Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 836: DÂNG HIẾN

Rừng trúc mây mù quanh quẩn. . . . . .

Trên cái bàn đàn hương màu đen đặt ở giữa rừng trúc, nghiên mực cổ xưa bay ra mùi thơm mực nước, hai bên giấy Tuyên Thành đặt hai con sư tử ngồi bằng ngọc, giữ chặt khoảng trống ở giữa, trên giá bút cắm tất cả loại bút lông, một đứa bé trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu trắng, thật yên lặng đứng ở trước bàn, nhìn chăm chú tờ giấy, dựa theo chú căn dặn, trước tiên liếc mắt nhìn bút, mực, giấy, nghiên đã chuẩn bị tốt chưa. . . . . .

Một người đàn ông trung niên, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, đột nhiên xuất hiện ở trong không khí thanh tao này, tràn đầy trìu mến nhìn đứa bé trai trước mặt, hỏi khẽ: “Nói cho chú biết, bút, mực, giấy, nghiên là những gì. . . . . .”

Hai mắt đứa bé trai sáng ngời, mỉm cười nói: “Bút, mực, giấy, nghiên . . . bao gồm bút Gia Cát, mực Lí Duyên Khuê, giấy Lâm Tâm Đường, mực Long Vĩ Vụ Nguyên Giang Tây. . . . . Và đặc biệt là bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, nghiên Đoan Khuê . . . .”

Người đàn ông trung niên nghe nói như vậy, mỉm cười gật đầu khen ngợi, lúc đưa tay chạm đến nghiên mực, nhàn nhạt giải thích: “Tục ngữ có nói, bản lãnh đọc sách thật sự là công phu mài mực không tiếng động. Lúc mài mực, tay siết chặt thỏi mực, tâm yên tĩnh, khí bình ổn, bởi vì sau đó sẽ ước lượng ngòi bút, yên tĩnh tập trung. . . . . . Phải biết thế giới này, khi làm một việc, có lúc cần nghĩ kỹ rồi mới làm, có lúc cần như mãnh hổ, sắc như mũi tên. . . . . . Nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng của con không cần suy tính và tìm kiếm phương hướng, thời gian là vũ khí sắt bén nhất chúng ta nắm giữ.”

Ông nói xong, liền cầm tay của đứa bé trai, cầm chắc ở giữa thỏi mực để bên hông nghiên mực, lại chậm rãi giải thích: “Cầm thỏi mực giống như viết chữ, muốn ổn, muốn đẹp, muốn vừa phải, mặc kệ con đang viết câu thơ xúc động cỡ nào, hay miêu tả bức tranh sơn thủy kích động cỡ nào, đều phải gắng giữ trạng thái bình thường, làm việc đều có hai mặt trái phải, hoặc là thành công, hoặc là thất bại, người hiểu được bản chất cuộc sống phải biết kết hợp hai loại sức mạnh này với nhau. . . . . .

Viên, tức là bắt đầu lại, thành công và thất bại cũng như thế. . . . . . Coi nhẹ thành bại và thắng thua, trong lòng làm được sẽ là trời cao biển rộng, có thể chứa đựng thế giới muôn màu, điều này chính là ‘Quân Vương Chi Vương’ (vua của vua). . . . . .”

“Quân Vương Chi Vương?” Ánh mắt đứa bé trai lóe lên, ghi nhớ bốn chữ này!

“Hạo Nhiên có muốn làm Hoàng đế hay không?” Người đàn ông trung niên lại hiền hòa mỉm cười nhìn cậu.

“Không muốn!” Đứa bé trai nói thẳng.

“Hả? Vậy con muốn làm cái gì?” Người đàn ông trung niên cười hỏi.

Hai mắt đứa bé trai lóe lên, lại không nghĩ tới tương lai có thể làm những gì.

“Quân Vương Chi Vương, không chỉ là Hoàng đế của thiên hạ, mà bản thân mình liệu có thể làm được chiếm lấy trời đất, thu nạp vạn vật! !” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói với cậu bé.

“Chiếm lấy trời đất, thu nạp vạn vật?” Đứa bé trai ngạc nhiên nhớ kỹ đến những lời này, mặc dù không thể hiểu, tuy nhiên cũng cảm thấy vô cùng khí thế! !

