Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846: LỜI NÓI THẬT VÀ DỐI TRÁ

Vào buổi trưa.

Một chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng dừng ở trước đại sảnh khách sạn.

Lãnh Mặc Hàn mặc tây trang màu đen từ chỗ ngồi sau xe nhanh chóng đi ra, cầm điện thoại di động, ngưng mặt lắng nghe Uyển Thanh nói, hai mắt chợt lóe nói: “Tối mai. . . . Chuẩn bị xong?”

Uyển Thanh tựa vào trước máy vi tính, nhìn mấy người căn phòng bí mật đang nhanh chóng phân tích nguồn gốc và số liệu trong điện thoại, cầm điện thoại di động gật gật đầu nói: “Đúng vậy! ! Tần Vĩ Nghiệp này là Thị Trưởng tiền nhiệm, đối với chuyện đề phòng nghe lén, tâm lý phòng bị cực cao! Mà nghe giọng điệu của đối phương, dường như là làm việc cho anh ta, mà không phải hợp tác!”

Lãnh Mặc Hàn chuyển mắt, nghĩ ngợi chuyện này.

Uyển Thanh lại phân tích tiếp: “Chúng ta đối với tình huống xung quanh Tần Vĩ Nghiệp, thực hiện một loạt tin tức theo dõi, theo tình huống chúng ta theo dõi và phân tích, anh ta cũng không có liên hệ với ai! Hôm nay lúc anh ta lên đường, không ngờ người của chúng ta bị mất dấu, nhưng đã phá giải được mật mã nhật kí trò chuyện điện thoại của anh ta! Chuyện này không biết là may mắn hay là bất hạnh?”

Lãnh Mặc Hàn dừng ở giữa đại sảnh khách sạn, suy nghĩ chuyện này.

Uyển Thanh nói tiếp: “Mỹ Linh đang nhanh chóng điều tra nơi phát tín hiệu cuộc điện thoại của Tần Vĩ Nghiệp, muốn biết vị trí hiện tại của anh ta, nhưng khả năng có thể lấy được không lớn, mà nơi phát tín hiệu của người liên hệ, chúng ta cũng không có biện pháp nắm được !”

“Hiện tại chủ yếu nhất không phải tìm nơi phát tín hiệu. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn cầm điện thoại di động lạnh nhạt nói: “Hiện tại chủ yếu nhất plà . . . . . Tối mai. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Uyển Thanh nghĩ tới vấn đề này, cũng không hiểu rõ.

“Bên Như Mạt tiểu thư theo dõi như thế nào?” Lãnh Mặc Hàn hỏi nhanh.

Uyển Thanh lập tức nói: “Mấy ngày này theo dõi, tất cả đều bình thường. Trước mắt cô ấy đang ở nhà hát kịch Á Châu tham gia tiệc từ thiện tối mai, cũng không có phát hiện cô ấy có cử động khác thường, chỉ cùng một số bà vợ của chủ tịch có thân phận không bình thường lo lắng thảo luận về bữa tiệc từ thiện tối mai.”

Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, sâu kín nói: “Tiệc từ thiện tối mai. . . . . .”

Uyển Thanh có chút kinh ngạc cầm điện thoại di động, nghe ra giọng điệu này nói: “Anh cảm thấy. . . . . . Bọn họ sẽ có khả năng ra tay trong bữa tiệc từ thiện? Không thể nào đâu? Phải biết, khách tham gia bữa tiệc từ thiện tối mai, chủ yếu là Thủ tướng và Thị Trưởng đương nhiệm, cho dù bọn họ có gan to bằng trời, bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không thể đột phá tầng tầng kiểm soát, xảy ra chuyện này, đừng ai mong sống sót! Đoán chừng Tần Vĩ Nghiệp không làm loại chuyện này, em cảm thấy một âm mưu chuẩn bị kỹ càng, không thể nào ngây thơ như vậy!”

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lập tức căn dặn nói: “Hôm nay đến ngày mai, Tần Vĩ Nghiệp nhất định sẽ có hành động! Mọi người nhìn chặt một chút! ! Nhân tiện đem danh sách biểi diễn tiệc từ thiện cho tôi, tôi muốn xem một lần!”

“Vâng” Uyển Thanh gật đầu.

Lúc này, Lãnh Mặc Hàn trăm tơ nghìn mối, dự cảm có chuyện xảy ra, anh nặng nề thở gấp, tay cầm điện thoại di động rũ xuống, suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng bấm số điện thoại của Tô Lạc Hoành! !

“Alô?” Tô Lạc Hoành đang bận rộn trong phòng làm việc.

“Phân tích hình của đứa trẻ, rốt cuộc khi nào mới xong ?” Lãnh Mặc Hàn vội hỏi.

Tô Lạc Hoành hơi xoay người, nhìn trong màn hình một cái máy vi tính khác, hiển thị hình ảnh một đứa trẻ, phía dưới chính là số liệu phân tích, dùng tốc độ giây nhanh chóng chắt lọc, anh gõ bàn phím, nhìn đường cong màu đỏ sắp chuyển đến một nửa, liền nói: “Còn thiếu một chút nữa!”

Lãnh Mặc Hàn thở gấp mấy hơi, liền cúp điện thoại, nhanh chóng bước đi, đoán chừng một lúc, Uyển Thanh đã gửi danh sách tham gia tiệc từ thiện tới phòng làm việc của mình.

“Oa! Con heo nhỏ này thật đáng yêu! Nó thật sự không lớn lên sao?” Một giọng nói trong veo đáng yêu vang lên.

Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, chậm rãi dừng bước, theo tiếng nói nhìn vào trong một phòng cà phê trang nhã ở bên cạnh. . . . . .

Bện trong một phòng cà phê trang nhã bị một bụi cây nhiệt đới che lại.

Lãnh Mặc Hàn hơi cau mày, nhích người, tránh cây nhiệt đới kia, rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Nhu mặc áo len màu trắng tay ngắn, váy ngắn hoa nhỏ màu hồng, mái tóc suông thẳng, buộc cái vòng tóc màu trắng, mỉm cười ngồi ở trong một căn phòng trang nhã bên này, mở một cái hộp nhỏ màu hồng, hai mắt đang trợn to nhìn bên trong lớn con heo nhỏ màu hồng lớn bằng ba nắm tay, vui vẻ không ngẩng đầu, nhìn một thanh niên ở đối diện, cười nói: “Tôi thật thích ! Anh mua ở đâu?”

Ánh mắt của Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, liếc mắt nhìn cô vui vẻ như vậy, mới quay mặt sang nhìn bên kia một chút. . . . . .

Một thanh niên tuổi chừng hơn 20 tuổi, mặc áo sơ mi màu xanh kẻ ô, quần tây màu đen, để mái tóc ngắn rực rỡ, đeo kính mắt màu đen, có chút nghiêm túc, vui vẻ nhìn Tiểu Nhu ở đối diện, nói: “Tôi mua ở trên mạng!”

“Trên mạng cũng có thể mua heo à?” Tiểu Nhu nghe nói như thế, vui vẻ không tả nổi, hai mắt trợn to, nhìn thanh niên kia, vui mừng nói: “Mở cửa hàng online, mình cũng có trại nuôi heo sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Hoặc có thể liên hệ với trại nuôi heo! Lúc nhận được đơn đặt hàng, cũng có thể cầm hoá đơn đi nhận hàng!” Người thanh niên cười nói.

Tiểu Nhu lại sùng bái nhìn người thanh niên ở đối diện, híp mắt cười rộ lên nói: “Người đi học từ nước ngoài trở về, chính là không giống nhau! Hiểu biết mọi thứ ! Ngay cả có thể mở cửa hàng online nuôi heo cũng biết! Anh quá lợi hại!”

Người thanh niên có chút ngượng ngùng, đẩy gọng kính mắt, cúi đầu.

Trên mặt Lãnh Mặc Hàn hiện lên nụ cười bất đắt dĩ, nhìn cô gái ngốc kia.

Người thanh niên tiếp tục ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng nhìn Tiểu Nhu, đẩy kính mắt một cái, cười nói: “Tôi . . . . . Tôi mới vừa từ nước ngoài trở về chưa được mấy ngày, liền nghe mẹ nói muốn giới thiệu cho tôi một cô gái nhỏ. . . . . . thật ra lúc đó tôi có chút không thích, bởi vì chuyện xem mắt, cảm giác có chút không đáng tin, cho nên mẹ của tôi cho tôi vé tiệc đứng, tôi không có tới. . . . . . cô không trách tôi chứ?”

Tiểu Nhu thật ngây thơ, trong sáng khả ái lập tức gật đầu.

Người thanh niên có chút thích ngẩng đầu, nhìn Tiểu Nhu, cười nói: “Nhưng hôm nay tôi vẫn cảm thấy muốn đi qua nói xin lỗi với cô, thuận tiện mang theo một chút lòng tò mò, muốn gặp cô một lần. . . . . . Không ngờ, phát hiện cô gái cùng tôi xem mắt. . . . . . Thật đẹp. . . . . .”

Tiểu Nhu nghe nói như vậy, mặt lập tức hơi ửng hồng, vội vàng cúi đầu, xấu hổ nở nụ cười.

Lãnh Mặc Hàn đứng ở một bên, nghe người trẻ tuổi, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng biết không nên quấy rầy người khác, vừa lúc có việc gấp, không thể làm gì khác hơn, cất bước đi khỏi. . . . . . Không ngờ mới vừa đi về phía trước mấy bước, ánh mắt lại hơi lóe lên, không biết đang do dự cái gì. . . . . .

Người thanh niên lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu có chút xấu hổ cười hỏi: “Cô. . . . . . Đối với con heo nhỏ của tôi có ấn tượng như thế nào?”

Tiểu Nhu có một chút xấu hổ, cúi đầu, đỏ mặt cười nói: “Rất tốt. . . . . .”

Người thanh niên thật vui vẻ, tay chân có chút luống cuống, nâng cà phê lên uống một hớp, lại ngẩng đầu lên, nhìn cô cười nói: “Vậy. . . . . . Cô đối với tôi có ấn tượng như thế nào?”

Tiểu Nhu càng có chút ngượng ngùng cúi đầu, nghiêm túc và thẳng thắn nói: “Tôi . . . . . Tôi khi đó. . . . . . tôi nghe cha nói đến anh, nói anh. . . . . . A. . . . . . du học từ nước ngoài trở về, tôi liền rất sùng bái anh. . . . . . Tôi cảm thấy chỉ cần là người đi ra nước ngoài, tôi liền rất sùng bái anh! Bởi vì anh có rất nhiều rất nhiều kiến thức! Tôi cũng muốn ra nước ngoài !”

“Cô muốn đi đâu, tôi có thời gian dẫn cô đi!” Người thanh niên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô cười nói.

“Có thật không?” Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên này, phát hiện lúc đầu anh có chút thật thà đàng hoàng, nhưng khi cười, rạng rỡ như ánh mặt trời, lại không nhịn được cúi đầu, đỏ mặt nở nụ cười.

Người thanh niên cũng có chút kích động cúi đầu nở nụ cười.

Con heo nhỏ trong hộp bánh ngọt màu hồng ở giữa hai người trẻ tuổi, nhảy loạn hai bên, thân thể còn có vằn hoa mai thật không tệ, hàm răng hai bên khóe miệng, trông có chút “Đáng yêu”. . . . .

“Con heo này thật sẽ không lớn lên?”

Có một giọng nói nhàn nhạt bay tới.

Hai người trẻ tuổi đồng thời ngẩng đầu lên. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đứng ở trong phòng trang nhã, lộ ra nét mặt cười như không cười, cầm điện thoại di động nhìn con heo nhỏ trong hộp bánh ngọt màu hồng.

“Lãnh Phó tổng?” Tiểu Nhu nhất thời có chút kinh ngạc căng thẳng đứng lên, nhìn anh.

Người thanh niên cũng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn, cảm thấy bên cạnh rất nhiều nhân viên đi qua cũng cung kính nhìn về phía anh khom lưng gật đầu, anh ta càng có chút không hiểu. . . . . .

Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nhìn cách ăn mặc của Tiểu Nhu hôm nay so với ngày đó cô đến nhà mình có vẻ chín chắn và xinh đẹp hơn.

Tiểu Nhu cũng tò mò chớp mắt to, ngây thơ đơn thuần nhìn Lãnh Mặc Hàn.

Lãnh Mặc Hàn không có nhìn lại cô, ngược lại quay đầu lại nhìn người thanh niên đàng hoàng thật thà ở trước mặt, hai mắt thâm thúy hiện ra nụ cười hơi trêu đùa nói: “Nếu như con heo này . . . . . . tương lai nó còn lớn, thì cậu làm thế nào?”

“À. . . . . .” Người thanh niên nghe nói như vậy, có chút mất tự nhiên, suy nghĩ một chút, lại căng thẳng nhìn Tiểu Nhu hỏi: “Tiểu Nhu, đây là ai vậy ?”

“Anh ấy. . . . . . Anh ấy là Phó tổng của tập đoàn chúng tôi!” Tiểu Nhu lập tức nói.

“Ồ. . . . . . À. . . . . .” Người thanh niên đứng ở nơi đó không biết nên làm sao, có chút lúng túng.

“Hỏi cậu đấy. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn nhìn người thanh niên, lại hơi lộ ra nụ cười khinh bỉ, hỏi: “Nếu. . . . . . Con heo này, tương lai nó còn lớn thì cậu làm thế nào? Cũng chứng tỏ, lần đầu tiên cậu bày tỏ tình cảm với một cô gái nhỏ, cậu nói dối rồi ! Đối với một người đàn ông, điều này rất quan trọng.”

Người thanh niên đỏ mặt.

Hai mắt Tiểu Nhu cũng lập tức trợn to, nhìn người thanh niên này, trong miệng có chút lẩm bẩm nói: “Nó. . . . . . Nó thật sự là con heo nhỏ đúng không? Sẽ không lớn lớn đúng không? Ý của tôi  sau này. . . . . . Ngày ngày ôm nuôi ở trong nhà. Nhưng trưởng thành sẽ rất phiền toái!”

Người thanh niên nhất thời ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Nhu lại cười nói: “Thật. . . . . . Không lớn nữa! Tin tưởng tôi, chủ cửa hàng online cũng giới thiệu với tôi như vậy!”

“Cái trang web đó tôi giúp cậu tra một chút. . . . . . Nước ngoài tôi cũng đi qua. . . . . . Tôi hiểu cũng không ít. . . . . .” Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn anh ta, lộ ra chút khí thế.

“Đúng vậy! Anh nói cho chúng tôi biết đi Lãnh Phó tổng!” Tiểu Nhu lại kiên quyết nói.

“. . . . .” Người thanh niên lập tức nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu không biết nên làm sao. . . . .

Tiểu Nhu trợn to hai mắt, thật ngây ngốc, thật ngây thơ nhìn anh ta.

Lãnh Mặc Hàn cũng cười như không cười nhìn anh ta.

“. . . . . . . . . . . .” Người thanh niên vẫn không nói lời nào, mặt sung huyết đỏ bừng.

Tiểu Nhu híp mắt nhìn vẻ mặt của anh ta, dù ngốc nghếch đi nữa cũng biết, nhất thời cắn chặt môi dưới, đau lòng kích động mếu máo nói: “Ghét! Gạt người! Đã nói không lớn nữa, lại lớn lên rồi !”

“Bây giờ nó chưa lớn mà?” Người thanh niên lại gấp gáp nói.

“Cậu xem một chút hàm răng nó như vậy? Đây chính là heo rừng lai giống. . . . . .” Ngón tay Lãnh Mặc Hàn gạt gạt miệng con heo, nói: “Nó trưởng thành, có thể ăn hết các người !”

“Anh làm cho tôi rất đau lòng!” Tiểu Nhu nói xong, liền cảm thấy tức giận chạy ra ngoài! !

“Này !” Người thanh niên lập tức có chút đau lòng gọi cô.

Lãnh Mặc Hàn không nói nữa, vẻ mặt chỉ hơi lộ ra nhàn nhạt, nhìn bóng lưng Tiểu Nhu chạy ra ngoài, liền chậm rãi đi theo sát ra ngoài. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK