Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: SINH NHẬT

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, ah một tiếng, chỉ đành phải miễn cưỡng cười nói: “Rất đẹp. . . . . . Phong cảnh rất đẹp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cứ im lặng chống thành lan can nhìn cô.

Đường Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn anh, hai mắt không khỏi lộ ra nghi ngờ.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi chớp mắt, trên mặt lộ ra nhàn nhạt, chăm chú nhìn cô gái dưới lầu thật lâu, mới hơi đứng thẳng người, một tay cắm túi quần, xoay người dọc theo cầu thang đi xuống.

Đường Khả Hinh vẫn có chút nghi ngờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đi xuống cầu thang, im lặng đi qua phòng khách, hơi giơ tay về phía ngoài phòng nói: “Ăn ở phía trước vườn hoa đi, anh đã căn dặn người giúp việc chuẩn bị điểm tâm rồi.”

Thật ra Đường Khả Hinh đã bắt đầu có chút hối hận, bởi vì cô ở lại chỗ này, không khỏi có chút hít thở không thông, nhìn anh nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi nghĩ. . . . . . Tôi không cần ăn điểm tâm đâu. . . . . .”

“Ăn rồi lại đi, nếu không, còn nói anh chưa thưởng cho em.” Trang Hạo Nhiên đi trước ra ngoài, đón gió mát, ánh mặt trời ban sớm, đi xuống bậc thang, đạp sân cỏ mềm mại, nhìn phía bên kia sân cỏ gần trường đua ngựa, đặt bàn ăn dài màu trắng, người giúp việc đã nhanh chóng dọn xong các loại điểm tâm tinh xảo, còn có đặt xuống bộ dụng cụ ăn bằng bạc tinh khiết, phía trên còn để một bình thủy tinh cổ, trong suốt, bên trong là sữa tươi hòa bột yến mạch. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lười biếng ngồi ở vị trí đầu bàn ăn, hơi ngẩng đầu lên nhìn sang. . . . . .

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lúng túng cũng chỉ đành ôm tài liệu đi tới, biết mình từ chối không được, liền im lặng đi tới, sâu kín ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, người giúp việc lập tức thật cẩn thận đưa lên khăn ăn và chén đũa cho cô. . . . Cô mỉm cười nói một câu: cám ơn. . . . .

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn Đường Khả Hinh, bộ dáng đầy thâm ý.

Ánh mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói, ăn đi, cũng đã nhắc bình thủy tinh, rót một ly sữa tươi bột yến mạch cho cô, nói: “Trong này có tổ yến, người thường thức đêm, uống tốt.”

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn anh, dịu dàng nói: “Anh làm sao biết tôi thường thức đêm?”

Trang Hạo Nhiên cũng rót cho mình một ly sữa tươi bột yến mạch, mới thong thả nói: “Một cấp trên không biết cấp dưới đang làm gì, anh ta làm sao quản lý tổng thể? Nếu như em cảm thấy núi cao Hoàng Đế ở xa, thì phải dùng người ở bên cạnh anh ta để ý anh ta, bất cứ lúc nào báo cáo và quan sát. Yêu cầu tai mắt phải nhìn tám hướng.”

“Nói như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, có chút không thoải mái nhìn anh, trong lòng lại bắt đầu có chút hít thở không thông nói: “Anh. . . . . . Anh phái người ở Phòng kinh doanh rượu giám sát tôi?”

“Em cho rằng một nhân tài, dạy dỗ dễ lắm sao sao?” Trang Hạo Nhiên hơi lộ ra nụ cười, nhìn cô nói.

“Anh không tin tôi?” Đường Khả Hinh cảm thấy bị tổn thương.

“Người đang trên thế giới này, ngoại trừ chính mình, không nên tùy tiện tin tưởng người khác, mặc dù anh ta không muốn tổn thương em, nhưng trung thành với chính mình, đây mới là bản chất vốn có!” Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng mà nghiêm túc nhắc nhở cô.

“Anh dạy dỗ tôi là để cho tôi không tin anh sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh hỏi.

“Anh không bảo em tin tưởng anh,” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười nói.

“. . . . . . . . . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi động, chớp mắt một cái, cả người giống như nuốt một cái trứng vịt thật to! !

“Ăn đi.” Trang Hạo Nhiên hời hợt bưng một đĩa cái bánh ngọt táo đỏ, đưa tới trước mặt cô.

Bánh ngọt táo đỏ!

Sắc mặt của Đường Khả Hinh có chút trắng bệch nhìn chòng chọc cái đĩa bánh ngọt táo đỏ ở trước mặt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Ý của anh muốn nhắc nhở tôi, Tôi trốn không thoát giám sát của anh?”

Trang Hạo Nhiên cũng có chút oan uổng, nhìn cô bật cười nói: “Em thật kì lạ, một đĩa bánh ngọt táo đỏ có nên kích động như vậy sao? Nếu như một đĩa bánh ngọt táo đỏ em cũng không chịu nổi, vậy em trúng nọc ong, làm cho em mất trí nhớ, không phải muốn đi chết?”

Đường Khả Hinh sững sờ, hai mắt mãnh liệt chớp lóe.

“Sự thật chứng minh!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhắc nhở cô nói: “Em như ngày hôm nay, tất cả đều do em quá độ mềm lòng và tin tưởng người khác! ! Trong lòng không có đề phòng! Dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhưng không có chú ý đường lui an toàn! Tình huống như thế, em còn dám yêu cầu anh buông tay? Cho dù em quên hay nhớ anh, em nên cũng biết, anh sẽ không tùy ý ném một số công việc thiêng liêng cho một người không chịu trách nhiệm.”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cắn chặt môi dưới, không phục.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn cô một cái, nét mặt lộ ra một chút cười như không cười, nói: “Ăn đi.”

“Tôi không ăn nổi.” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, hơi tức giận nói: “Tổng Giám đốc Trang, từ lúc tôi vừa đến, anh không ngừng dạy dỗ tôi đến bây giờ, đoán chừng cái đĩa bánh ngọt táo đỏ này tôi không biết phải nuốt xuống bao nhiêu thứ. . . . . .”

Cô sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên cầm một cái hộp nhỏ màu xanh đậm, đưa về phía cô.

“Đây là. . . . . . Đây là. . . . . .” Đường Khả Hinh liếc nhìn cái hộp này, ngạc nhiên kêu nhỏ: “Cái gì vậy?”

“Không phải em muốn phần thưởng sao?” Trang Hạo Nhiên đưa quà tặng cho cô, cười nói.

“À. . . . . .” mặt của Đường Khả Hinh có chút đỏ bừng, nhìn cái hộp màu xanh đậm rất đẹp mắt, đặt ở lòng bàn tay Trang Hạo Nhiên, cô cảm thấy có chút có lỗi, nói: “Cái này đưa cho tôi?”

“Ừ. Anh đã chuẩn bị ở Anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Lúc này Đường Khả Hinh bắt đầu có chút tin tưởng trước kia mình và anh có chút thân quen, liền chậm rãi vươn tay, trên mặt hơi lộ ra nụ cười được khen thưởng, nhận lấy cái hộp kia, nói một câu: “Nghĩ như thế nào mà ở nước Anh chuẩn bị quà tặng cho tôi. . . . . .”

“Hôm nay là sinh nhật của anh,” Trang Hạo Nhiên cầm bột yến mạch, hớp một ngụm nhỏ, mới nhàn nhã nói.

Ánh mắt Đường Khả Hinh nhất thời trợn lên, không khỏi có một loại cảm giác bị sập bẫy, nói: “À?”

“Hôm nay là sinh nhật của anh . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Ngày 10 tháng 8!”

“Sinh nhật vui vẻ. . . . . . . . . . . .” Trên mặt Đường Khả Hinh mang theo nụ cười có chút miễn cưỡng, không nhịn được mở hộp ra, vừa mở vừa nói: “Còn chưa kịp chuẩn bị quà tặng cho Tổng Giám đốc, tôi rất xin lỗi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên vừa uống ly sữa tươi bột yến mạch, vừa liếc về phía cô.

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn cái hộp chỉ để một cái xác con chuồn chuồn, cả người cô cảm thấy giống như bị nuốt một cái trứng vịt thật lớn, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mất hồn gọi: “Chuồn. . . . . . Chuồn chuồn?”

“Anh bắt rất khổ cực ở Cambridge! Em không cảm thấy rất đẹp sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, bật cười nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhàn nhạt nhìn con chuồn chuồn, tại sao nhìn có chút ghê tởm vậy? Lúc này cô chợt nhớ lại trong nhà mình có đôi giày múa thêu chuồn chuồn, trái tim của cô đột nhiên treo lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nghi ngờ mới vừa muốn hỏi. . . . . .

“Lúc nào đưa quà sinh nhật cho anh?” Trang Hạo Nhiên bưng cái ly sữa tươi uống, nhẹ nhàng hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh hơi nghẹn lời, nhìn anh, không biết nên nói cái gì cho phải.

“Lúc nào? Không phải em mới vừa nói, còn chưa kịp chuẩn bị quà tặng sao?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, hỏi.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này một chút, không thể làm gì khác hơn, cười nói: “Tốt. . . . . . Buổi chiều tôi sẽ chuẩn bị một chút.”

“Cám ơn!” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô nở nụ cười nói.

Đường Khả Hinh lại nở nụ cười, nhìn con chuồn chuồn trong hộp, trong đầu lập tức hồi tưởng lại một chút hình ảnh mông lung, rồi lại có chút mơ hồ không rõ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn cô một lúc lâu, lại cười nói: “Đang suy nghĩ gì?”

“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đậy cái hộp chuồn chuồn lại, muốn chăm chú ăn điểm tâm, nhưng lại không khỏi nghe được sau lưng tiếng nói ồn ào, cô tò mò xoay người, nhìn thấy bốn người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, bọn họ trò chuyện vui vẻ đi tới, ánh mắt của cô sáng lên, nhìn mấy người bọn họ, tâm trạng lập tức hơi tốt lên, cười gọi nhỏ: “Phó tổng. . . . . .”

“Ồ! ! Tiểu Đường, cô cũng tới nữa?” Tô Lạc Hoành thấy Đường Khả Hinh, lập tức vui vẻ gọi.

“Vâng, đến tìm Tổng Giám đốc báo cáo công việc” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Bọn người Lâm Sở Nhai cố ý nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không để ý đến bọn họ, ngược lại chú ý tài liệu trong tay Lãnh Mặc Hàn, liền cười nói: “Các người quay lại đây làm gì? Làm xong chuyện rồi hả ? Làm không xong, trừ tiền lương!”

“Chuyện đến trong tay chúng tôi, còn lo lắng sao?” Tô Lạc Hoành chạy đến trước bàn ăn, lập tức cầm một cái bánh ngọt táo đỏ nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa cười nói: “Lúc nảy chúng tôi còn nói, nhà mới của anh có bộ cung tốt, còn có tên tốt! Chúng tôi bỏ ra 500 ngàn để tỷ thí một trận.”

“500 ngàn?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc cười nói: “Tôi có thể tham gia không?”

“Tốt!” Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, nhìn ánh mắt khác lạ của Lãnh Mặc Hàn, để ly xuống, bật cười, nói: “Anh Kiệt, cậu tới đây!”

“Làm gì?” Tào Anh Kiệt lập tức sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Đến đây!” Trang Hạo Nhiên nắm tay Tào Anh Kiệt đứng ở dưới một cây táo bên kia sân cỏ, để cho Tào Anh Kiệt đứng vững vàng, không biết từ lúc nào, trong tay của anh có thêm một con quả táo, đặt ở trên đỉnh đầu của Tào Anh Kiệt, sau đó phóng khoáng xoay người trở lại cười nói: “Chuẩn bị tên cung! Ai bắn rớt quả táo này, 10% cổ phần Hoàn Á!”

“Oa! !” Bọn người Lâm Sở Nhai rất vui vẻ, rối rít vỗ tay cười to, kêu to.

“Này! Đừng hư vậy! ! Nói đùa sao! ! Lấy mạng của tôi đánh cuộc sao?” Tào Anh Kiệt lập tức nắm quả táo, muốn chạy tới đây, nói: “Tôi mới không chơi! !”

“Bắt cậu ấy lại, trói lên! !” Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai lập tức chạy tới, muốn trói Tào Anh Kiệt lại.

Tào Anh Kiệt bị vật ngã trên mặt đất, liều mạng giãy giụa, kêu to: “Cứu mạng!”

“Trói lại” Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cười ha ha muốn trói anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười căn dặn người giúp việc đi lấy cung tên, sau đó từ trong túi sách của mình móc ra khăn tay trắng, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Anh đã nhìn thấy tài em đánh bida lỗ! ! Vì giữ 10% cổ phần Hoàn Á của anh, anh muốn bịt mắt của em lại, nếu không lại bắn trúng quả táo!”

Anh nói xong, cũng đã nhanh chóng cầm vải trắng lên, bịt mắt của Đường Khả Hinh.

“Này!” Đường Khả Hinh lập tức sửng sốt, nhưng đành phải mặc cho Trang Hạo Nhiên bịt mắt của mình.

“Mẹ nó! ! Có cần chơi lớn như vậy hay không?” Tào Anh Kiệt khàn giọng la hét!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK