Chương 857: TƯỞNG NIỆM
Tòa nhà Hoàn Á!
Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, bên trong phối áo sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo trước cài nơ hoa màu xanh nhạt, dáng vẻ vô cùng hiên ngang, phong độ nghiêm nghị đi ra thang máy, nhanh chóng muốn gọi Tiêu Đồng, chuẩn bị giao cho cô trông coi kỹ bữa tiệc tối nay một chút, lại nhìn thấy người trong văn phòng có vẻ mặt thật kì lạ, anh đang nghi ngờ, liền nhìn Tiêu Đồng. . . .
Vẻ mặt Tiêu Đồng cũng đầy khó xử và gấp gáp đứng ở trước cửa phòng làm việc, cười bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên.
“Chuyện gì ?” Trang Hạo Nhiên đi tới, ngạc nhiên hỏi.
“Bà chủ đã tới!” Tiêu Đồng nói nhanh.
“Mẹ tôi?” Trang Hạo Nhiên nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy !” Tiêu Đồng liền vội vàng gật đầu.
“. . . . . . . . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, nhanh chóng nhớ lại đoạn thời gian này mình có chọc giận bà không vui hay không, thuận tiện ngẫm xem có phải chị lại truyền ra xì căng đan gì đó với người đàn ông kia ở khách sạn rồi hay không?
“Anh đi vào trước đi? Đừng suy nghĩ! !” Tiêu Đồng không dám nói lý do này, vẻ mặt chỉ lộ ra lúng túng nói.
Trang Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn, tự mình đẩy cửa phòng làm việc ra, nghi ngờ đi vào. . . . . .
“Ô ô ô ô ô!” Một tiếng khóc thê lương lập tức truyền đến!
Anh nghi ngờ nhìn về phía phát ra âm thanh!
“Ô ô ô ô ô ô!” Ân Nguyệt Dung ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc của con trai, dùng khăn tay vừa lau nước mắt, vừa ô ô khóc đến thê lương thế kia, giống như kích thích bà nữa, bà sẽ chết! !
“Mẹ! ! Mẹ làm sao ?” Trang Hạo Nhiên thấy mẹ như vậy, lập tức xoay người, đóng cửa phòng làm việc, mới lại nhanh chóng xoay người, căng thẳng nhìn bà, nghiêm trang hỏi: “Có phải mẹ lại xem phim Hàn Quốc khóc hay không!”
Ân Nguyệt Dung nhất thời kích động, rơi lệ ngẩng đầu, trừng mắt về phía con trai! !
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức thu lại, đi tới trước mặt của mẹ, ngồi xổm người xuống nhìn mẹ khóc như hoa lê đẫm mưa, lập tức vịn tay ghế Tổng Giám đốc, quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ muốn ly hôn với cha con! ! !” Ân Nguyệt Dung trở nên kích động nhìn con trai, mở đầu vào chính là câu này! !
“. . . . . . . . . . . .” Nét mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra quái dị, sau đó cảm giác bất đắc dĩ cười nói: “Mẹ, đừng làm rộn. . . . . . Các người cũng đã cao tuổi! Còn ồn ào ly hôn cái gì?”
“Con nói đi! ! Nếu như mẹ với cha của con ly hôn! Con muốn cha hay là muốn mẹ! !” Ân Nguyệt Dung lại trở nên kích động nhìn con trai, lớn tiếng hỏi! !
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ thở dài, cười khổ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ nói: “Mẹ! ! Con cũng đã lớn tuổi, không cần lựa chọn chứ? Nhưng xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con xem đi ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức vỗ tờ báo trên bàn làm việc, lại khóc nói: “Mẹ phòng ngày đêm phòng, đề phòng hai chị em các con tùy tiện sống riêng, tương lai một đứa không lấy được vợ, một đứa không ai thèm lấy! ! Không ngờ, phòng được con cái, không phòng được ông cha! !”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền hơi lộ ra ngạc nhiên đứng lên, cầm tờ báo trên bàn, thấy một trang báo A4 cực lớn, là cha của mình mặc tây trang màu đen, tay đang đỡ một người phụ nữ trang nhã đi ra đại sảnh khách sạn, người phụ nữ kia còn nằm trên bả vai cha. . . . . . . . . Anh ngẩn ra, cúi đầu kinh ngạc nhìn phụ nữ quen thuộc bên trong tờ báo, lại là dì Diệp? (tức là mẹ của Tưởng Thiên Lỗi! )
“Chuyện này. . . . . . sao lại thế này?” Trang Hạo Nhiên có chút giật mình, mất hồn nói!
“Ô ô ô ô ô ô. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lại cầm khăn tay, vừa lau lệ vừa khóc nức nở, nói: “Mẹ biết ngay, cha của con nhớ mãi không quên Diệp của con! ! Năm ấy chúng tôi kết hôn, mẹ tận nhìn bóng lưng của ông ấy, nhìn về phía ánh trăng thở dài! Đến nay mẹ nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, mẹ cũng cảm thấy sợ! Mẹ dốc hết tất cả tình yêu vào tên đầu bò này, mẹ dễ dàng sao? Mẹ dọn sạch toàn bộ kim cương nhà của mẹ, mang tới gả cho ông ấy! ! Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Ông ấy vẫn không quên được dì Diệp của con! ! Ô ô ô ô ô! Mẹ biết ngay, ông ấy vẫn ghét bỏ mẹ còn trẻ lâu như vậy!”
“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên cảm giác bất đắc dĩ nhìn mẹ, mới vừa muốn giải thích. . . . . .
“Con không cần giải thích! !” Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, rơi lệ chặn miệng của anh lại, tức giận nói: “Con không cần nói với mẹ, đây là một sự hiểu lầm! Đã nhiều năm qua, mẹ vẫn nghi ngờ Ngải Lâm do Mạn Nghi sinh ra, lòng dạ còn cứng hơn tảng đá! Một người như thế, nếu như không phải bởi vì tình cũ khó quên, sẽ không uống rượu say ở trước mặt cha của nó, sau đó nằm trên người của ông ấy ! Ô ô ô ô mẹ …”
Trang Hạo Nhiên lại cười khổ một tiếng, nhìn mẹ nói: “Mẹ! Có chút lòng tin đối với mình đi! Chị là do mẹ mang thao mười tháng, còn muốn nghi ngờ?”
“Mẹ mặc kệ! ! Hiện tại mẹ nhất định muốn ly hôn! ! Ông ấy làm cho mẹ quá đau lòng, vừa về nước đã như vậy! Lớn tuổi như vậy vẫn không để cho con cái tôn trọng! Hiện tại con trai ngay cả vợ cũng không chiếm được, ông ấy cũng đã phải tìm mùa xuân thứ hai rồi ! Ô ô ô ô!” Ân Nguyệt Dung lại cảm thấy đau lòng khó chịu, khăn tay che mặt bật khóc, bà buồn bã, bà đau lòng, bà khổ sở! !
“Mẹ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vội vàng cúi người xuống, vừa cầm khăn giấy lau nước mắt cho mẹ, vừa đau lòng nói: “Mẹ đừng nghĩ quá nhiều! Đã nhiều năm qua, cha rất yêu mẹ và lo lắng cho mẹ … mẹ không biết sao? Đừng vì loại chuyện nhỏ này, tổn thương tình cảm giữa vợ chồng. Đây nhất định là chuyện hiểu lầm, truyền thông giỏi nhất là đưa tin vu vơ không căn cứ, mẹ nhìn con và chị ở nước Anh không phải thường bị hãm hại sao?”
“Ánh mắt con mù hả?” Ân Nguyệt Dung lập tức đoạt lấy tờ báo, khóc giơ tờ báo lên, mặt ngó con trai buồn bã kêu to: “Cha của con đỡ hông của bà ấy! ! Còn cúi đầu đưa tay sờ mặt bà ấy! Nuôi con lớn như vậy, cũng coi là một người đàn ông chín chắn rồi, con nói cho mẹ biết, như vậy là gì? Nếu như Khả Hinh được đàn ông khác đỡ như vậy, con có chịu được không?”
“Vậy. . . . . . Vậy không được. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn là bán cha.
“Mẹ muốn ly hôn! ! Mẹ muốn ly hôn! Mẹ nhất định muốn ly hôn! ! Mẹ cũng không muốn gặp ông ấy nữa!” Ân Nguyệt Dung lại cảm thấy đau lòng muốn chết, giơ khăn tay, giấu mặt khóc rống!
“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn khuyên. . . . . . .
“Ầm! !” Cửa bị đụng mở! !
Trang Ngải Lâm mặc váy yếm dài cúp ngực màu trắng hấp dẫn, xõa mái tóc xoăn, vẻ mặt không nhịn được đi tới, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lại muốn ly hôn! Sáng sớm muốn ly hôn! Cậu theo cha, tôi theo mẹ!”
“Chị! !” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên lập tức nghiêm túc nhìn chị! !
Trang Ngải Lâm cau mày đi tới trước bàn làm việc, ôm vai, cảm thấy hết sức nhàm chán nhìn mẹ, tay khăn lụa tiếp tục khóc rất đáng thương, liền thở dài một hơi, ghét bỏ nắm tờ báo lên, vừa nhìn vừa nói: “Rốt cuộc có cái gì. . . . . . . . . . . .”
Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn trong báo, cha đang đỡ dì Diệp, động tác rất mập mờ, rất thâm tình, cô không nhịn được kêu lên: “Oa! Chơi lớn như vậy?”
“Mẹ biết ngay mà ! !” Ân Nguyệt Dung lập tức kích động, tay cầm khăn lụa khóc nói: “Mẹ sinh con, nuôi con, đứa này rồi đến đứa khác, nếu không có Thiên Lỗi và Tuyết Nhi nhà Mạn Nghi đáng yêu! ! Mẹ dạy dỗ hai đứa súc sinh các con thành như vậy! Cha của con ghét bỏ mẹ, cha của con vẫn cảm thấy Thiên Lỗi hiếu thuận, chín chắn, bình tĩnh, cảm thấy Tuyết Nhi ngây thơ hồn nhiên trong sáng! ! Con xem một chút hai người các con! Không có một người nào thuận mắt ! !”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Trang Ngải Lâm đồng thời không lên tiếng, biết mẹ đã thật sự tức giận!
“Mẹ mặc kệ ! Mẹ cũng mặc kệ cái nhà này có thể giải tán hay không, dù sao các con đã trưởng thành, mẹ có thể buông tay, trở về nhà ông bà ngoại! Sau này mẹ tự sanh tự diệt, mọi người đừng lo cho mẹ,” Ân Nguyệt Dung lại ngồi ở trên ghế da, khóc thật đáng thương! !
“Ôi chao, mẹ! !” Trang Hạo Nhiên vội vàng cúi người xuống, ôm mẹ, gấp gáp an ủi nói: “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ đừng tức giận. . . . . . Đừng khổ sở. . . . . . Lần này là cha sai rồi. . . . . .”
“Sai cái gì mà sai?” Ngược lại Trang Ngải Lâm nhìn thông suốt, từ trước đến giờ cô và cha có quan hệ tốt, nói thẳng: “Dì Diệp là mối tình đầu của cha, thỉnh thoảng tụ họp, gặp mặt! Không biết nói tới chuyện gì thương cảm, tất nhiên có uống một chút rượu thì bị say liền đỡ đi ra ngoài. Chuyện này phim thần tượng Hàn Quốc không phải thường có sao? Mẹ cũng biết truyền thông vu vơ không căn cứ, cha yêu mẹ như vậy, mẹ còn muốn nghi ngờ ông ấy, mẹ muốn tìm gả cho con khỉ à?”
“Con. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lập tức ngẩng đầu lên, nhìn con gái kích động bật khóc nói: “Con có phải là con ruột của mẹ hay không? Nhất định ôm sai rồi! !”
“Con cũng nghĩ như vậy!” Trang Ngải Lâm lập tức nở nụ cười nói.
“Chị! !” Trang Hạo Nhiên lập tức có chút trách móc nhìn chị một cái, lại ôm chặt mẹ an ủi: “Được rồi, được rồi, mẹ, không nên tức giận, con lập tức gọi cha tới đây!”
“Không nên tìm ông ấy ! Tìm ông ấy mẹ cũng không muốn nhìn ông ấy! !” Ân Nguyệt Dung ngồi qua một bên, kích động rơi lệ!
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người, cầm điện thoại di động lên, bấm số di động của cha! !
Phòng làm việc chủ tịch Hoàn Cầu! !
“Đây là chuyện gì?” Tưởng Vĩ Quốc lập tức ném tờ báo vào trước mặt của Trang Tĩnh Vũ, tức giận hỏi.
Trang Tĩnh Vũ thấy điện thoại của con trai, nghi ngờ xảy ra chuyện gì, mới vừa muốn đứng dậy, liền nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc lạnh lùng đi vào, nhìn mình chằm chằm, ông lập tức bất đắc dĩ đứng lên, gấp gáp nói: ‘Ông đừng hiểu lầm! Ngày hôm qua tôi vừa lúc có một bữa tiệc, gặp Mạn Nghi ở đại sảnh khách sạn, liền trò chuyện một chút! Lại. . . . . . nói tới một chút chuyện thương cảm, bà ấy uống hơn hai ly, tôi phải đỡ bà ấy thôi. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc nghe xong, cảm thấy nóng mắt, tức giận trợn trừng mắt nhìn Trang Tĩnh Vũ nói: “Ông cũng đã cao tuổi, còn chơi loại tư tình trẻ con! Bà ấy có chuyện thương cảm gì ông có thể nói cho tôi biết! Mà không phải uống rượu cùng với bà ấy! Ông đừng cho rằng nhiều năm qua, tôi không biết tâm tư của ông, cho đến bây giờ ông vẫn còn thích bà ấy ! !”
Trang Tĩnh Vũ nghe xong lời này, cho dù nóng nảy, cũng có chút bất đắc dĩ cứng rắn, nhìn ông nói: “Ông đừng nghĩ lung tung ! Tôi và Nguyệt Dung rất tốt!”
“Năm ấy chúng tôi kết hôn chưa tới ba ngày, các người liền kết hôn! Biết Nguyệt Dung chỉ ba ngày! Ông nói, ông và bà ấy thương yêu nhau, tôi cũng không tin!” Tưởng Vĩ Quốc nhìn ông, giọng tức tối nói: “Huống chi, dáng vẻ Nguyệt Dung ngây ngốc, là một người bình thường cũng sẽ không thích bà ấy ! Người như ông, làm sao có thể thích bà ấy ?”
“Không nên nói Nguyệt Dung như vậy!” Trang Tĩnh Vũ nhất thời tức giận nhìn Tưởng Vĩ Quốc! !
“Vậy ông giải thích cho tôi! ! Ông có vợ, ông ôm vợ của tôi làm gì?” Tưởng Vĩ Quốc lại tức giận nói: “Rốt cuộc có chuyện đau buồn gì mà trò chuyện thương cảm như vậy! ! Bà ấy là một người trầm ổn bình tĩnh như vậy, lại muốn uống rượu! Ông cũng không biết kiểm điểm, Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, bị chụp ảnh ôm vợ của tôi, ông bảo mặt mũi của tôi đặt ở đâu, mặt mũi mấy đứa nhỏ đặt ở đâu? Cũng không có nghĩ qua sao?”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhất thời bất đắc dĩ đứng ở một bên không lên tiếng! !
“Nói đi ! !” Tưởng Vĩ Quốc tức giận nói tiếp ! !
Trang Tĩnh Vũ nghe nói như vậy, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Vĩ Quốc sâu kín nói: “Bà ấy tưởng niệm đến. . . . . . đứa bé đã chết nhiều năm trước. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc nghe nói như vậy, hai mắt mãnh liệt lóe lên, im lặng không lên tiếng.
Trang Tĩnh Vũ cũng thở dài một cái, rũ xuống đứng ở một bên, không lên tiếng.