Chương 505: KHÔNG XỨNG
Thật ra, ở Luân Đôn mùa xuân vẫn tới sớm hơn so với nơi khác, mưa tuyết hiếm thấy, còn có sương mù, tất cả cảnh vật mơ hồ.
Mưa tuyết đi qua, rét lạnh nhanh chóng tràn tới, ánh mặt trời muốn xuyên qua tầng mây, nhưng vẫn không thể xuyên qua, trên bầu trời tạo thành một vầng sáng, nhẹ nhàng phân tán khắp cả đất nước lạ, nơi xa truyền đến một tiếng chuông, một chiếc xe hai tầng màu đỏ thẫm dần dần chạy dọc theo con đường uốn lượn. . . . . .
Đã biết sương mù Luân Đôn chưa? Nó càng làm nổi bật thành phố sương mù mông lung này, còn có tầng tầng kiến trúc lãng mạn ẩn sâu bên dưới, nhưng những thứ này, bạn phải một mình đi khám phá, trên những cửa sổ có hoa văn màu trắng, màu nâu, màu xanh lá cây, màu đỏ, lộ ra ánh đèn vàng cam, thật ấm áp.
Thành phố ướt át vốn có hương vị độc đáo, bởi vì hương vị của nó, càng đọng lại.
Ở cửa xe điện ngầm, một cô gái đã đi đến toilet gần đó thay lại áo len cổ lọ màu đen, quần jean bó sát người màu đỏ, mang giày tuyết màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, đội cái mũ màu đỏ thẫm, ôm cái rương của mình, không dám đi bất kỳ nơi nào, chỉ núp ở trong vách tường màu trắng, sắc mặt tái nhợt, bụng đói cồn cào mở đôi mắt rời rạc không còn hơi sức, liếc mắt nhìn lối đi cầu thang nhỏ, đoàn người lui tới, chợt có một ông già người Anh 60-70 tuổi, mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh, quần tây màu đen, ngậm xì gà, đeo mắt kính, dừng lại, nhìn cô gái nhỏ một cái.
Bởi đó trước bị xua đuổi, người thành phố này lạnh lùng nện mạnh trên đầu cô gái nhỏ này!
Cô lập tức lo sợ đề phòng, ôm cái rương của mình, hai mắt run rẫy ngẩng đầu lên, dán chặt vách tường, nhìn ông già kia.
Giống như cảm thấy cô sợ hãi và đề phòng, ông già đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn người nọ đi, cô mới thở dốc một hơi, cơnkhát nước làm cho đầu óc cô gần như thất thểu và rời rạc, sắc mặt tái nhợt, thậm chí tràn ra một chút mồ hôi, mặc dù gió tuyết đã qua, giá rét cực độ đã hết, cô không biết hiện tại là lúc nào, cũng không dám nhờ bất kỳ ai giúp đỡ, chỉ biết nếu như sắc trời đã tối, mình không thể ở nơi này. . . . . .
Run rẩy . . . . . .
Cả người cô gái này lạnh lẽo run rẩy, mệt nhọc không còn chút sức lực nào, mạnh mẽ chống thân thể đứng lên, không ngờ chân trượt, cô kêu khẽ một tiếng, cả người kể cả cái rương ngã trên đất, cái rương ầm ầm ầm ầm dọc theo cầu thang màu trắng, rớt xuống, cô nằm trên mặt đất, nhìn cái rương rơi đến cua quẹo thang lầu, liền vội vàng, cũng không để ý mệt mỏi, kéo cái rương màu hồng của mình, thở ra hơi lạnh, chạy nhanh tới dưới bậc thang, kéo cái rương nặng nề, nuốt cổ họng khô rát, thân thể chịu đựng vô cùng mệt mỏi, làm cho cô muốn lập tức ngã xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng, kéo cái rương, muốn đi trên cầu thang. . . . . .
Bất đắc dĩ cái rương rất nặng, rất nặng, bên trong còn nhét lung tung khoác và quần áo đã bị làm ướt.
Cô kéo cái rương, cố gắng dùng sức, cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn đi từng bậc từng bậc thang.
Một bàn tay trắng đột nhiên nắm nhẹ tay cầm bên cạnh.
Đường Khả Hinh hoảng sợ lập tức xoay người, trợn to hai mắt nhìn một người đàn ông England, đẹp trai khác thường mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, đeo cà vạt màu đen, thân hình dong dỏng, trong lòng chợt run lên, theo thói quen sợ hãi làm cho cô gấp gáp kéo cái rương của mình, kêu to: “Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?”
“Stop stop. It’s too heavy let mehelp you carry it up!” Người đàn ông England có chút gấp gáp nhưng vẫn hết sức thân sĩ nhìn cô gái này, nói.
“Anh tránh ra! ! Anh tránh ra! ! No! No!” Đường Khả Hinh lại cảm giác hoảng sợ muốn kéo cái rương của mình trở về, gấp đến độ mắt đỏ ngầu! !
“It’s too heavy let mehelp you carry it up!” Người đàn ông England lại nhìn cô gái này, kiên trì nắm chặt cái rương trong tay cô, dùng ánh mắt và ra dấu tay nhắc nhở muốn mang giúp hành lý đi lên.
Đường Khả Hinh có chút hiểu, nhưng vẫn rất hoảng sợ lo lắng nắm chặt rương hành lý, nhìn anh, trong đầu không nhịn được nhớ tới mới vừa rồi ở trong cửa hàng, có một người phụ nữ England đẩy cái rương của mình, đuổi mình đi. . . . . .
Người đàn ông England lại nhìn cô nở nụ cười ôn nhu mà ngượng ngùng, nắm chặt cái rương hành lý nhỏ của cô, giúp cô kéo lên cầu thang.
Đường Khả Hinh cảm giác anh không phải người xấu, nhưng vẫn hết sức đề phòng, chỉ run rẩy vừa nhìn anh, vừa kéo rương hành lý của mình, chỉ cần anh dám giành cái rương của mình, mình sẽ liều chết ôm không thả.
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Người đàn ông England đã giúp đỡ Khả Hinh, nhắc rương hành lý tới cửa xe điện ngầm, nhìn cô cười khẽ, hai mắt thâm thúy lộ ra một chút ý tốt.
Đường Khả Hinh vẫn hoảng sợ lo lắng, lại thấy người đàn ông quả thật chỉ giúp mình mang cái rương, loại cảm giác này, lại làm cho lòng cô vừa xúc động lại chua xót, vội vàng cúi người, nhìn người đàn ông kia, nghẹn ngào cám ơn: “Thank-you”.
“You’re welcome.” người đàn ông trước mặt, đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhìn người đàn ông kia từ từ đi xa, để lại bóng lưng thân sĩ rất dịu dàng, cô nuốt cổ họng khô rát một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người, hai mắt mơ hồ rời rạc, thấy gió, mưa tuyết đã ngừng, trước mặt là một đường phố rõ ràng, kiến trúc cổ kính, ở trước cửa của mỗi cửa hàng đều có hoa cảnh tao nhã, trong không gian ấm áp ánh đèn màu vàng sáng rực, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người đung đưa ở bên trong, đường phố uốn lượn, hai bên cạnh có hàng cây, rơi xuống từng chiếc lá màu vàng, đèn đường màu đen cổ kính cũng sáng lên ánh sáng màu vàng cam.
Một tiếng chuông dễ nghe truyền đến.
Cô lập tức quay đầu, nhìn một cánh cửa nhỏ trong cửa hàng đã mở ra, một mỹ nữ tóc màu vàng, mặc váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu đen, bên hông thắt đai lưng nơ con bướm xinh đẹp, trong ngực ôm một bó Hoa Bách Hợp xinh đẹp, lộ ra nụ cười ôn hòa, dọc theo đường phố uốn lượn, đi đến phía trước.
Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý, nhìn con đường phố trước mặt, sau mưa gió, người đi đường bắt đầu dần dần nhiều lên.
“Boong, boong, boong. . . . . .”
Tiếng chuông giáo đường truyền đến từ nơi nào ?
Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn cửa ra vào xe điện ngầm, cách con đường đối diện, chính là tòa kiến trúc cổ kính lần đầu tiên mình mới vừa đi lên, thì ra là giáo đường nhỏ thiết kế kiểu Gothic, bên trong đi ra một ông già mặc trang phục tôn giáo màu trắng, lộ ra lạnh nhạt, mang theo nghiêm túc, vẻ mặt thiêng liêng nhìn một vị khách, nói gì đó.
Trên con đường phố uốn lượn chợt truyền đến một ca khúc “Rivers of Babylon”. Ban đầu còn chậm rãi, sau đó tiết tấu vui vẻ hạnh phúc.
Âm thanh giống vẫn máy quay đĩa, xuyên qua lịch sử truyền tới trước mặt của người đời.
Đất nước này, vốn chính là lịch sử và hiện đại hóa mạnh mẽ ăn sâu vào thành phố, cho nên những người ở nơi này khắc sâu truyền thống, nhưng sức sống phơi phới, thỉnh thoảng thấy mấy người da đen, chân đạp xe ròng rọc, vọt qua đường phố ướt át, xe buýt hai tầng màu đỏ thẫm lại chạy qua từ con đường nhỏ uốn lượn, quét qua một cơn gió ấm áp, nồng đậm nét cổ kính.
Trái tim bắt đầu có chút yên tĩnh.
Đường Khả Hinh nắm chặt rương hành lý trong tay, hai mắt rời rạc, dần dần ngưng tụ ánh sáng, dũng cảm bước ra, đi qua con phố.
Ở nước Anh, cửa hàng rất dày đặc, ở thành phố này có hơn 10 triệu dân, rất giỏi về dùng không gian, khi bạn đi dọc theo tủ kính trưng bày, có thể nhìn thấy đồ vật trưng bày bên trong đều hết sức gọn gàng, trong một gian boutique để toàn bộ búp bê, từ lớn cỡ như ngón tay như đến cao hơn một thước, bọn chúng đều ngẩng khuôn mặt mơ mộng tươi cười, thỉnh thoảng còn có một số con cỡ như ngón tay, treo ngược ở trên xích đu trong tủ kính.
Đường Khả Hinh kéo cái rương, tò mò nhìn búp bê trên xích đu, dù sao cũng là cô gái, thấy Barbie nhỏ rất đáng yêu, trong lòng không nhịn được mềm mại, hai mắt bắt đầu dần dần sáng lên.
Ầm!
Có người đi đường đi ngang qua, va vào thân thể của cô một phát.
Cô lại kêu khẽ một tiếng, hoảng sợ ôm cái rương, nhìn người đi đường kia.
“Sor¬ry!” Có một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi, quần áo tùy ý, nhìn Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười đặc trưng, tỏ vẻ nói xin lỗi.
Đường Khả Hinh kéo chặt cái rương, cũng gật đầu một cái.
Người đi đường lui tới càng nhiều lên.
Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc một cái, kéo cái rương, tiếp tục đi về phía trước, trước đó cho rằng trong túi áo khoác ngoài màu trắng của mình còn hai trăm pound, không ngờ cũng bị người sờ vuốt đi, trong túi bên này mất hết đi, trộm thì trộm, còn có 10 pound. . . . . . 10 pound. . . . . . 10 pound có thể làm gì? Ngồi xe điện ngầm hai chuyến sẽ hết, hai mắt của cô hiện lệ, nhưng vẫn cắn chặt răng, tự nói với mình không được phép khóc, không được phép khóc, không dám dùng tiền linh tinh trong túi riêng của mình . . . .
Tiệm bánh mì dọc đường!
Cô kéo hành lý, nhìn vào trong phòng bếp nho nhỏ, toàn bộ trưng bày rất nhiều bánh mì mình chưa từng thấy hoặc đã thấy ở trong nước, còn có các loại bánh bao, cô nuốt nước miếng, hai mắt rời rạc nhìn bánh bao bên trong, mùi hương bay ra không biết ngọt ngào trơn mềm đến cỡ nào, thậm chí từ bên trong cô nhìn thấy một người phụ nữ cầm một khối pizza trong tay, cắn mạnh một cái, sau đó cứ cắn, cắn, cắn, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện.
Đường Khả Hinh nhìn bà ta ăn, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong cửa hàng, nhân viên mới vừa nâng mẻ bánh mì mới, đi ra, phát hiện bên ngoài tủ kính có một cô gái, liền nghiêng mặt nhìn.
Đường Khả Hinh vội vàng kéo rương hành lý, hai mắt có chút xốc xếch và vội vã, bước nhanh đi về phía trước.
Bâng quơ đi về phía trước, bởi vì tâm trạng dần dần khủng hoảng, vẫn không nhìn thấy được phong cảnh đầy xuân sắc.
Lòng của cô dần dần yếu ớt, đang muốn đi về phía trước thì đột nhiên nghĩ tới khách sạn của Trang Hạo Nhiên, giống như gọi là “Heathrow. . . . . .”
Dừng bước lại.
Hai mắt của cô mờ mịt xoay chuyển, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trong lòng không nhịn được thoáng qua cảm giác ấm áp. . . . . .
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta tạm thời đừng liên lạc, em không xứng đàm luận rượu đỏ với anh!”
Có một giọng nói nguội lạnh truyền đến.
Đường Khả Hinh nhớ tới giọng nói này, hai tròng mắt của cô khẽ chớp, không để cho mình rơi lệ, mà nắm lấy cái rương vừa dầy vừa nặng, tiếp tục đi về phía trước, vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa nghĩ biện pháp, đang lúc cô muốn đi qua con phố beer thật dài lại nghe được tiếng cười vui ăn uống, cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một gian lều beer màu xanh lá cây bên ngoài tụ tập hai đội đàn ông, bọn họ rối rít móc tiền bảng anh trong tay nện ở trên bàn nhỏ, hai bên để một ly beer thật to, số lượng tương đương với ba chai beer, sau đó bọn họ dùng tiếng anh nói chuyện gì đó, không biết.
Đường Khả Hinh sững sờ, bởi vì đã làm ở quán bar, hiểu rõ, đây là beer liều mạng, người nào thắng là có thể lấy đi tiền trên bàn, cô không suy nghĩ nữa, tiếp tục kéo cái rương đi về phía trước, nhưng lập tức dừng bước, ánh mắt sáng lên.