Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: DÂNG HIẾN VÌ YÊU

Mấy ngày sau, khắp thành tuyết bay rơi tán loạn, người gia tộc York tiếp tục tấn công, đánh tới Luân Đôn, Công Tước Johnson vì ăn mừng chiến thắng, tổ chức dạ vũ ăn mừng giờ phút lịch sử này.

Đêm tối nhanh chóng lại tới, phủ ở khắp trong rừng nho.

Tuyết và gió gào thét thổi qua.

Một bóng dáng màu đỏ nhạt ở trong rừng nho trắng xóa dần dần di động.

Jenny mặc váy dài xương cá màu đỏ bó sát người, tháo bồng váy đặt vào trong đống tuyết, giống như dịch rượu đỏ, chải lên hai búi tóc bươm bướm, dùng ngọc trai xinh đẹp cài bím tóc, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ, mũ khoác lên trên đầu, đứng ở trước một gốc nho, đưa bàn tay nhỏ bé mảnh mai trắng tinh bị đông cứng đỏ, tháo từng mảnh vải cũ quấn lên cành nho, từng cái từng cái tháo ra.

Gió tuyết cuốn tới, toàn bộ trút vào trên thân cô gái này.

Cô hít khí lạnh, chịu đựng rét lạnh, mặc cho bong tuyết rơi xuống trên tóc mình, trên mặt, trên người, hai mắt màu xanh lại lộ ra ánh sáng dịu dàng, tháo từng mảnh vải trên cây ra.

Nơi xa có một bóng đen, di động tới phía trước, đạp tuyết phát ra tiếng sột soạt.

Anh mặc đồng phục đầy tớ màu đen, dùng vải bố từ đỉnh đầu bao tới bên hông, che mái tóc màu vàng óng, hướng về phía bóng hồng đi tới, nhìn thấy một cô gái xem ra hết sức mảnh mai đứng ở trong vườn nho, dỡ xuống từng cành cây, trên cánh tay còn treo một cái giỏ cũ xinh đẹp, phía trên đặt vài con dao nhỏ bén nhọn, anh đứng ở cách đó không xa, hai mắt thâm thúy ngắm nhìn cô.

Từ ngày gặp nhau ở trong thùng rượu, cô cũng không có xuất hiện nữa, chỉ là đúng giờ đưa tới thức ăn và Rượu cho mình.

Jenny vẫn chăm chú, dịu dàng mở từng tấm vải, thậm chí tại một cây đằng nào đấy, cảm giác cành cây quá nhiều, liền trực tiếp lấy ra dao nhỏ, muốn cắt bỏ cành cây dư thừa.

“Tại sao phải làm như vậy?” Nhìn anh cô, rốt cuộc sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Jenny giật mình xoay người, nhìn thấy anh đã xuất hiện trước mặt của mình, thậm chí rốt cuộc chấp nhận mặc quần áo bình dân, che giấu thân phận của anh, nhưng trên khuôn mặt hoàn mỹ, hai mắt màu nâu sậm phát ra ánh sáng mãnh liệt, vẫn làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Tại sao phải làm như vậy?” Nhìn anh cô, hỏi nữa! !

Ánh mắt Jenny xoay tròn, lúc đầu cũng không hiểu ý anh nói, sau đó mới hiểu rõ nói động tác của mình, thật dịu dàng nở nụ cười, khuôn mặt ngọt ngào ở trong tuyết bay xinh đẹp như hoa hồng, cô cầm dao lên, xoay người tiếp tục cắt cắt nhánh cây dư thừa, mới mỉm cười nói: “Dọn dẹp cành hư trên thân cây nho, sau đó giữ lại hai nhánh để cho cây có thể ra mầm, cắt ra để cho nó có thể tiếp nhận nước mưa và ánh mặt trời mùa đông.”.

Anh đứng trong gió tuyết nhìn cô gái kia, đứng ở trong tuyết rất kiên định, mà tòa thành Công Tước, ở phía xa, đã truyền đến tiếng nhạc dạ vũ vui vẻ, anh quan sát quần áo cô không hề giống đầy tớ và bình dân, liền lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”

Jenny dừng động tác trong tay lại, nhìn anh, do dự một lát, mới tiếp tục xoay người, cắt tỉa nhánh cây dư thừa trên cành cây, chọn lựa loại cành, càng không ngừng cắt cành khô, dây leo lâu năm, để nó “Lộ ra màu xanh”.

“Tại sao cô phải làm phần công việc này?” Anh hỏi nữa!

Cô đứng ở trong tuyết bay, tay cầm dao nhỏ, dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, cô mỉm cười nói: “Bởi vì đàn ông chính tay giết chết linh hồn, phụ nữ có trách nhiệm tái sinh.”

Anh cau mày!

“Dịch quả nho là Quỳnh Tương Ngọc Dịch mê người nhất mà thượng đế ban cho chúng ta, nó không phải một loại nước ép trái cây, mà là linh hồn giấu theo thời gian phát ra mùi thơm ngất ngây, thậm chí nó giống như động vật, có thể ở bên trong thân thể của chúng ta, giống như con chim ở giữa vùng hoang dã tự do bay lượn ở trên trời, phất phới ở trong rừng rậm, giống như tinh linh bí ẩn. . . . . . Anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc xinh đẹp của nó từ trong suốt đến màu đỏ thẫm . . . . . .” Cô càng nói càng hưng phấn, tay cầm dao nhỏ, có chút ngượng ngùng, khoái trá mỉm cười nói: “Đó là một loại màu sắc rất mê người! Đến nay tôi không tìm được một loại màu sắc, có thể kết hợp với nó !”

“Giống như màu đỏ mái tóc dài xinh đẹp của cô. . . . . .”

Sau lưng ấm áp.

Anh đứng phía sau cô, cầm một lọn tóc, để lên chóp mũi khẽ ngửi, một mùi thơm thậm chí mang theo hương vị môi hôn ngọt ngào ngày đó.

Cô đứng tại chỗ, im lặng không lên tiếng.

Tay anh cầm lọn tóc đỏ, nâng nhẹ mí mắt, nhìn cái cổ cô trắng như tuyết, cùng khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, im lặng không lên tiếng ôm nhẹ cô, nắm bàn tay nhỏ bé cô cầm dao, tiếp tục dùng sức mạnh, cắt những cành cây thừa.

Một đêm này, thật dài đăng đẳng, trong lúc dòng tộc của mình đang tiến hành chiến tranh, cũng trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế, hai người tiếp tục im lặng cắt tỉa cành cây, thỉnh thoảng Jenny nói đến cuộc chiến tranh này. . . . . .

Cô nói: “Chiến tranh là hủy diệt !”

Anh nói: “Chiến tranh là xây dựng lại!”

Cô nói: “Hủy diệt sau đó xây dựng lại, giết chóc bao nhiêu linh hồn của thượng đế?”

Anh nói: “Linh hồn vốn phải trở về với Thượng Đế!”

Cô nói: “Các người làm sao biết, thỏa mãn dục vọng trong lòng của mình, Thượng Đế sẽ tiếp nhận linh hồn của các người?”

Một trận cuồng phong thổi qua! !

Anh tức giận nắm chặt cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai mắt nóng bỏng nói: “Lancaster đáng chết! Tộc người của cô tàn sát tộc người của chúng tôi, giống như ngọn gió thu thổi tới quét hết lá cây trên mặt đất!”

“Vì chiến tranh mà chiến tranh, cho nên mọi người cũng chỉ là đồ chơi của thượng đế!” Jenny dũng cảm nói ra ý kiến của mình! !

“Trên thế giới này, chỉ có phụ nữ mới là đồ chơi!” Anh cuồng nộ kêu to: “Các người chỉ là một đám đồ chơi cởi quần áo ra, chờ chúng tôi cho gọi!”

Jenny thở phì phò, hai mắt rưng rưng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh che giấu ở dưới miếng vải đen, nghe nói người York đánh mất hoàng tử, không dám lên tiếng nữa, bởi vì cô rất có thể sẽ bị thân phận của anh giết chết ở pháp trường, giống như dũng sĩ chiến tranh, treo cổ lên thành trì!

“Mặt cô xấu xí như thế, chính là Thượng Đế trừng phạt người Lancaster! !” Hai mắt của anh nóng lên, đẩy cả người cô!

Cô ngã nhào ở trên mặt tuyết, giống như máu đỏ thẫm.

“Soạt soạt soạt soạt. . . . . .”

Trong bầu trời đêm tĩnh mịch, anh bước nhanh đi về phía trước, miếng vải đen rơi xuống, lộ ra mái tóc vàng óng của anh.

Jenny ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng anh, hai mắt nóng lên, thật nhanh nhấc đuôi váy thật dài đỏ thẫm, đạp tuyết thật dầy, chạy như bay về phía trước, kêu nhỏ: “Hey! Hey!”

Anh lạnh lùng không quay đầu lại, tiếp tục cất bước đi về phía trước, vóc người kỵ sĩ trông anh rất khôi ngô ở trong gió! !

“Hey! Hey!” Cô tiếp tục nhấc đuôi váy thật dài, chạy như bay về phía trước.

Cánh cửa hầm đất phịch một tiếng đóng lại chặt kín! !

Jenny đứng ở ngoài cửa, mặc cho tuyết bay tán loạn, nhìn cánh cửa kia, bất đắc dĩ xoay người, chỉ nhấc đuôi váy thật dài đi về phía trước, trải qua vườn nho, đi vào lâu đài cổ, ở trong phòng bếp tập thể, nâng một cái khay tuyệt đẹp, phía trên đặt rượu đỏ, còn có điểm tâm và thịt Gà tây làm cho người ta chảy nước miếng sải bước đi vào hầm rượu, nhẹ đẩy cửa ra, đi qua hành lang, mới vừa muốn cho anh hưởng niềm vui thắng lợi của tộc người của anh, không ngờ cô mới đi vào, nhìn kho rượu trống rỗng, khay soảng một tiếng, rơi xuống đất, cô bi thương vội vàng hét to một tiếng: “Không . . . . . .”

Tòa thành của Công Tước đột nhiên canh gác sâm nghiêm, ánh đèn trong tòa thành đột nhiên sáng lên, không đến bao lâu, liền nghe được tiếng cánh cửa lớn bị phá vỡ, vô số binh lính vọt tòa thành! !

“Tên phản đồ! !” Có một âm thanh từ đầu kia tòa thành thê lương vang lên!

Jenny đứng ở bên ngoài Lâu đài, ngẩng đầu lên, trong không khí lạnh lẽo, giống như nghe được tiếng rống giận này, hai tròng mắt màu xanh lam của cô vội vàng chợt lóe, muốn chạy vào tòa thành, đang lúc chạy vào, nhìn thấy vài tên binh sĩ, nhanh chóng kèm hai bên một người đàn ông đi ra, miệng bị che lại, người xung quanh đẩy ra, cô rơi lệ, vội vàng muốn đi lên. . . . .

Anh đang bị đẩy, tức giận nhìn cô, ánh mắt giống như cắn răng nghiến lợi nói: “Cô bán đứng tôi ! Cô bán đứng tôi ! Người Lancaster đáng ghét! Bởi vì các người là dân tộc hèn hạ! !”

Jenny rơi lệ nhìn anh, lắc đầu kêu to: “Không! ! Không . . . . . .”

Mẹ tôi là người tình bí mật của Tử Tước, cho nên tôi hiểu rõ ông ta đang mưu đồ bí mật chuẩn bị tạo phản hoàng tộc, anh không thể đi gặp ông ta ! !

Anh nhanh chóng bị đưa đi, nhốt vào phòng giam bí mật trong tòa thành ! !

Jenny đứng ở trong tuyết, nhìn thành tường cao vút, tuyết trắng rơi vào trong, tòa thành mờ mịt nặng nề, làm sao phá vỡ mà vào! !

“Mẹ . . . . . .” Jenny nhấc váy dài, nhào vào một căn phòng hoa lệ, quỳ gối bên chân mẹ, rơi lệ van xin nói: “Xin cứu anh ấy, vô luận như thế nào, xin cứu anh ấy!”

Mẹ mặc hoa phục màu xanh dương, đầu đội mũ ngọc trai, cúi đầu, nghiêm nghị nhìn con gái, nói: “Jenny! Mẹ của con cũng chỉ là món đồ chơi của Công tước, mới có thể để cho ba chị em của con được sống, mẹ mới cầu cạnh Công Tước, để cho con miễn roi hình vì chuyện cứu hoàng tử, vào lúc này con muốn xin tha cho anh ta?”

Jenny ngẩng đầu nhìn mẹ, rơi lệ nói: “Không, mẹ, không! Mẹ không hiểu, con yêu anh ấy, con yêu anh ấy! Xin cứu người yêu của con!”

Mẹ lạnh lùng đứng lên, sửa lại bao tay ngọc trai một chút, nói: “Con đi xuống đi! Nhanh chóng đi khỏi! Công Tước sắp thông báo cho Quốc vương Lancaster, ông ấy bắt được hoàng tử!”

Jenny vội vàng nhìn mẹ vô tình, không biết nên làm sao !

“Thân phận hèn của chúng ta, chỉ là đồ chơi của đàn ông! ! Bỏ ý nghĩ đó đi !” Mẹ lạnh nhạt nhìn cô, lại nói: “Con có thể sống ở trong vườn nho, đã là hy sinh rất lớn, còn muốn mẹ làm cái gì cho con nữa?”

Jenny im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong chiếc gương trang điểm gỗ đào phía trước, chỉ là có chấm hồng, nhớ tới anh ôm chặt người mình nói: “Giống như mái tóc đỏ của cô. . . . . .”

Cửa phòng bí mật bị mở ra!

Jenny mặc váy đuôi lông vũ màu lửa đỏ, kéo bím tóc cao quý, lộ ra nửa bờ ngực, kéo nhẹ khăn trùm đầu che lại sắc đẹp vốn khuynh quốc khuynh thành của cô, những chấm hồng này chỉ vì chống đỡ ánh mắt của đàn ông. . . . . .

Đuôi váy hoa lệ, nặng nề quét mặt đá kiên cố.

Vegas trông coi căn phòng bí mật giam hoàng tử, tuổi chừng năm mươi, đang chuẩn bị bí mật mang hoàng tử trao vào tay người Lancaster, trong lúc đó được thông báo có người muốn gặp mình, ông ta nhìn thấy Jenny tối nay rất hoa lệ xuất hiện trước mặt của mình, hai bầu ngực như ẩn như hiện, khuôn già nua của ông ta, hơi nhíu lại, ánh mắt lóe lên. . . . . .

Hai mắt màu xanh của Jenny, ngắm nhìn ông ta rất dịu dàng như nước.

Trong căn phòng bí mật ánh đèn rất yếu ớt.

Anh ngồi ở trong mật thất, hai mắt đông lạnh, nhớ tới ánh mắt thuần khiết của Jenny, khuôn mặt hiền lành, nở nụ cười ngọt ngào khi nói đến rượu đỏ. . . . . . Anh lại tức giận đấm mạnh xuống mặt đất, kêu to: “Một ngày nào đó tôi khôi phục vương vị, tôi nhất định sẽ xé nát cô ! !”

Tiếng rên rỉ của đàn ông truyền đến.

Bóng dáng nặng nề nặng nề! !

Lão già Vegas đè ở trên người thiếu nữ mới mười tám tuổi, lột từng tầng từng tầng quần áo của cô, hôn khắp toàn thân của cô, cuối cùng bỏ đi quần lụa mỏng cuối cùng của cô, trong ngọn đèn yếu ớt, hết lần này đến lần khác phát ra tiếng kêu dâm đãng, tiến vào người cô.

Jenny, cô gái xinh đẹp, ở trong dịch rượu đỏ, tìm được phương thức tiếp cận cảnh giới xinh đẹp nhất của Thượng Đế, từ chối đàn ông, chỉ mong đem bản thân mình dâng hiến tất cả cho rượu nho xinh đẹp, nhưng chỉ một lần gặp mặt, đã yêu anh, vì anh hiến dâng ra lần đầu tiên quý giá của mình. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK