về phía mọi người cạn ly, cười nói.

Ba cô gái lại cụng ly một lần nữa! uống một hơi cạn sạch rượu đỏ trong ly, lại vui vẻ cầm đũa lên, ăn món ăn trên bàn, trò chuyện vô cùng vui vẻ, Nhã Tuệ còn đặc biệt hát vài khúc hát vui vẻ, mấy người cùng nhau vỗ tay, cùng uống rượu…, đến cuối cùng tất cả mọi người cảm giác uống chưa tận hứng, lại mang bia uống tiếp, uống đến say ngất, Tiểu Nhu ngã ở trên ghế sa lon trước tiên, Khả Hinh và Nhã Tuệ cũng ngã ở trên ghế sa lon, mặt đỏ lên, tất cả đều say, muốn ngủ thiếp. . . . . .

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Tiểu Nhu mơ mơ màng màng mở mắt, thở dốc một hơi, đầu óc choáng váng, cau mày, ngẩng đầu lên nhìn thấy có một điện thoại di động ở trên bàn trà, màn hình sáng lên màu xanh, trong lòng của cô lẩm bẩm là điện thoại của ai vậy? Cô liếc nhìn Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người giống như miếng bánh ga-tô chồng lên nhau, ngủ ngon lành, cô gian nan đưa tay, cầm lấy điện thoại, trực tiếp nhận máy, đầu óc choáng váng đáp lời: “Alô. . . . . .”

“Xin chào, xin cho gặp cậu chủ Tô. . . . . .” Có tiếng của một người đàn ông vô cùng nghiêm túc, giọng nói rất cung kính.

Tiểu Nhu cau mày, híp mắt, liếc mắt nhìn điện thoại di động và dãy số này, nhưng số ID không hiện lên, cô mang theo cảm giác say, mơ hồ nói: “Nơi này không có cậu chủ Tô, ông là ai? Gọi nhầm rồi?”

“Đây chính là số của cậu chủ Tô! Cô là ai, tại sao giữ điện thoại di động của cậu ấy?” Giọng nói của người đàn ông này bắt đầu cứng rắn.

“Nơi này không có cậu chủ Tô, chỉ có ba cô gái, chúng tôi cũng không biết anh ấy, ông đừng gọi điện thoại nữa, chúng tôi buồn ngủ. . . . . .” Tiểu Nhu choáng váng muốn cúp điện thoại.

“Lập tức nói cho chúng tôi biết, tại sao cô giữ điện thoại cậu chủ Tô!” Đột nhiên người đàn ông này dùng giọng nói nghiêm nghị nhanh chóng hỏi!

“Tôi đã nói rồi, nơi này không có cậu chủ Tô, cho dù có, tôi cũng. . . . . .” Tiểu Nhu nói tới chỗ này, đột nhiên cảm giác say xông lên đầu, lòng bàn tay mềm nhũn, điện thoại di động rơi trên mặt đất. . . . . .

“Alô. . . . . . alô. . . . . . alô. . . . . .” Tiếng điện thoại kéo dài, sau đó đối phương truyền đến một tràng âm thanh dồn dập nói: “Cậu chủ có thể gặp nguy hiểm! Lập tức thông báo cho ông chủ!”

Trong điện thoại thật nhỏ truyền đến âm thanh rất hỗn loạn, thế nhưng trong phòng ba cô gái đều ngủ say sưa, hoàn toàn không biết đã gây ra họa lớn gì, bọn họ cứ ngã đầu ngủ mê.

Trời đã tối. Nghe nói tối hôm nay có bão đổ bộ vào đất liền vào lúc gần tám giờ tối, lúc ban đầu có gió ít, cây cối lay động mấy lượt, sau đó bầu trời càng lúc càng ướt sủng, chợt một trận gió lớn quét khắp thành phố, mưa to bắt đầu ập đến, thật sự càn quét !

Ở trong mưa gió bão táp, xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn xanh đỏ chạy lẫn vào trong thành phố, sau đó căn cứ hệ thống vệ tinh, rất nhanh đi tới chỗ nào đó, vô số đặc cảnh và Cục trưởng Cục cảnh sát nhanh chóng đi xuống xe, trong lúc Thị trưởng thành phố và một số quan chức cao cấp khác còn chưa tới, lập tức xông về phía tòa lầu nhỏ!

Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !

Ầm ầm ầm ầm ầm! ! Ầm ầm ầm ầm ầm! !

Mấy cô gái nhỏ ngủ ở trên ghế sa lon, từ trên ghế sa lon ngồi dậy, nghe tiếng gõ cửa kinh khủng, mới phát hiện gió lớn lẻn trong nhà thật lạnh lẽo, thậm chí gió thổi cuốn lên một góc rèm cửa sổ, các cô mở to đôi mắt mơ hồ, vẫn không biết xảy chuyện gì, nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai gõ cửa à? Gõ lớn tiếng như vậy?”

Đầu óc Tiểu Nhu rất ngốc nghếch giống như heo, mái tóc rối loạn, phát huy bản lãnh của người làm, đứng lên trước, muốn chạy đến cạnh cửa mở cửa cho người ta, không ngờ người mới vừa đi tới cửa, tay còn chưa cầm khóa, cửa phịch một tiếng, bị đẩy ra! !

Cô a một tiếng, vẫn chưa hết, cả người giống như con ruồi, bị ép tới trên tường!

“Không được nhúc nhích! !” Mười mấy tên đặc cảnh tràn vào, cầm khẩu súng màu đen, chỉ vào Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, đạn đã lên nòng! !.

Nhã Tuệ và Khả Hinh hoảng sợ đến con ngươi muốn rớt ra, đôi tay không biết làm sao, loạn xạ giơ lên đầu hàng. . . . . .

Nhất định đây là một đêm không bình thường.

Hơn nữa, có một quy định không bình thường, ban đêm nhiễu loạn đã không bình thường, đây là chuyện gì? Chính là nội quy của Khách sạn Á Châu, phàm là nhân viên cấp quản lý trở lên, trong thời gian còn làm việc, khi xảy ra tranh chấp pháp lý và hình sự, muốn nộp tiền bảo lãnh ra ngoài thì phải có chữ ký của Tổng Giám đốc xác nhận tình huống, mới có thể phái luật sư cố vấn khách sạn đi chuộc người! Mà Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, lần trước được Tổng Giám đốc đề bạt đã sớm tiến vào giai đoạn xét duyệt cấp quản lý, có nghĩa là, người này chỉ bước nửa chân vào hàng ngũ quản lý, cho nên trong 10 phút ngắn ngủi, Trưởng phòng hành chính mở một cuộc họp đầy tranh cãi, quyết định báo cáo lên Tổng Giám đốc, chuyện Phó Quản lý Lưu Nhã Tuệ, bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, xin ý kiến của Tổng Giám đốc.

Đông Anh nghe điện thoại, trên mặt không biết lộ ra vẻ gì, thậm chí cô cho rằng mình nghe lầm, hỏi một lần nữa: “Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì? Cô nói quản lý Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu Nhã Tuệ bị tình nghi có hành vi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, thậm chí có có thể hành động mưu hại rồi bị bắt vào cục cảnh sát?”

“Đúng vậy!” Trưởng phòng hành chính bất đắc dĩ trầm trọng nói: “Còn có hai nhân viên khác của khách sạn chúng ta, một người tên Đường Khả Hinh, một người tên Ninh Tiểu Nhu, họ cũng bị bắt rồi.”

Ánh mắt Đông Anh thoáng xốc xếch chợt lóe lên, cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Để điện thoại xuống, đi ra phòng thư kí, cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi ra khỏi phòng Tổng Giám đốc, phong độ nghiêm nghị cài xong cúc áo âu phục, đi ra ngoài, cô có chút căng thẳng gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . . Phòng hành chánh đột nhiên có việc gấp.”

Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước cửa Văn phòng, ngưng mặt nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Việc gì?”

Đông Anh thật sự rất bất đắc nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô.

Đông Anh nhanh chóng nói: “Lưu Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh, còn có Ninh Tiểu Nhu nhân viên của nhà hàng tây bởi vì bị tình nghi gây bất lợi cho cháu trai của Thủ tướng, bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị cảnh sát bắt rồi.”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên nhìn cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK