Chương 568: MỘT NGƯỜI CHÂN TRỜI, MỘT NGƯỜI GÓC BIỂN
Mưa tiếp tục tầm tã, điên cuồng trút xuống cả vùng đất tối tăm.
Phòng trọ nhỏ màu trắng mở ánh đèn màu vàng, một mùi thơm nồng đậm bay tới, xuyên qua đêm mưa lạnh lẽo.
Đường Khả Hinh mặc T-shirt màu trắng có mũ, quần short màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, hai mắt chăm chú cầm một miếng thịt bò, đặt lên tấm thớt, đập bộp bộp bộp mấy cái, đập vỡ sớ trong thịt, bắt chảo, dội dầu ô liu, đợi cho dầu sôi, cô đem thịt bò quét nước sốt tự chế, thả vào phía trên mặt chiên, mở lửa cháy riu riu, lập tức đi tới nồi nước đang sôi mở nắp ra, một cái chung hầm cách thủy hình bầu dục, màu trắng xuất hiện trong nước sôi, cô liếc một cái, liền tắt lửa.
Thịt bò chiên chín đến tám phần, cô lập tức dùng dao răng cưa cắt nó thành từng miếng từng miếng, lại dội lên nước sốt tiêu đen, cho vào vài bông cải xanh, sau đó bỏ vào đĩa đặt trong khay, lấy thêm một cái chén có quai cầm múc một ít cơm trắng, đặt vào khay, mới lại đeo bao tay đen, lưu loát thật cẩn thận bưng chung hầm cách thủy trong nồi nước sôi ra, đặt ở trong khay, nhắc cổ tay nhìn thời gian đã 12 giờ, cô lập tức bưng khay, nhanh chóng đi lên lầu.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Trang Hạo Nhiên đã tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu trắng Khả Hinh chuẩn bị cho mình, sắc mặt hơi tái nửa nằm ở trên giường, đang đắp chăn màu xanh nhạt, chỉ mở đèn bàn hơi yếu, mới chợp mắt được một chút, nghe được tiếng gõ cửa, anh hư mềm khó chịu thở dài một hơi, mới nói nhỏ: “Vào đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh bưng khay im lặng đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên một cái.
Trang Hạo Nhiên lập tức đưa hai tay của mình giấu vào trong chăn, có chút giật mình nhìn cô.
Đường Khả Hinh cười như không cười nhìn anh một cái, mới cầm khay đi tới, cẩn thận đặt nó ở trên bàn đọc sách bên giường, dịu dàng nói: “Bởi vì thời gian có hạn, nấu canh không lâu, nhưng em vẫn lấy nhân sâm mới hơn mười năm từ dưới chân núi do ba mẹ Nhã Tuệ gửi tới, hầm gà cho anh, mùi vị hẳn là không sai.”
Cô nói xong, cũng thật cẩn thận mở nắp chung hầm cách thủy, sau đó lại mở một cái nắp nhỏ, thấy bên trong cháo gà nhân sâm kỷ tử, bay ra mùi thơm, thậm chí còn rất nóng hổi. . . . .
Trang Hạo Nhiên lập tức ngửi được mùi canh gà nhân sâm, thật sự không nhịn được rồi, mở mắt nhìn chén canh. . . . . .
Đường Khả Hinh cầm một chén nhỏ, dịu dàng cầm muỗng múc nhẹ một chút canh đặc, sau đó dịu dàng ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, hướng về phía mưa lạnh ngoài cửa sổ bay vào một chút gió, thổi nhẹ chén canh nóng.
Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở trên giường, đau lòng nhìn cô nói: “Không phải tay em bị thương sao? Anh còn tưởng em gọi đồ ăn bên ngoài.”
“Mang bao tay làm, gọi đồ ăn bên ngoài làm gì, mình có thể làm nhất định tự làm, hợp khẩu vị của mình, huống chi anh kén chọn, gọi đồ ăn bên ngoài có thể để cho anh hài lòng không? Đói bụng hai ngày, khẳng định muốn ăn thứ mình thích. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, liền múc một chút cháo gà, đưa đến bên môi Trang Hạo Nhiên, nói: “Uống đi. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra một chút dịu dàng nụ cười nói: “Để anh tự ăn. . . . . .”
“Anh còn có hơi sức sao?” Đường Khả Hinh hỏi anh.
Thân thể Trang Hạo Nhiên thật sự hư mềm ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, dù sao thuốc mê này quá mạnh, bởi vì cha biết người bình thường không tới gần được mình, hơn nữa đường dài mệt nhọc, anh thật mệt mỏi. . . . . .
“Uống đi, đây là canh bổ khí dưỡng thần. . . . . .” Đường Khả Hinh lại đưa muỗng đến trên môi anh, ánh mắt dịu dàng.
Trang Hạo Nhiên liền cười nghiêng tới trước, uống muỗng canh, ánh mắt lập tức sáng lên, nói: “Nhân sâm này. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười, nhìn anh dịu dàng nói: “Rất thơm ngon chứ? Đây là nhân sâm dại ba mẹ của Nhã Tuệ đào ở đỉnh núi cho con gái, hơn ba mươi năm, tổng cộng có ba củ, Nhã Tuệ không nở ăn, em mới vừa trộm cắt nửa củ, hầm canh gà cho anh, hiện tại cho dù anh có tiền đi nữa, cũng không có nhân sâm tâm ý như vậy đâu.”
Trang Hạo Nhiên cười nhìn Đường Khả Hinh.
“Uống nhanh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhẹ nhàng múc canh, đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cẩn thận uống.
Đường Khả Hinh đút cho anh ăn xong một chén canh, sau đó cầm chén cơm nhỏ, nắm ở trong tay, lấy thêm muỗng nhỏ, múc một phần nhỏ thịt bò, đưa trước đến bên môi Trang Hạo Nhiên, mới nói: “Ăn đi. . . . . .”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng ngày càng dịu dàng, ăn miếng thịt bò, ninh có cảm giác trơn mềm ngon miệng, liền vui vẻ cười nói: “Thịt bò này. . . . . .”
“Ellen dạy em làm, mềm chứ? Nuôi dưỡng máu lại bồi bổ thân thể. . . . . .” Đường Khả Hinh múc nhẹ một chút cơm, đưa đến bên môi Trang Hạo Nhiên, mới có chút trách móc nói: “Chủ tịch Trang cũng thiệt là, cho dù muốn bắn thuốc mê cũng không cần như vậy chứ, thật làm cho người ta khó chịu.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, mở miệng ăn cơm, nhai nhẹ.
“Cười cái gì?” Đường Khả Hinh sợ anh khô miệng, lại múc một chén canh cho anh.
“Nhà chúng ta không có ai đáng thương hơn anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút vui vẻ cười nói: “Bọn họ đều gọi anh là con trai của em, em trai của con. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn người đáng thương này, hơi cười một chút, lại đưa đến bên môi anh một ngụm canh, mới nói: “Đó không phải là rất thương anh sao?”
“Vợ của anh sẽ rất hạnh phúc!” Trang Hạo Nhiên bật cười nói.
Sắc mặt Đường Khả Hinh khẽ thu lại, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên hơi thu sắc mặt, nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi ngoài cửa sổ tiếng sấm ùng ùng vang lên, tiếng nước mưa vang lên rào rào rõ ràng hơn, Trang Hạo Nhiên đột nhiên cảm giác ngực đau đớn, anh lập tức đè vết thương, thở gấp một hơi. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng nhìn anh, nói: “Thế nào?”
“Ngực khó chịu. Con bé Điệp Y chết tiệt cũng thật ác độc, bắn một phát vào nơi này!” Trang Hạo Nhiên khó chịu tựa vào trước giường, nhắm mắt lại hít sâu một cái.
Đường Khả Hinh nghe vậy, ngay lập tức đứng lên, đi tới trước quầy đầu tường bên kia, lấy rượu thuốc ớt cha ngâm, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngồi xuống dịu dàng nói: “Rượu thuốc của cha em công hiệu không tệ, em xoa cho anh một chút, xem có thể khá hơn một chút hay không.”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô.
Đường Khả Hinh khẽ vặn nắp chai rượu thuốc, sau đó ngồi gần một chút, mới ngẩng đầu lên có chút lúng túng nhìn anh nói: “Em xoa à! ?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười như không cười nhìn cô.
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức ửng đỏ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vươn tay cởi một cúc áo của Trang Hạo Nhiên, lại cởi cúc thứ hai, nhìn thấy bên trong cơ ngực khỏe mạnh thậm chí có chút rộng lớn, mắt của cô khẽ chớp, có chút hít thở không thông, khẽ thở nhẹ, lại cởi bỏ cúc áo thứ ba, rốt cuộc vén lên, rốt cuộc nhìn thấy lồng ngực rắn chắc rộng lớn lộ ra bên ngoài, cô trợn tròn mắt. . . . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên nụ cười dịu dàng, nhìn cô. . . . . .
Đường Khả Hinh bắt đầu kích động không muốn thoa thuốc rượu, ngẩng đầu lên nhìn anh, có một chút ngây ngốc nói: “Còn khó chịu hơn à?”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười gật đầu nói: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, không lên tiếng, nhẹ rót một chút rượu thuốc ở trong lòng bàn tay nhỏ bé, sau đó đưa tay dò vào trong cơ ngực bền chắc của anh, cảm thấy thân thể người đàn ông này rất rắn chắc, biết anh thường xuyên thích vận động, không có việc gì liên đi tập Gym ở lầu cuối, cô suy nghĩ một chút tinh thần bị phân tán, liền không suy nghĩ nữa, xoa nhẹ ở trái tim vị trí, khẽ cúi đầu, hai mắt lộ ra dịu dàng, nâng nhẹ ngón tay thon dài xoa nhẹ ở trên bắp thịt anh. . . .
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn cô, cảm giác ngón tay cô dịu dàng xoa nắn trên lồng ngực của mình, một chút dịu dàng và ngứa ngáy, làm cho người ta nổi lên kích động. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm giác mình chống đỡ không nổi nữa rồi, nhưng vẫn phải nuốt nhẹ cổ họng một cái, xoa nhẹ.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên càng lúc càng nóng bỏng nhìn cô, cho đến khi đầu ngón tay của cô lướt qua chỗ nào đó trên ngực của mình, anh lập tức nắm chặt cổ tay của cô, mạnh mẽ kéo cô ôm chặt vào trong ngực, đè cô dưới người, cúi đầu chứa ý cười nhìn cô. . . . . .
“Ôi!” Đường Khả Hinh lập tức nằm ở trên giường, trừng to mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Anh…anh làm gì?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên hiện lên nụ cười khó có thể nắm bắt, lại thật dịu dàng, cảm tính vươn tay, vén nhẹ tóc mềm mại bên mặt cô, nói: “Em thật. . . . . . Rất dịu dàng, rất săn sóc. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng chớp mắt.
Trang Hạo Nhiên nhìn hai mắt cô mê ly, cánh môi màu hồng, lộ ra sáng bóng hấp dẫn, nhớ tới XX đêm đó, anh cũng không có cách nào khắc chế nữa, cúi xuống muốn hôn lên môi của cô. . . . . .
“Đừng như vậy!” Đường Khả Hinh giống như chợt tĩnh táo quay đầu đi, căng thẳng sắc mặt đỏ bừng nói: “Chúng ta không nên như thế! Không nên như vậy!”
“Chúng ta như thế nào?” Trang Hạo Nhiên nói xong, tay đột nhiên bưng mặt của cô, lại muốn mạnh mẽ hôn lên môi của cô. . . . . .
“Khả Hinh! !” Nhã Tuệ đột nhiên mở cửa, xông tới nói: “Sao cô về sớm vậy ! !”
Cả căn phòng vang lên rào rào ào ào ! !
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt đỏ bừng, miệng khô lưỡi khát đứng ở bên giường, hai mắt nhấp nháy, như học sinh tiểu học làm việc gì sai.
Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, nhẹ nhàng kéo chăn, nhìn Nhã Tuệ, có chút ngượng ngùng cười nói: “Quản lý Lưu!”
Nhã Tuệ đứng ở bên cửa, đầu tiên liếc mắt nhìn lúng hai người lúng túng, sau đó nhìn sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút không tốt lắm, nằm ở trên giường, liền ngạc nhiên cười nói: “A, Trang, Tổng Giám đốc Trang, anh cũng ở đây?”
Đường Khả Hinh lập tức nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười nói: “Đúng vậy, thân thể của anh ấy có chút không khỏe cũng bởi vì tôi, hơn nữa hai ngày chưa có ăn gì, tôi để cho anh ấy ở lại nghỉ ngơi một chút, tôi làm một ít món ăn cho anh ấy. . . . . Tôi..tôi còn cắt nửa cái nhân sâm của chị cho. . . . . .”
Cô nói tới chỗ này, mặt đỏ rần.
Nhã Tuệ bật cười nói: “Cắt thì cắt, Nhân sâm vốn dùng để ăn, có thể giúp Tổng Giám đốc Trang, tôi rất vui vẻ.”
“Cám ơn cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nửa nằm ở trên giường, cũng có chút ngượng ngùng cười.
“Không cần câu nệ, tiếp tục nghỉ ngơi, tôi chỉ vừa tan việc, nói bữa tiệc tiến hành được một nửa, con bé này đi đâu, bọn người Lâm phó tổng đều đang tìm cô ấy, không ngờ mọi người trở về. . . . . .” Nhã Tuệ cũng không có suy nghĩ nhiều, liền muốn kéo cửa phòng đi ra ngoài.
“Nhã Tuệ! !” Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt gọi cô.
“À?” Cô ngạc nhiên quay đầu, cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Chị giúp Tổng Giám đốc Trang uống xong canh này đi, tôi có chút không thoải mái, đi ra ngoài trước.” Cô nói xong, ngay lập tức chạy ra ngoài.
“Này!” Trang Hạo Nhiên rất gấp gáp nhìn Đường Khả Hinh, vội gọi cô.
“A. . . . . .” Nhã Tuệ ngây người đáp, sau đó nhìn cô nói: “Cô không sao chớ?”
“Không có việc gì!” Đường Khả Hinh nhanh chóng ra khỏi phòng, phịch một tiếng kéo cửa lại, đè chặt trái tim nhảy thình thịch, thở gấp, nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên mới vừa rồi, có khác với trêu đùa và nhu tình trước kia, cô càng thêm sợ, không dám suy nghĩ quá nhiều, mà nhàn nhạt đi xuống lầu hai, chuẩn bị thu dọn phòng bếp một chút, liền tắm rửa nghỉ ngơi . . . . . phòng khách lầu một chỉ cần thắp sáng ánh đèn phòng bếp, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm sét rầm rầm, cô im lặng vừa muốn xoay người đi vào phòng bếp, lại cảm thấy cửa sổ sát đất phòng khách, có một bóng dáng rất quen thuộc đang di động, cuối cùng đi khỏi. . . . . .
Cô sững sờ, ngạc nhiên đi tới bên cửa sổ sát đất, thấy nơi xa có một bóng dáng màu đen, đi dọc theo đường lớn hoa anh đào, đội mưa điên cuồng trút xuống, chậm rãi đi về phía trước, cô có chút không thể tin nổi híp mắt nhìn. . . . . . Quả nhiên là bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi di chuyển tới phía trước, ánh mắt của cô lóe lên, lập tức nắm chặt cửa sổ sát đất, đứng tại chỗ, hơi nhẫn tâm xoay người. . . . . .
Bóng dáng trong mưa, từng bước từng bước di chuyển về con đường hoa anh đào, mặc cho nước mưa to vỗ vào, cũng mờ mịt không để ý, mà từ nơi này đến chung cư thật xa thật xa. . . . . .
Trái tim của Đường Khả Hinh lập tức bị đau đớn hít thở không thông, khổ sở nhìn bóng dáng kia, bây giờ không có biện pháp, chỉ đành phải cầm một cây dù bên cửa sổ, bước nhanh đi ra ngoài, sấm sét đánh xuống ầm ầm, mưa to vô tình rơi khắp nơi, cô chống cây dù trong suốt cũng không lớn, bước nhanh đuổi chạy ra, tức giận kêu to: “Tưởng Thiên Lỗi!”
Tưởng Thiên Lỗi một mình đứng dưới một trụ đèn, đội mưa gió, cả người ướt đẫm nhìn phía trước, hai mắt nóng bỏng lại mờ mịt.
Đường Khả Hinh che dù thở hổn hển đi tới trước mặt của anh, không thể tin nổi nhìn quả nhiên là anh, rất bi thương đứng ở trong mưa, hai mắt của cô lập tức đỏ bừng gọi: “Anh đứng ở chỗ này làm gì? Không phải em đã nói với anh, em rất kiên quyết! ! Anh đừng như vậy!”
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, đội mưa gió, lạnh nhạt nói: “Toàn bộ chỗ này đều là của em sao? Anh . . . . . đứng cách nhà em rất xa cũng không được?”
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, lại đau lòng ngẩng đầu nhìn anh.
“Em yên tâm! Cho dù em đi ra, anh cũng sẽ không hiểu lầm em bởi vì yêu anh mới đi ra đây.” Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, sâu kín nói.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn anh.
“Mưa rất lớn, trở về đi, coi chừng bị lạnh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi xoay người muốn một mình đi khỏi.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chợt tiến lên, cứng rắn nhét cây dù trong tay mình vào trong lòng bàn tay anh, mặc cho nước mưa vỗ vào người mình, mới bất đắc dĩ nói: “Mau trở về đi, từ nơi này đến cửa chung cư rất xa!”
Cô nói xong, liền một mình xoay người. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi lập tức nắm chặt cổ tay của cô, hai mắt lộ ra thâm tình và khổ sở gọi: “Khả Hinh. . . . . .”
Đường Khả Hinh cũng không quay đầu lại, đứng tại chỗ, mặc cho nước mưa vẩy vào trên người của mình, thân thể mới vừa ở bên trong nhà còn ấm áp, lại một lần nữa lạnh lẽo.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng dịu dàng của cô, anh đột nhiên không nói gì thêm, chỉ đau lòng từ phía sau lưng ôm chặt cô, thậm chí khổ sở cúi xuống, cọ sát mặt của cô, giống như ban đầu không có tách ra. . . . . .
Đường Khả Hinh sững sờ, ý thức được tình cảm của anh theo thân thể của anh thả ra, chớp mắt đau lòng, nhưng vẫn cố sức giãy giụa mở ra nói: “Anh buông em ra!”
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nói gì, chỉ ôm chặt cô gái trong ngực, mặc cho giọt mưa từ mắt của mình chảy xuống, tạo thành nước mắt, trợt xuống khuôn mặt kiên nghị, cũng không nói ra được lời nào !
Nước mắt Đường Khả Hinh lại chảy xuống, có lẽ cô cũng đang tự hỏi, vì sao mấy tháng ngắn ngủn đã có thể khiến cho một người góc bể, một người chân trời? Trái tim của cô đau đớn như bị xét nát, chỉ là tình yêu đã xa, lời yêu cũng đã tận, không còn bất kỳ ngôn ngữ nào chống đỡ đoạn tình cảm đã tan vỡ, cô đột nhiên cảm giác đau đớn kịch liệt, cố cắn chặt răng, tránh thoát sự kiềm chế của anh, chạy như bay về phía trước. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng ở đầu này, nhìn cô gái rơi nước mắt, kích động nói: “Anh không thể buông tha em, Đường Khả Hinh. . . . . . Anh không thể buông tha em. . . . . . Không thể. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, đau đến nói không ra lời, cô chạy như bay trở lại trước vườn hoa nhà trọ, lập tức ngồi xổm trên mặt đất, che mặt rơi lệ nức nở, mặc cho nước mưa điên cuồng rơi vãi, nhưng vẫn đưa ra tay vỗ mạnh vào lồng ngực của mình, đau đớn nức nở. . . . . .
Ánh đèn lầu hai vẫn yếu ớt.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn Đường Khả Hinh lại một lần nữa bởi vì Tưởng Thiên Lỗi xuất hiện mà cực kỳ khổ sở, nức nở, giống như nhiều năm trước cô ở trong phòng làm việc của mình, khàn giọng kêu khóc: “Tại sao anh không thể hiểu cho tôi? Tôi yêu người đàn ông này, chết cũng muốn yêu. . . . . .”
Trong tim khẽ hiện lên một chút chịu đựng đau đớn.