“Con xem. Người đàn ông trung niên mỉm cười đỡ bả vai của đứa bé trai, để cho cậu nhìn phong cảnh trúc xanh biếc xinh đẹp ở trước mặt, lúc này mây mù vẫn còn quanh quẩn, giọt sương trong suốt đêm qua còn nhỏ giọt, nghiêm túc đầy thâm ý, giải thích: “Nhìn xem trước mặt là bầu trời xanh, giống như trúc xanh biếc, mây mù quanh quẩn, khắp nơi cũng tràn đầy sức sống, có phải rất đẹp hay không?”

Đứa bé trai nghe nói như vậy, mặc dù không thể hiểu sức sống của phong cảnh, nhưng vẫn rất ưa thích chỗ này, gật đầu một cái.

“Nhưng. . . . . .” Người đàn ông trung niên lại mỉm cười giảng giải: “Bầu trời dâng hiến mình cho chim nhỏ, trúc xanh biếc dâng hiến mình cho rừng rậm, mây mù dâng hiến mình cho cảnh đẹp, bút, mực, giấy, nghiên dâng hiến mình cho Hạo Nhiên. . . . . . Vậy Hạo Nhiên lấy cái gì báo đáp lại cho thế giới này?”

Đứa bé trai nghe nói như vậy, lập tức không hiểu, đang suy nghỉ vấn đề này. . . . . .

“Con nghĩ xong chưa?” Người đàn ông trung niên hơi nghiêng mặt, mỉm cười hỏi.

“Vậy con phải làm gì?” Đứa bé trai rất nghiêm túc ngẩng đầu lên, hỏi chú.

“Con nên hiểu rõ ràng, rốt cuộc con lấy được cái gì từ thế giới này. . . . . .” Người đàn ông trung niên lại cười nói.

“. . . . . . .” Hai mắt sáng ngời của đứa bé trai trợn to, rất nghiêm túc nghĩ vấn đề này.

Người đàn ông trung niên dẫn dắt đứa bé trai này rơi vào suy tư, mới mỉm cười nói: “Tánh mạng của con là cha mẹ cho, có phải nên hiếu thuận với cha mẹ hay không?”.

“Phải !” Đứa bé trai gật đầu.

“Bình thường lúc con vui vẻ, là các bạn bè cho con, vậy con nên dùng tình cảm để báo đáp lại cho bạn bè của mình phải không?” Ông lại mỉm cười hỏi bé trai trước mặt.

“Vâng ! !” Đứa bé trai gật đầu.

“Tốt. . . . . . Vậy kiến thức của con là thầy giáo cho, vậy con phải nên cung kính thầy giáo phải không?” Người đàn ông trung niên lại mỉm cười hỏi.

“Vâng! !” Đứa bé trai càng trịnh trọng gật đầu! !

“Bây giờ con có tất cả, đều do nhân viên công ty của cha con tạo nên cho con, vậy con phải nên báo đáp nổi nhọc nhằn của bọn họ phải không?” Người đàn ông trung niên lại cười hỏi.

“Vâng! !” Đứa bé trai lại gật đầu.

Người đàn ông trung niên nghe nói như vậy, hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Cho nên mỗi ngày con vui sướng đều do người bên cạnh hoặc phong cảnh đầy xuân sắc cho con. . . . . . Như vậy con có nên dâng hiến một chút, báo đáp cho người bên cạnh con và cảnh đẹp bên cạnh. . . . . . hay không?”

“Nên! !” Đứa bé trai lại gật đầu.

“Vậy nếu như có một ngày, cha và chú tuổi đã cao, không có cách nào để ý đến Hoàn Cầu, con nên làm thế nào?” Người đàn ông trung niên lại cười hỏi.

“Gánh vác trách nhiệm, báo đáp cho bọn họ! !” Đứa bé trai ngẩng đầu lên, nhìn ông cười nói.

“Cho nên. . . . . .” Người đàn ông trung niên mỉm cười, tay vịn bả vai của đứa bé trai, để cho cậu nhìn phong cảnh đầy xuân sắc trước mặt, sâu kín nói: “Cái gọi là chiếm lấy trời đất, thu nạp vạn vật, chính là hai chữ. . . . . .”

“Chữ gì?” Đứa bé trai ngạc nhiên hỏi.

“Thấu hiểu. . . . . .” Hai mắt người đàn ông trung niên lóe lên, mỉm cười nhìn tới trước, cảm thán nói.

“Thấu hiểu?” Đứa bé trai không hiểu hỏi.

“Đúng vậy! Thấu hiểu. . . . . .” Đôi tay người đàn ông trung niên lại nắm nhẹ bả vai của đứa bé trai, sâu kín nói: “Bây giờ Hạo Nhiên còn nhỏ, cho nên bả vai không thể quá nặng, mọi chuyện trên thế gian, đầu tiên phải hiểu được hai chữ dâng hiến, bởi vì con có tất cả, đều do người khác dâng hiến cho con. . . . . . Nếu như con hiểu được dâng hiến, như vậy cuộc sống của con luôn được báo đáp. . . . . .”

“Có thật không?” Đứa bé trai không hiểu hỏi.

“Ừ. . . . . .” Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu.

“Cậu chủ! ! Ông chủ gọi cậu mau trở về, phải đi họp cùng cậu Thiên Lỗi!” Chị Lý người giúp việc bước nhanh tới đây, gấp gáp nói.

Đứa bé trai vừa nghe, lập tức có chút không vui cúi đầu.

“Ôi !” Người đàn ông trung niên hơi giơ tay, nở nụ cười nói: “Tuổi còn nhỏ cũng không cần đi tiếp xúc với những người có lòng dạ hiểm ác quá sớm, Gia Cát Lượng mài giũa con trai của ông ta, bởi vì đứa bé trai trưởng thành sớm, cho nên khó thành người tài, giữ vững cuộc sống nhiệt tình và hồn nhiên, có lợi cho tương lai của nó đón gió lướt sóng, dũng cảm không sợ hãi, bắt đầu từ hôm nay, nói tôi ra lệnh, Hạo Nhiên không cần đến công ty nghe những thứ khó hiểu. . . . . .”

Đứa bé trai thật vui vẻ, mắt to lộ ra vui mừng nhìn chú, kêu to lên: “Có thật không?”

“Ừ. . . . . .” Người đàn ông trung niên trịnh trọng mỉm cười gật đầu.

“Thật tốt quá, thật tốt quá! ! Con có thể đi luyện Piano, đi bơi lội, đi cưỡi ngựa không ?” Đứa bé trai vui vẻ hỏi! !

“Có thể! Chỉ cần con thích, dụng tâm hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ thứ con yêu thích, nhưng con phải nhớ, lúc đọc sách, dụng tâm đọc sách, lúc chơi đùa, dụng tâm chơi đùa, hai chuyện đều không thể quá mức. . . . . .” Người đàn ông trung niên lại cười nói.

“Vâng ! !” Đứa bé trai thật vui vẻ nói.

“Đọc thuộc cho chú bài thơ này. . . . . .” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

“Tốt! !” Đứa bé trai vui vẻ ngẩng khuôn mặt tươi cười, há miệng đọc: “Nếu như, người bên cạnh cũng mất trí, cũng quy tội cho bạn, nhưng bạn lại có thể giữ vững bình tĩnh, nếu như, tất cả mọi người đều nghi ngờ bạn, mà bạn vẫn có thể tự tin, cũng thông cảm bọn họ nghi ngờ bạn. . . . . . Nếu như bạn dám đem canh bạc cuộc đời chất cùng một chỗ, liều lĩnh mạo hiểm, lại một lần thua sạch, sau đó bắt đầu từ con số không thì mãi mãi không thất bại, nếu như bạn có thể để cho cơ thể sức cùng lực kiệt, vẫn nghe theo ý chí sinh tồn của mình, thì tự nói với mình nhất định phải kiên trì. . . . . .”

Giọng trẻ thơ non nớt, từ nơi trong cảnh trúc xanh biếc xinh đẹp nhẹ nhàng bay đến, mang theo sức sống nguyên thủy cùng dũng cảm, không sợ hãi.

Người đàn ông trung niên chăm chú nhìn đứa bé trai trước mặt, đáy lòng sâu kín nói: Hạo Nhiên, con là người nối nghiệp Hoàn Cầu trong tương lai, điểm này con phải rõ ràng hơn bất ai, trong lòng của con, mang theo lý tưởng và tương lai của hàng triệu công nhân viên, cho nên con đường của con cũng không dễ đi, nhưng chú chấp nhận trợ giúp cho con, đón gió lướt sóng, tương lai con nhất định phải nhìn rõ sự việc, hiểu rõ nguồn cơn, làm cho cuộc sống như tấm gương, mới có thể dời núi lấp biển.

Bắt đầu từ khi đó, người đàn ông trung niên này luôn làm bạn với đứa bé trai tương lai phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, dạy cho cậu cách đối nhân xử thế, dạy cho cậu mài giũa yên tĩnh tập trung, chấp bút viết, rồi đến làm bạn cầm đèn đọc sách, sau khi đứa bé trai nghỉ ngơi, hai mắt thâm thúy của ông lộ ra ánh sáng trí tuệ, đánh giá bài tập luyện chữ bút lông hôm nay cho cậu, thậm chí còn giống như người cha, đứng ở trong phòng bếp, làm món ăn cậu thích, dạy dỗ cho cậu biết thức ăn là nguồn gốc sự sống, cho nên nhất định phải kính trọng người làm thức ăn, dẫn cậu đi đến vùng núi xa xôi, dạy cho cậu biết một củ cà rốt chôn sâu ở dưới lồng đất, đối với cuộc sống của một số người, là một loại màu sắc tràn ngập hạnh phúc, thức ăn là thứ chỉ để ăn, cũng có thể chỉ dạy đến cùng. . . . . .

Đứa bé trai này, từ ngày được chú dạy bảo có một tuổi thơ đầy vui vẻ, còn có một trái tim bởi vì thấu hiểu mà dâng hiến, lúc cùng chú đi khắp vùng núi xa xôi, nhìn thấy có một số người trải qua cực khổ, hiểu được cuộc sống, giúp cậu trưởng thành, thể hiện mức độ hoàn mỹ và chiều sâu, vóc người của cậu từ từ cao lớn, cánh tay ngày càng rắn chắc, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nở nụ cười, hai mắt sáng ngời, rất hấp dẫn, thông minh, cho đến khi anh mười tám tuổi, đứa bé trai xem ông chú này là người cha thứ hai rốt cuộc đã trưởng thành, vào ngày của cha (father’s day), tay anh cầm một bó cẩm chướng, chuẩn bị dâng tặng cho người đã cho mình tư tưởng và trí tuệ trong cuộc đời, lại nghe được tin ông chết. . . . . .

Ngày đó sáng sớm, anh nhớ mang máng, ánh mặt trời rực rỡ, rơi vào hoa cẩm chướng do chú mình tự trồng, hai mắt của anh rưng rưng, không còn kịp bi thương, cũng đã nhớ tới, tại khe núi nào đấy mưa to gió lớn, ông ôm chặt thân thể nhỏ bé sợ hãi của mình, đứng ở trong mưa treo quần áo lên, hai tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú cảnh rừng núi nơi xa, ánh mắt lộ ra kiên định, không sợ hãi. . . . . .

Đứa bé trai gào thét khóc lớn ba ngày ba đêm, đã từng một lần bởi vì mất đi cha nuôi, mà mất đi phương hướng cuộc đời, nhưng nhiều năm ông hết sức dụng tâm dạy bảo, làm sao lại tiêu tán ở trong gió? Năm tháng đã sớm khắc sâu, ngưng kết vào trong cuộc đời của đứa bé trai, từ đó anh kế thừa mơ ước của chú, quả thật gánh vác trách nhiệm lớn lao, cũng đón gió lướt sóng, sáng lập một câu chuyện huyền thoại của Hoàn Cầu. . . . . .

Một chiếc Audi Pikes Peak gấp gáp lao về phía nhà giam trên đường núi! !

Trang Hạo Nhiên căng thẳng, kích động nắm chặt tay lái, đạp hết chân ga, cho xe lao đi, hai mắt run rẩy nước mắt, nhớ tới Lãnh Mặc Hàn mới vừa nói, chú của anh không có chết, không có chết. . . . . . Có thể không chết. . . . . . Tại sao mọi người đều muốn gạt anh? Tại sao? Hai mắt của anh nhấp nháy, đè nén nước mắt ứa ra, cho xe thắng gấp ở trước cửa chính nhà giam, cố nén thân thể run rẩy kích động, khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bức tường cao màu xám tro giống như sắt thép, trong đầu cảm thấy hôn mê, trái tim đau đớn đến giống như vỡ nát, anh đẩy mạnh cửa xe ra, loạng choạng nhảy xuống xe, nhanh chóng nhào tới tới nhà giam . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK